Warning: Chống chỉ định phụ nữ yếu tim và đàn ông đang cho con bú
Ngoài hiên nhà, mưa rớt ào ào.
Tôi ướt như chuột lột, buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn xong thì tần ngần đứng đó nhìn Băng Cơ chờ đợi. Sâu trong tâm hồn, tôi đang chờ một lời thú nhận tình cảm từ Băng Cơ, chỉ có như vậy mới xoa dịu được cơn đau mà cô nàng mang đến cho tôi bấy lâu nay.
Thế nhưng, khác với sự háo hức chờ mong của tôi, Băng Cơ giữ mãi sự im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Gương mặt đang trắng xanh vì lạnh lộ ra biểu cảm khó xử.
- Sao Băng Cơ không nói gì vậy? - Tôi gượng gạo hỏi.
Băng Cơ lắc nhẹ mái đầu, giọng nói có chút hờn giận trách móc:
- Mạnh cứ thích dầm mưa như vậy hoài à? Lớn rồi, đâu phải trẻ con mà chẳng biết lo cho sức khỏe!
Cô nàng đang lo lắng cho tôi ư? Thật kỳ lạ!
Tôi cười nhẹ:
- Không phải Băng Cơ cũng dầm mưa đó sao, còn trách tôi nữa?
- Tôi đi gấp nên chẳng kịp mặc áo mưa, không như Mạnh!
- Băng Cơ gấp đến đây để gặp tôi? - Tôi nghe tim mình đập mạnh, hỏi mà cứ rụt rè sợ nhận được câu trả lời khác với những gì mình đang chờ mong.
- Ừm.
Một cái gật đầu khe khẽ từ Băng Cơ cũng đủ khiến tôi dâng trào cảm xúc, nhưng còn chưa kịp bày tỏ gì thì Băng Cơ đã làm tôi hụt hẫng:
- Lúc nãy, Tình nhắn tin trên facebook cho tôi, nói mai Mạnh đi Sài Gòn...
Ừ nhỉ, Băng Cơ không thể nào tự dưng biết nhà tôi mà đến. Và cũng chẳng có lý do gì để cô nàng tìm tôi sau một tháng trời không có chút tin tức nào, say đắm bên tình cũ. Chỉ có thể vì lòng thương hại, vì thằng bạn thân của tôi nài nỉ thế nào đó nên Băng Cơ mới hạ cố đến đây.
Tôi nói, nghe giọng mình đang lạnh dần:
- Vậy là... Băng Cơ biết tôi sắp đi nên đến đây tiễn tôi, nói lời từ biệt?
- Ừm.
Băng Cơ lại gật nhẹ. Cùng là một hành động như nhau, nếu cái gật đầu trước kia khiến tôi vui sướиɠ làm sao thì lần này lại ném thẳng tôi vào hầm băng lạnh. Sự hy vọng vừa nhen nhóm lên, chưa kịp bùng cháy đã bị dập tắt không thương tiếc. Tay tôi run run nắm chặt lại, chỉ muốn đập phá thứ gì đó để giải tỏa. Tình tang làm thế này không phải giúp tôi, mà đang hại tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói thật nhẹ nhàng nhưng cứ như con thú điên đang gầm gừ:
- Thương hại tôi sao?
Băng Cơ cắn môi, không nói gì, mặt cô nàng cúi xuống tránh né ánh mắt như thiêu như đốt cháy bỏng của tôi.
Không đáp, nghĩa là thừa nhận. Từ bao giờ tôi trở thành một thằng đáng thương trong mắt Băng Cơ thế này? Tệ thật! Những đau khổ dằn xé đã được tôi chôn chặt tận đáy lòng, nhân cơ hội này lại vùng lên. Tôi đang thấy rất khó chịu, khó thở, khó khăn khi đối diện với Băng Cơ.
Băng Cơ vân vê vạt áo, nói mà không hề nhìn lên:
- Tôi chỉ muốn đến gặp và chúc Mạnh đi đường bình an thôi, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy!
Băng Cơ luôn như thế, luôn biết tôi đang nghĩ gì, đang muốn gì, cứ như đi guốc trong bụng tôi vậy. Hiểu tâm trạng tôi là vậy, nhưng cô nàng đủ tàn nhẫn để hành động ngược lại. Tôi bật cười, dù chẳng có gì để vui cả:
- Thật có lòng quá, cảm ơn! Giờ thì Băng Cơ về được rồi đó.
Tôi không còn ý thức được mình đang nói gì nữa, dù tôi vừa mới lên tiếng đuổi Băng Cơ về.
Mơ tưởng bao nhiêu ngày chỉ để được như bây giờ, nhìn thấy Băng Cơ bằng xương bằng thịt, nhưng sự tổn thương làm tôi không giữ nổi bình tĩnh. Tôi muốn nói gì đó thật nặng nề, thật kinh khủng để trả lại sự tàn nhẫn Băng Cơ dành cho tôi. Chỉ tiếc là khi người ta không có tình yêu với tôi, dù muốn làm họ tổn thương cũng không thể. Tôi chỉ có thể giở trò con nít ra, đuổi cô nàng về như một sự trả đũa kiểu thuở nhỏ hay hăm dọa mấy đứa bạn "từ nay cấm mày tới nhà tao". Buồn cười thật!
Câu nói này chỉ càng thêm chứng tỏ sự bất lực của tôi thôi, như một lời thừa nhận thất bại cay đắng bẽ bàng.
Băng Cơ không quen bị người khác xúc phạm, nhưng có lẽ cô nàng thừa hiểu tôi đang trong tâm trạng thất vọng cực độ nên cũng không vì thế mà bỏ về ngay, chỉ nén giận nói:
- Mai Mạnh đi rồi, không nói gì vui hơn được sao?
Hơi men tích tụ bốc lên đầu, tôi cười khẩy:
- Như bây giờ, Băng Cơ thấy rất vui hả? Ừ, không vui sao được, chứng kiến cái thằng cứ luôn tưởng mình hay ho đang đau khổ vì Băng Cơ, làm sao không vui sướиɠ cho được? Tôi biết chứ, Băng Cơ đến đây đâu phải để từ biệt gì, thực ra chỉ muốn nhìn xem tôi đang thê thảm thế nào. Giờ thì hài lòng rồi đúng không? Băng Cơ có thể về với thằng Phi, chắc nó đang chờ ở nhà đó!
Băng Cơ lặng nhìn tôi, đôi mắt đẹp tỏ rõ sự thất vọng, run giọng:
- Định xúc phạm tôi đến thế nào thì Mạnh mới vừa lòng? Tôi đã rất khó khăn, đấu tranh tư tưởng lắm mới có thể tới đây gặp Mạnh, không phải để nghe những lời mỉa mai này!
- Khó khăn đến vậy cơ à? Tại sao tới gặp tôi thôi mà phải khổ thế, sợ người yêu ghen hả?
Tôi lên máu thật rồi, nói năng vung vít chẳng còn biết ngán ngại gì nữa. Người ta thường bảo giận quá mất khôn, tôi đang rơi đúng vào trường hợp ấy.
- Mạnh không hiểu thì đừng nói lung tung! Tôi đã nói sợ bạn trai ghen khi nào? - Người Băng Cơ run lên.
- Không sợ bạn trai ghen thì việc gì phải kể lể khó khăn khi đến gặp tôi, con nít cũng hiểu được. Băng Cơ muốn chứng minh chuyện gì? Rằng Băng Cơ rất giá trị, và tôi phải vui mừng hớn hở, trân trọng khi Băng Cơ tìm đến tôi sau một tháng biệt tăm ở bên thằng khác à? Thứ cho tôi nói thẳng, nếu Băng Cơ đã chọn thằng Phi thì đừng đến tìm tôi lúc khuya thế này, không hay đâu!
Giờ thì có trời mới cứu vãn được mọi thứ. Bao tức giận khó chịu trong tôi bùng cháy, càng nói càng bậy nhưng tôi mặc kệ tất cả. Mà có muốn kiềm lại thì tôi cũng chẳng làm được.
Bốp!
Một cái tát thẳng vào mặt như trời giáng khiến tôi nín bặt.
Đau rát, sững sờ, ngỡ ngàng, tôi đưa tay xoa bên má vừa bị đánh còn nghe rát bỏng, chẳng biết phải nói gì. Lần đầu tiên bị con gái đánh, oái oăm thay, không phải tôi đáng đánh vì đểu giả mà ngược lại tôi còn đang thất tình.
- Lẽ ra tôi không nên đến đây...
Mắt Băng Cơ nhạt nhòa màn sương mỏng, thất vọng quay đi.
Rầm!
Tôi co chân đạp xe của mình ngã lăn ra đường, giận dữ hét to:
- Phải. Lẽ ra Băng Cơ không nên đến đây, chẳng có lý do gì để một cô gái đã có người yêu còn đến gặp tôi!
Nói xong, bỏ mặc chiếc xe lăn kềnh nằm đó, tôi lấy chìa khóa mở cửa định đi luôn vào trong nhà, nhưng sau lưng là âm thanh nghẹn ngào tức tưởi của Băng Cơ:
- Tôi nhớ người ta nên mới mặt dày giữa đêm mưa gió chạy đến đây! Đừng lo, sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa đâu..!
Xâu chìa khóa trên tay tôi rớt loảng xoảng xuống nền gạch, quay mặt lại thì Băng Cơ đã chạy đi rồi. Mưa vẫn rơi không ngừng, Băng Cơ lại chạy rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất vào màn mưa tối mịt.
- Khốn kiếp! Mày đang khùng điên gì thế Mạnh ơi..
Tôi tỉnh cả người, hối hả dựng xe lên, muốn đuổi theo Băng Cơ nhưng đề máy mãi không nổ, nhìn lại thì chìa khóa xe đã văng đâu mất rồi. Tôi cuống quýt tìm kiếm xung quanh, chắc nó chỉ văng đâu đây thôi nhưng sao tìm mãi chẳng thấy đâu. Phen này thì tự mình hại mình rồi.
Tôi vội vàng đẩy xe vào nhà, dắt xe của ba tôi ra, chạy thật nhanh tới nhà Băng Cơ. Hy vọng Băng Cơ sẽ tha thứ cho những lời bậy bạ của thằng say thất tình lên cơn điên khùng.
Đứng trước cổng nhà Băng Cơ, tôi bấm chuông inh ỏi. Lát sau, đèn bên trong bật sáng, rồi mẹ Băng Cơ tay cầm dù đi ra mở cửa, nhìn thấy tôi bà có vẻ ngạc nhiên:
- Lâu lắm mới thấy cháu, tìm Băng Cơ hả?
- Dạ, cháu xin lỗi vì khuya rồi còn làm phiền, nhưng cháu có chuyện gấp cần nói với Băng Cơ ngay! Bác gọi cô ấy giùm cháu được không ạ? - Tôi gấp rút nói.
- Cháu vào trong đi, để cô gọi nó!
Tôi lò dò theo bác gái đi vào, đứng ngay trước thềm không dám bước vô vì cả người ướt nhẹp nước mưa, mặt mày tái nhợt vì lạnh.
Bác gái lên lầu chưa được bao lâu đã hớt hãi đi xuống nói:
- Con bé đi đâu mất rồi, xe nó cũng không có trong nhà, giờ bác mới để ý!
Thôi xong rồi. Điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra, rõ ràng lúc Băng Cơ đi tới nhà tôi thì mẹ cô nàng không hề hay biết. Và khi từ nhà tôi trở về thì Băng Cơ chẳng chịu về nhà, mà chạy đi đâu đó.
Tôi lập cập móc điện thoại gọi cho Băng Cơ, nhưng chẳng có tiếng chuông đổ, thay vào đó là câu thông báo thuê bao không liên lạc được.
- Sao rồi cháu, nó không nghe máy à? - Mẹ Băng Cơ lo lắng.
- Dạ, để cháu đi tìm Băng Cơ. Bác đừng lo quá!
- Tìm được nhớ báo ngay cho bác biết nhen, khổ quá! Con bé này..
Tôi chạy nhanh, trong đầu lờ mờ đoán được Băng Cơ đi đâu rồi, hy vọng tôi không sai.
Tôi vẫn còn nhớ như in chiếc cầu kia, nơi tôi đã đến đón Băng Cơ về lúc trước, cũng trong một đêm mưa gió thế này. Vừa chạy tôi vừa thì thầm cầu trời, nếu Băng Cơ không ở nơi đó thì tôi chẳng còn biết đi đâu mà tìm nữa.
Tôi rất giận bản thân mình. Lý ra tôi không nên nói những lời lẽ khó nghe như vậy với Băng Cơ. Cô nàng không có lỗi gì, chỉ tại cái số tôi không may làm kẻ đến sau thôi, chẳng thể trách được. Băng Cơ mà xảy ra chuyện gì, chắc tôi không sống nổi.
Trời mưa to, con đường vắng vẻ đầy ổ gà tối mịt, đèn xe thì tù mù chẳng soi được mấy thước. Dù rất cố gắng phóng nhanh nhưng cũng mất hơn hai chục phút, tôi mới đến nơi.
Màn mưa dày đặc, tôi chẳng thể nhìn rõ cảnh vật trên cầu, nhưng lờ mờ thấy có bóng người đứng đó. Tôi gạt chống xe, sình lầy lún sâu làm chiếc xe chao nghiêng rồi đổ lăn ra đất. Tôi mặc kệ, chân thấp chân cao chạy như bay tới.
Kia rồi, đúng là chiếc xe tay ga màu đỏ của Băng Cơ dựng ngay chân cầu, và phía trước là cô nàng đang đứng thẫn thờ nhìn xuống mặt sông chảy xiết.
Lạy trời, Băng Cơ đừng làm chuyện gì dại dột nghe không?!
Tôi vừa lầm thầm khấn vái vừa chạy ào tới, tim đập muốn vỡ toang l*иg ngực vì sợ hãi, sợ trước khi tôi đến nơi mà Băng Cơ đã nhảy xuống dưới kia thì hết cứu.
- Băng Cơ..
Còn cách vài thước, tôi kêu to, hy vọng cô nàng nếu có ý định dại dột sẽ nghe tiếng tôi mà dẹp bỏ.
Đột ngột nghe tiếng gọi, rồi thấy có người chạy đến, Băng Cơ hơi hốt hoảng lùi lại, sau đó nhận ra tôi thì giận dữ hét lên:
- Đi đi! Đừng tới gần tôi!
Mặt cô nàng tái mét, đôi môi nhợt nhạt chẳng còn chút sắc hồng, cơ thể lạnh lẽo run rẩy.
Tôi biết Băng Cơ đang vô cùng tức giận nên đành đứng lại, không dám bước tới thêm chút nào nữa, cười gượng:
- Băng Cơ về đi! Bác gái đang lo lắng lắm, có gì từ từ rồi nói!
- Tôi nói đi đi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nghe không?
- Tôi sẽ đi, nhưng Băng Cơ phải về nhà đã. Làm ơn đi, đừng ngang bướng nữa! - Tôi dịu giọng cố dỗ ngọt.
- Về hay không là chuyện riêng của tôi, quan tâm làm gì! - Băng Cơ phản ứng rất quyết liệt.
- Đừng nói vậy mà! Tôi đi tìm Băng Cơ nãy giờ cực khổ lắm, lỡ có chuyện gì tôi biết làm sao đây.
Băng Cơ nhếch môi lạnh nhạt:
- Cực khổ đi tìm tôi? Tìm con nhỏ hư đốn, đã có người yêu còn giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà người con trai khác hả?
- Tôi... tôi không có ý đó, tại tôi buồn quá! Xin lỗi mà, Băng Cơ đừng giận nữa! - Tôi khổ sở, đúng là cái miệng hại cái thân.
- Tôi không giận, nhưng rất thất vọng vì mình nhìn lầm người!
- Ừ, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi hết! Băng Cơ muốn sao tôi cũng chịu, miễn là Băng Cơ hết giận và chịu về nhà..
- Sao cũng chịu à, chắc chứ?
- Chắc.
- Vậy nhảy xuống dưới đi! - Băng Cơ thản nhiên chỉ xuống sông.
Tôi ngẩn người:
- Băng Cơ đừng đùa chứ, muốn tôi chết hả?
- Con trai mấy người luôn vậy, chỉ giỏi nói cái miệng thôi! - Cô nàng lắc đầu, có vẻ khinh bỉ.
- Ok, tôi sẽ chứng minh cho Băng Cơ thấy. Sau này có gì nhớ thường xuyên đến thắp nhang cho tôi!
Máu nóng xông lên đầu, lại muốn chứng tỏ cho Băng Cơ thấy mình không chỉ biết nói suông. Tôi cương quyết đi lại thành cầu, hì hục leo lên. Tôi bơi rất khá, nhảy xuống dưới chắc sẽ không chết được đâu. Nhưng dòng nước chảy rất mạnh, bọt tung trắng xóa nhìn cũng thấy ớn lạnh, nghe chân run run.
- Làm gì vậy? Khùng hả, xuống mau đi! - Băng Cơ hốt hoảng kêu lên.
Nghe cô nàng nói vậy, tôi thở phào nhưng tận dụng dịp này dọa luôn một trận cho chừa cái tật, nghiến răng ra vẻ quyết tâm:
- Để tôi nhảy xuống dưới, Băng Cơ đừng cản!
- Xuống mau! Trời ơi...
Bên tai tôi chỉ kịp nghe tiếng Băng Cơ kêu thảng thốt thì đã rơi vù xuống sông. Trời mưa làm thành cầu trơn quá, trong lúc nhấp nhứ hù dọa thì tôi tuột chân té xuống, chẳng gượng lại được.
Hồn vía bay cả lên mây, tôi chấp chới trong khoảng không mấy thước từ thành cầu tới mặt nước, hai tay ôm chặt lấy đầu, hít một hơi thật sâu chuẩn bị cho cú va chạm.
Ùm một tiếng thật lớn, tôi chìm sâu dưới làn nước lạnh giá đen như mực, chân chạm được cả vào đám rong rêu bên dưới lòng sông. Tôi nhanh chóng nổi lên giữa mặt nước chảy xiết, mắt ngó quanh quất tìm bờ gần nhất, sau đó bơi vào.
Bình thường dòng sông này chảy khá êm đềm, nhưng khi trời mưa, lưu lượng nước từ thượng lưu đổ dồn về nên chảy rất mạnh. Sức nước đẩy tới làm tôi bơi cật lực nhưng vừa nhích lên được chút ít đã lại bị đẩy lùi về.
- Ráng lên Mạnh ơi, đừng bỏ cuộc..!
Băng Cơ tất tã chạy xuống dưới chân cầu, cố tìm kiếm thứ gì đó chìa ra kéo tôi vào nhưng mãi không thấy gì dùng được, lo lắng đến bật khóc.
Nhờ một thời gian dài luyện võ nên sức bền của tôi rất tốt, vật lộn với dòng nước xiết một hồi cũng vào được đến bờ, lóp ngóp bò lên, mệt chẳng thở ra hơi.
Băng Cơ chạy đến, nắm tay kéo tôi lên trên cạn, vẫn còn khóc thút thít trách móc:
- Khùng hả? Đã kêu đừng nhảy xuống dưới rồi mà, lại còn...
À, tôi lỡ chân té xuống mà Băng Cơ cứ tưởng tôi cố tình nhảy để chứng tỏ tình yêu. Được lắm, cơ hội tốt đây!
Tôi thều thào, không phải cố ý làm thế mà thực sự đang rất mệt:
- Ai kêu Băng Cơ không tin tôi! Giờ đã tin chưa, nếu còn chưa tin thì tôi sẽ nhảy xuống lần nữa cho Băng Cơ thấy.
- Tạm... tin! Mạnh liều quá, tôi sợ rồi đấy! - Cô nàng rùng mình sợ hãi, mắt vẫn còn đọng ngấn nước đỏ au.
Băng Cơ đang ngồi bệt ngay sát bên người tôi. Rồi phát hiện ra trên đầu tôi dính mấy cọng cỏ nước, cô nàng đưa tay gỡ xuống. Nãy giờ nằm nhìn Băng Cơ, tôi đã thấy rất khó chịu rồi, lại thêm sự động chạm rất có ý tứ "chăm sóc" này. Tôi không nhịn được nữa, thình lình vòng tay ôm chặt cô nàng, kéo ghịt xuống.
Đột điên bị tấn công, Băng Cơ giật mình chỉ kịp kêu "á" một tiếng khe khẽ thì đôi môi cô nàng đã bị miệng tôi lấp đầy, hôn cuồng nhiệt.
Cô nàng ú ớ, cố đẩy tôi ra nhưng không được. Tôi đang say tình, khung cảnh nơi này lại vắng vẻ quá thích hợp nên ngày càng táo bạo hơn, hôn tới tấp khắp mặt Băng Cơ, nhưng chỗ dừng lại lâu nhất vẫn là cái miệng ấm áp đầy nhục cảm.
Chống cự không xong, Băng Cơ đột ngột lấy sức cắn một cái thật mạnh vào lưỡi tôi. Tôi đau điếng tỉnh mộng, vội buông tay ra, ngơ ngác như kẻ trộm bị chủ nhà bắt quả tang.
- Mạnh làm trò gì vậy hả? Tôi chưa cho phép sao dám...
Băng Cơ nước mắt lưng tròng, vụt đứng dậy chạy ra xe.
Tôi sẽ không đời nào để cảnh tượng cũ tái diễn, nhanh chóng đuổi theo. Trước khi Băng Cơ nổ máy tôi đã rút chìa khóa xe ra, ôm lấy cô nàng nhấc bổng xuống, miệng liên tục thanh minh:
- Tôi không cố ý. Tại tôi yêu Băng Cơ quá, xin lỗi...!
- Buông ra..!!
Băng Cơ vùng vẫy dữ dội, hai tay đấm thùm thụp vào ngực vào lưng tôi, thậm chí cào cấu trầy mấy đường nhưng tôi cắn răng nhịn đau, quyết không buông tay.
- Tôi yêu Băng Cơ nhiều lắm, làm người yêu tôi hén! Tôi hứa sẽ chăm sóc, lo lắng cho Băng Cơ hết đời này, không làm gì để Băng Cơ phải buồn khổ, thật mà!
Tôi không thể nhớ mình đã nói những gì, đã hứa hẹn bao nhiêu, nhưng rất nhiều...
Lát sau, Băng Cơ dừng lại, đứng yên trong vòng tay của tôi. Chẳng biết cô nàng mệt, hay đã xiêu lòng khi bị lèn chặt thần trí bởi vô số lời đường mật nhưng rất thật lòng của tôi.
Chỉ nghe cô nàng nói thật khẽ, như tiếng muỗi kêu:
- Thật không?
Tôi như không tin vào tai mình, hối hả đáp nhanh:
- Thật mà. Tôi rất thật lòng, rất yêu Băng Cơ! Tôi...
- Vậy... hôn tôi đi!
Băng Cơ ngước gương mặt xinh đẹp lên, mắt nhắm nghiền, đôi môi nhẹ nhàng đưa tới.
Tôi không hề chần chừ, ghé môi xuống ngấu nghiến làn môi mềm mại của Băng Cơ, dịu dàng quất chặt lấy cái lưỡi nhỏ nhắn nóng bỏng của cô nàng.
Người Băng Cơ run lên nhè nhẹ, dịu dàng đáp lại, đôi tay vòng qua siết lấy cổ tôi. Dường như Băng Cơ chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc tế nhị này, nhưng cũng không đến mức quá vụng về. Cô nàng chỉ đơn giản là chờ đợi tôi dẫn dắt, sau đó từ tốn đáp lại. Nhưng vậy cũng đủ khiến tôi phát điên lên vì xúc cảm. Có ai ngờ, mới khi nãy còn là một kẻ thất tình lụn bại trong tình cảm định trốn chạy khỏi quê nhà, mà bây giờ lại đang được ôm hôn người trong mộng trong tay. Cuộc đời xoay vần nhanh quá, có nhiều chuyện chẳng tài nào đoán trước được.
Trời đất đảo điên, mưa giăng trắng xóa, nhưng không thể ngăn được đôi tim trẻ hòa chung nhịp đập.
Thật lâu, Băng Cơ là người dừng lại trước, vòng tay buông khỏi cổ tôi. Má cô nàng ửng hồng, sóng mắt long lanh, cứ cắn nhè nhẹ môi dưới như đang rất ngại ngùng xấu hổ.
Tôi cũng gãi đầu gãi tai. Dù từng hôn qua khá nhiều cô gái, nhưng Băng Cơ là người mà tôi ao ước nhất, nên nụ hôn mang lại những cảm giác vô cùng đặc biệt. Tôi cũng thấy hơi mất tự nhiên, bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.
- Mạnh không muốn hỏi gì sao? - Băng Cơ len lén nhìn tôi, có chút e dè.
- Chuyện gì? - Tôi cười cười, vẫn chưa bình thường lại được.
- Chuyện tôi và anh Phi, Mạnh không thắc mắc muốn biết hả?
- Tôi tôn trọng chuyện riêng của Băng Cơ, nhưng nếu Băng Cơ sẵn sàng chia sẻ thì tôi rất muốn nghe!
Băng Cơ nhìn tôi, dường như cảm động, mà cũng có thêm một chút tin tưởng:
- Khuya rồi, về nhà thôi! Tôi sẽ kể cho Mạnh nghe vào ngày mai.
- Ừ, vậy cũng được.
Tôi dễ dãi gật đầu. Đang lâng lâng vì hạnh phúc, tôi có khác gì người ở trên mây đâu, bước đi mà cảm giác như chân đang bay. Nhảy cầu có một lần đã được Băng Cơ đền đáp thế này rồi, nếu nhảy mười lần chẳng biết Băng Cơ sẽ thưởng cho tôi đến mức nào nữa đây.
- Quên mất, mai Mạnh đi Sài Gòn mà nhỉ? - Băng Cơ ngồi lên xe rồi, hơi ngoái đầu nhìn tôi tinh nghịch.
- Còn lâu. Mốt tôi mới đi! - Tôi nhún vai làm điệu bộ bất đắc dĩ.
- Hi hi, nói thì nhớ đó. Mốt không đi, tôi đuổi cho xem!
Băng Cơ cười khúc khích chạy đi. Tôi theo sát phía sau. Trời vẫn mưa rả rích, nhưng có hai con người không biết lạnh, miệt mài rong ruổi trên con đường sũng nước giữa đêm khuya.