Chương 29

Khi hai đôi môi chạm nhau, cảm giác mềm mại nóng ấm tràn vào đầu tôi. Hơi thở thanh tân, làn môi êm ái, vòng tay ôm siết, nhiều yếu tố hợp nhau tấn công thần trí khiến tôi đê mê bay bổng. Nụ hôn gấp rút, lén lút, ngập tràn cảm giác tội lỗi của đôi trai gái giữa đêm vắng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ngoài kia, ánh trăng ảo diệu như tan theo.

Ánh mắt tôi mờ dần, mờ dần. Mọi thứ biến mất, chỉ còn lại gương mặt tuyệt mỹ của Tố Ny kề sát bên, bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve làn da láng mịn. Khi mà tôi không còn kiểm soát được những ham muốn thể xác tầm thường, bên tai chợt vang lên tiếng động thật khẽ ngay phía cầu thang.

Tôi giật mình liếc mắt nhìn qua. Ngay bậc thang, Băng Cơ đứng đó tự bao giờ, ánh mắt hằn sâu sự thất vọng lẫn tâm tình tan vỡ. Cô nàng run run mở miệng:

- Hai người… đang làm gì vậy?

Tố Ny hốt hoảng buông tôi ra, vội vã lùi thật xa về phía cây dương cầm. Tôi đứng chết trân, ấp úng mãi chẳng thành lời:

- Tôi… tôi…

Băng Cơ đột ngột quay đi, chạy thật nhanh lên trên, những giọt nước mắt tuôn tràn thấm đẫm các nấc thang. Tôi ngẩn ngơ thẫn thờ một hồi chợt bừng tỉnh, cuống cuồng lao theo, miệng không ngừng kêu lên:

- Chờ đã! Nghe tôi nói…

Nhưng tôi leo mãi, leo mãi vẫn không lên nổi tầng trên. Cầu thang chỉ mấy chục bậc bỗng dưng dài thênh thang, cao chót vót. Tôi cứ thế mà leo, trườn, bò… cho đến khi kiệt sức ngã quỵ…

- Đừng, Băng Cơ!

Tôi chồm dậy, miệng ú ớ kêu mấy tiếng rồi nín bặt.

Tôi đang nằm trên giường, chính xác là trong phòng và mồ hôi ướt đẫm lưng. Giấc mơ vừa rồi thật kinh khủng, nửa đầu thì đẹp nhưng nửa cuối quá đỗi kinh hoàng. Cái cảm giác tuyệt vọng, hoảng loạn khi đó vẫn còn in đậm trong đầu tôi.

Ngó đồng hồ, chỉ mới hai giờ sáng thôi, tai tôi chợt nghe tiếng dương cầm thê thiết vọng vào. Tôi thoáng rùng mình, không phải chứ, vẫn là hai giờ sáng, vẫn là tiếng dương cầm tấu lên giai điệu Sonate Ánh Trăng kia, hệt trong giấc mơ. Chẳng lẽ tôi vẫn còn mơ?

Tự véo mặt mình nghe đau, tôi mới âm thầm thở phào, yên lòng được một chút. Vậy là tôi đang tỉnh táo hoàn toàn, và tiếng đàn đang nghe cũng là thật, không phải mộng tưởng. Tâm trạng tò mò và như có gì thúc giục, tôi đứng lên đi ra ngoài, lặng lẽ xuống phía dưới.

Khung cảnh đập vào mắt khiến tôi ngớ ngẩn. Vẫn là cầu thang đèn vàng hiu hắt, vẫn là ánh trăng đêm chênh chếch soi qua cửa sổ, vẫn là cô gái mặc áo ngủ phong phanh màu trắng đang mê mải lướt nhẹ đôi bàn tay trên phím đàn.

Lẽ nào những thứ tôi mơ vừa rồi, là báo trước tương lai sao? Chốc nữa đây tôi sẽ tiến tới ôm Tố Ny, bọn tôi sẽ hôn nhau, để rồi sau cùng bị Băng Cơ bắt gặp?

Bằng chứng là tôi vừa mới ngồi thẫn thờ ngay bậc cuối cầu thang, nhưng hiện tại tôi đang lững thững bước tới chỗ Tố Ny. Bàng hoàng nhận ra điều này, tôi lập tức dừng chân, lùi lại sau.

Tiếng bước chân lọt vào tai Tố Ny. Cô nàng dừng đánh đàn, hất nhẹ mái tóc rồi xoay khuôn mặt ngập trong ánh trăng vàng mỉm cười với tôi:

- Tiếng đàn của tôi quấy rầy giấc ngủ Mạnh à?

Lạy trời, chính là câu hỏi ấy, câu nói đã mở đầu cho những thứ điên loạn xảy ra sau đó. Tôi nghĩ thế song lại buột miệng theo “kịch bản” có sẵn:

- Da diết quá, tôi ước gì mình bị quấy rầy sớm hơn…

Nói xong, tôi vội chụp miệng, lưỡi đơ cứng. Tôi đang vô tình làm theo kịch bản lưu giữ trong tiềm thức của giấc mơ kỳ quái kia. Tôi phải nói gì đấy khác với giấc mơ để phá bỏ nỗi ám ảnh này.

- Tố Ny không ngủ được à?

Ơn trời, tôi làm được rồi, chỉ hy vọng sự việc sẽ không diến biễn theo những gì “định sẵn” như tôi lo.

Vừa nói tôi vừa đi lại bộ sô pha đặt giữa phòng khách, ngồi xuống. Tôi cần giữ khoảng cách an toàn với Tố Ny, bởi vì tôi nhận ra mình đang bị nét đẹp huyền bí giữa đêm trăng tròn của cô nàng cuốn hút mãnh liệt.

Tố Ny hơi tì một bên vai lên cây dương cầm, giọng nói mang theo nỗi buồn man mác:

- Có đêm nào tôi yên giấc đâu…

- Sao vậy?

- Cô đơn.

- Đêm nay Tố Ny không cô đơn…

Nói nửa chừng, nhận ra lời mình lại giống trong giấc mơ, tôi ngưng ngay.

Nhận ra thái độ kỳ lạ của tôi, Tố Ny mở to đôi mắt đen láy:

- Mai Mạnh… mọi người đi rồi…

- Ừ.

Tôi định bảo Tố Ny về dưới sống với Băng Cơ như trước, nhưng không dám nói, đành ừ khẽ.

Tố Ny chợt đứng lên, thân hình mềm mại uyển chuyển bước ra phía sau, qua một lát cầm lên chai rượu ngoại và hai cái ly bằng pha lê trong suốt đặt trước mặt tôi. Cô nàng rót nửa ly rượu có màu như mận chín, tỏa mùi thơm nồng nàn, cười nửa miệng:

- Uống một chút rượu cho dễ ngủ nhé!

Tôi im lặng, ánh mắt nhìn đăm đăm ly rượu, vẫn chưa cầm lên.

Tố Ny nâng ly đưa đến gần tôi, hỏi nhỏ:

- Sao thế? Không muốn uống à?

Tôi nói:

- Hình như Tố Ny vẫn còn hơi say, uống nữa liệu có ổn không?

- Hì hì, bất quá tôi say thêm rồi ngủ vùi một giấc đến sáng là tỉnh thôi. Mạnh lo gì?

Thấy tôi vẫn lặng thinh, Tố Ny háy mắt:

- Hay là… sợ tôi say rồi sẽ làm ra những chuyện không tốt?

- Đâu có, tôi không nghĩ thế.

Tôi nói nhanh, thực ra người sẽ làm ra chuyện không tốt chỉ có thể là tôi thôi. Khung cảnh mộng ảo lãng mạn này, người đẹp như hoa bên cạnh, đã vậy tâm trí tôi vẫn còn váng vất giấc mơ ướŧ áŧ kia, nếu có thêm chút men rượu, tôi sợ mình không kiềm lòng được mất thôi.

- A, tôi nghĩ ra rồi. Mạnh không uống vì thiếu mồi nhắm phải không? Chờ chút, có ngay!

Tố Ny reo lên như cô bé năm tuổi, tung tăng mở tủ lạnh lôi ra một chiếc hộp trắng nho nhỏ. Đặt nó lên bàn, cô nàng không giấu được sự tự hào:

- Đố Mạnh biết trong đây có gì?

Hơi lạnh tỏa ra nghi ngút bên ngoài cái hộp nhỏ giúp tôi ngầm đoán được thứ gì bên trong, liếʍ môi nói:

- Kem à?

- Ừm. Kem gì biết không?

- Socola?

- Đúng rồi. Ăn nhé!

Tố Ny vui vẻ mở nắp hộp, bên trong đầy ắp kem socola thật, nhưng trông không đẹp mắt cho lắm. Cô nàng ngượng nghịu:

- Kem này tôi xem hướng dẫn trên mạng rồi làm theo. Lần đầu làm nên không được ngon, hình thức cũng xấu, đừng chê nhen!

- Không xấu đâu, tôi thấy rất đẹp mà!

- Vậy, Mạnh ăn thử đi! - Tố Ny đưa cho tôi một chiếc muỗng nhỏ.

Tôi múc một muỗng kem đầy, hồi hộp đưa vào miệng. Cảm nhận đầu tiên là cái lạnh tê tái ngập tràn trong miệng, hiện giờ không gian đang lạnh lẽo, lại còn ăn kem thì…

Tố Ny cũng múc kem nhâm nhi, hào hứng hỏi:

- Ngon không?

- Ngon, mà hơi đắng! - Tôi thật lòng nhận xét.

Thực tế kem rất đắng, không phải chỉ hơi đắng như tôi cố tình giảm nhẹ.

- Ừm, tôi cố tình làm thật đắng đấy! Biết tại sao không? - Tố Ny nói.

- Sao? Sở thích của Tố Ny hả?

- Mạnh có biết vì sao vào ngày lễ tình nhân, người ta hay tặng nhau socola không?

- Chắc là vì socola ngon? - Tôi gãi đầu.

Tố Ny bật cười:

- Hi hi, nếu chỉ vì ngon thì thiếu gì món để tặng nè, đâu nhất thiết cứ phải là socola?

Tôi nhún vai:

- Thua. Tôi không nghĩ ra đâu!

- Là vì socola vừa ngọt lại vừa đắng, cũng giống như tình yêu vậy, khi đắng khi ngọt…

- Trừu tượng nhỉ? Mà nghe cũng hợp lý! - Tôi gật gù, chợt nói - Nhưng thế thì liên quan gì đến sở thích làm kem socola thật đắng của Tố Ny?

Tố Ny nhìn tôi, rồi lại cúi mặt ngó vào hộp kem, tay cầm chiếc muỗng khuấy nhè nhẹ lớp socola đang tan chảy trên bề mặt:

- Lúc nhỏ, ăn kem socola thấy thật ngọt ngào. Nhưng sau này lớn lên, tôi chợt nhận ra mình hợp với vị đắng hơn…

Không gian tĩnh lặng.

Tôi trầm ngâm múc từng muỗng kem cho vào miệng, qua một hồi nhận ra kem đang ngọt dần, chẳng còn đắng như lúc đầu.

Tố Ny lặng lẽ nhìn tôi ăn kem, cười nói:

- Chê đắng mà, sao ăn dữ vậy?

- Quen dần với cái đắng rồi sẽ thấy ngọt thôi.

Nét vui vẻ trên mặt Tố Ny biến mất, hơi xịu xuống, im re không nói gì nữa. Tôi bật cười, cầm lấy chiếc muỗng trên tay cô nàng quệt bỏ những lớp socola dày phía trên đi, múc một ít kem dưới đáy hộp đưa tới:

- Thật ra kem socola có chỗ đắng chỗ ngọt, không phải lúc nào cũng đắng đâu!

Tố Ny hé miệng đón lấy, chắp chắp nếm thử rồi gật đầu:

- Đúng là ngọt thật! Do tôi trộn không đều rồi.

- Ừm. Ngọt hay đắng đều do Tố Ny mà!

- Tôi có thể làm cho đắng thành ngọt sao?

- Không. Nhưng Tố Ny có quyền tự do chọn lựa giữa hai vị mà!

- Vậy tôi chọn đắng, dù sao cũng quen khẩu vị rồi. Uống đi!

Tố Ny cầm ly rượu đưa cho tôi. Tôi đón lấy, cụng nhẹ vào ly cô nàng, sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Ăn kem xong, uống rượu vào càng nghe đắng chát gấp bội, nhưng cái hậu lại ngọt mát.

- Rượu ngon nhỉ, chắc đắt tiền lắm! - Tôi khen.

- Ừm. Ba mẹ chỉ đủ khả năng cho tôi những thứ có thể mua được bằng tiền thôi! - Tố Ny tự giễu.

Tôi đặt một ngón tay lên miệng suỵt khẽ:

- Đừng nói những chuyện không vui nữa!

- Tôi ngoài chuyện không vui thì chẳng còn gì để nói, khổ thế đấy!

Tố Ny than một câu, múc vài muỗng kem bỏ vào ly rượu của tôi. Tôi giật mình:

- Gì vậy? Uống rượu kiểu mới à?

Tố Ny khuấy cho kem tan đều với rượu, cười nhẹ:

- Thử xem, đắng và đắng hòa vào nhau có ra được vị ngọt không?

- Có chết không đây?

- Chẳng biết nữa. Mà lỡ như có chết bên người đẹp như tôi cũng là phước của Mạnh rồi!

- Ha ha, đúng là phước thật!

- Uống hết nhen!

Nhìn ly rượu sóng sánh màu đen đen trắng trắng, tôi ngần ngừ nhưng cũng trút sạch vào miệng. Tố Ny tủm tỉm theo dõi hành động của tôi, rồi làm theo. Hai ly rượu nhanh chóng cạn chạm đáy.

Tôi chép miệng:

- Không khó uống như tôi nghĩ!

- Thì tôi đã bảo rồi mà, có nhiều chuyện không khó như vẻ ngoài Mạnh thấy đâu!

Sắc mặt Tố Ny ửng hồng. Men cũ chưa tan lại thêm men mới, có lẽ cô nàng lâng lâng rồi, nói chuyện bạo dạn và gợi mở hơn. Mấy lần tôi muốn đứng dậy về phòng mà không nỡ. Tình hình này không ổn chút nào, sức đề kháng của tôi đang rất kém, cần phải có thứ gì đó ngăn tôi lại. Mà Tố Ny thì đang say, liệu cô nàng có đủ tỉnh táo để làm được điều tôi mong đợi không đây?

Tôi liếc mắt về phía cầu thang. Trong giấc mơ, khi tôi và Tố Ny hôn nhau thì Băng Cơ xuất hiện, sao giờ còn chưa thấy đâu? Chẳng lẽ… chờ sự việc điên rồ kia diễn ra rồi Băng Cơ mới bước xuống ư?

Đêm dần khuya, cả hai dần bị men rượu chuốc say. Không hẳn vậy, Tố Ny say vì rượu, còn tôi lại say vì thứ khác. Ánh mắt, đôi môi kia, những chi tiết trên khuôn mặt xinh đẹp của Tố Ny khiến thằng con trai say mèm. Tôi xoay xoay cái ly trống trơn trên tay, định lực áp chế bản thân dần cạn. Tôi phải rời khỏi đây, ngay lập tức, không thể chần chừ thêm một giây nào nữa.

Tôi đứng lên nói:

- Khuya lắm rồi, tôi về phòng đây. Tố Ny cũng ngủ đi!

Tố Ny nhìn tôi, môi nở nụ cười khó hiểu:

- Ừ, ngủ thôi.

Cô nàng gục gặt đầu, chống tay lên bàn đứng dậy nhưng chợt lảo đảo, thân hình lung lay muốn ngã. Tôi vội chạy tới đỡ nhẹ vào lưng Tố Ny, giữ cô nàng lại.

- Không đi được hả? - Tôi hỏi.

- Tôi đi được, chưa say đâu.

Tố Ny cố nhướng đôi mắt gần sụp mí lên, giọng lè nhè. Sau đó cô nàng rời khỏi tay tôi, liêu xiêu đi lại cầu thang, chân bước lên bậc đầu tiên mà cứ ngả nghiêng như muốn té đến nơi.

Tôi thở dài, dù không muốn động chạm vào Tố Ny trong thời điểm này nhưng chẳng còn cách nào khác. Tôi đi tới, dìu Tố Ny lên từng bậc thang. Dường như khi đứng dậy, rượu càng ngấm nhanh hơn khiến Tố Ny trước đó vốn đã không còn tỉnh táo càng thêm ngật ngưỡng. Cô nàng tựa hẳn cơ thể vào người tôi, mơ hồ đi theo sự hướng dẫn, không phản ứng gì nữa.

- Bước lên đây nào! Rồi, tiếp, chân trái kìa…

Chật vật lắm tôi mới đưa được Tố Ny đến chiếu nghỉ giữa cầu thang, định nghỉ mệt một chút sẽ đưa nốt vào phòng cô nàng thì chợt nghe tiếng chân bước từ trên xuống. Băng Cơ xuất hiện, mái tóc hơi rối đậm sắc nâu dưới ánh đèn vàng mờ mờ treo phía trên.

Dù giấc mơ đã báo trước, tôi cũng đã lường được, nhưng Băng Cơ đột ngột đi ra vẫn khiến tôi thoáng lúng túng. Chẳng rõ Băng Cơ có nhận ra sự bối rối trên mặt tôi không, chỉ nghe cô nàng hỏi:

- Sao thế? Tố Ny say à?

Tôi gật đầu:

- Ừ. Tôi ngăn rồi, nhưng Tố Ny cứ uống hoài…

Lời giải thích khá vụng về. Tôi cũng biết, giữa đêm khuya vắng vẻ, một nam một nữ cùng nhau uống say chẳng phải là chuyện hay ho gì. Trừ khi cả hai là bạn bè thân thiết, nhưng Băng Cơ thừa biết tôi và Tố Ny khó thể là bạn.

Soạt!

Do có mặt Băng Cơ nên tôi không dám chạm tay vào Tố Ny nữa, cô nàng khó thể tự đứng vững một mình, đang tựa lưng vào vách bất chợt trượt chân. Tôi lật đật ôm giữ lại, bên tai nghe tiếng Tố Ny lẩm bẩm không đầu không cuối.

- Tôi… tìm Mạnh… lâu lắm rồi…

Ngôn ngữ của kẻ say thường khó hiểu và khó nghe, Tố Ny lại nói rất khẽ bên tai tôi. Khi tôi ngẩng lên chỉ thấy gương mặt bình thản của Băng Cơ, không thể biết Băng Cơ có nghe được chăng? Nhưng tôi biết, Băng Cơ có nghe hay không thì vẻ mặt cô nàng vẫn luôn thản nhiên như thế, ít khi biểu lộ ra ngoài. Đây là điểm đặc biệt và cũng khá đáng sợ của Băng Cơ, khó mà đoán hiểu cô nàng nghĩ gì trong đầu.

- Để tôi phụ đưa Tố Ny về phòng!

Băng Cơ một bên, tôi một bên, cùng nhau dìu Tố Ny qua đoạn cầu thang bình thường thật ngắn mà sao bây giờ trở nên quá dài. Đến cửa, Băng Cơ nói:

- Được rồi. Mạnh về ngủ đi, tôi tự đưa Tố Ny vào được!

- Ừm. Ngủ ngon hén!

Tôi quay lưng bước đi, được vài bước đã nghe tiếng Băng Cơ gọi sau lưng:

- Mạnh.

- Hả? - Tôi hơi ngoái đầu lại.

- Chờ tôi một chút!

Băng Cơ ném lại một câu khá lạnh, lặng lẽ dìu Tố Ny vào trong. Tôi đứng xỏ hai tay vào túi quần, lưng tựa vách chờ đợi. Có lẽ Băng Cơ muốn hỏi gì đó, chuyện tôi lo lắng đã đến rồi. Trời khuya lạnh lẽo, vách tường lạnh lẽo, lại thêm câu nói lạnh lẽo của Băng Cơ càng khiến tôi thấy rét run. Bàn chân tôi di di trên mặt đất, đầu cúi xuống nhìn mông lung.

Tiếng bước chân đi ra, thật khẽ. Tim tôi đập mạnh, đầu vẫn cúi xuống đất, cho đến khi nhìn thấy đôi bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn nằm đối diện chân mình.

Tôi hồi hộp ngẩng lên:

- Có chuyện gì…

Chưa dứt lời, môi tôi đã bị lấp đầy bởi miệng Băng Cơ. Tôi hơi bất ngờ nhưng định thần lại rất nhanh, vòng tay ra sau lưng Băng Cơ kéo cơ thể cô nàng sát vào để dễ hôn hơn. Nụ hôn mãnh liệt, hơn tất cả những chiếc hôn trước kia.

Khi tôi còn say sưa, thần trí mê mải đuổi theo cảm xúc bất tận thì Băng Cơ đột nhiên rời môi, tươi cười:

- Ngủ ngon!

Băng Cơ rảo bước vào phòng thật nhanh, mái tóc nhẹ nhàng bồng bềnh trên lưng. Tôi ngó theo, rồi bần thần đưa tay lên miệng, ngón tay cái sờ sờ môi vẫn còn vương chút son dưỡng của Băng Cơ. Nụ hôn này, có ý nghĩa gì không?

Băng Cơ có thói quen thể hiện mọi thứ bằng hành động hơn là lời nói, thế nên lắm lúc tôi ngu ngơ chẳng hiểu được dụng ý của cô nàng.

Tôi thần người một lúc mới quay về phòng, mọi thứ trước mắt chợt trở nên u tối hơn. Trong đầu nhiều suy tư, tuy thế tôi ngủ rất nhanh, chút men rượu không khiến tôi say nhưng giúp đưa giấc rất tốt.

o0o

Khi tôi mở mắt ra, đã mười giờ trưa. Trời sáng bét, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi căn phòng rạng rỡ. Trong phòng có cả toilet riêng, rất tiện cho việc vệ sinh cá nhân. Tôi đánh răng rửa mặt, thay đồ chỉnh tề mới đi ra ngoài. Dưới nhà có tiếng trò chuyện, giờ này chắc chắn Băng Cơ và Tố Ny đã dậy rồi, khó mà ngủ nướng như tôi.

Quả nhiên, hai cô gái đang ngồi ở phòng khách xầm xì gì đó. Tố Ny ngồi đối diện cầu thang, Băng Cơ quay lưng lại nên Tố Ny thấy tôi trước, cười nói:

- Dậy rồi hả?

- Không ai gọi tôi dậy hết vậy? - Tôi hơi ngại.

Băng Cơ quay đầu nhìn lại, đôi mày hơi nhướng:

- Đêm qua Mạnh thức khuya mà, cho ngủ thêm chút để chiều còn có sức chở tôi về!

Cà khịa rồi đây, câu này có ý nghĩa gì không thế cô nương?

Mặt mày Băng Cơ tỉnh rụi làm tôi khó thể đoán, đi lại ngồi kế cô nàng, miệng đáp:

- Có một trăm cây số chứ nhiêu, nhắm mắt là về tới mà!

- Ừm. Nhắm mắt là về tới, hay mở mắt ra thấy nằm dưới mương?

- He he, hên xui!

- Nói chứ tụi tôi cũng định kêu Mạnh dậy, sắp có người tới rồi. - Tố Ny nói.

- Ai tới? - Tôi ngạc nhiên.

- Ba tôi.

- Ba Tố Ny? Ông ấy đến làm gì vậy?

Băng Cơ lườm tôi:

- Mạnh vô duyên quá! Nhà của người ta, muốn đến phải có lý do sao?

Tôi gãi đầu:

- Ý tôi không phải vậy, mà là… bình thường hình như ba Tố Ny ít ghé qua đây, sao hôm nay lại tới? Chắc có liên quan đến tụi mình!

- Thông minh đó! - Tố Ny cười xòa - Đúng là ba tôi có ý muốn gặp hai người!

- Thấy chưa? - Tôi hất mặt với Băng Cơ, quay sang Tố Ny tò mò hỏi - Ba Tố Ny muốn gặp tụi tôi làm gì vậy?

Tố Ny vuốt vuốt tóc:

- Tôi cũng không biết rõ. Lúc sáng sớm ba gọi điện nói vậy thôi à, chắc muốn xem người tôi từng ở chung ra sao đó mà!

Tôi liếʍ môi:

- Giờ có còn ở chung nữa đâu…

- Gặp rồi sẽ biết thôi! Ba tôi dễ chịu tốt bụng lắm, đừng lo! - Tố Ny trấn an.

Tôi bỗng thấy hồi hộp lo lắng, nghĩ mình thật vô duyên lãng nhách. Có phải tôi ra mắt ông già vợ đâu mà hồi hộp, vớ vẩn!

- Chừng nào bác ấy qua? - Băng Cơ hỏi.

Tố Ny nhìn lên đồng hồ treo trên tường:

- Ba nói khoảng gần mười một giờ, chắc cũng sắp tới rồi đó. Ăn trưa ở đây luôn mà!

Tôi giật mình:

- Vậy hai người nấu nướng chuẩn bị gì chưa, sao còn ngồi đây?

Tố Ny cười:

- Có chị bếp làm hết mà.

- Sướиɠ nhỉ!

Tôi bỗng nhìn thấy giữa hai chân mày Tố Ny có dấu bắt gió đỏ bầm, nhíu mày:

- Tố Ny bệnh hả?

- Đâu có.

- Sao bắt gió kìa, nhớ hôm qua có đâu?

- À…

Tố Ny sờ sờ chỗ bắt gió, ngại ngùng:

- Tôi uống rượu hơi dở, lúc sáng nghe nhức đầu nên nhờ Băng Cơ bắt gió giùm. Giờ đỡ rồi!

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, cơ mặt tôi cứng ngắc, mất tự nhiên nói:

- Bởi vậy, yếu bày đặt ra gió nên trúng gió đó!

Băng Cơ cười tủm tỉm:

- Chỉ có Mạnh mới được quyền ra gió đúng không?

- À, ừ…

Tôi đáp yếu xìu, đánh trống lảng ngó quanh quất một hồi thì nói:

- Tôi nghe tiếng xe, chắc ba Tố Ny tới đó.

Tố Ny nghe vậy, đứng dậy bước ra cửa tìm kiếm, lát sau quay vào với vẻ mặt khó hiểu:

- Có ai đâu?

- Ủa, vậy chắc tôi nghe lầm. Kỳ vậy ta!

Tôi lừa được Tố Ny chứ không thể gạt Băng Cơ, khóe môi cô nàng cong lên cười cười với tôi, nhưng cũng không lật tẩy.

Đột nhiên có tiếng xe dừng trước cổng, rồi chạy vào thật. Tôi nói vớ vẩn không ngờ lại đúng, chiếc xe hơi đời mới cáu cạnh màu đen dừng ngoài sân, một người đàn ông độ gần năm mươi bước xuống xe. Ông ta mặc đồ tây đóng thùng, chân mang giày bóng loáng, đầu tóc hớt cao gọn ghẽ, trông rất phong độ và khỏe mạnh. Đúng là ông Trung, ba của Nana ở xóm tôi khi xưa rồi, lúc nhỏ ít tiếp xúc nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ mặt ông ta. Tuy hiện giờ ông Trung có già hơn nhưng càng ra dáng doanh nhân thành đạt, đáng kính trọng.

Tố Ny chạy ra đón ba mình, còn bọn tôi vẫn ở trong nhà nhưng đều đứng lên, chuẩn bị tư thế chào hỏi.

- Dạ, cháu chào bác!

Ông Trung vừa vào tới, tôi và Băng Cơ liền cúi đầu chào. Ba Tố Ny gật đầu, ngồi xuống sô pha, thoải mái nói:

- Ngồi đi hai cháu, đừng làm khách quá, cứ tự nhiên!

- Dạ.

Bọn tôi lò dò ngồi đối diện, Tố Ny vòng qua ngồi cạnh ba mình. Ông Trung lấy trong túi áo ra gói thuốc lá đặt lên bàn, mồi một điếu rồi nói với tôi:

- Cháu tên Mạnh phải không?

- Dạ. - Tôi vội gật đầu.

- Hút một điếu đi!

Lần đầu tiên tiếp xúc người lớn mà lại mời tôi hút thuốc, ông ta muốn thử tôi hay sao đây?

Tôi ngớ người, lắp bắp:

- Dạ, cháu không hút thuốc.

- Thật không đấy? - Ông ta bật cười.

- Dạ… - Tôi chẳng biết nói thế nào, không thừa nhận cũng tệ, mà nhận lại càng tệ.

- Hà hà, thanh niên trai tráng mà câu nệ tiểu tiết quá thì không hay! Bác là doanh nhân, chú trọng cách đối đãi với nhau, không quan tâm những thứ bên ngoài đâu.

- Dạ. - Tôi gãi đầu.

Ánh mắt ba Tố Ny tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất tinh minh, khi chính thức tiếp xúc khiến tôi không dám nhìn lâu, phải liếc đi nơi khác, giống như ông ta đang đọc hết những suy nghĩ trong đầu tôi vậy.

Thấy tôi như con mèo nhút nhát chạy trốn, ông Trung thản nhiên nhìn sang chỗ Băng Cơ, giọng đều đều:

- Hôm nay bác tới đây, chắc hai cháu cũng đã nghe con bé Nana nói trước rồi. Nhưng hẳn hai đứa không biết mục đích của bác là gì, đúng chứ?

Cái tên Nana thoát ra từ miệng ông ta khiến ba đứa tôi chấn động. Dù đã xác định từ trước, nhưng ai cũng tránh nói tới chuyện này, đây rõ ràng là một sự xác nhận trong lòng cả ba. Dù vậy, chẳng ai tỏ thái độ gì khác lạ, tôi rụt rè nói:

- Dạ, đúng là tụi cháu hơi tò mò!

Tôi bất ngờ phát giác cách ba Tố Ny nhìn Băng Cơ khá khác lạ, như có chút gì đó trìu mến tình cảm. Không xong rồi, chẳng lẽ ông ta mê mệt nhan sắc Băng Cơ sao? Suy nghĩ này khiến tôi đứng ngồi không yên, nếu đây là sự thật thì quá tréo ngoe.

Thế nhưng, may làm sao, câu chuyện tiếp theo xua đi sự lo lắng vớ vẩn đó. Ông Trung nói:

- Bác tới đây chủ yếu vì Băng Cơ.

Băng Cơ kinh ngạc:

- Vì cháu?

- Phải. Bác có nghe Nana…

- Ba, đừng gọi cái tên đó trước mặt người khác mà! - Tố Ny nhăn nhó.

- Ờ, ba quên. Mà tên Nana cũng đẹp, có xấu đâu…

Ông Trung bật cười, lại thấy Tố Ny cau có, hắng giọng nói:

- Tố Ny có kể bác nghe về hoàn cảnh của cháu. Nói thật là lúc còn nhỏ, bác cũng từng ở trong cảnh ngộ khó khăn như cháu hiện giờ, nên có chút đồng cảm. Nhân đây, công ty của bác đang thiếu vài vị trí, cháu có muốn vào làm không? Lương bổng và chế độ đãi ngộ bảo đảm vừa lòng cháu, không có vấn đề.

Lời đề nghị quá sức đột ngột khiến cả đám chưng hửng, kể cả Tố Ny. Băng Cơ suy nghĩ rất nhanh, lễ độ đáp:

- Dạ, cháu cảm ơn ý tốt của bác! Nhưng cháu còn phải chăm sóc mẹ ở quê, chắc là không lên đây làm được rồi.

- Ừ, bác cũng đoán trước cháu sẽ từ chối. Không sao, vẫn còn chuyện này cần nhờ cháu…

Ông Trung xoay ra ngoài gọi to:

- Tuấn, đem cặp táp kia vào đây cho tôi!

- Vâng.

Anh tài xế đang hút thuốc chờ phía ngoài sân vứt ngay điếu thuốc cháy đỏ trên tay, cầm cặp táp màu đen trông khá nặng chạy vào, hai tay đưa tới.

Ông Trung chỉ tay vào cặp táp:

- Cháu tự xem đi!

Băng Cơ hơi ngần ngừ, vươn tay kéo dây kéo xuống. Tôi và Tố Ny hồi hộp dõi theo, trong lòng thắc mắc không biết bên trong có thứ gì. Băng Cơ cho tay vào trong bìa, lát sau cầm ra xấp giấy dày cộp, gọi là ảnh thì đúng hơn.

Ông Trung rít một hơi thuốc, điềm đạm cất tiếng:

- Nghe bảo cháu vẽ chân dung rất đẹp, đúng lúc bác cũng muốn làm chút quà tặng cho bạn bè. Trong này tạm thời có khoảng trăm bức ảnh, cháu vẽ giúp bác nhé!

- Ơ… dạ! - Băng Cơ ngẩn ngơ, mắt nhìn đắm đuối vào cả trăm bức ảnh phóng to trong tay.

- Không phiền chứ?

- Dạ, không ạ! Cháu chỉ hơi ngạc nhiên thôi…

- Ừ. Về thù lao thì cháu cứ ra giá đi!

- Việc này… bình thường cháu lấy hai trăm nghìn cho một bức vẽ kỹ. Nhưng bác đặt vẽ số lượng lớn thì cháu có thể giảm giá…

- Hai trăm nghìn một bức? - Ông Trung mở to mắt.

Ngỡ ông ta chê đắt, Băng Cơ liền nói:

- Dạ, riêng bác thì cháu lấy một trăm thôi, có được không ạ?

Ông ta phì cười, xua tay:

- Cháu hiểu sai ý bác rồi! Vẽ một bức hình này mất cả buổi chứ không ít đâu, chỉ lấy tiền công có hai trăm thì làm sao đủ sống? Vầy đi, bác trả cho cháu một triệu một bức, đưa trước cho cháu luôn nhé!

Nói rồi ông ta hơi gật đầu với tài xế, anh ta lại chạy ra xe cầm vào một túi to, kính cẩn đặt xuống bàn.

- Trong này là một trăm triệu, cháu đếm đi! - Ông Trung bình đạm nói.

Thú thật, tôi chả hiểu chuyện quái đản gì đang diễn ra nữa. Mọi thứ cứ kỳ lạ như giấc mơ đêm qua, tôi phải nhéo mặt mình mấy lần mới tin đây là thực tại. Ngay cả Băng Cơ lúc thường luôn tỉnh tao trước mọi việc cũng hóa ngây ngốc, cô nàng liếc nhìn vào trong túi, im ru chẳng biết nói gì.

- Sao thế, không kiểm tra à? - Ông Trung cười.

Băng Cơ hơi bặm môi:

- Dạ, được rồi ạ! Bác làm sao có thể đưa thiếu cho cháu, nhưng mà số tiền này lớn quá, cháu không dám nhận…

- Công sức của cháu, cứ cầm đi! Cháu là bạn thân của Tố Ny nên bác mới nhờ, người ngoài thì không có khả năng đâu. Vậy nhé! Về nhà cháu cứ từ từ mà vẽ, bác không cần gấp lắm!

- Dạ, cảm ơn bác!

Người giàu có khác, bỏ ra trăm triệu mà chẳng buồn chớp mắt lấy một cái. Đừng bảo do ông ta giàu nên không tiếc tiền, thực tế tôi biết rất nhiều đại gia xài tiền cực kỹ, càng giàu lại càng keo kiệt, không phải tự dưng người ta nói thế.

Chốt xong vấn đề, ông Trung thoải mái nói với Tố Ny đang ngơ ngác ngồi cạnh:

- Ba đói rồi. Dọn cơm ăn đi, con gái!