Chương 22

Băng Cơ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của thằng Phi, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, ngoài ra không biểu lộ cảm xúc gì.

Tố Ny về tới bàn, mới ngồi còn chưa kịp đặt bó hoa xuống thì tôi đã lên tiếng:

- Hoa đẹp hén! Anh chàng kia nói gì với Tố Ny vậy?

Tố Ny cười:

- Khen hát hay, xong rồi xin số điện thoại!

- Nhanh thật! Tố Ny cho chưa?

- Chưa. Sao phải cho?

Ừ nhỉ, Tố Ny vô cùng bài xích người lạ, nhất là nam giới. Lần này e rằng thằng Phi phí công phí của rồi.

Băng Cơ cười, chuyển chủ đề:

- Tố Ny hát hay thật! Mà sao hát có một bài vậy, không hát thêm?

- Thôi. Lâu lắm tôi không hát ở nơi đông người, run muốn chết! - Tố Ny rùng mình.

- Thấy tỉnh rụi mà, run đâu? Xạo quá! - Tôi nói.

- Hì hì, dù sao cũng quen rồi nên run chứ vẫn hát được. Nhưng mà thấy không thoải mái..

Bọn tôi đang trò chuyện rôm rả thì thằng Phi đi tới, tự tiện lấy cái ghế gần đó ngồi xuống cạnh Tố Ny, miệng cười tươi:

- Mọi người vui quá, cho tôi ngồi chung được không?

Băng Cơ nhíu mày lại, không nói gì. Tố Ny thì ngạc nhiên, chắc không ngờ thằng Phi bạo dạn như vậy. Còn tôi trừng trừng ngó nó, nhếch mép:

- Hình như đây đã là lần thứ hai anh không mời mà đến, hiểu phép lịch sự không?

Thằng Phi vẫn cười:

- Làm quen giao lưu thôi mà, có gì đâu phải căng thẳng vậy?

Tôi nhún vai:

- Để tránh bị người khác nói là gato, tôi không phản đối. Nhưng hai cô gái kia thì không chắc, hỏi thử xem!

Thằng Phi đưa mắt nhìn Băng Cơ, rồi đến Tố Ny. Hai cô nàng im ru, không ừ hử gì, thái độ này cho dù thằng ngu cũng hiểu rõ là mình không được chào đón.

Nó đứng lên, lừ mắt với tôi:

- Một mình cậu lại muốn ôm ấp cả hai người đẹp. Đừng quá tham lam tranh hết phần người khác, cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay đấy!

Băng Cơ nghe vậy, bực mình buộc phải đáp trả:

- Anh nói vớ vẩn gì vậy? Suy bụng ta ra bụng mình, nghĩ ai cũng như anh sao?

Thằng Phi bật cười:

- Chịu nói rồi à? Tưởng em không thèm nhìn tới anh luôn chứ! Anh cho em biết, nhìn mặt thằng này chẳng vừa gì đâu. Để rồi xem, nó ôm con nhỏ khác sau lưng em lúc nào không hay!

Tôi khó chịu đứng dậy:

- Mày biến được rồi đấy! Bị đá nên cay cú, mặt dày chạy qua đây lảm nhảm à? Không biết nhục sao?

- Tự hào quá hả? Đừng vui mừng sớm, một thời gian ngắn nữa thì mày cũng như tao thôi!

- Ờ, căng mắt lên chờ xem hén! Giờ thì biến được rồi đó, phiền quá!

Sắc mặt thằng Phi hơi tái, chắc muốn lao tới cho tôi mấy đấm lắm nhưng trước mặt hai cô gái nó không làm thế, chỉ âm thầm bỏ đi, cũng không nói thêm tiếng nào.

Chờ nó đi xa, Tố Ny ngơ ngác ngó tôi:

- Băng Cơ... và người đó quen nhau hả?

- Bạn trai cũ. - Tôi đáp.

- Biết vậy tôi đã không nhận hoa rồi.

Băng Cơ cười tươi:

- Tố Ny hát hay nên người ta tặng, hoa đẹp mà sao lại không nhận!

Tố Ny điềm nhiên:

- Bày trò trêu tức Băng Cơ thì có, hâm mộ tôi nỗi gì!

- Về hén! - Tôi đề nghị.

- Gặp đối thủ nên cụt hứng hả? - Tố Ny tinh nghịch nháy mắt.

Tôi bĩu môi:

- Nhìn cái mặt nó uống nước hết vô, ngồi đây thêm bực!

- Ừm. Về thôi!

Băng Cơ đứng lên. Ba người đi khỏi quán, dù không nhìn nhưng cảm giác nhột nhạt sau gáy báo tôi biết thằng Phi đang hậm hực trông theo. Tôi cười thầm, bực thì làm gì được nhau.

Chúng tôi về thẳng nhà, không la cà đâu nữa. Còn sớm nên tôi nán lại thêm một lúc, thằng Phi muốn ở cạnh Băng Cơ mà không được. Tôi phải trân trọng những giây phút này.

Tố Ny nằm đọc sách, còn tôi và Băng Cơ ngồi gần đó chơi game. Cô nàng mở trò candy rush, mỗi người chơi một ván, ai thua lại ra.

Những màn cần tốc độ nhanh thì tôi luôn chơi giỏi hơn Băng Cơ. Nhưng đến mấy ván không tính thời gian, cần trí não thông minh Băng Cơ lại vượt tôi nhiều. Hầy, người ta thường khuyên không nên lấy phụ nữ thông minh làm vợ, sẽ lấn lướt bạn. Tôi có nên nghe theo lời khuyên vớ vẩn đó không nhỉ?

Băng Cơ không lấn lướt tôi, nhưng chê bai chọc ghẹo thì thường xuyên. Như bây giờ, mỗi khi tôi chơi thua, cô nàng lại dè bĩu:

- Đầu óc vầy hèn chi bị đuổi học phải rồi!

- Kệ tui! Học cao ra toàn thất nghiệp, chắc gì đã giàu. - Tôi kịch liệt phản đối.

- Hi hi, có người chạm tự ái kìa!

- Thường thôi. Dốt mà cua được gái đẹp người ta mới nể! - Tôi nhơn nhơn cái mặt.

- Tại tôi khờ! - Băng Cơ liếc xéo.

- Tự hào thông minh mà giờ than khờ? Khờ hơn người chậm tiêu như tôi hả?

- Khờ và trí tuệ không liên quan gì đến nhau. Nói lung tung!

Vớ vẩn một hồi, chợt nhớ tới một chuyện ấp ủ từ lâu, tôi liếʍ môi:

- Tôi có việc này nói với Băng Cơ nè!

Băng Cơ không rời mắt khỏi màn hình, tay bấm chuột lách cách, miệng bảo:

- Nói đi! Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng quá vậy?

- Hồi trước, tôi từng kể Băng Cơ nghe mẹ tôi muốn gặp Băng Cơ đó, nhớ không?

- Đâu có. Mẹ Mạnh muốn gặp bạn gái Mạnh mà, đâu nhắc gì tới tên tôi? - Băng Cơ nói tỉnh bơ.

Tôi trợn mắt:

- Đúng là vậy. Nhưng giờ Băng Cơ không phải là bạn gái của tôi à?

- Phải. Hi hi, sao nè?

- Mai qua nhà tôi hén, ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu luôn! - Tôi dỗ ngọt.

- Thôi, không qua đâu. - Cô nàng lắc đầu.

- Sao nữa?

Băng Cơ tắt game, nghiêm túc nhìn tôi:

- Mình mới quen chưa bao lâu, có chắc bền không mà ra mắt người lớn?

Tôi sửng sốt:

- Nói gì lạ vậy? Bền sao lại không, chẳng lẽ Băng Cơ không có ý định quen tôi lâu dài à?

- Tôi không phải loại con gái đó. Chỉ sợ Mạnh thôi!

- Trời đất! Sợ tôi cái gì mới được?

- Biết đâu mai mốt Mạnh thương người khác, bỏ tôi! - Băng Cơ mân mê mái tóc buông xuống bờ vai thon.

Tưởng sao, tôi đưa tay véo nhẹ má cô nàng:

- Nói xàm quá! Không bao giờ có chuyện đó, tin anh đi cưng!

Băng Cơ giật mình vội đẩy tay tôi ra, thoáng liếc qua xem Tố Ny có thấy không. May sao Tố Ny vẫn chăm chú đọc truyện không để ý, cô nàng bặm môi giá tôi:

- Cấm động tay động chân à! Tôi nghỉ qua bây giờ.

- Nói vậy là chịu rồi hả? He he, ngoan vậy phải dễ thương không! - Tôi khoái chí.

- Nhưng mà... tôi sợ gặp người lớn lắm! - Cô nàng ngần ngừ.

- Có gì mà sợ? Ba mẹ tôi rất vui tính dễ gần, gặp một lần bảo đảm Băng Cơ thích mê, muốn về làm dâu liền!

- Hứ, đừng có dụ! Làm như tôi ngốc lắm vậy!

- Không ngốc, nhưng tôi dụ được mới tài, ha ha!

Tôi ngả ngớn. Bị tôi chọc hoài, Băng Cơ bực dọc hết trừng mắt tới mím môi, muốn đánh mà lại sợ tôi táy máy tay chân làm bậy khi có mặt Tố Ny nên đành nhịn, mặt ụ xuống như cái bánh bao chiều.

Cười đã, tôi tiếp tục dụ khị:

- Sáng mai qua hén! Để tôi về báo trước với song thân.

Băng Cơ vùng vằng:

- Không. Giận rồi!

Tôi tặc lưỡi:

- Giận hờn vu vơ hoài! Muốn hôn mấy cái mới hết giận đây?

- Không được làm bậy à! Tôi nói thật, qua gặp người lớn tôi ngại lắm!

- Trước sau gì cũng phải tới thôi, Băng Cơ đâu tránh được hoài! - Tôi cố gắng thuyết phục.

- Biết là vậy, nhưng tôi cần thêm thời gian chuẩn bị tâm lý...

- Khổ ghê! Hay Băng Cơ rủ Tố Ny đi cùng cho đỡ run, chịu chưa?

Nét đăm chiêu trên mặt Băng Cơ giãn ra, tươi ngay:

- Làm vậy được không?

- Được chứ sao lại không. Miễn có Băng Cơ sang là tốt, càng đông càng vui! - Mãi mới dụ xong, tôi gật lia lịa.

- Biết Tố Ny chịu đi không nữa...

- Hỏi thử coi! Có gì đâu mà không chịu. Thôi, để tôi rủ dùm cho!

Thấy cô nàng do dự hoài, tôi quay sang chỗ Tố Ny, hắng giọng gọi thật trìu mến:

- Tố Ny!

- Hả? - Tố Ny bận dán mắt vào sách, đáp cho có.

- Mai rảnh không?

- Ừ, rảnh. Sao?

- Qua nhà tôi chơi hén!

Tố Ny đặt sách xuống, ngó tôi thom lom:

- Tự nhiên rủ qua nhà Mạnh làm gì bên đó?

- Đi với Băng Cơ nè! Mẹ tôi muốn nhìn mặt con dâu tương lai...

Chưa nói hết câu, Tố Ny đã lắc đầu quầy quậy:

- Hai người được rồi, coi mắt mà rủ tôi theo làm gì, không đi đâu!

Khó khăn lắm mới dụ được Băng Cơ, giờ tới bà cô này nữa, mệt hết nói nổi.

Tôi gãi đầu:

- Băng Cơ ngại không chịu tới một mình, Tố Ny giúp một lần đi!

- Hì hì, giúp thì cũng được! Mà phải đãi món gì ngon ngon tôi thích ăn mới chịu nhen!

- Ok, Tố Ny muốn ăn gì cũng được hết, thoải mái! - Tôi mừng hết cỡ, vô cùng hào hiệp nói.

- Rồi, duyệt. - Tố Ny dễ dãi, lại cầm sách lên đọc ngấu nghiến.

Tôi nhìn Băng Cơ khoe công, búng tay cái tóc:

- Xong. Mai Băng Cơ nhớ mặc đồ thật đẹp nghen!

Băng Cơ chun mũi:

- Bộ bình thường tôi mặc xấu lắm hả?

- Đẹp! Nhưng mai là ngày đặc biệt, tôi muốn Băng Cơ phải thật lộng lẫy!

- Làm quá, rủi mẹ Mạnh nghĩ tôi chỉ giỏi ăn diện mất công nữa!

- Lo xa thiệt! Thôi tùy, miễn sao lịch sự trang nhã được rồi, he he! Tôi về đây, tranh thủ về sớm thưa chuyện với ba mẹ, mai gặp!

- Ừm, chạy xe cẩn thận nhen!

Lần nào tôi về, Băng Cơ cũng tiễn ra tận cổng, không quên căn dặn kỹ lưỡng. Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc sâu sắc và để ý chăm sóc từng vấn đề nhỏ nhặt mà Băng Cơ dành cho tôi đã vượt xa những cô gái từng quen trước kia.





o0o





Sáng sớm nay, trời đổ mưa to. Bình thường mà mưa vào buổi sáng thế này thì tôi mừng hết cỡ, tranh thủ ngủ nướng, nhưng hôm nay là một ngày trọng đại. Cơn mưa chết tiệt khiến tôi bực bội đi ra đi vào, lòng lo lắng không yên.

Điềm xấu đây, ngày con dâu chính thức ra mắt ông bà già chồng mà mưa thế này. Mê tín dị đoan không bàn tới, điều tồi tệ trước tiên là ba mẹ tôi phải đội mưa đi siêu thị mua thức ăn. Tuy ba tôi lái xe bốn chỗ đưa mẹ đi, nhưng từ nhà xe bước vào siêu thị khá xa, che ô cũng ướt lấm lem.

Điều tồi tệ thứ hai là Băng Cơ đi xe máy, mưa to vầy làm sao đến nhà tôi đây? Có đến được cũng toàn thân ướŧ áŧ, mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc rối bời làm giảm đi nét xinh xắn của cô nàng, thật bực!

Mà thực ra, tôi rảnh rỗi sinh nông nỗi nên cầu toàn quá thôi. Mẹ tôi không quan trọng vẻ ngoài cho lắm. Chẳng có bà mẹ chồng khó tính nào lại muốn cô con dâu xinh đẹp suốt ngày chăm chút nhan sắc cả, chỉ cần siêng năng chợ búa, lau dọn nhà cửa, cơm nước ngon lành đã quá vui rồi. May mắn làm sao, Băng Cơ có đầy đủ những đức tính đó, vượt quá tiêu chuẩn luôn ấy chứ.

Trước khi đi chợ, mẹ dặn tôi đừng gọi Băng Cơ qua sớm, mất công phải phụ bếp núc tội nghiệp. Đấy, chỉ bấy nhiêu đủ biết mẹ tôi tâm lý thế nào, chưa gì đã lo cho con dâu ghê chưa.

Mưa dầm rả rích đến tận mười giờ sáng, chỉ ngớt chút đỉnh. Mẹ bảo tôi:

- Nấu sắp xong rồi đó, gọi con bé qua đi!

- Dạ.

Tôi bồn chồn sáng giờ, chỉ chờ có vậy liền gật đầu cái rụp, điện thoại ngay cho Băng Cơ.

- Qua chưa? - Tôi hỏi.

- Xong nãy giờ rồi, chờ Mạnh gọi thôi đó! Mà nè, không phụ nấu ăn có sao không vậy? - Giọng Băng Cơ rụt rè trong điện thoại.

- Không sao hết. Mẹ tôi tự kêu vậy mà, qua lẹ hén! - Tôi trấn an cho cô nàng tự tin lên.

- Ừm. Sao tự dưng tôi run quá...!

- Ba mẹ tôi dễ gần lắm, gặp là hết run liền à! Có Tố Ny đi cùng nữa mà, đừng lo!

- Ừm, Mạnh ra trước cửa đón tôi nhen! Có Mạnh tôi đỡ hồi hộp hơn!

- Ok.

Tắt điện thoại, tôi ngồi ngay sô pha ở phòng khách ngóng ra bên ngoài chờ đợi. Tỏ vẻ tự tin vậy thôi, thật ra trong bụng tôi cũng khá lo lắng. Băng Cơ trong mắt tôi rất hoàn mỹ, nhưng người lớn thường có cách nhìn khác. Chẳng may ba mẹ tôi không hài lòng thì phiền to.

Vài mươi phút sau, tiếng xe máy chạy vào. Băng Cơ chở Tố Ny dừng trước sân. Hai cô nàng cởϊ áσ mưa, rụt rè dáo dác như hai chú nai ngơ ngác sắp sửa chui vào hang sói.

Tôi bước ra gọi:

- Vào mau lên, đứng đó mưa ướt hết bây giờ!

Hai cô gái lò dò tháo giày đi vào nhà. Tôi đưa khăn, kiếng lược cho Băng Cơ và Tố Ny:

- Hai người lau đi! Tranh thủ chải đầu tóc lại, tôi xuống gọi mẹ lên hén!

Bữa nay, hai cô nàng cùng mặc váy màu sắc kiểu dáng trang nhã, nhìn cứ như hai chị em. Băng Cơ níu tôi lại:

- Từ từ, để tụi tôi thở chút đã!

Nhìn mặt cô nàng tái xanh, tôi vừa thương vừa buồn cười. Bình thường gan dạ sắt đá lắm, ai dè đến nhà bạn trai liền lộ con thỏ đế nấp kín bên trong ra. Tố Ny cũng vậy, cô nàng không được mạnh mẽ như Băng Cơ cũng sợ lây, có điều chẳng phải nhân vật chính của bữa tiệc nên không đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.

Tôi ngồi xuống, chờ bọn họ chỉnh trang các thứ:

- Băng Cơ qua đây, bác gái có biết không?

Băng Cơ gật đầu, mắt vẫn nhìn vào kiếng săm soi:

- Biết chứ. Căn dặn tôi đủ điều từ sáng đến giờ, giống như sợ con gái ế đến nơi vậy!

- He he, chứ gì nữa. Tôi không cưới thì ế chắc!

- Còn lâu. Riết tự tin quá đáng!

- Làm gì mặt mày xanh lè vậy? - Tôi chọc Tố Ny.

Tố Ny cười rúc rích:

- Tôi cũng ngán gặp phụ huynh lắm! Vì hai người mới ráng đó, nhớ trả công bội hậu!

- Bữa nay nấu toàn món ngon, tha hồ ăn! - Tôi khoe.

- Tôi đâu có tâm hồn mê ăn uống vậy, chưa đủ!

- Chứ sao mới được?

- Cứ để đó, sau này nghĩ ra rồi tính!

Tôi nhổm dậy, e hèm:

- Xong chưa hai cô nương? Tôi vời phụ mẫu lên nhé!

Hai cô nàng gật gật, bốn con mắt mở to trông xuống phía sau, dõi theo từng bước chân của tôi.

Lát sau, tôi cùng mẹ đi lên. Ba tôi vẫn ở trong phòng, ông sợ hai người xuất hiện một lúc sẽ gây áp lực lớn nên tạm lánh mặt, lộ diện sau.

Băng Cơ và Tố Ny đứng lên, lễ phép chào hỏi. Mẹ tôi cười tươi rói, gật đầu đáp lại, quay sang tôi:

- Hai cô này xinh quá! Ai là bạn gái con đây?

Nhớ ra mình chưa giới thiệu, tôi vội nói:

- Cô này là Băng Cơ, bạn gái con. Người ngồi kế tên Tố Ny, bạn ở cùng nhà, cũng là chủ cho thuê luôn.

- Ngồi đi hai cháu, cứ tự nhiên đừng ngại! - Mẹ tôi thân thiện gật đầu.

- Dạ.

Hai cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện. Tôi để ý, từ lúc mẹ tôi xuất hiện thì thái độ Tố Ny hơi khác lạ, cứ len lén nhìn bà với vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Hình như mẹ tôi cũng nhận ra điều đó, bật cười:

- Gì nhìn bác dữ vậy? Dính lọ hả?

Tố Ny giật mình, rụt cổ:

- Dạ... không biết sao con thấy bác quen quen...

Mẹ tôi cười xòa:

- Khu này nhỏ mà, nhìn quen mặt cũng bình thường. Băng Cơ còn học hay đi làm rồi cháu?

Chương trình phỏng vấn bắt đầu rồi đây. Băng Cơ nhỏ nhẹ đáp:

- Dạ, con làm báo cáo tài chính tại nhà cho một số công ty, ngoài ra cũng làm thêm bằng cách vẽ tranh cho ai có nhu cầu!

Thuộc bài dữ, chắc tập tành sáng giờ đây. Tôi cười thầm, ngoài mặt khen:

- Băng Cơ vẽ đẹp lắm, để bữa nào con kêu vẽ tặng mẹ một bức!

- Ừ. Nghe Mạnh nói ba cháu mất rồi, chỉ còn hai mẹ con.

- Dạ.

- Sau này, khi nào rảnh hay buồn cháu cứ đến đây chơi! Tố Ny cũng vậy nhen! Trưa rồi, hai đứa phụ bác dọn cơm ăn thôi!

Biết Băng Cơ đang lo âu nên mẹ tôi không hỏi nhiều, chỉ hỏi vài ba câu rồi đứng lên. Tôi đi theo sau thăm dò:

- Thấy sao mẹ, được không?

Mẹ tôi gật đầu:

- Được đó. Nhìn con bé ngoan ngoãn hiền lành, ăn nói cũng lễ độ! Nhưng mà có một nhược điểm...

- Sao ạ? - Tôi giật thót.

- Nó đẹp quá! Mà con gái đẹp thì cái số thường lận đận, con lấy nó cũng mất công theo giữ nữa. - Bà chép miệng.

Tưởng sao, làm tôi hết cả hồn. Tôi cười:

- Con cũng đẹp trai vậy, ai giữ ai chưa biết được à!

- Mà con bé Tố Ny kia, con quen lâu chưa?

- Mới đây thôi. Sao vậy mẹ?

- Mẹ thấy con bé có nét quen quen, giống như đã thấy ở đâu rồi. Mà cũng lạ, nhan sắc cỡ nó nếu mẹ gặp qua rồi thì không thể quên được! - Mẹ tôi cau mày cố nhớ.

- Thì giống như mẹ nói khi nãy thôi. Cái tỉnh này bé như lỗ mũi, ra vô nhìn ai cũng thấy quen là chuyện bình thường mà!

- Ừ, chắc vậy thật.

Hai cô gái xuống bếp phụ tôi và mẹ dọn thức ăn lên. Hôm nay đãi khách nên mẹ tôi làm khá nhiều món, gà xé phay nấu cháo, heo quay bánh hỏi, tráng miệng có món rau câu đủ màu sắc rất ngon mắt.

Khi ba tôi xuất hiện, Tố Ny vẫn nhìn tò mò như với mẹ tôi. Cô nàng này bữa nay làm sao đó, tôi cũng không hiểu. Mà tôi không bận tâm lắm, chỉ chú ý quan sát tình trạng quan hệ giữa Băng Cơ và ba mẹ xem thế nào.

Ba tôi đàn ông ít nói nhiều, hỏi Băng Cơ một hai câu rồi thôi. Qua một hồi Băng Cơ cũng bớt rụt rè, ăn nói thoải mái tự tin hơn. Thỉnh thoảng tôi lại gợi chuyện, tìm cách kết nối mẹ và Băng Cơ với nhau. Nhìn hai người một già một trẻ nói chuyện khá tâm đầu ý hợp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ diễn ra êm đẹp đúng như tôi đã từng hình dung trong đầu vô số lần, không có chuyện bà mẹ chồng khó tính hạch sách, quát nạt dạy đời cô con dâu tương lai như trên phim thường hay có.

Sau khi dùng bữa, ba mẹ về phòng nghỉ trưa, trả lại tự do cho ba đứa trẻ. Băng Cơ cùng Tố Ny ở lại rửa chén, tôi xăng xái phụ dọn dẹp một tay.

Băng Cơ giỏi bếp núc, rửa chén thường xuyên nên không sao. Riêng Tố Ny nhà giàu, chắc từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ, có người hầu hạ nên tay chân cứ lúng ta lúng túng, thậm chí vuột tay làm vỡ một cái chén. Mặt cô nàng xanh lè, thè lưỡi ngó quanh quất như sợ mẹ tôi la.

Tôi phì cười:

- Kêu ngồi chơi để tôi với Băng Cơ dọn được rồi, Tố Ny không rành việc này thì đừng cố!

Cô nàng xịu mặt:

- Qua nhà người lạ mà ngồi không kỳ lắm, chứ tôi đâu muốn rửa!

Băng Cơ cười:

- Mạnh đừng trêu Tố Ny nữa! Hồi xưa, tôi rửa chén lúc nào chả bể một hai cái. Gì cũng phải làm nhiều mới giỏi mà!

- Ừ, tập cho quen đi! Ở chung nhà mà bắt Băng Cơ rửa chén suốt là không được đâu à! - Tôi tặc lưỡi.

- Cưng thấy ớn! - Tố Ny trề môi.

- Đừng thèm để ý tới, Mạnh có tật đùa dai lắm! - Băng Cơ thừa kinh nghiệm ứng phó với tôi, truyền lại cho Tố Ny.

Lau dọn xong xuôi, bọn tôi lên phòng khách ngồi chơi. Băng Cơ vô tình nhìn thấy mấy cuốn album để trong tủ kiếng, tò mò nói:

- Album hình hả Mạnh?

- Ừ, xem không?

- Hình gì vậy?

Tôi đứng dậy với tay lấy mấy cuốn album xuống, đặt lên bàn:

- Hình gia đình không thôi. À, có hình tôi lúc nhỏ nữa, dễ thương lắm!

- Suốt ngày tự khen, không biết xấu hổ!

Băng Cơ nhếch môi bộ dạng chê cười, cầm cuốn album mở ra.

- Tôi xem với! - Tố Ny hiếu kỳ ngồi sát lại.

Album nhà tôi được sắp xếp theo từng mốc thời gian cụ thể nối tiếp nhau. Nửa đầu toàn hình cưới của ba mẹ, mãi về phía sau mới có hình tôi. Từ lúc ẵm ngửa cho đến khi biết đi chập chững, rồi năm sáu tuổi lem luốc dơ dáy, kéo dài đến tận bây giờ luôn. Mỗi tấm ảnh đều được mẹ tôi ghi chú đầy đủ chụp ngày nào, ở đâu, nhân dịp gì.

Tố Ny vẫn vui vẻ bình thường cho đến khi nhìn thấy tấm hình thời tôi năm, sáu tuổi chụp ngoài sân cát ở xóm nghèo cũ. Cô nàng hấp tấp lấy tấm hình ra như để nhìn cho kỹ hơn. Gương mặt xinh đẹp lộ cảm xúc kỳ lạ, bàn tay cầm tấm ảnh cứ run run.

- Sao vậy? Đẹp trai quá hả? - Tôi mắc cười.