Chương 30

Nghe lệnh của ông chủ, chị bếp lăng xăng dọn thức ăn lên chiếc bàn dài ở nhà bếp. Tố Ny và Băng Cơ cũng đi xuống phụ một tay. Lát sau, bốn người đã yên vị trên chiếc bàn hình chữ nhật khá dài làm bằng gỗ đen bóng. Thoạt đầu, ông Trung và Tố Ny ngồi đối diện bọn tôi. Sau đó, chẳng biết nghĩ thế nào ông ấy lại đổi chỗ cho Tố Ny sang ngồi trước mặt tôi, còn bản thân mình đối diện Băng Cơ.

Chỉ mới tiếp xúc chưa lâu nhưng tôi hiểu ba Tố Ny là người rất tinh tế, lại còn là dân kinh doanh có máu mặt, chắc hẳn làm gì cũng có dụng ý riêng, không chỉ vô tình. Dường như Băng Cơ cũng nhận ra sự kỳ lạ, cô nàng len lén đưa mắt nhìn tôi một cái, hàm ý khá rõ ràng. Tôi nhìn đáp lại, vẻ mặt bình thường không dám tỏ thái độ gì, sợ ông Trung nhìn thấy.

Bữa ăn cực kỳ thịnh soạn, thịt cá, hải sản, các loại rau củ ê hề, tay nghề của chị bếp cũng rất cao. Tôi dùng vô cùng ngon miệng, nhưng vẫn cố gắng ăn thật từ tốn. Thú thật, ngồi đối diện một người như ba Tố Ny khiến tôi không thoải mái cho lắm.

Thỉnh thoảng tôi lại gắp thức ăn cho Băng Cơ và Tố Ny. Cách ăn uống ở gia đình Tố Ny văn minh giống với những đất nước phát triển, không có chuyện nhiều đôi đũa cùng chọc vào một tô canh hay đĩa thức ăn. Mỗi người đều có khẩu phần riêng bày gọn gàng trước mặt mình, bộ dao nĩa, đũa muỗng đều riêng biệt hết. Thậm chí còn có vài đôi đũa sạch để sẵn đó, tiện cho tôi nếu có muốn bày tỏ sự chu đáo của mình thì dùng mà gắp thức ăn cho hai cô gái, tránh dùng đũa cá nhân.

Tố Ny có lần tâm sự với tôi là cô nàng ghét ba mình, có lẽ đó chỉ là cảm xúc bất chợt, tủi hờn của thiếu nữ mới lớn khi chứng kiến đấng sinh thành đi thêm bước nữa. Cảnh tượng trước mắt tôi bây giờ khác hẳn, có thể Tố Ny đã nguôi ngoai, hoặc tạm quên đi nỗi buồn nên chăm sóc ông Trung rất kỹ, liên tục lấy thức ăn cho ba mình. Ông Trung ăn chậm rãi, ánh mắt sáng quắc thỉnh thoảng lại nhìn bọn tôi, miệng cười cười như có gì đó thú vị lắm.

Lưng bữa, ông ta bất chợt hỏi Băng Cơ:

- Hiện giờ chỉ có cháu và mẹ sống chung với nhau thôi à?

Băng Cơ ngưng đũa, gật nhẹ:

- Dạ.

- Mẹ cháu bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, tính luôn tuổi mụ là bốn mươi lăm.

Ông ta gật gù:

- Cũng còn trẻ, khỏe mạnh không cháu?

Đột nhiên thấy ông Trung quan tâm đến mẹ mình, Băng Cơ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:

- Khi trước thì khỏe ạ, nhưng từ dạo ba cháu mất thì mẹ thường hay khóc, sức khỏe gần đây không được tốt như xưa!

Ông Trung cau mày, giọng nói có vẻ ân cần:

- Chà, như vậy không nên! Người mất dù sao cũng đã mất rồi, cháu nhớ khuyên mẹ bớt đau buồn, kể cả cháu cũng vậy nhé!

- Dạ, cảm ơn bác!

Tôi để ý thấy Tố Ny cũng chống đũa, ánh mắt lạ lẫm nhìn ba mình, có lẽ cũng thấy khó hiểu với ông ta. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, Tố Ny mỉm cười, nhún vai một cái, lại nhỏ nhẹ dùng bữa.

Ngoài Băng Cơ, ông Trung cũng hỏi thăm tôi mấy câu. Bữa cơm cứ thế trôi qua trong bình lặng. Chị bếp tranh thủ dọn dẹp, sau đó bày trái cây, rau câu tráng miệng cùng chai rượu ngoại ra bàn.

Nhìn thấy chai rượu, Tố Ny thè lưỡi. Đêm qua say bí tỉ một trận, hiện giờ cô nàng vẫn chưa hết nhức đầu. Ông Trung cầm chai rượu chỉ còn một phần ba, nheo mắt hỏi:

- Uống dữ thế con gái? Mới đây mà sắp hết chai rượu của ba rồi.

Tố Ny lúng túng:

- Đâu có, con không có uống.

- Con không uống thì ai vào đây? Ngồi gần con là nghe mùi rượu rồi. - Ông Trung bật cười.

- Có không ba?

Tố Ny đỏ mặt, vội đưa tay lên miệng hà hơi thử, mặt mày đỏ ửng lên vì xấu hổ.

- Không. Ba đùa thôi, hà hà! - Ông Trung càng cười to hơn.

- Ba này…

Tố Ny đánh lên vai ba mình mấy cái, rồi bưng kín khuôn mặt đang đỏ bừng. Bọn tôi thấy vậy, nhịn không được cũng cười theo, làm cho cô nàng càng thêm mắc cỡ, thiếu điều muốn chui tọt xuống gầm bàn trốn luôn dưới đó. Cười một hồi chán chê, ông Trung nghiêm mặt:

- Nói chứ con gái uống rượu nhiều không tốt đâu, sau này hạn chế đi!

- Dạ… - Tố Ny xoa xoa hai bên má, lí nhí - Tại hôm qua là ngày vui… ủa, lộn, hôm qua là sinh nhật con nên muốn uống một chút cho vui thôi mà ba!

- Ừ, thì ba biết vậy nên đâu cấm đoán gì, nhưng lúc thường không nên!

- Con biết mà.

Ông Trung cầm chai rượu rót vào bốn cái ly pha lê. Tôi đưa tay định cầm lấy chai để rót nhưng ông mỉm cười ngăn lại, ý nói cứ để mình làm. Tôi ngần ngừ, đành ngồi xuống. Rót lưng bốn ly, ông ta cầm một cái lên, cười nói:

- Nâng ly uống cạn với bác, nhân dịp gặp được hai người bạn tốt của Tố Ny!

Tôi và Băng Cơ cầm ly lên, chạm cốc khe khẽ với ba Tố Ny, riêng cô nàng ngồi thừ ra đó, mắt tròn xoe ngó ba người chúng tôi. Ông Trung nhướng mắt:

- Sao vậy con gái? Cầm ly lên đi chứ!

Tố Ny phụng phịu:

- Ba mới nói không cho con uống…

- Một ly nữa thôi. Con bé này, suốt ngày chăm chăm bắt lỗi!

Ông Trung lắc đầu cười, bàn tay đưa qua xoa xoa đầu cô con gái yêu, cử chỉ trìu mến. Có vậy Tố Ny mới chịu cầm ly lên hưởng ứng, bốn cái ly chạm nhau vang lên âm thanh trong trẻo, rồi cùng cạn sạch.

Đặt ly rượu chỉ còn vài giọt nâu đỏ đọng dưới đáy lên bàn, ông Trung đứng dậy nói:

- Bác còn có việc, mấy cháu cứ ở chơi vui vẻ nhé! Ở đến khi nào cũng được, thoải mái!

- Dạ.

Bọn tôi cùng nhau đứng dậy, gật đầu tiễn ông ta. Ra đến cửa, chợt nhớ gì đó, ông Trung quay lại, móc ví lấy một tấm giấy mỏng đưa cho Băng Cơ:

- Đây là danh thϊếp của bác, sau này cháu có cần giúp đỡ gì đó thì cứ liên lạc!

- Dạ.

Băng Cơ đáp nhanh, hai tay cầm lấy tấm danh thϊếp, ngẩn ngơ nhìn theo người đàn ông trung niên đã rảo bước ra bên ngoài lên xe đi mất.

Còn lại ba đứa tôi ngồi ở bàn ăn, áp lực ông Trung đem đến cho tôi từ đầu tới giờ cũng theo sự ra đi của ông ta mà tan biến, cảm thấy nhẹ nhõm thư thái hẳn ra. Băng Cơ xem thoáng qua danh thϊếp rồi cất vào túi xách. Trong lúc cô nàng rời bàn đi lại sô pha, tôi hỏi Tố Ny:

- Bình thường ba Tố Ny gặp ai cũng nhiệt tình vậy hả?

Cô nàng đăm chiêu, lắc đầu:

- Không có. Ba tôi ít nói, trầm tính lắm, bạn bè tôi đứa nào cũng nói ông ấy nghiêm nghị quá, luôn sợ gặp!

Tôi sờ sờ vài cọng râu lởm chởm dưới cằm cạo còn sót:

- Vậy sao ông ấy có vẻ quan tâm Băng Cơ quá vậy?

- Sao tôi biết được, chắc ba tôi thấy Băng Cơ đẹp gái nên quý mến! - Tố Ny cười.

- Hả? Nói vậy chẳng lẽ…

- Ê, không được nghĩ bậy nhen! Ba tôi đàng hoàng, không phải người có ý đồ với bạn bè của con gái mình đâu à!

Nhìn bộ mặt khả ố của tôi, Tố Ny sừng sộ ngay, cung tay thành nắm đấm giơ lên hù dọa, cái miệng chu ra. Tôi cười cười:

- Ai biết đâu nè, tại Tố Ny dẫn dắt làm tôi nghĩ theo chiều hướng đó chứ bộ!

- Hứ, đầu óc đen tối thì có, giỏi đổ thừa!

- Đổ thừa gì vậy? - Băng Cơ cất danh thϊếp xong, đi lại tò mò hỏi.

Tôi liền nói:

- Đâu có gì. Tôi và Tố Ny đang suy đoán xem vì sao ba Tố Ny quan tâm Băng Cơ như vậy.

- À, tưởng gì… - Băng Cơ hất nhẹ mái tóc, ngồi xuống, tủm tỉm cười nói - Chắc bác ấy thấy tôi ngoan hiền, dễ mến đó mà!

- Ha ha…!

Tiếng cười ngặt nghẽo từ trong nhà vọng ra tận ngoài sân. Ngoài trời, nắng lên rực rỡ, mang đến sinh khí bừng bừng cho khu vườn xanh mướt tựa ngọc.





o0o





Cơm nước xong xuôi, bọn tôi ngồi tán gẫu một lát rồi về phòng nghỉ trưa. Chút nữa tôi phải chở Băng Cơ về nhà, cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho tinh thần tỉnh táo, tránh xảy ra chuyện gì không hay. Đêm qua uống khá nhiều rượu nên tôi vẫn còn váng vất chút men, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi tôi mơ màng sắp thức thì có tiếng gõ cửa từ phía ngoài vang lên.

Cốc cốc!

Kèm theo đó là giọng nói khẽ khàng êm tai của Tố Ny:

- Mạnh dậy chưa?

Tôi choàng tỉnh, ngồi lên, tay vuốt vuốt mặt cho mau tỉnh táo, miệng nói:

- Tôi vừa dậy. Có chuyện gì hả?

- Mở cửa đi, tôi cho Mạnh xem cái này! - Tố Ny thoáng ngần ngừ rồi nói.

- Ừm, chờ chút hén!

Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó xỏ quần áo chỉnh tề mới bước lại mở cửa. Tố Ny đứng ngay bên ngoài, vẻ mặt hơi ngại ngùng, cánh tay phải giấu sau lưng ra chiều bí mật.

Tôi cười:

- Rồi, xem gì đây?

- Cho Mạnh xem cái này nè!

Tố Ny hé miệng cười thật tươi, cánh tay giấu sau lưng đưa tới trước mặt tôi, phe phẩy nhè nhẹ. Tôi nhíu mày nhìn kỹ, thì ra là ba tấm vé mời xem phim, suất chiếu vào tối nay. Tôi cầm lấy mấy tấm vé, trầm ngâm:

- Chiếu lúc bảy giờ tối à?

Thấy vẻ đắn đo của tôi, nụ cười trên môi Tố Ny tắt dần, nói nhỏ:

- Hai người không ở lại thêm một hôm nữa hả? Khó khăn lắm tôi mới xin xỏ được ba vé đó!

Nhìn sắc mặt Tố Ny, tôi không nỡ từ chối, tặc lưỡi nói:

- Chủ yếu là Băng Cơ thôi, còn tôi ở đến chừng nào cũng được mà.

Khuôn mặt cô nàng đang trầm lắng liền tươi lên, đánh mắt về phía cửa phòng Băng Cơ vẫn còn đóng kín:

- Mạnh thuyết phục Băng Cơ được không?

- Việc này… - Tôi tần ngần một hồi, gãi đầu - Tố Ny nói đi, chứ tôi lên tiếng không tiện đâu!

- Sao lại không tiện? Mạnh là bạn trai của cô ấy mà, dễ rủ rê hơn tôi chứ?

Chẳng lẽ tôi nói huỵch toẹt ra là tôi sợ Băng Cơ nghĩ mình ham hố ở lại đây, thế thì phiền nữa. Trong lúc tôi còn chưa biết giải thích thế nào thì Tố Ny như đã hiểu, giật lại mấy tấm vé từ tay tôi, vênh mặt:

- Không dám thì thôi, để tôi tự nói vậy!

Tôi cười khổ ngó theo bóng dáng yểu điệu đi vào phòng, rồi đóng sầm cửa lại. Chẳng biết làm gì, tôi bỏ ra phòng khách ngồi hóng mát. Bốn giờ chiều rồi, trời hôm nay lại mát mẻ, nắng dần tắt sớm.

Được một lúc thì Tố Ny đi ra, không cần hỏi, chỉ nhìn vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt cô nàng là tôi đã thừa biết kết quả ra sao. Tôi bật cười:

- Băng Cơ không chịu phải không?

- Hứ, hai người đáng ghét!

Tố Ny buông phịch người xuống sô pha, buồn so nhìn mấy tấm vé trên tay. Bất chợt, cô nàng chu môi giận dỗi, đôi tay như muốn xé bỏ. Tôi giật mình, vội chồm tới chụp tay cô nàng giữ lại:

- Làm gì vậy?

- Không ai đi thì thôi xé bỏ, chứ để làm chi nữa?

Tố Ny vùng vằng nhưng vẻ mặt lại có điểm kỳ lạ không tên, sóng mắt bừng sáng như hai viên ngọc nhìn tôi trân trân. Tôi chợt nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay Tố Ny, thảo nào nghe cảm giác mát lạnh dễ chịu, vội thụt tay về, như kẻ trộm nhìn thật nhanh đến hành lang sợ Băng Cơ trông thấy. Sau khi phát hiện Băng Cơ vẫn chưa đi ra như mình lo lắng, tôi len lén thở phào, yên tâm khuyên nhủ:

- Băng Cơ phải về để chăm sóc mẹ mà, đâu thể để bác ấy lớn tuổi còn thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn vậy được! Tố Ny rủ người khác đi đi!

Mặt mũi Tố Ny dàu dàu ủ dột:

- Tôi nói vậy thôi chứ có trách gì đâu, hiểu mà! Tại không có ai đi cùng thì xé bỏ, giữ lại chẳng để làm gì.

- Thằng Hùng đó, sao không… - Tôi buột miệng, nói nửa chừng liền nín bặt.

Tố Ny tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự sửng sốt và chút gì đó khó chịu, cắn môi:

- Ừm, Mạnh nhắc mới nhớ, để lát nữa tôi rủ Hùng đi vậy.

Tôi cười vài tiếng trong miệng, khó khăn gãi đầu gãi tai. Rơi vào tình thế này, tôi chẳng biết phải làm sao cho tốt nữa, tay cầm ly nước trống rỗng lên xoay xoay liên tục, mắt chăm chú nhìn vào hệt đang nghiên cứu gì đó rất tập trung, không thể rời ra.

Qua đáy ly, khóe mắt tôi vẫn bắt gặp ánh nhìn bực dọc từ Tố Ny ném sang, đành tảng lờ như không thấy. Liếc háy một hồi mà tôi vẫn trơ trơ như khúc gỗ, cô nàng chán chường bật điện thoại bấm bấm, giống như đang soạn tin nhắn. Không nhịn được, tôi hắng giọng:

- Làm gì vậy?

Cô nàng hơi ngước lên lướt mắt qua tôi, rồi chẳng thèm đáp, cắm cúi bấm bấm tiếp. Tôi hơi quê, gãi gãi cánh mũi, im lặng không hỏi nữa. Được một lúc, Tố Ny buông điện thoại ra, nói:

- Rủ Hùng đi xem phim như Mạnh gợi ý khi nãy.

- Ừ.

Tôi gật như cái máy, lặng thinh. Trông thấy phản ứng của tôi, Tố Ny thở hắt ra một hơi, vơ nhanh lấy điện thoại, đứng bật dậy toan bỏ đi. Đúng lúc này, Băng Cơ từ trong bước ra, mỉm cười hỏi:

- Có chuyện gì mà nhìn bực bội quá vậy nè?

Thình lình trông thấy Băng Cơ, Tố Ny lúng túng cực độ, giấu ngay vẻ mặt hầm hừ với tôi đi, ấp úng một hồi mới nói được vài tiếng:

- Đâu có gì.

Nhận được câu trả lời không thỏa đáng, Băng Cơ nhìn sang chỗ tôi dò xét:

- Mạnh lại trêu ghẹo gì Tố Ny nữa hả?

- Có đâu, tôi chỉ… - Lại buột miệng nữa rồi, tôi im luôn.

- Chỉ gì? - Đương nhiên là Băng Cơ không buông tha rồi.

- Tôi chỉ kêu Tố Ny rủ bạn bè đi xem phim, tại bọn mình phải về, không đi được.

Tôi không dại nói thẳng ra mình khuyên Tố Ny rủ thằng Hùng đi, với vẻ mặt kia của cô nàng, Băng Cơ sẽ dễ dàng suy diễn ra Tố Ny đang nghĩ gì. Trong khi tôi lại không muốn làm cho Băng Cơ nghi ngại thêm về mối quan hệ giữa tôi và Tố Ny.

Băng Cơ vẫn chưa tin lắm, tuy vậy nét mặt hơi giãn ra, hỏi Tố Ny:

- Ủa, nói vậy Tố Ny rủ người khác rồi à?

- Ừm. - Tố Ny gật nhẹ.

- Tiếc quá, tôi vừa trò chuyện với mẹ xong. Tối nay mẹ lên xe đi Đà Lạt du lịch vài hôm với bà con rồi, bảo tôi ở trên này chơi thêm cũng được.

Tố Ny tươi rói ngay, nhanh miệng hỏi lại:

- Thật vậy à?

- Thật mà, nhưng giờ thì không còn vé xem phim nữa rồi. - Băng Cơ tiếc nuối.

- Không sao, để tôi nhắn tin hồi lại là được chứ gì.

Tố Ny hí hửng cầm điện thoại bấm lia lịa. Tôi nhướng mày, trong lòng buồn cười, khổ thân cho thằng Hùng trọc. Tôi dám cá nãy giờ nó đang nhảy nhót điên cuồng vì mừng rỡ khi được Tố Ny hẹn hò, hiện tại nhận được tin sét đánh kia chả biết nó sẽ ra sao nữa. Mà Băng Cơ cũng lạ, khá vô tư khi quyết định ở lại nơi này thêm ít hôm, cô nàng này đang suy tính gì đây chứ?

- Xong. Tôi đi tắm chuẩn bị đây.

Tố Ny cất điện thoại, cười rạng rỡ thông báo.

Băng Cơ ngơ ngác:

- Bên kia còn chưa trả lời mà?

- Không cần, tôi nói là được rồi.

Tố Ny như chú chim non, hớn hở tung tăng đi về phòng, bỏ lại tôi cùng Băng Cơ nhìn nhau cười. Băng Cơ ngồi xuống cạnh tôi, cầm trái lê gọt vỏ. Tôi hỏi:

- Bác gái đi Đà Lạt thật à?

- Tất nhiên. Mạnh nghĩ tôi đùa Tố Ny sao?

- Không. Tôi chỉ tưởng Băng Cơ áy náy nên tìm lý do ở lại cho Tố Ny đỡ ngại thôi.

Băng Cơ mỉm cười, đưa tôi miếng lê mát lạnh đã gọt xong:

- Tôi cũng rất muốn làm thế, nhưng sợ mẹ ở nhà không ai chăm sóc nên buộc phải từ chối! Giờ thì tốt rồi, vẹn cả đôi đường!

Đón miếng lê, tôi bỏ ngay vào miệng nhai rôm rốp. Băng Cơ nháy mắt:

- Ngọt không?

- Ngọt lắm, Băng Cơ ăn thử đi!

- Ngọt bằng đêm qua không?

- Đêm qua là sao? - Tôi khó hiểu.

Băng Cơ từ tốn cắn chút lê, cười cười:

- Sao nay Mạnh chậm tiêu vậy? Bộ đêm qua có nhiều hành động cảm thấy ngọt ngào lắm à?

Thôi chết, dính bẫy rồi. Tôi nuốt gọn lê trong miệng, lập bập đáp:

- Tại Băng Cơ hỏi bất ngờ làm tôi không kịp nhớ ra. Ngọt lắm!

- Gì ngọt?

Tôi cười hì hì:

- Nụ hôn mạnh bạo kia ngọt ngào chứ sao! Tôi ngủ vẫn mơ thấy lại cảnh tượng đó đấy.

- Chỉ giỏi nịnh!

Băng Cơ cầm miếng lê thon dài cho một đầu vào miệng, còn dư ra cả khúc, vừa ngậm vừa lỏn lẻn nói:

- Tôi đút Mạnh ăn lê nha, ăn kiểu này chắc sẽ ngọt lắm đó!

Băng Cơ hôm nay làm sao thế nhỉ? Không phải chỉ riêng hôm nay, mà từ đêm qua, nụ hôn kia đã có vấn đề rồi. Tôi cứ có cảm tưởng cô nàng đang muốn bày tỏ gì đó bằng cách khıêυ khí©h, tấn công tôi bạo dạn hơn lúc thường.

Lúc nãy ngồi với Tố Ny thì tôi cứ liếc chừng về dãy hành lang, sợ Băng Cơ đi ra bất ngờ. Bây giờ Tố Ny đi rồi, tôi lại liếc về phía đó lần nữa, lo lắng cô nàng đột ngột xuất hiện. Chị bếp thì sau khi nấu nướng, dọn dẹp xong đã về rồi, căn nhà này chỉ còn lại ba đứa tôi thôi.

Nhìn trước ngó sau không có ai, tôi liếʍ mép chờ đợi:

- Đút đi!

Băng Cơ nở nụ cười quyến rũ mê hồn, rướn nhẹ người, từ từ đẩy môi miệng kèm miếng lê trắng nõn về phía tôi, mắt khép hờ. Tim tôi nhảy loạn xạ, không phải lần đầu tôi hôn Băng Cơ, nhưng cái kiểu khıêυ khí©h này của cô nàng khiến tôi thấy khó thở tột cùng, cứ sợ mình tăng huyết áp mà đột tử mất thôi. Định nhào tới nhai ngấu nghiến miếng lê và cả đôi môi đỏ mọng kia, nhưng tôi kiềm lại, món ngon phải thưởng thức đúng cách, chậm rãi vẫn hơn.

Nghĩ thế, tôi cũng nhắm mắt lại sau khi áng chừng khoảng cách và vị trí đôi môi của Băng Cơ, lặng lẽ áp tới gần. Khi tôi ngỡ cả hai lẽ ra phải chạm vào nhau nhưng chờ hoài vẫn không nghe động tĩnh gì, hi hí mắt ra thì thấy Băng Cơ đã trở về vị trí cũ từ đời nào, đang nhóp nhép tận hưởng miếng lê, ánh mắt nhìn tôi châm chọc.

Lâu rồi tôi mới thấy quê độ đến thế này, mặt nóng hừng lên, không soi gương cũng biết đang đỏ ửng. Tôi làu bàu:

- Giỡn vậy không vui đâu nhen!

Băng Cơ ráng nín nãy giờ, bị câu nói của tôi làm tức nước vỡ bờ, phì cười:

- Mạnh có vẻ thích cảm giác lén lút há, vậy không tốt đâu!

- Thích lén lút hồi nào?

Tôi vớ lấy nửa trái lê đã gọt vỏ nhưng chưa kịp xắt miếng cắn rau ráu để lấp liếʍ sự lúng túng trên mặt.

Băng Cơ hững hờ buông giọng, như không quan tâm mình đang nói gì:

- Không thích lén lút, vậy tại sao trước khi hôn tôi còn nhìn về phía kia làm gì? Sợ Tố Ny đi ra thấy à?

Tôi phản bác ngay:

- Trời, phải nhìn chứ, rủi đang hôn bị Tố Ny bắt gặp kỳ lắm! Băng Cơ không ngại sao?

Băng Cơ lườm tôi, môi hơi trề ra:

- Tôi thì đương nhiên phải ngại rồi, nhưng với tính cách của Mạnh lại khác…

- Đừng suy đoán bậy bạ nữa được không? - Tôi nhăn nhó.

Băng Cơ bật cười, đứng lên nói:

- Chọc chút thôi mà giãy nãy thấy ghê! Thôi, tôi tắm đây, Mạnh cũng chuẩn bị đi!

Không rõ Băng Cơ có nhìn thấy Tố Ny đi ra hay không, vì vị trí cô nàng nhìn vào hành lang sâu hơn tôi. Chỉ biết khi cô nàng đứng dậy, thì cũng ngay lúc Tố Ny cầm máy sấy đi ra, trên đầu còn quấn mấy vòng khăn sũng nước.

Băng Cơ đi rồi, tôi hơi lười nên vẫn còn ngồi nguyên vị trí, nhìn Tố Ny đứng ở góc nhà đang dùng mấy sấy hong khô tóc. Mái tóc đen dài ẩm ướt, buông lơi một bên bờ vai đem đến ý vị thật khác lạ cho dung nhan Tố Ny. Tôi cảm giác như mình đang ngắm mỹ nhân trong các bộ phim cổ trang thời xưa xõa tóc bên thềm rơi đầy lá trúc vậy.

Tố Ny nhìn qua mảnh gương lớn thấy tôi đang ngó về phía cô nàng thì mỉm cười, lên tiếng trong khi tay vẫn huơ nhè nhẹ máy sấy:

- Mạnh không tắm đi, nhìn ngó gì đó?

- Ngắm ni cô chải tóc bên bờ suối.

- Hả?

- Ha ha, chưa xem phim đó à?

- Phim tào lao gì đâu không, hơi đâu mà xem! Mạnh không lo tắm đi, chút tụi tôi bỏ ở nhà đừng khóc đó!

Tôi hừ mũi:

- Xì, vậy tôi còn mừng nữa là! Gái đẹp khó chiều, một cô đã muốn lên bờ xuống ruộng, hai cô chắc chết quá!

Tố Ny ngừng tay, vén tóc quay lại nhìn tôi:

- Nói vậy ý là sao?

- Ý là Tố Ny với Băng Cơ mỗi người một tính, nói chuyện một hồi quay tôi như chong chóng luôn chứ sao.

Tôi nhún vai, lười biếng đứng dậy, khi đi ngang cô nàng ném lại một câu:

- Tôi tắm đây. Đi ăn rồi mới xem phim nhen, đói quá!

- Ừm, Mạnh muốn sao cũng được mà!

Tố Ny cười dịu dàng, giọng nói êm tai truyền đến tôi đầy hàm ý sâu xa.