- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa... Hay Nước Mắt!
- Chương 6
Mưa... Hay Nước Mắt!
Chương 6
Sau hôm vô tình tiếp xúc với anh Minh và được nghe một ít tin tức về gia cảnh của Băng Cơ, tôi luôn trăn trở không yên. Lúc nào trong lòng tôi cũng nghĩ đến cô nàng, đến số nợ mà Băng Cơ và mẹ đang phải gánh.
Mất đi người cha thân yêu đã là một việc quá đau buồn rồi, đằng này còn phải lo toan cơm áo gạo tiền. Nếu tôi là Băng Cơ, chẳng biết tôi có chịu nổi áp lực như vậy hay không nữa, nói chi đến một cô gái yếu đuối và chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Mẹ của Băng Cơ từ khi lập gia đình đến bây giờ chỉ luôn ở nhà làm nội trợ, kinh tế cả nhà đều phụ thuộc vào ba Băng Cơ. Bây giờ, người đàn ông trụ cột duy nhất trong gia đình đột ngột ra đi, sự mất mát xét trên khía cạnh tinh thần và đời sống vô cùng to lớn, khó gì bù đắp nổi.
Đôi mắt đẫm lệ của Băng Cơ thường xuyên lởn vởn trong tâm trí tôi, không cách nào quên hay lờ đi dù chỉ một lúc. Tôi muốn giúp Băng Cơ, nhưng lại chẳng biết giúp như thế nào.
Về mặt tinh thần thì tôi chả là gì, không có chút giá trị. Tôi tự thấy thế, thì làm sao có thể giúp cho Băng Cơ vơi đi nỗi đau buồn.
Về khía cạnh vật chất, tôi lại càng bất lực. Một vài triệu tiêu vặt thì tôi còn có, chứ số tiền lớn để giúp gia đình Băng Cơ trả nợ hầu giữ lại ngôi nhà trú thân, tôi biết kiếm ở đâu ra đây? Tôi chỉ là một thằng ăn bám cha mẹ đúng nghĩa, chưa có sự độc lập về tài chính.
Theo cách anh Minh nói mấp mé thì Băng Cơ chỉ nhận lời đi uống nước với anh từ khi ba cô nàng mất và sắp bị siết nhà. Có vẻ như Băng Cơ đang rất rối trí, không biết làm thế nào để cứu vãn nơi ăn chốn ở cho cô nàng và mẹ, nên định chấp nhận mối quan hệ với anh Minh để đổi lấy sự giúp đỡ.
Tôi không trách, cũng không xem thường Băng Cơ. Nếu Băng Cơ là một cô gái ham mê vật chất thì đã quen anh Minh lâu rồi, đâu phải chờ đến hôm nay còn lưỡng lự chưa nhận lời.
Ngược lại, tôi càng xem trọng cô nàng hơn. Vì tôi biết lòng kiêu hãnh của Băng Cơ cao đến thế nào, vậy mà có thể dẹp qua một bên để chấp nhận mối quan hệ với một người cô nàng không có (hoặc có rất ít) tình cảm. Sự hy sinh này lớn đến mức nào?
Cả tuần lễ dài như mấy năm trời lê thê lãng đãng đi qua. Tôi không có liên lạc gì với Băng Cơ.
Tôi chẳng biết làm thế nào cả.
Trái tim ép tôi tìm đến Băng Cơ, nhưng lý trí tôi thì lại khuyên mình nên để cô nàng được yên.
Càng tìm đến Băng Cơ thì tình hình sẽ càng thêm tồi tệ cho cả hai. Sự thật là tôi chẳng giúp gì được cho Băng Cơ cả, chỉ có anh Minh mới đủ khả năng thôi. Và nếu tôi cứ cố gắng xen vào, đồng nghĩa với tôi đang gián tiếp hại gia đình Băng Cơ.
Các bạn không thể hiểu nổi sự giằng xé trong đầu tôi ghê gớm đến mức nào đâu.
Tôi mất ăn, mất ngủ, chẳng làm được bất cứ việc gì.
Cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thích dần rơi vào tay kẻ khác, vô cùng kinh khủng. Nhưng bản thân chỉ biết bất lực đứng nhìn, rồi tự nhủ họ không thuộc về mình. Rất khốn nạn!
Tôi làm người cao thượng được đúng một tuần thì nổi điên.
8h sáng, ghé qua nhà mấy thằng bạn thân gom vài tấm hình chân dung, tôi chạy thẳng đến nhà Băng Cơ.
Từ bây giờ, tôi chả quan tâm việc tôi đang làm sẽ ảnh hưởng xấu đến Băng Cơ và tôi ra sao. Tôi chỉ biết mình rất nhớ cô nàng, và tôi không thể đợi thêm phút giây nào nữa.
Nói tôi là thằng ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân cũng được. Tôi phải có được Băng Cơ, mọi chuyện về sau tới đâu tính tới đó. Tôi sẽ không bao giờ buông bỏ, trừ khi Băng Cơ đã nhận lời lấy ai khác.
Hùng hổ là thế, nhưng khi đứng trước cổng nhà Băng Cơ thì tôi liền xìu đi như bong bóng, chả còn chút khí thế nào. Đứng lớ ngớ một hồi, tôi đánh liều nhấn chuông cửa, hồi hộp chờ đợi.
Ơn trời, người ra mở cửa đúng là Băng Cơ. Cô nàng mặc chiếc váy mềm màu tím nhạt, nhìn rất nhu mì.
- Bạn đến có chuyện gì? - Băng Cơ không mở cửa mà tròn mắt nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh vừa giáng xuống trái đất.
Tim tôi đập ầm ầm, gãi đầu gãi tai nói:
- Tôi... hôm trước Băng Cơ nói vẽ tranh truyền thần phải không?
Băng Cơ gật đầu, vẻ mặt khó hiểu:
- Ừm. Sao vậy?
Tôi chìa mấy tấm ảnh của ba thằng bạn "xấu số" ra:
- Bọn bạn tôi rất thích, nên muốn nhờ Băng Cơ vẽ cho mỗi thằng một bức.
Đón mấy tấm ảnh từ tôi, Băng Cơ nhìn lướt qua rồi ngạc nhiên hỏi:
- Họ muốn vẽ thật à, hay là ý của bạn?
Bị cô nàng đoán trúng phóc, tôi giật thót, lấp liếʍ:
- Đâu có. Là ý của tụi nó mà! Băng Cơ vẽ được không?
- Được. Mà người quen nên sẽ lấy đắt hơn người lạ nhé!
- Bao nhiêu cũng được mà. - Tôi cười hào phóng.
- Ừm. Mười triệu mỗi bức, ba bức là ba mươi triệu đó. - Băng Cơ tỉnh bơ nói.
Tôi lại giật mình thêm một cái thật mạnh, suýt té khỏi xe:
- Ba mươi triệu? Băng Cơ giỡn phải không?
Băng Cơ lắc đầu:
- Không giỡn. Sao, bạn chịu không?
"Kiểu này phải về đυ.c đẽo hai đấng sinh thành rồi".
Tôi nghĩ thầm trong bụng, cười gượng nói:
- Được mà! Băng Cơ cứ vẽ đi hén!
Chắc nhìn mặt tôi khó coi lắm hay sao, tự dưng Băng Cơ bật cười:
- Tôi đùa thôi! Bạn cứ yên tâm, không đến mức giá đó đâu!
- He he! Ừ, tôi cũng biết Băng Cơ đùa mà!
Tôi cười ké. Trong bụng mừng rơn, đùa gì mà giống thật thế không biết, suýt nữa hù chết tôi rồi. Có tai nạn là phải nuôi anh suốt đời nhé cô bé.
- Bạn còn chuyện gì nữa không? - Băng Cơ hỏi.
Biết đây là lệnh trục khách, vì thực tế là Băng Cơ không hề mở cổng cho tôi. Nãy giờ, hai người một ở trong, một ngoài cổng trò chuyện trao đổi thôi. Cũng không trách Băng Cơ bất lịch sự được, chắc sợ mở cổng tôi sẽ lao vào làm bậy quá.
Tôi tiu nghỉu nhưng ráng nặn ra nụ cười:
- Hết rồi. Vậy... tôi về. Băng Cơ vô đi!
- Ừm, chào bạn!
Tôi chán chường quay xe đi, tuy chào ra về nhưng thâm tâm rất mong đợi một điều gì đó. Có lẽ không xảy ra đâu!
Khi niềm hy vọng tắt ngấm thì như một phép lạ, bỗng nhiên Băng Cơ nói:
- Bạn có muốn vào nhà ngồi một lát không?
Vừa đề máy xe, giọng nói của Băng Cơ lọt vào tai tôi như tiếng bom. Tôi tắt máy, lật đật quay đầu lại, cố giấu sự mừng rỡ nhưng nhìn cái mặt tôi thì con nít cũng thấy hiện rõ ra.
- Hả?
Băng Cơ cười tủm tỉm:
- Tôi hỏi bạn có muốn vào nhà không? Nếu bạn không thích thì thôi vậy!
- Đâu có. Tôi thích... tôi thích lắm! - Tôi lắp bắp nói lia lịa, sợ Băng Cơ đổi ý.
- Chờ tôi chút nha!
Băng Cơ khoan thai đi vào trong lấy chìa khóa ra, mở cổng cho tôi. Âm thanh chìa khóa khua vào ổ leng keng sao êm tai quá thể, nghe cứ như tôi đang mở cửa trái tim Băng Cơ vậy. Vừng ơi, hãy mở ra!
Băng Cơ ơi, bạn đang dẫn sói vào nhà đấy biết không?!
Tôi tự sướиɠ thế thôi, ai là sói, ai là thỏ còn chưa biết được. Tôi thấy mình giống thỏ hơn.
Dắt xe để trước cửa, tôi lơ ngơ theo Băng Cơ đi vào trong nhà.
Băng Cơ dẫn tôi vào phòng khách, chỉ bộ ghế salon bằng gỗ đen mun nói:
- Bạn ngồi đi! Chờ tôi đi lấy nước!
Tôi định bảo Băng Cơ không cần khách sáo nước nôi làm gì nhưng cô nàng đã đi mất.
Nhà Băng Cơ khá rộng rãi, nội thất không kém phần tiện nghi. Chẳng những ngoài vườn đầy hoa mà trong nhà cũng đặt một số chậu kiểng làm cho không khí vô cùng thông thoáng và trong lành. Nhìn những thứ trong này, tôi đoán khi ba Băng Cơ còn sống thì cuộc sống gia đình cô nàng khá sung túc.
Lát sau, Băng Cơ đi lên, tay cầm ly nước đặt trên bàn trước mặt tôi, nói:
- Nhà tôi nghèo lắm, đừng chê nhé!
Chắc là cô nàng thấy tôi tò mò ngó quanh quất đây mà. Thật là... nhìn tôi chắc giống ăn trộm lắm!
- Đâu có. Nhà Băng Cơ đơn giản mà ấm cúng quá, tôi thích lắm! - Câu này là thật lòng tôi nghĩ vậy.
Băng Cơ ngồi xuống đối diện tôi, đặt một cái gối bông che ngang váy cho kín đáo, ánh mắt cô nàng thoáng buồn:
- Trước đây thôi. Bây giờ tôi thấy lạnh lẽo lắm!
- Băng Cơ cố lên, thời gian qua rồi sẽ thấy đỡ hơn! - Tôi an ủi.
- Tôi biết mà! Tôi đang rất cố gắng vì mẹ!
Rồi như thấy không gian chùng xuống, Băng Cơ nhoẻn miệng cười:
- Tôi vô duyên quá! Đừng nhắc chuyện buồn nữa, nói gì khác đi!
Nói gì nhỉ? Tôi nhìn ly nước trên bàn có màu đen đen, chả biết nước gì. Đừng nói Băng Cơ cho tôi uống thuốc ngủ hay gì để...
Giấu suy nghĩ đen tối trong đầu, tôi tò mò hỏi:
- Đây là nước gì vậy?
- À, nước đậu đen rang thôi. Bạn chưa uống bao giờ à?
- Chưa. Dễ uống không? - Tôi cầm ly lên, vẻ mặt tần ngần.
Băng Cơ vuốt nhẹ mái tóc, duyên dáng hất ra sau vai:
- Không. Uống không quen sẽ bị ngất xỉu đó!
- Hả?
- Khổ ghê! Không lẽ tôi cho bạn uống thuốc độc sao?
Cô nàng nhíu mày, nhìn sắc mặt coi bộ bực rồi, giống như muốn đè tôi ra giữa nhà đổ ly nước vô miệng tôi cho chừa tật cẩn thận.
Tôi cười cười, nâng ly nước lên miệng nhấp một ngụm. Chà, cũng thơm lắm!
- Thơm ghê! Nào giờ tôi mới uống lần đầu.
- Tốt cho sức khỏe lắm! Sau này mỗi ngày bạn ghé đây uống một ly hén! Tôi chừa sẵn cho. - Băng Cơ nháy mắt.
- Băng Cơ chọc tôi hoài! Tôi ghé thiệt đừng trốn đó! - Tôi cười lớn.
Công nhận Băng Cơ thích đùa thật. Nói ra hai câu đã có một câu là chọc ghẹo người khác rồi. Nhưng tôi không phiền lòng chút nào, càng vui hơn bao giờ hết.
- Bác gái không có nhà hả? - Tôi hỏi.
- Ừm. Thế nên hồi nãy tôi phải đề phòng như vậy! Chắc bạn nghĩ tôi vô duyên lắm phải không?
- Không. Băng Cơ cẩn thận vậy là tốt mà! Nhưng sao tự dưng bạn đổi ý vậy? - Tôi nhìn Băng Cơ, chờ đợi một câu "xác nhận tình cảm" hay gì đó.
Băng Cơ hơi trầm tư:
- Không biết nữa. Tôi chỉ nghĩ, nếu để bạn đi về như thế sẽ thấy có lỗi lắm!
Rồi nhìn xấp ảnh tôi đưa khi nãy, Băng Cơ hỏi:
- Sao không có ảnh bạn trong này?
- Tôi quên mất, để lần sau đưa Băng Cơ hén! Vẽ tôi phải đẹp hơn mấy người kia mới chịu nhen! - Tôi dần lấy lại tự tin, ăn nói lưu loát hẳn ra.
- Không cần ảnh cũng được.
Băng Cơ nheo đôi mắt đen đầy lông mi cong vυ"t:
- Tôi đang rảnh. Bạn có muốn vẽ ngay bây giờ không?
- Vẽ tôi hả? - Tôi ngồi thẳng lên.
- Ừm. Cũng nhanh thôi. Bạn thì tôi sẽ vẽ miễn phí, xem như đền ơn đã giúp tôi mấy lần!
- Thôi. Tôi ngại lắm! - Tôi rất muốn nhưng mà cứ thấy mắc cỡ, kì kì sao đó.
Băng Cơ nghiêm mặt:
- Tùy bạn vậy. Nhưng bỏ dịp này thì sẽ không có lần sau đâu đấy!
Tôi hoảng hồn, vội gật đầu:
- Vẽ chứ. Băng Cơ vẽ đi! Lâu cỡ nào tôi cũng chờ được.
Đùa chứ, tôi ở đây suốt đời cũng chịu. Càng có cớ nán lại tôi càng khoái, làm gì có chuyện chờ lâu mà phiền.
- Chờ chút nha!
Băng Cơ đi về phòng riêng lấy dụng cụ. Tôi ngồi ngó theo, ước gì mình có thể xâm nhập vào chốn ấy. Phòng của con gái, nhất là người sạch sẽ ngăn nắp như Băng Cơ chắc là thú vị lắm!
Băng Cơ cầm ra một tấm giấy A3 trắng tinh và một cây bút bi. Loại bút bình thường như sinh viên học sinh hay sử dụng để chép bài thôi, không có gì đặc biệt cả.
Tôi hơi ngỡ ngàng:
- Băng Cơ vẽ bằng bút bi này à?
- Ừm. Nghiệp dư mà!
Băng Cơ đặt dụng cụ xuống bàn salon rồi nói:
- Bạn chỉnh lại tư thế đi!
- Chỉnh thế nào? - Tôi lơ ngơ hỏi. Nào giờ có làm mẫu gì đâu mà biết trời.
Băng Cơ phì cười:
- Tư thế nào mà bạn cảm thấy mình đẹp nhất ấy! Hay muốn tôi chỉnh giùm?
- Ừ. Băng Cơ làm giúp tôi đi! Tôi không rành.
Còn gì hơn thế nữa, tôi đề nghị ngay.
Băng Cơ bước lại gần, bàn tay mềm mại nắm tay tôi đặt xuống cằm, rồi chỉnh gương mặt tôi hơi quay nghiêng nhìn ra ngoài vườn.
- Thế này hén! Nhìn nghiêng trông bạn cá tính hơn!
Tôi có còn biết trời trăng gì nữa đâu mà cá với chả tính. Mùi hương từ cơ thể Băng Cơ dìu dịu len vào mũi làm tôi ngây ngẩn thần hồn. Chưa bao giờ Băng Cơ ở gần tôi đến thế, chẳng những vậy tay cô nàng còn chạm vào tay và mặt tôi nữa. Ngất mất thôi!
Băng Cơ đứng gần đến mức tôi có thể nhìn rõ làn da mặt trắng trẻo căng mịn tự nhiên của cô nàng. Khuôn mặt Băng Cơ cách tôi có chút xíu, thèm đánh bạo hôn vào đó một cái rồi ra sao thì ra nhưng rốt cục tôi không dám làm gì mà cứ ngồi im như tượng mặc cô nàng sờ nắn. Cũng may, tôi mà làm liều có khi đã bị tống ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Lần đầu tiên, tôi có cảm nhận khác thường về sự quyến rũ không thể chối từ của một cô gái. Có thể nói tôi bắt đầu nhận ra không gì quý giá hơn Băng Cơ, ít ra là đối với tôi lúc này.
Chẳng rõ Băng Cơ có nhận ra tâm trạng tôi từ sự thay đổi trên nét mặt hay không, cô nàng chỉ chăm chú cầm bút nhìn tôi thật lâu khiến mặt tôi nóng ran lên.
Tôi ngượng ngùng hỏi:
- Sao Băng Cơ chưa vẽ nữa?
- Tôi đang phác thảo trong đầu. Bạn đừng làm tôi mất tập trung!
Thì ra cô nàng đang chú tâm vào công việc, vô cùng nghiêm túc, chứ không phải đang yêu thích nhìn ngắm "sắc đẹp" của tôi, làm cứ tưởng bở.
Chắc vẽ sẽ khá lâu, ngồi tư thế này thì tôi khó thể nhìn thấy Băng Cơ được, chỉ toàn nhìn cây cối trong vườn thôi. Tôi móc điện thoại ra, tay trái cầm màn hình điện thoại nghiêng về phía Băng Cơ sao cho hình ảnh cô nàng in vào trong, để tôi có thể thấy được.
- Bạn làm gì vậy? - Băng Cơ ngạc nhiên.
- Nhìn Băng Cơ. Chứ ngồi như vầy, chỉ mình Băng Cơ thấy tôi thì không công bằng! - Tôi to gan nói.
- Bạn ngày càng bạo dạn nhỉ! Không như tôi tưởng...
Tôi chưa kịp đáp thì Băng Cơ đã ra lệnh:
- Ngồi im nhé! Tôi bắt đầu vẽ đây.
Qua màn hình điện thoại mờ mờ ảo ảo, tôi thấy Băng Cơ cắm cúi xuống tờ giấy trắng, tập trung hí hoáy cây bút. Chốc chốc cô nàng ngước lên nhìn tôi thật lâu, rồi lại cúi xuống vẽ.
Dù biết Băng Cơ nhìn tôi như một vật mẫu thôi, nhưng cái ý nghĩ cô nàng đang ngắm nhìn mình cũng khiến tôi ban đầu hơi ngại ngùng, càng về sau lại càng thích thú. Chẳng biết tôi có bị biếи ŧɦái không nữa!
Trời dần về trưa. Ánh nắng từ mặt trời soi vào khiến tôi rất khó nhìn rõ Băng Cơ. Thấy tôi cứ nhăn mày nhíu mắt nhìn trân trân vào điện thoại, Băng Cơ lên tiếng nhắc nhở:
- Bạn giữ nguyên khuôn mặt được không? Cứ vậy sao tôi vẽ được!
- Xin lỗi! Tôi quên.
Đây là lần thứ ba Băng Cơ kêu tôi "giữ nguyên hiện trường" rồi. Lần nào tôi cùng ậm ừ hứa hẹn, xong rồi lại đâu vào đấy. Nhìn ra vườn mãi cũng chán, mà nhìn Băng Cơ trong điện thoại thì bị ánh nắng chói chang che khuất, thành ra tôi cứ quên béng, nhíu mày hoài.
Nhắc mãi không được, Băng Cơ đột ngột đứng lên bỏ ra sau nhà, làm tôi cứ tưởng cô nàng giận. Đang nhấp nhứ chưa biết có nên chạy theo hay không thì Băng Cơ đi lên, nhét một cái kiếng nhỏ vào tay tôi.
- Nè! Cho mượn đó!
Cầm cái kiếng mà tôi như mở cờ trong bụng. Không thể tin nổi, Băng Cơ chủ động đưa kiếng cho tôi, khác nào kêu mời tôi cứ ngắm cô nàng thoải mái, thỏa thích.
Có cô gái nào lại muốn một người mà bản thân không có cảm tình ngắm nhìn mình không nhỉ? Chẳng biết tôi có tưởng bở hay không, nhưng tôi nghĩ Băng Cơ vừa bật đèn xanh với tôi. Hàm ý bảo "chạy tới đi bác tài ơi, đừng dừng lại!".
- Bạn nghĩ lung tung gì đó? Tôi không muốn bạn làm mất thời gian, hỏng bức vẽ của tôi thôi!
Như đoán được cái đầu đen như đêm ba mươi của tôi đang nghĩ gì, Băng Cơ nhíu mày nói.
Đương nhiên tôi chối lia lịa rồi:
- Làm gì có. Tôi có nghĩ gì đâu!
- Không có thì tốt! Làm ơn đừng nhúc nhích nữa đó!
Cái kiếng nhìn rõ hơn điện thoại gấp ngàn lần. Tôi say mê ngắm nghía Băng Cơ. Cô nàng hoàn toàn chú tâm vào tác phẩm khiến cho gương mặt xinh đẹp toát lên thần thái khác hẳn với lúc thường ngày, cực kỳ cuốn hút.
Mặc tôi dòm ngó, Băng Cơ vẫn bình thản như không. Mắt cô nàng nhìn tôi, tay nhẹ nhàng vẽ ngòi bút lên giấy tạo nên âm thanh sột soạt khe khẽ.
Thỉnh thoảng, ánh nắng chiếu vào kiếng bị khúc xạ dọi thẳng vào mặt Băng Cơ làm cô nàng chói mắt, hơi cau mặt lại. Những lúc như vậy, tôi vội vàng dịch kiếng sang một bên, bụng cứ lo ngay ngáy sợ cô nàng cằn nhằn. Nhưng Băng Cơ vẫn giữ im lặng, chỉ mải mê chăm chút cho bức vẽ.
Ngồi một kiểu hoài cũng mỏi, tôi kiếm chuyện nói cho quên đi:
- Hôm nào bạn chỉ tôi vẽ được không?
Băng Cơ đáp, trong khi bàn tay vẫn không ngừng đưa qua lại trên mặt giấy:
- Bạn cần có năng khiếu mới được. Không phải cứ học là vẽ đẹp đâu!
- Thì phải thử mới biết tôi có khiếu hay không chứ?
- Nhìn bạn, tôi chỉ thấy mỗi một năng khiếu thôi.
- Là gì?
- Tán gái.
Tôi im luôn.
Hình như không bị tôi làm phiền khi vẽ tranh thì Băng Cơ rất vui. Bằng chứng là Tôi mà không lên tiếng thì cô nàng cũng im ru.
Ngoài sân nắng sáng bừng rực rỡ, vài chú chim, ong bướm lượn lờ trong vườn kêu hót ríu rít.
Trong phòng khách, một gã trai mệt mỏi ngồi đực mặt chống cằm nhìn ra sân. Trên chiếc ghế đối diện là cô gái xinh xắn loay hoay với bức họa đang dần thành hình.
Không gian tĩnh lặng. Chỉ có tiếng máy quạt quay đều đều và âm thanh đầu bút chạm vào giấy vang sột soạt.
Thật lâu.
Khi Băng Cơ đặt bút xuống, tôi mừng rỡ hỏi ngay:
- Xong rồi hả?
Băng Cơ xoa xoa hai bàn tay vào nhau, chắc là đang mỏi:
- Chưa, mới được một nửa thôi. Bạn mệt rồi à?
- Không. Tôi có mệt gì đâu! - Tôi đâu ngu gì thừa nhận, rủi Băng Cơ nghỉ vẽ thì chết.
Tôi hỏi:
- Sao Băng Cơ ngưng lại vậy, mỏi tay hả?
- Cũng không mỏi lắm, tôi vẽ nhiều quen rồi! Định đi nấu cơm thôi, cũng trưa rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 12h. Không ngờ mới đây đã trôi qua bốn tiếng, ngồi gần Băng Cơ làm tôi không có khái niệm về thời gian thì phải.
- Băng Cơ đói bụng rồi hả? - Tôi đoán Băng Cơ đang muốn tiễn vong nên hỏi.
Băng Cơ như con mèo lười tựa người xuống mặt bàn, hai tay chống cằm nhìn tôi:
- Ừm. Mà hình như tôi mới nghe bụng ai đó kêu, phải bạn không nhỉ?
- Ủa, có hả? Hì hì, chắc là tôi đó.
Dù không muốn nhưng tôi buộc lòng phải đứng dậy, chẳng lẽ còn chờ người ta thẳng thừng đuổi cổ về sao:
- Thôi, tôi về. Băng Cơ ăn cơm rồi nghỉ trưa đi! Khi nào rảnh vẽ tiếp hén!
Đôi mắt Băng Cơ tròn xoe:
- Bạn đi đâu vậy? Chưa vẽ xong mà!
- Thì... tôi về cho Băng Cơ nghỉ ngơi, nấu cơm nước gì nữa. Không phải ý Băng Cơ như vậy à? - Tôi ngớ người.
- Bạn không muốn ở lại dùng cơm sao? - Băng Cơ cười hỏi.
Tôi đứng trơ như trời trồng. Băng Cơ cứ lâu lâu lại ném cho tôi một câu kiểu này chắc tôi không thể sống thọ nổi. Niềm vui bất ngờ không thể tưởng.
Tôi khó tin chỉ vào mình:
- Tôi, ở lại đây ăn cơm?
- Ừm. Trưa nay mẹ không về, tôi ăn một mình cũng buồn. - Băng Cơ lại cười. Có lẽ nhìn tôi làm cô nàng không nhịn cười nổi.
Trong lúc tôi còn ngu ngơ chưa kịp phản ứng, Băng Cơ đặt remote lên bàn, nói:
- Bạn ngồi đây chơi nhé! Thích thì mở tivi lên xem! Tôi xuống sau nấu cơm.
Băng Cơ đi xa rồi, tôi mới hoàn hồn nói với theo:
- Có cần tôi phụ lặt rau hay gì không?
- Không. Bạn ngồi chơi đi! Nhớ là không được xem bức vẽ đó, tranh chưa hoàn thành tôi không muốn ai xem đâu!
- Biết rồi.
Nhéo mặt một cái đau điếng, tôi mới biết đây là sự thật, không phải giấc mơ. Tôi bần thần ngồi xuống ghế, tâm hồn lơ lửng như đang trên mây. Hôm nay đến đây đúng là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa... Hay Nước Mắt!
- Chương 6