Khi tôi ra đến trước quán thì Băng Cơ đã đi mất, chẳng thấy đâu.
Tôi vội vã lên xe chạy đi tìm cô nàng đến mức quên cả mặc áo mưa, khắp người ướt nhẹp.
Tôi phóng thật nhanh theo hướng nhà Băng Cơ, dọc đường căng mắt ra tìm kiếm bóng dáng cô nàng hoặc một chiếc taxi nào đó nhưng vô ích.
Trời mưa to khiến con đường lúc thường đã vắng vẻ càng trở nên lạnh lẽo hơn. Gió thổi mạnh xô những tàng cây cao ngả nghiêng. Tôi ngừng xe ngay trước cửa nhà Băng Cơ, tay ấn chuông cửa liên tục.
Chẳng biết động lực nào khiến tôi đủ can đảm làm ra hành động này.
Trời mưa lạnh làm hỏng đầu tôi rồi.
Tôi đang rất muốn gặp Băng Cơ để nói cho cô nàng biết rằng tôi thích cô nàng đến mức nào. Những chuyện khác, tôi không quan tâm.
Tôi không hy vọng Băng Cơ sau khi nghe xong những lời thật lòng của tôi, sẽ cảm động mà nhào tới ôm tôi khóc nức nở như trong những bộ phim Hàn lãng mạn. Tôi chỉ cần Băng Cơ gật đầu đồng ý cho tôi một cơ hội để cả hai có thể trò chuyện, dù là trên mạng. Chỉ thế thôi cũng đủ rồi.
Chờ một lúc thì cánh cửa xịch mở. Nhưng người đi ra không phải Băng Cơ, mà là mẹ của cô nàng. Một phụ nữ trung niên nhan sắc mặn mà nhìn rất hiền hậu, thời trẻ chắc cũng khiến không ít phái mạnh điên đảo.
- Trời mưa to thế này, cháu tìm ai? - Mẹ Băng Cơ cầm dù màu đen che mưa, nhìn tôi hỏi.
Tôi lập bập nói trong khi cơ thể đang run lên vì lạnh:
- Bác cho cháu hỏi Băng Cơ đã về chưa ạ?
Thấy tôi lạnh, có lẽ mẹ Băng Cơ không nỡ nên hơi tiến lại gần, che cho tôi đỡ bị mưa tạt được một ít.
Bà ngạc nhiên, cố nói to vì tiếng mưa át hầu hết thanh âm:
- Nó chưa về. Nói vậy, cháu đi cùng Băng Cơ à?
- Dạ! Nhưng Băng Cơ hiểu lầm cháu nên bỏ về trước. Cháu mới chạy đến đây. - Tôi đưa tay vuốt mặt, nước mưa nhỏ xuống thành vũng.
- Con bé này, không biết nó đi đâu nữa! Cháu vào trong trú mưa đi, có chuyện gì từ từ nói.
Mẹ Băng Cơ nhíu mày lo lắng, rồi mở rộng cổng ra cho tôi chạy xe vào trong.
- Cháu vô nhà ngồi cho ấm, ngoài này lạnh lắm! - Bà chỉ vào trong nhà.
Tôi bước đến hàng hiên trước nhà đứng nấp vào, miệng từ chối:
- Cháu đứng đây được rồi. Người cháu ướt mèm, vào trong dơ nhà mất! Bác cho cháu xin số điện thoại của Băng Cơ được không ạ?
- Vậy cháu ngồi lên xích đu chờ bác một chút! Bác vào trong lấy điện thoại, chứ già cả rồi không nhớ nổi cả dãy số.
Mẹ Băng Cơ chỉ chiếc xích đu màu trắng đặt gần đó, nằm trong góc dựa sát tường, rồi quay người đi vào nhà.
Tôi ngồi xuống xích đu, ngó ra màn mưa dày đặc ngoài đường. Cảnh vật buồn thảm, đìu hiu cũng như tâm trạng của tôi lúc này. Ánh đèn đường le lói hắt lên thứ ánh sáng vàng vọt càng tô thêm cho bức tranh thiên nhiên một mảng màu cô tịch.
Không biết chiếc xích đu này, Băng Cơ có thường ngồi không nhỉ? Ngồi đây và nhìn ra bên ngoài như tôi đang làm bây giờ. Cái cảm giác thê lương này thật khó tả bằng từ ngữ, chỉ có giác quan mới cảm nhận được rõ ràng.
Tôi rất muốn lên facebook tìm Băng Cơ, nhưng biết chắc cô nàng sẽ không thèm trả lời nên đành thôi.
Không để tôi phải chờ lâu, chỉ lát sau mẹ Băng Cơ đã đi ra, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm chiếc khăn lông dúi vào tay tôi.
- Lau cho khô đi cháu, để bị cảm lạnh đó!
Tôi cầm chiếc khăn, lòng thoáng cảm động. Trừ ba mẹ tôi ra thì chưa có ai quan tâm tôi thế này. Gia đình họ hàng bên nội cũng như bên ngoại, mạnh ai nấy sống, chẳng chút tình thân.
Chờ tôi lau khô, nhận lại chiếc khăn, mẹ Băng Cơ lẩm nhẩm nhìn màn hình điện thoại đọc:
- Số của Băng Cơ này, 0909xxxxxx. Cháu gọi xem nó đang ở đâu, bảo nó về liền cho bác.
- Dạ, để cháu nói.
Tôi nhấn dãy số trên phím, hồi hộp gọi cho Băng Cơ. Nếu cô nàng không bận gì đó chắc sẽ nghe điện thoại, vì Băng Cơ không biết số của tôi để né tránh.
Mẹ Băng Cơ rất tế nhị, thấy tôi đang gọi điện liền đi vào nhà, cho tôi không gian riêng tư để tự nhiên nói chuyện.
Reng, reng...!!
Băng Cơ không cài nhạc chờ, chỉ có tiếng chuông văng vẳng reo. Khá lâu, chuông đổ hơn chục tiếng mới có người bấm nghe.
- Alo.. - Giọng Băng Cơ nhỏ xíu, còn hơi nghẹt mũi.
- Băng Cơ đang ở đâu vậy? - Tôi mừng rỡ nói nhanh.
- Ai vậy? - Âm thanh thút thít bị tiếng mưa lấn át nhưng tôi vẫn mơ hồ nghe được.
Tôi thấy lo lắng, bèn nói to:
- Mạnh đây. Băng Cơ đang ở đâu vậy, để tôi lại rước? Tôi đang ở nhà Băng Cơ.
Âm thanh thút thít nỉ non bên kia im bặt, dường như Băng Cơ bất ngờ khi tôi nói đang ở nhà cô nàng.
Chờ một hồi, mới nghe Băng Cơ nói:
- Bạn đến nhà tôi làm gì? Về đi!
Biết mình làm thế này cũng hơi quá đáng, tôi áy náy:
- Xin lỗi! Tự dưng Băng Cơ bỏ về, tôi hơi lo nên chạy đến nhà xem thử, không cố ý đâu! Bác gái đang lo lắng, bảo tôi nói Băng Cơ về gấp!
- Ừ. - Băng Cơ đáp khẽ.
Tiếng mưa trong điện thoại vọng ra rất lớn. Dường như Băng Cơ đang ở ngoài đường, chứ không phải ngồi trong quán tiệm hay một nơi nào đó kín đáo.
Suy nghĩ này càng làm tôi thêm lo, ôn tồn khuyên nhủ:
- Băng Cơ đang ở đâu vậy? Nói địa điểm đi, tôi ra rước về!
- Tôi tự về được. Bạn không phải lo, cứ về trước đi!
Cô nàng này cứng đầu thật. Tôi tìm lời khuyên nhủ:
- Cũng khuya rồi, trời mưa vắng vẻ, bạn đi một mình không an toàn đâu! Không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho mẹ bạn chứ? Lỡ như bạn xảy ra chuyện gì thì mẹ bạn còn có một mình, biết sống thế nào?
Thật may, lời nói của tôi đánh trúng điểm yếu thế nào mà Băng Cơ ngần ngừ một lúc cũng chịu nói ra chỗ cô nàng đang đứng.
Nghe xong địa điểm, tôi thất kinh hồn vía nhảy lên xe, vít ga chạy như điên, mặc kệ mưa gió. Nỗi lo sợ trong lòng khiến đầu tôi nóng bừng lên, chẳng còn thấy lạnh lẽo gì nữa.
Băng Cơ đang đứng ở cầu Y, một cây cầu nhỏ bắc ngang con sông. Điều đáng nói là nơi này rất hẻo lánh, lại thiếu ánh đèn đường. Ban ngày còn nhộn nhịp người qua lại chứ đến chiều tối thì chẳng mấy ai dám đi. Trước nay đã có không ít vụ gϊếŧ người cướp của, hãʍ Ꮒϊếp xảy ra ở đây rồi.
Chẳng biết trong đầu Băng Cơ nghĩ cái quái gì mà trời mưa tối mịt thế này lại mò ra đó đứng một mình.
Chỗ đó cách nhà Băng Cơ khoảng mười cây số, đường nhựa khá nhiều ổ gà nên dù tôi cố gắng chạy nhanh nhưng cũng mất hơn mười lăm phút mới đến nơi trong tâm trạng lo lắng cực độ.
May mắn làm sao, Băng Cơ vẫn còn ở đây, chưa xảy ra chuyện gì xấu.
Khi tôi đến, cô nàng đang đứng giữa cầu, cúi đầu nhìn xuống dòng sông chảy xiết bên dưới, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tôi chạy nhanh tới, gọi to:
- Lên xe về thôi! Nơi này không nên ở lâu đâu.
Thân hình mảnh mai của Băng Cơ ướt nhẹp chẳng khác gì tôi, toàn thân run rẩy. Giống như không nghe tôi gọi, cô nàng vẫn lặng lẽ nhìn xuống mặt sông đen thui một mảnh, đang bị nước mưa dội xuống cuộn trào bọt nước tung tóe.
Gọi mấy lần không thấy Băng Cơ phản ứng, tôi bước xuống xe đi tới, thiếu điều hét lên:
- Về thôi. Trời mưa lớn thế này mà bạn đứng đây làm gì?
Băng Cơ hơi ngước lên, đôi mắt long lanh ngấn nước mà tôi thấy vào đêm đưa cô nàng về nhà lại hiện ra trước mắt tôi.
Gương mặt cô nàng tái mét vì lạnh, môi run rẩy nấc nghẹn từng tiếng:
- Lúc nhỏ, ba thường đưa tôi ra đây câu cá. Vậy mà...
Tôi lặng người, chẳng biết phải dùng lời gì để an ủi. Có nhiều nỗi đau không thể dùng lời nói để xoa dịu, chỉ có thể chờ thời gian chữa lành.
Tôi rất muốn ôm Băng Cơ vào lòng thật chặt để sưởi ấm cho cô nàng, để Băng Cơ biết rằng trên đời này, trừ mẹ là người thân duy nhất còn lại thì vẫn còn tôi. Nếu có thể, tôi sẽ che chở và chăm sóc thật tốt cho Băng Cơ.
Nhìn bờ vai run run, tay tôi đưa ra rồi lại co vào, chỉ một hành động đơn giản nhưng đắn đo mãi vẫn không cách nào làm được.
Tôi sợ Băng Cơ từ chối.
Tôi sợ Băng Cơ nghĩ tôi là thằng cơ hội.
Sợ rất nhiều thứ!
- Chúng ta về thôi! Mẹ bạn đang rất lo lắng chờ bạn về! - Cuối cùng, tôi chỉ có thể đứng yên một chỗ và thốt ra vài chữ.
Băng Cơ mím nhẹ đôi môi nhợt nhạt, mái tóc óng ả quyến rũ ướt sũng nước mưa bết cả vào mặt, lặng lẽ theo tôi ra xe.
Suốt quãng đường về, chúng tôi không nói lời nào. Băng Cơ trầm tư u uất yên lặng ngồi phía sau, cách tôi một khoảng vài tấc mà như xa diệu vợi không cách nào san lấp.
Tôi lái xe nhưng mắt luôn nhìn vào kiếng chiếu hậu. Biểu hiện của Băng Cơ tối nay khiến tôi thấy sợ hãi. Tôi sợ cô nàng quá đau buồn trước sự ra đi đột ngột của người cha mà rơi vào trạng thái trầm cảm rồi làm chuyện dại dột.
Đêm khuya, mưa gió cô liêu thế này mà Băng Cơ còn dám ra chỗ con sông đó thì tôi không nghĩ ra còn có chuyện gì mà cô nàng không dám làm. Nếu tôi ra trễ thêm một chút, liệu có khi nào Băng Cơ sẽ nhảy xuống dòng nước chảy xiết bên dưới tự vẫn không? Cứ nghĩ đến chuyện này thì tôi lại rùng mình, chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Đoạn đường trở về tuy khá dài nhưng lại qua thật nhanh, mặc cho tôi ao ước chạy mãi không đến nơi.
Nghe tiếng xe chạy vào, mẹ Băng Cơ vội vã bước ra. Nhìn thấy cô con gái yêu quý như con mèo ướt run rẩy, bà liền nhào đến ôm chặt vào lòng.
Cái ôm như giọt nước tràn ly, Băng Cơ sà vào lòng mẹ mình, òa khóc nức nở. Bao nhiêu đau khổ, dồn nén sâu đáy lòng đều bộc phát vào lúc này.
Tôi nghe khóe mắt hơi cay, có lẽ mưa rơi mạnh quá văng vào đấy mà.
Đưa tay dụi dụi mắt, tôi nhẹ nhàng đẩy xe ra ngoài cổng, đi thật xa mới dám nổ máy chạy về. Trong lòng bỗng thấy nhớ mẹ mình, hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa ôm mẹ cái nào.
Khi tôi về đến nhà thì ba mẹ đang xem tivi ở phòng khách.
Nghe tiếng máy xe, mẹ bước ra thấy tôi ướt chèm nhẹp thì vội vàng lấy khăn cho tôi, miệng liên tục càu nhàu.
Tôi mặc kệ chiếc khăn rớt xuống sàn, mặc kệ người mình đang ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo, vòng tay ôm mẹ thật chặt.
- Con làm sao vậy? - Mẹ tôi ngạc nhiên. Vì xưa nay tôi là thằng rất ngại thể hiện tình cảm, nhất là với ba mẹ.
- Lạnh! Ôm mẹ cho ấm một chút. - Tôi cười he he, mắt lại cay.
- Lạnh thì ngồi xuống đây, mẹ lau cho! Lớn già đầu rồi mà cứ thích dầm mưa.
Bắt tôi ngồi xuống ghế, mẹ nhặt khăn lên, vừa lau cho tôi vừa nỉ non:
- Con lớn rồi, đừng ham chơi nữa!
- Con biết mà! Để từ từ con kiếm gì đó học thêm hoặc nghĩ cách kinh doanh. Mẹ đừng lo nữa!
Thái độ ngoan ngoãn đột xuất của tôi khiến mẹ kinh ngạc suýt nữa đánh rơi khăn trong tay, cũng không căn dặn gì thêm mà chỉ cười tươi rói.
Đêm đó, trước khi ngủ tôi nhận được tin nhắn của Băng Cơ. Chỉ vỏn vẹn hai từ "cảm ơn" nhưng cũng đủ để tôi mơ một giấc mơ đẹp.
Tôi gửi lại biểu tượng mặt cười và chúc cô nàng ngủ ngon, chỉ thế thôi. Hiện giờ Băng Cơ đang cần một khoảng lặng, có lẽ tôi nên kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa.
o0o
Sau cơn mưa, trời lại sáng. Người ta thường nói vậy quả thật không sai. Một đêm mưa tầm tã tơi bời hoa lá, đổi lấy ngày hôm sau trời nắng bừng bừng, nóng bức cả ngày.
Hôm qua có hẹn với Băng Cơ thì mưa gió bão bùng. Hôm nay chẳng hẹn hò gì, chỉ có đám Tình tang hú ra nhậu nhẹt thì trời lại đẹp. Đúng là cái số của tôi, đen đủi còn hơn cả bếp lò của ông táo.
- Dzô một ly, mừng thằng Mạnh sắp có tình yêu mới tụi bây!
Tình tang nâng ly hô hào. Long mập với Hải râu cụng ly bôm bốp xong, quay sang tôi phỏng vấn.
- Em nào vậy mày? Gọi ra chơi! - Long mập hỏi.
- Đúng đó. Nhậu là phải có gái, mà gái của thằng Mạnh thì khỏi phải nói, toàn mấy em chân dài tới nách! - Hải râu háo hức ủng hộ.
Tôi phũ phàng gạt ngang:
- Gì mà chân dài tới nách, móc méo ghệ tao là chó hả mày?
Hải râu trợn mắt:
- Bậy! Tao khen thiệt mà mày cứ xách mé, gọi ra chơi đi!
- Thôi. Làm gì có ai mà gọi. - Tôi lắc đầu.
Long mập cười hô hố:
- Đừng xạo nữa! Hồi nãy, lúc mày chưa tới thì Tình tang khai hết cho tụi tao nghe rồi.
Tôi giật thót người, quay sang nhìn Tình tang bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Nó liền phân bua:
- Mày đừng nghe tụi nó nói bậy! Tao đời nào nhiều chuyện vậy chứ. chơi với tao bao lâu nay, mày cũng biết tính tao mà!
Tôi lừ mắt:
- Ừ. Tao biết tính mày mà. Khai thiệt đi, mày kể cho hai thằng quỷ này những gì rồi?
Giọng Tình tang yếu xìu:
- Thì có gì đâu. Tao chỉ nói mày đang cưa cẩm một em xinh như mộng, vừa hẹn gặp tối qua thôi.
- Vậy hả? Tao hiểu lầm mày rồi, xin lỗi bạn hiền! - Tôi nói mát, châm một điếu thuốc.
Long mập nói chen vào:
- Chứ gì nữa. Tụi tao hỏi nãy giờ mà nó có thèm nói tên tuổi con nhỏ đó ra đâu. Kín miệng vậy thôi chứ!
- Bởi vậy, thằng Mạnh cứ hay nghi ngờ oan cho anh em! Tình tang là cái thằng không bao giờ nhiều chuyện. Nó chỉ nhiều miệng thôi, không nói là nó ngứa chịu không nổi!
Hải râu ôm bụng cười sặc sụa kéo theo Long mập cũng ngả ngớn xỉa xói.
Báo hại Tình tang mặt mũi đỏ gay, hầm hè trong cổ họng:
- Tụi mày mai mốt đừng có hòng tao kể cho nghe gì nữa à! Bán đứng bạn bè!
Tôi chép miệng:
- Câu này phải để tao nói với mày mới đúng. Mà thôi, yên tâm đi! Mày trả chầu này coi như tao chưa nghe thấy gì.
- Ok. Thằng nào giành trả phải bước qua xác chết của tao! - Tình tang đau khổ gật đầu trong khi Long mập và Hải râu mừng rỡ hoan hô ỏm tỏi.
Làm được vài chai bia, bỗng Long mập ra ngoài gọi điện cho ai đó, rồi quay vào nhăn nhở thông báo:
- Tao vừa gọi cho ông anh mới quen, rủ ra chơi. Ông này nhà giàu chịu chơi lắm, sát gái gấp mấy lần thằng Mạnh, mà chơi cũng đẹp!
Tình tang nhăn mặt:
- Chỗ anh em thân thiết trò chuyện, mày kêu người lạ lại đây làm gì?
- Có sao đâu. Tao thấy càng đông càng vui mà! - Hải râu hưởng ứng.
Tôi không tỏ thái độ gì. Tôi giống Tình tang, chơi với anh em thì hết mình, nhưng có người lạ lại cảm thấy không thoải mái, chẳng muốn tiếp xúc nhiều. Nhưng Long mập lỡ gọi rồi thì thôi, có nói gì cũng trễ rồi.
Long mập nốc hết ly bia, chùi mép khề khà nói với Tình tang:
- Mày cứ chờ gặp ổng rồi biết. Tao nói chơi được là chơi được, sẵn tiện kêu ông rủ vài em gái ra ngồi cho vui!
- Tao với thằng Mạnh không hám gái như mày với Hải râu. - Tình tang nhún vai.
Nghe vậy, hai thằng kia xịu mặt xuống, có vẻ không vui.
Thấy Tình tang hơi quá lời, không khí căng thẳng, tôi xoa dịu:
- Bỏ đi! Thêm người cho rôm rả chút cũng được. Nhưng mà lần sau hỏi ý anh em rồi hãy rủ thêm người khác nhen mày!
- Ừ, biết rồi. Tao chỉ muốn đông vui thôi, có ý gì đâu! - Long mập càu nhàu.
Tôi cười, giơ ly bia lên:
- Cụng ly đi, khí thế chút nào!
Con trai được cái không giận dai và để bụng như con gái. Tình tang với tụi Long mập hục hặc nhau vậy chứ đá vài ly bia là lại nói cười vui vẻ, như chưa xảy ra chuyện gì.
Ngồi thêm một lúc thì bên ngoài có chiếc Camry màu đỏ mới cáu chạy vào.
Tôi đang cầm ly bia định uống, thấy chiếc xe này hơi quen quen liền đặt xuống, chăm chú ngó ra.
Chủ nhân chiếc Camry đúng là thằng hôm trước tôi thấy đưa đón Băng Cơ. Vừa nhìn thấy nó bước vào, bàn tay tôi tự dưng siết chặt lại phía dưới bàn.
- Ông anh tao mới quen đó.
Long mập nói với bọn tôi, nhanh nhẹn đứng lên kéo ghế cho thằng đó ngồi, vui vẻ giới thiệu:
- Đây là anh Minh, hai mươi ba tuổi, con của một đại gia cao su. Tao quen khi đi nhậu với mấy ông anh bữa trước.
Thằng này vừa ngồi xuống, nghe thế liền lịch sự đứng lên bắt tay với từng người tụi tôi, miệng cười nói:
- Giới thiệu tên được rồi, bỏ cái đoạn "đại gia cao su" gì đó đi. Chỗ anh em với nhau đừng nói chuyện tiền bạc mất vui!
Tôi bắt đầu thấy không thích. Nhìn thái độ Long mập giống như đang muốn lấy lòng thằng kia vậy, tại sao chứ?
(Từ đoạn này sẽ gọi thằng đó là "anh Minh" cho phải phép. Về sau tùy theo tình hình mà sẽ đổi cách xưng hô.)
Tuy vậy, tôi vẫn vui vẻ bắt tay với anh Minh. Bàn tay mềm mại, không một vết chai sần, đúng là công tử nhà đại gia có khác.
Công bằng mà nói thì anh Minh nói chuyện rất lịch thiệp, lại hoạt bát và hòa đồng, không tỏ vẻ ta đây có tiền hay thế nào nên ác cảm trong lòng tôi cũng vơi đi. Đôi khi, tình địch cũng không phải không thể nhìn mặt nhau. Chỉ là đối thủ trên phương diện tình cảm, nếu nhân phẩm tốt thì vẫn có thể làm bạn, hoặc tình cờ gặp nhau trò chuyện vài câu.
Rượu vào thì lời ra. Anh Minh được bọn Long mập chăm sóc nhiệt tình nên ngồi một lúc đã ngà ngà say, vẻ mặt khá nhiều tâm sự.
Người có tính cách khá hời hợt như Long mập cũng dễ dàng phát hiện điều này. Nó hỏi:
- Hình như bữa nay anh Minh không được vui, có chuyện gì à?
Từ lúc vào đây, anh Minh nói khá nhiều nhưng mỗi khi Long mập rề rà nhắc tới chuyện tình cảm trai gái thì chỉ cười cho qua, không để ý tới. Hiện giờ hơi say không ngờ lại chịu chia sẻ.
Mặt anh Minh dàu dàu:
- Ừ, anh đang buồn chuyện tình cảm không được như ý!
- Nhỏ nào đá anh hả? Hơi khó tin đó! - Hải râu tò mò.
Anh Minh cầm ly bia lắc lắc, mắt đăm chiêu nhìn vào cục đá chìm dưới lớp bọt:
- Đã quen đâu mà đá. Anh đang theo đuổi một người, rất lâu rồi mà vẫn chưa được.
Long mập nhổm người dậy như vừa nghe tin tức chấn động:
- Em nào mà chảnh vậy? Nói tên tụi em biết được không?
Không cần nghe, tôi cũng đoán được cái tên của cô gái đó. Lòng chợt thấy vui, mà cũng đồng cảm với anh Minh. Cái cảm giác bị từ chối tình cảm đối với những người không quen bị từ chối thì thật kinh khủng.
- Cô ấy tên Băng Cơ, hiền lành ít đua đòi bon chen lắm! Chắc tụi em không biết đâu. - Khi nhắc đến Băng Cơ, nhìn anh Minh có vẻ rất trìu mến.
- Anh nói gì, Băng Cơ hả?
Tình tang giật bắn, miệng hét lên như đạp phải mìn làm cả đám ai cũng hết hồn nhìn sang.
Anh Minh nhíu mày thắc mắc:
- Sao? Em biết Băng Cơ hả?
Chân tôi thò dưới bàn đạp mạnh vào chân Tình tang ra hiệu. Nó lật đật trớ ngay:
- Đâu có. Tại cái tên lạ quá nên em ngạc nhiên thôi!
Long mập trề môi:
- Rảnh quá mày! Có vậy cũng la làng, tưởng bị ai thọc tiết chứ.
- Hề hề, giỡn chút cho vui mà! - Thấy anh Minh vẫn nhìn mình dò xét, Tình tang cười khỏa lấp.
Hải râu lè nhè trách móc:
- Anh Minh đang tâm sự chuyện buồn mà mày giỡn được, có duyên thiệt!
- Xin lỗi! Em không cố ý. Anh kể tiếp đi!
Như bị Tình tang làm cụt hứng, anh Minh uống một ngụm bia rồi hơi chán nản nói:
- Cũng không có gì nhiều để kể, ngoài chuyện anh theo đuổi Băng Cơ mấy năm rồi. Gần đây nhờ một chuyện không biết nên vui hay buồn mà cô ấy mới nhận lời đi chơi với anh.
- Là chuyện gì? - Tôi không ngăn được tò mò. Có thể với đám bạn thì câu chuyện này chỉ là trà dư tửu hậu, nhưng với tôi lại rất quan trọng.
- Ba của Băng Cơ đột ngột bị tai nạn mất, để lại một món nợ lớn. Giờ thì cô ấy và mẹ sắp bị chủ nợ siết luôn căn nhà, có nguy cơ phải ra đường ở.
Mắt anh Minh vẫn nhìn vào đáy ly, hé lộ một bí mật mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Giọng anh Minh vẫn đều đều vang lên:
- Nói ra thì hơi tàn nhẫn! Nhưng nỗi đau của Băng Cơ lại là cơ hội cho anh đến gần hơn...