Chương 25

Tôi không muốn đi, cứ đứng giữa cơn mưa như trút, nhìn xa xăm qua màn nước dày đặc.

Thật lâu, cũng chẳng biết là bao nhiêu thời gian, tôi quay về. Chạy xe mà tâm trí cứ lan man đâu đâu, cũng không rõ mình đang nghĩ gì, hoang mang mơ hồ.

Tôi không ghé Băng Cơ mà chạy thẳng về nhà. Ngoài trời mưa vẫn đổ, gã trai nằm dài trên giường, mắt thao láo nhìn trần nhà ngắm mấy con thằn lằn.

Ding!

Chuông báo tin nhắn, tôi uể oải mở ra xem.

Băng Cơ: Mạnh về chưa?

Tôi: Về rồi. Mưa to quá nên tôi về nhà luôn, không ghé được. Băng Cơ đừng buồn nhé!

Băng Cơ: Ừm. Có kịp gặp Tố Ny không?

Tôi: Nói được mấy câu thì xe chạy...

Băng Cơ: Gặp được là tốt rồi! Mạnh lau khô người chưa, kẻo bệnh đó!

Tôi: Tôi có phải trẻ con đâu, đừng lo! Nhưng mà đúng là hơi đau đầu một chút...

Băng Cơ: Uống thuốc đi! Nhà có thuốc không, hay tôi mua đem qua cho nhé!

Tôi: Được rồi. Trời mưa to, Băng Cơ dầm mưa mất công bệnh nữa! Tôi nằm nghỉ chút khỏe ngay thôi mà!

Băng Cơ: Vậy Mạnh nghỉ đi, nói chuyện sau nhé!

Tôi: Ừ, tôi ngủ chút vậy. Gặp sau!

Vứt điện thoại lăn lóc ra nệm, tôi gác tay lên trán tự hỏi mình đang làm gì thế này?

Tố Ny đúng là Nana, cô bạn thơ ấu của tôi. Và chúng tôi vừa mới nhận ra nhau, nhưng vậy thì sao? Tôi đang để quá nhiều cảm xúc lúc bé chi phối... Hay tình yêu lãng mạn kiểu cổ tích khiến tôi mụ mẫm và có tư tưởng phản bội Băng Cơ?

Sau những gì dành cho tôi, và mọi chuyện chúng tôi đã cùng trải qua, Băng Cơ có đáng phải nhận điều này không?

Tôi bật dậy, lao xe ra ngoài mưa, chạy ngay đến nhà Băng Cơ.

Băng Cơ đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt tâm trạng ngó ra ngoài. Thấy tôi phóng ào ào vào, cô nàng thoáng bất ngờ liền đi ra hỏi:

- Mưa mà, sao Mạnh...

Ném vội cái áo mưa lên thềm nhà, tôi bay đến ôm chặt Băng Cơ vào lòng khiến cô nàng bỏ dở lời vừa nói.

- Tự dưng tôi muốn ôm Băng Cơ một chút! - Tôi thủ thỉ vào tai cô nàng.

- Ừm. - Băng Cơ ngoan ngoãn nép vào người tôi, nhè nhẹ cựa mình.

Cơ thể mềm mại ấm áp, ôm vào tay có cảm tưởng như đang nắm giữ cả thế giới to lớn này. Lúc sau, tôi buông Băng Cơ ra nhưng lại đẩy cô nàng vào tường nhà. Bàn tay tôi trìu mến vuốt dọc bên má cô nàng, ánh mắt say đắm:

- Tôi nhớ Băng Cơ lắm!

Băng Cơ vén mái tóc hơi rũ xuống qua tai, mặt ngước lên, đôi môi đỏ e ấp:

- Tôi cũng thế.

Băng Cơ đáng yêu quá. Tôi không nén được cảm xúc dồn dập trong lòng mình, cúi xuống đặt lên môi cô nàng nụ hôn cháy bỏng da thịt.

Như chờ đợi đã lâu, đôi tay Băng Cơ nhẹ nhàng vòng qua cổ tôi làm điểm tựa để nhón chân lên, hé khuôn miệng nhỏ nhắn đón lấy.

Thời gian tích tắc tích tắc trôi thật chậm rãi.

Hai người trẻ tuổi triền miên đam mê, chìm ngập trong những chiếc hôn có lúc nhẹ nhàng, khi lại mãnh liệt như mưa bấc mà chẳng thấy chán. Tiếng mưa vẫn đều đều bên tai, cùng tiếng đôi tim loạn nhịp đập ồn ả.

Hai cái miệng vừa rời nhau, tôi bế thốc Băng Cơ lên khiến cô nàng kêu "á" một tiếng, hốt hoảng hỏi:

- Mạnh định làm gì vậy?

- Đưa Băng Cơ vào nhà chứ làm gì! - Tôi cười dê bước nhanh vào trong, mang theo cô gái xinh xắn đang bá cổ ghì chặt lấy mình.

Đặt Băng Cơ xuống sô pha, để đầu cô nàng nằm gọn trên đùi, tôi nháy mắt:

- Mẹ không có nhà hả?

Gương mặt Băng Cơ ửng hồng như ráng chiều, mắt nai long lanh cười với tôi:

- Đi từ sáng rồi. Mạnh liều quá, không biết có người lớn ở nhà hay không mà đã dám làm lung tung!

Tôi bật cười:

- Cần gì hỏi, Băng Cơ không từ chối nghĩa là chẳng có ai ở nhà rồi. Không phải sao?

- Chỉ được cái tính khôn vặt! - Cô nàng hôn đánh chụt vào ngón trỏ của mình, rồi điểm vào trán tôi.

- Trò mới sáng chế hả?

Tôi xoa xoa trán, vờ nhăn mặt:

- Nước miếng không à, gớm quá!

- Hứ!

Trêu đã đời, tôi lùa tay vào mái tóc lòa xòa mát dịu của cô nàng:

- Hồi nãy làm gì ngồi thẫn thờ ngó ra ngoài vậy?

Băng Cơ không đáp, chỉ mỉm cười có vẻ xấu hổ. Tôi lại hỏi:

- Sao không trả lời?

- Tôi nghĩ xem Mạnh đang làm gì, có nhớ tôi chút nào không.. - Bị hỏi dồn, Băng Cơ buộc phải đáp.

- Giờ thì biết rồi chứ?

- Ừm. Tạm tin!

Cô nàng hơi nghênh mặt lên, nhìn đáng ghét gì đâu. Tôi nhéo mũi Băng Cơ:

- Thái độ vậy hả? Nhà đang vắng chủ đó, đừng chọc tôi bực mình sẽ nguy hiểm lắm à!

- Sợ quá!

Băng Cơ rụt cổ so vai, điệu bộ như sợ hãi lắm nhưng lại toát ra nét khiêu gợi quyến rũ khó tả khiến máu tôi sôi lên, thì thào:

- Băng Cơ làm tôi khó chịu rồi đấy! Tôi...

Băng Cơ bịt miệng tôi, cười nhẹ:

- Cưới tôi đi, rồi muốn gì cũng được!

- Biết ngay thế nào cũng nói câu này mà! Ngày đó không còn xa đâu. - Tôi ỉu xìu.

Cô nàng dẫu môi:

- Mạnh phước ba đời mới gặp được tôi đó! Còn bày đặt... coi chừng mốt cầu hôn tôi từ chối thì đừng trách!

- Dám không?

- Để xem sau này Mạnh thế nào đã...

Có cảm giác Băng Cơ đang ngầm cảnh tỉnh tôi đừng gây ra lỗi lầm nào, bằng không cô nàng sẽ chẳng tha thứ.

Băng Cơ chợt cho tay vào túi quần tôi lôi ra chiếc khăn trắng Tố Ny đưa lúc sáng. Cô nàng ngồi lên, tò mò nhìn "vật thể lạ" một hồi mới hỏi:

- Gì đây?

Tôi ho húng hắng:

- À, khăn của Tố Ny. Trời mưa to, mặt tôi ướt hết nên Tố Ny đưa khăn lau đó mà!

- Ừm.

Băng Cơ đặt khăn lên mũi ngửi thử, khóe miệng vẽ ra đường cong tươi tắn:

- Thơm hén! Người đẹp mà khăn cũng thơm, hèn gì cất trong túi hoài!

Tôi nhăn nhó:

- Nói bậy! Bộ đồ này tôi mặc từ sáng giờ chưa thay mà, nên chưa kịp bỏ ra thôi.

- Hi hi, tôi đùa thôi, làm gì phản ứng dữ vậy!

- Có phản ứng gì đâu...

- Mạnh nè! - Băng Cơ bỗng gọi.

- Hả?

- Mạnh có gì muốn nói với tôi không?

Lòng vòng nãy giờ, cuối cùng cũng vô đề rồi đây.

Tôi nuốt nước bọt:

- Ý Băng Cơ muốn hỏi chuyện gì?

- Hỏi chung chung vậy đó. Có không? - Cô nàng đứng dậy bước qua vị trí đối diện ngồi xuống, như để tiện theo dõi nét mặt tôi.

Tôi gãi đầu:

- Không. Có chuyện gì mà tôi giấu Băng Cơ đâu!

Theo thói quen, Băng Cơ tì người xuống bàn, hai tay chống bên má nhìn tôi chăm chú:

- Suy nghĩ kỹ chưa?

Mỗi khi Băng Cơ làm vậy, tôi lại thấy nhột nhạt tựa như tâm can mình bị nhìn thấu hết. Tôi cười gượng:

- Kỹ rồi. Băng Cơ sao thế?

Cô nàng thản nhiên:

- Hỏi chơi thôi mà, đâu có gì. Nhưng tôi có chuyện này muốn nói với Mạnh nè!

- Nói đi, đừng úp mở nữa! - Tôi hồi hộp, pha chút lo lắng khó hiểu.

Băng Cơ ngồi thẳng người lên, hai tay khoanh trước ngực thỏ thẻ:

- Tuy chúng ta đang là một đôi, nhưng không có nghĩa tôi ràng buộc Mạnh. Hiểu ý tôi chứ?

Lại chuyện gì nữa đây?

Tôi cau mày:

- Chưa hiểu lắm! Ý Băng Cơ là sao?

- Chậm tiêu nữa rồi! Nghĩa là Mạnh có quyền đến với cô gái nào khác, nếu Mạnh thích. Tôi tuyệt đối không oán trách nửa lời!

Tôi giật mình, xua tay:

- Băng Cơ nói vớ vẩn gì vậy? Sao có chuyện đó được!

Băng Cơ mỉm cười:

- Tôi chỉ đang ví dụ thôi mà. Rằng nếu có chuyện đó xảy ra thì tôi sẵn sàng chấp nhận! Nhưng... tôi hy vọng Mạnh sẽ tôn trọng, nói tôi biết trước rồi hãy làm, chứ đừng có hành động gì sai trái sau lưng tôi! Được không?

- Ừ, được. - Tôi gật đầu hệt cái máy lập trình sẵn.

Cô nàng phe phẩy chiếc khăn, hấp háy mắt:

- Thỏa thuận rồi hén! Tôi giữ nó nhé, được không?

- Băng Cơ thích hả?

- Ừm. Sao nè?

- Được chứ có gì đâu.

- Nói chứ tôi lấy làm gì, trả này!

Băng Cơ cười cười, nhét khăn trở lại túi tôi. Cô nàng thông minh này, tôi chẳng biết đang nghĩ những gì trong đầu nữa.

Trong lúc tôi trầm tư, Băng Cơ đứng lên:

- Chắc Mạnh chưa ăn gì phải không? Tôi nấu cơm cho ăn nhé!

- Ừ. Cảm ơn!

Tôi moi chiếc khăn trong túi quần ra, bần thần cầm trong tay. Thứ này... nên giữ hay vứt đi đây?

Ngồi một lúc, tôi lò dò đi xuống bếp. Băng Cơ đang lặt rau, thấy tôi xuống thì đứng lên túm váy lại cho kín đáo. Tôi cười:



- Làm gì ghê vậy? Trước sau cũng thành vợ tôi, kỹ thấy ớn!



- Tới đó rồi tính! - Băng Cơ tủm tỉm.



Tôi ngồi xuống phụ cô nàng một tay, miệng hỏi:



- Dạo này bác gái hay đi đâu vậy? Hình như lần nào tôi qua cũng vắng nhà.



- Bác tôi là thợ may, lúc này khách đặt hàng nhiều làm không xuể, biết mẹ tôi có tay nghề nên gọi qua phụ.



- Bác gái lớn tuổi rồi, ở nhà cho khỏe, làm mấy cái đó chi mệt! - Tôi tặc lưỡi.



Băng Cơ lắc đầu:



- Tôi cũng khuyên rồi mà mẹ không chịu! Thôi kệ, mẹ đi làm cho đỡ buồn, chứ ở nhà hay nghĩ ngợi vẩn vơ nữa!



- Ừ. Băng Cơ đừng giống mẹ nhen, vậy không tốt đâu!



- Tôi không yếu đuối như mẹ, yên tâm! Có chuyện gì xảy ra tôi vẫn chịu được mà! - Cô nàng cười.



Xời, khóc thầm bao nhiêu lần tôi thấy cả, tưởng không biết chắc.



Tôi chép miệng:



- Hồi đầu mới gặp, tôi cứ tưởng Băng Cơ mạnh mẽ lắm!



- Nói vậy là giờ thấy khác à? - Cô nàng dừng tay, ngó tôi.



Tôi nhún vai:



- Sống thiên về nội tâm thì chả ai mạnh mẽ, phần lớn đều yếu ớt!



- Ừ, có thể tôi yếu đuối khi ở một mình, nhưng trước mặt kẻ khác sẽ không có chuyện đó đâu! Hơn nữa...



- Sao?



Ánh mắt Băng Cơ nhìn tôi sắc như dao:



- Tôi cầm lên được thì bỏ xuống được, sẽ không tiếc nuối bất kỳ thứ gì!



- Ừ.



Thú thật, đến giờ tôi vẫn chưa thể hiểu rõ Băng Cơ. Thế giới nội tâm của cô nàng rất phức tạp, nhìn thế chứ không phải thế, thỉnh thoảng lại phòi ra thêm một chút.



Tôi không hề nghi ngờ lời Băng Cơ. Tôi biết, chỉ cần tôi làm ra chuyện gì có lỗi, có lẽ Băng Cơ sẽ không luyến tiếc mà chia tay ngay. Mặc dù sau đó cô nàng có buồn khổ hay không cũng được, nhưng chắc chắn Băng Cơ sẽ làm thế, chắc cả hai trăm phần trăm.



Thấy tôi cứ lấm la lấm lét dòm ngó, cô nàng thu vẻ mặt nghiêm túc lại, phì cười:



- Sao thế? Sợ tôi hả?



- Còn lâu! Băng Cơ hù được ai chứ không hù nổi tôi đâu! - Tôi trề môi.



- Ừ, hù đó, ai sợ được thì sợ!



- Xì, không sợ! Hè hè!



Băng Cơ cầm rổ rau đứng lên rửa, bỗng nói:



- À, Tố Ny kêu tôi từ nay trở đi đừng đóng tiền nhà cho bác cô ấy nữa.



- Vậy là đóng trực tiếp cho Tố Ny à? - Tôi hỏi.



- Không, ở miễn phí. Tố Ny nói vậy!



- Chà, vụ này được à nhen! Miễn phí suốt đời luôn hả?



- Chắc vậy. Nhưng nếu tôi và Mạnh kết hôn thì phải dọn ra ngoài, không được ở đây nữa!



- Hả?



Tôi giật thót:



- Tố Ny nói vậy thật à?



Băng Cơ bật cười:



- Không, là tôi nói thôi.



Cứ thế, bọn tôi cùng làm cơm, vui đùa tếu táo nhưng tuyệt không người nào đề cập vấn đề Tố Ny và Nana có liên quan đến nhau. Băng Cơ không muốn nói tới, tôi lại càng chẳng muốn nghĩ đến.



Tôi cũng không hỏi Băng Cơ lý do tại sao lẻn lấy tấm hình kia đem về. Có những thứ cứ để trôi đi, không nên lôi ra.



Ăn xong đã xế trưa, Băng Cơ đến giờ làm việc nên tôi về nhà.



Ngồi chán, tôi táy máy vô facebook xem vớ vẩn. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bấm vào tài khoản Băng Cơ, nhìn dòng thời gian thông báo cô nàng vừa kết bạn với Tố Ny cách đây một hôm.



Tôi ngần ngừ bấm chuột vô tên Tố Ny xem thử. Tố Ny cũng như Băng Cơ, khá ít đăng trạng thái hay chia sẻ gì, thỉnh thoảng up lên vài tấm ảnh vui chơi cùng bạn bè thôi.



Điểm khác duy nhất là Tố Ny có rất đông bạn bè, trên nghìn và số người theo dõi cô nàng không hề ít. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới quyết định ấn nút kết bạn, định thoát ra thì bên kia đã chấp nhận ngay.



Tố Ny đang trên mạng?



Nhìn danh sách bạn bè đúng là tài khoản Tố Ny sáng đèn. Tôi đắn đo, nửa muốn trò chuyện, nửa lại ngại nhiều việc không hay xảy ra. Tôi làm thế này có tính là phản bội Băng Cơ không nhỉ? Chắc không rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với Tố Ny như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau thôi, chẳng có ý gì khác.



Đang loay hoay đấu tranh tư tưởng, tin nhắn đã tới. Tố Ny chủ động gửi trước.



Tố Ny: Mạnh phải không?



Tôi: Ừ. Tố Ny đến Sài Gòn chưa?



Tố Ny: Đến lâu rồi. Tôi đang nằm nhà đây. Mạnh ở nhà hay bên Băng Cơ thế?



Tôi: Ở nhà. Đi xe mệt không?



Tố Ny: Hơi mệt! Tôi không quen đi xe ngoài lắm!



Tôi: Lẽ ra nên kêu thằng Hùng về chở Tố Ny lên, ai bảo đi gấp quá làm chi!



Tố Ny: Đột xuất mà! Sao Mạnh biết tài khoản tôi hay vậy?



Tôi: Thấy trong danh sách bạn của Băng Cơ. Chắc Tố Ny cũng biết facebook tôi đúng không?



Tố Ny: Biết.



Tôi: Vậy sao không kết bạn nè?



Tố Ny: Tôi sợ Băng Cơ hiểu lầm! Mạnh cũng biết mà, con gái nhạy cảm lắm!



Tôi: Ừ. Tố Ny cẩn thận vậy cũng tốt! Nhưng Băng Cơ hiểu chuyện lắm, không ghen bậy bạ đâu mà lo!



Tố Ny: Vậy Băng Cơ có biết Mạnh đang nói chuyện với tôi không?



Tôi: Không...



Tố Ny: Mạnh sẽ nói cô ấy nghe chứ?



Tố Ny đột ngột hỏi vấn đề này khiến tôi ngắc ngứ không đáp được. Tôi tự nhủ nếu Băng Cơ biết sẽ phản ứng ra sao? Và tôi nên kể với Băng Cơ hay là giấu biến đi?



Kể ra có thể Băng Cơ sẽ không vui, mà giấu diếm thì chẳng hay ho gì, như vậy khác nào tôi thừa nhận mình đang sai trái. Trong khi thực tình tôi chẳng dám nghĩ hay làm gì có lỗi với Băng Cơ cả.



Tố Ny: Đang suy nghĩ hả?



Tôi: Tôi sẽ nói với Băng Cơ.



Tố Ny: Mạnh trung thực như vậy chắc Băng Cơ sẽ vui lắm!



Tôi: Băng Cơ rất tin tưởng tôi, nên tôi phải đáp lại lòng tin đó!



Tố Ny: Ừm. Nên thế!



Tôi: Tố Ny ở một mình không sợ à?



Tố Ny: Cũng sợ... mà biết sao giờ...



Tôi: Rủ một cô bạn nào đó ở cùng đi, vậy tốt hơn!



Tố Ny: Tính tôi buồn vui bất chợt, nhiều khi hay khóc vu vơ nên sợ người khác nhìn thấy!



Tôi: Nghe cứ như Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng nhỉ?!



Tố Ny: Mạnh nói y hệt mẹ tôi. Biết thế không tốt, tôi cố sửa mà không được! Có lần chú chó tôi nuôi xổng ra đường bị xe cán chết, báo hại tôi khóc cả tuần lễ. Đến giờ nghĩ tới vẫn thấy buồn muốn khóc. Chán lắm!



Tôi: Hì hì, tính cách thì không sửa được đâu! Mà tôi thấy vậy cũng tốt, sao phải cố sửa?



Tố Ny: Mạnh không hiểu đâu! Tôi cả nghĩ, bi lụy... nói chung đừng nhắc tới nữa. Chán chết được!



Cách nói chuyện khá trẻ con của Tố Ny khiến tôi phì cười, miệng cứ ngoác ra mãi không khép lại được. Tôi gửi một bài hát sôi động cho cô nàng.



Tôi: Nghe bài này đi, sẽ yêu đời hơn đó!



Tố Ny: Thôi, tôi không thích nhạc sàn đâu!



Tôi: Trời, dân chơi hút thuốc mà bảo không thích nhạc sàn? Vụ này lạ nghen!



Tố Ny: Tôi tập hút thôi, không biết nào giờ hút được một gói chưa nữa, hi hi!



Tôi: Ặc... vậy mà lúc mới gặp cứ tưởng quậy dữ lắm!



Tố Ny: Lúc đó trong nhà chỉ có mình tôi và Mạnh. Nhìn mặt mũi Mạnh gian quá buộc tôi phải giả bộ như vậy để Mạnh sợ mà đừng làm bậy!



Tôi: ...!!



Im lặng một hồi.



Tôi: Tố Ny đang làm gì vậy?



Tố Ny: Nghe nhạc, Mạnh nghe không?



Tôi: Bài khác à?



Tố Ny: Ừm.



Tôi: Nghe. Gửi đi!



Tôi đeo tai phone, bấm vào đường dẫn Tố Ny vừa gửi qua. Bài hát "Giữ em đi" của Thùy Chi đây mà. Giai điệu sâu lắng da diết, giọng hát trong trẻo rót vào tai, tựa như lời oán trách của một cô gái dành cho chàng trai không hiểu tâm ý mình.



Giữ em đi, giữ em đi... và nói yêu em...!!



Tôi lặng người chìm trong bài tình ca, thầm nghĩ có phải Tố Ny trách tôi đã để cô ấy ra đi hay không? Và Tố Ny đang muốn mượn bài hát để bày tỏ tâm trạng mình, liệu đây là sự vô tình hay cố ý?



Tôi: Bài này lâu rồi mà!



Tôi vờ như không hiểu, thử xem Tố Ny phản ứng thế nào.



Tố Ny: Cũ nhưng hay! Mạnh không thích à?



Tôi: Thích! Nhưng nghe mấy bài nhạc buồn dễ bị ảnh hưởng tâm trạng lắm...



Tố Ny: Thì tôi đang tâm trạng mà! Mỗi khi buồn tôi thường vừa nghe nhạc vừa khóc, khóc chán sẽ đỡ thôi...



Tôi: Đừng nói Tố Ny đang khóc đó nhen!



Tố Ny: (Icon xấu hổ)



Tôi: Sao phải khóc?



Tố Ny: Chẳng biết nữa. Tôi ngủ chút nha, mệt quá!



Tôi: Ừ, ngủ ngon!



Tôi thở dài, lướt web xem tin tức một chút. Khi tôi chuẩn bị tắt máy thì Tố Ny lại gọi, không biết sao chưa ngủ.



Tố Ny: Mạnh còn đó không?



Tôi: Ừ, còn. Sao vậy?



Tố Ny: Tuần sau sinh nhật tôi. Mạnh xuống chơi được không?



Tôi: Chính xác là thứ mấy?



Tố Ny: Thứ bảy.



Tôi: Đãi kem hả?



Tố Ny: Là sao không hiểu? Sinh nhật ai lại đãi kem?



Tôi: Lúc sáng Tố Ny hứa tôi xuống Sài Gòn sẽ mời ăn kem còn gì, he he!



Tố Ny: A, nhớ rồi. Mạnh thích thì tôi làm riêng cho một mâm, đủ các món kem hén!



Tôi: Đùa thôi, đừng làm thiệt chết tôi!



Tố Ny: Nói vậy là đồng ý rồi há?



Tôi: Tố Ny không mời Băng Cơ à?



Tố Ny: Tôi... sợ Băng Cơ ngại xa không đi...



Tôi: Tôi chở Băng Cơ mà, có gì đâu! Chứ đi một mình tôi biết nói với Băng Cơ thế nào...



Tố Ny: Ừm, để chút tôi mời Băng Cơ. Vậy nha, tôi ngủ đây, mở mắt hết lên rồi đó!



Tôi: Bye bye!



Tố Ny rời mạng rồi, tôi vẫn còn ngồi đó. Bấm bấm một hồi thế nào lại nhảy vào album ảnh cô nàng. Mắt tôi bắt gặp một tấm hình cũ kỹ được scan lên từ lâu mà khi nãy vô ý bỏ qua.



Trong ảnh, cô bé xinh xắn có khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê đang măm măm cây kem socola ngon lành. Nét mặt cô bé pha chút sự xấu hổ, miệng nở nụ cười ngại ngùng nhưng tươi tắn trong sáng như ánh ban mai.



Tôi vô thức chạm tay vào màn hình nóng rực, lẩm bẩm:



- Nana...!