- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa... Hay Nước Mắt!
- Chương 14
Mưa... Hay Nước Mắt!
Chương 14
Tôi chống hai tay lên võng, hơi rướn người ra khi thấy đôi môi đỏ hồng của Băng Cơ áp tới. Mắt tôi khép hờ, cái miệng chu nhọn hoắt chờ đợi một sự động chạm đầy xúc cảm.
Nhưng không...
Má phải tôi chợt có cảm giác nóng ấm mềm mại. Tôi mở mắt thì thấy Băng Cơ đã yên vị, mỉm cười nhìn tôi như nhìn thằng ngố, sóng mắt cô nàng long lanh.
Tôi lẩm bẩm như mơ ngủ:
- Quà đây hả?
- Ừm.
- Quà gì kì vậy?
- Vậy thôi, muốn sao nữa? - Băng Cơ bật cười.
- Tôi đâu phải là trẻ con mà hôn má, thật là... - Tôi làu bàu, cảm xúc tuột hết cả.
- Tùy thôi, hôn má cũng không phải là hành động tùy tiện của tôi đâu. Coi chừng chẳng có lần sau đó! - Băng Cơ hừ nhẹ, cầm ly nước uống, chẳng lý gì đến tôi nữa.
Tôi giả lả:
- He he, đùa thôi mà, đừng tưởng thật chứ!
- Được voi đòi tiên!
Trời còn mưa khá to, tôi bước lại thả tấm bạt che cuối cùng xuống. Căn chòi trở nên kín gió, ấm cúng lạ thường. Băng Cơ im lặng không nói gì nữa, có vẻ không vui trước thái độ chê bai "quà tặng" của cô nàng từ tôi.
Tôi tìm cách giải hòa, bông đùa:
- Băng Cơ tặng quà rồi, giờ đến lượt tôi tặng hén?
Cô nàng nhìn tôi đầy nghi ngờ:
- Tặng gì đó?
- Thì... cũng là một món quà tinh thần, nhưng có giá trị cao hơn so với quà của Băng Cơ. - Tôi nháy mắt.
- Thôi, cho tôi xin! Quà đó tôi không dám nhận đâu, Mạnh để dành mà tặng cho cô khác! - Cô nàng hết hồn, lật đật từ chối.
- Ha ha..!
Tôi hỏi:
- Sắp tới, Băng Cơ có dự định gì không?
- Chưa biết nữa. Tôi đang có chuyện lo nghĩ, không biết giải quyết như thế nào..
- Chuyện gì vậy, nói tôi nghe được chứ?
- Xin lỗi! Chuyện này rất khó nói, Mạnh không nên nghe làm gì!
- Ừ.
Băng Cơ khẽ cười:
- Chúng ta hiện giờ chỉ là bạn thôi, chưa đến mức để tôi chia sẻ tất cả những chuyện riêng tư của mình đúng không?
Tôi tặc lưỡi:
- Tôi có nói gì đâu, không trách Băng Cơ được!
- Biết vậy là tốt! Tôi ghét nhất ai tìm cách kiểm soát tôi lắm đấy!
Chuyện này không cần Băng Cơ nói tôi cũng biết. Hôm trước, cô nàng đã từng ném câu này vào mặt thằng Minh. Tôi đâu dại gì vướng vào vết xe đổ đó.
Bọn tôi nói qua lại một vài chuyện trên trời dưới đất, không khí đang khá vui vẻ sôi nổi thì điện thoại của Băng Cơ reo lên vài tiếng. Cô nàng nhìn dãy số hiện ra trên màn hình, sắc mặt đột nhiên đổi khác, khá nhiều cảm xúc chen lẫn vào nhau.
Tay Băng Cơ run run, ngón cái đặt trên bảng điều khiển nửa muốn nhận cuộc gọi, nửa lại không. Cứ cầm mãi như vậy cho đến khi chuông tắt mà cô nàng vẫn còn ngồi yên bất động, tựa như chưa hết bàng hoàng.
- Sao Băng Cơ không nghe? - Tôi hỏi thật khẽ, cứ sợ cắt đứt dòng cảm xúc của cô nàng.
Băng Cơ bừng tỉnh, ngập ngừng:
- Ừm, tôi...
- Khó nói quá thì thôi, tôi chỉ quan tâm buột miệng hỏi, đừng ngại!
Băng Cơ cố quay mặt đi che giấu, nhưng tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt cô nàng đỏ dần. Chuyện này là sao đây? Người gọi là ai lại khiến cô nàng không kiềm nén được cảm xúc?
Không bao lâu, chuông lại lần nữa reo vang. Tiếng nhạc khe khẽ nhưng lọt vào tai làm tôi thấy rất khó chịu, chẳng biết mình đang cảm thấy thế nào nữa.
Băng Cơ vội vã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cảm giác như cô nàng đang chạy trốn một điều gì đó. Tôi rất muốn hỏi nhưng biết làm vậy không hay, nếu Băng Cơ muốn thì đã nói cho tôi nghe rồi.
Không gian cực kỳ ngột ngạt. Băng Cơ đã úp hẳn điện thoại xuống túi xách nhưng ánh sáng nhấp nháy vẫn liên tục phát ra.
Cô nàng cười gượng:
- Xin lỗi, đừng chú ý tới nó nữa! Mạnh nói gì vui vui đi!
Tôi làm gì còn tâm trạng để tếu táo, trong đầu đang chìm ngập hàng tá câu hỏi không lời giải đáp. Cứ tưởng mình đã khá hiểu rõ Băng Cơ, nhưng giờ thì tôi đã hiểu thực ra tôi chẳng biết quái gì. Cuộc sống Băng Cơ dường như không đơn giản như tôi từng nghĩ, có quá nhiều vấn đề.
Những cuộc gọi liên tục đến, hết cuộc này tới cuộc khác trong hàng chục phút. Rốt cuộc Băng Cơ cũng dừng câu chuyện gượng gạo tẻ nhạt do hai người cố tạo ra, khi mà tinh thần cả hai đều chỉ tập trung vào chiếc điện thoại nhấp nháy ánh đèn.
Băng Cơ bấm nghe, đồng thời cũng đứng dậy đi lại sát góc nhà chòi gần với cầu thang lên xuống, như sợ tôi nghe thấy.
Tôi vẫn ngồi yên, vờ ngó quanh quất nhưng thực chất tai dỏng lên hết cỡ, cố lắng nghe đoạn đối thoại của Băng Cơ và người bên kia đầu dây. Chỉ tiếc Băng Cơ nói quá nhỏ, tiếng mưa lại to nên tôi chẳng nghe được bao nhiêu, chỉ bập bõm vài đoạn không đầu không đuôi. Hình như Băng Cơ tự xưng là em, gọi người bên kia là anh...
Nghe tới đây thì tai tôi lùng bùng hết cả, chẳng thể đủ bình tĩnh để tiếp tục nữa.
Cuộc đối thoại không lâu, chỉ độ vài phút đã kết thúc. Băng Cơ liêu xiêu đứng đó, thanh âm nghẹn ngào gọi tôi:
- Về thôi, tôi không muốn ở lại đây nữa..!
- Ừ.
Tôi như người mộng du, bật dậy tựa cái lò xo, cùng Băng Cơ đi nhanh ra ngoài.
Cơn mưa chưa hề ngớt khiến cho cả hai nhanh chóng ướt mèm, tôi không để ý, và Băng Cơ lại càng không để ý. Tay cô nàng đang bận chùi những giọt nước mắt thi nhau tuôn xuống, lẫn vào cơn mưa.
Tối nay, tôi đã thay đổi thói quen, chuẩn bị sẵn một chiếc áo mưa cặp, nhưng giờ có lẽ chẳng cần dùng đến rồi. Cứ thế, tôi rồ ga chạy dưới trời mưa, giữa màn đêm mông lung những ánh đèn vàng vọt, trước mắt trắng xóa nước. Băng Cơ yên tĩnh ngồi phía sau, không trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng nấc nghẹn. Âm thanh cô nàng khóc tôi đã nghe mấy lần, rất dễ nhận ra.
Đầu tôi nóng bừng, làn nước mưa lạnh giá đổ xối xả không thể xoa dịu được. Mấy lần tôi muốn dừng xe lại, hỏi thẳng Băng Cơ xem chuyện gì đang xảy ra. Phải rất khó khăn tôi mới nén lại được, Băng Cơ nói đúng, chúng tôi chưa là gì của nhau cả, và tôi không có quyền gì để tra hỏi.
Khi đến nhà Băng Cơ, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu bên ngoài, đèn xe vẫn mở thì tôi đã thấy ngờ ngợ hiểu ra nhưng vẫn cố dối lòng, tự an ủi mình đừng suy nghĩ lung tung.
Chúng tôi vừa chạy đến, Băng Cơ chỉ mới bước xuống xe thì bóng một thanh niên đã từ trong chiếc xe hơi kia nhảy bổ ra, không nói không rằng ôm choàng lấy Băng Cơ, ghì thật chặt.
Băng Cơ cố giãy dụa, òa khóc nhưng chẳng cách nào thoát khỏi đôi tay siết chặt của gã kia. Tôi biết, đây chỉ là phản ứng của phụ nữ khi dỗi hờn, Băng Cơ hoàn toàn không muốn từ chối cái ôm này...
Mưa thì vẫn tuôn ào ào. Tôi ngồi chết lặng trên yên xe, nhìn cô gái vừa đi chung với mình đang nằm trong vòng tay người khác.
Tôi không tức giận, cũng chẳng phẫn nộ, chỉ thấy tâm trạng trống rỗng những nỗi niềm khó tả. Trong lòng tôi, có thứ gì đó đổ vỡ, khó thể chữa lành..
Dưới ánh đèn xe mờ ảo trong màn mưa, tôi chỉ kịp nhìn thấy gương mặt điển trai, hơi lai Tây của gã kia, rồi quay đầu xe trốn chạy thật nhanh. Sau lưng là những tiếng thì thầm, hòa lẫn tiếng nấc nghẹn ngào chẳng rõ vì hạnh phúc hay khổ đau của Băng Cơ. Chắc là rất hạnh phúc!
Thần trí mơ mơ hồ hồ, tôi lang thang giữa những ngã đường mù mịt vắng vẻ như thằng điên. Trong đầu lấp đầy bởi hình ảnh hai người kia ôm lấy nhau, và tôi là kẻ bất đắc dĩ phải chứng kiến khoảnh khắc tương phùng. Sau những gì đã cố gắng, tôi xứng đáng nhận lấy điều tồi tệ này sao?!
Mang theo dòng suy tư ngổn ngang, tôi chạy lung tung khắp nơi, cho đến khi cơn mưa dứt hẳn thì tôi mới về nhà. Ngớ ngẩn nhìn lên trần thật lâu, rồi lại ngắm nhìn bức chân dung do chính tay Băng Cơ vẽ cho tôi. Sau đêm nay, có lẽ thứ này sẽ trở thành quá khứ.
Sau đêm đó, tôi sốt cao.
Mấy ngày liền, tôi mới đỡ được đôi chút, tuy rằng đầu vẫn còn đau như búa bổ. Trước đây, tôi thường xuyên dầm mưa nhưng không lâu như lần này, lại thêm tinh thần suy sụp khiến cho đổ bệnh.
Lúc này, tôi mới nhận ra mình không mạnh mẽ như cái tên cha mẹ đặt cho, cứ nghĩ tới cảnh tượng đó là lòng tôi lại nhói đau, trái tim rỉ máu.
Tôi và Băng Cơ cũng không hề liên lạc bất kỳ lần nào. Tôi rất nhớ, nhưng lòng tự trọng không cho phép bản thân dễ dãi một lần nữa. Tôi tự hứa với mình, nếu Băng Cơ không chủ động tìm và cho tôi một lời giải thích thì phải quên cô nàng đi. Không quên được cũng phải cố mà quên, nhét hình bóng Băng Cơ vào một xó xỉnh nào đó, chờ thời gian mài mòn cũng sẽ nguôi thôi.
Mấy hôm sốt cao, mê man nằm nhà, sự cô đơn rảnh rỗi khiến tôi không cách nào ngăn được những suy nghĩ về Băng Cơ. Càng cố quên lại càng nhớ quay quắt, cứ thế này thêm một thời gian ngắn nữa thôi, có khi tôi sẽ phát điên.
Vậy nên vừa đỡ bệnh chút ít thì tôi đã chạy đến nhà Tình tang, rủ nó đi lòng vòng cho khuây khỏa.
Hai thằng con trai gặp nhau thì có thể đi đâu ngoài uống café. Trời xui đất khiến thế nào chẳng biết, tôi lại chạy vào đúng quán trước kia tôi gặp Băng Cơ. Còn sớm nhưng trong quán khá đông người, chọn ngay chỗ khuất lần trước, hai thằng ngồi xuống.
Tình tang khề khà:
- Thất tình hay sao mà nhìn chao dao, hốc hác quá vậy mày?
Nhìn cái mặt tôi bây giờ, có thằng ngu cũng đoán ra tâm trạng. Tôi phiền muộn:
- Ừ, tao sốt mấy bữa nay.
- Thất tình đến nỗi sốt luôn hả? Vụ này lạ nhen! - Tình tang trố mắt.
Tôi hơi quê, chống chế:
- Tại tao dầm cả cây mưa nên mới vậy, bệnh thì liên quan gì tới thất tình!
- Hì hì, tao thì thấy ngược lại đó, bệnh của mày có quan hệ rất mật thiết với Băng Cơ. Nói sao ta, người ta thường gọi là bệnh 2T.
- 2T là sao?
- Tương tư đó, hè hè!
-Ừ, chắc vậy. - Biết chối với thằng cù nhây này cũng không được, tôi đành nhận cho xong.
Thấy tôi te tua quá rồi, Tình tang không nỡ chọc ghẹo thêm, nghiêm túc nói:
- Có chuyện gì vậy? Băng Cơ từ chối mày, hay là đã nhận lời thằng Minh dè?
Tôi lắc đầu:
- Đều không phải.
- Chứ sao? Nói đại đi, còn chờ tao hỏi nữa!
- Mấy bữa trước, tao đi chơi với Băng Cơ..
- Vậy ngon quá rồi còn gì! À, chắc là mày đưa Băng Cơ vô chỗ tối, rồi dở trò sàm sỡ nên Băng Cơ giận chứ gì?
Bạn chí cốt có khác, chưa gì nó đã nghĩ xấu cho tôi. Đúng là tôi có ý định đó, nhưng chỉ muốn kéo gần mối quan hệ với Băng Cơ một chút, đâu phải làm trò bỉ ổi ép uổng gì.
Tôi gạt ngang:
- Tao không như mày, là chuyện khác.
- Nói lẹ đi, lòng vòng câu giờ hoài! - Tình tang bực mình.
- Mày có cho tao nói đâu, đang nói thì nhảy vô họng chen ngang..
- Rồi, rồi. Nói đi, tao sẽ im lặng tuyệt đối!
Phải nhớ tới cái cảnh đáng quên kia, tôi thật chẳng muốn chút nào, nghiến răng:
- Tối đó, tao đưa Băng Cơ về thì gặp thằng nào chờ sẵn trước nhà, thấy Băng Cơ tự nhiên nó nhảy ra ôm chầm lấy.
Tình tang trợn mắt:
- Rồi sao, Băng Cơ có chịu không? Mày với thằng đó phang nhau một trận hả?
- Phang khỉ gì! Băng Cơ đẩy thằng đó ra cho có lệ thôi, khóc lóc ầm ĩ. - Tôi rầu rĩ nói, rồi thuật lại một số chi tiết cho Tình tang nghe.
Tình tang chép miệng:
- Thôi xong. Vậy là mày từ kép chính trở thành đạo diễn, dàn cảnh cho đôi trai gái âu yếm nhau hả?
- Chả biết. Tao chạy về liền, có nán lại nữa đâu.
Tình tang chắc lưỡi mấy cái, lắc nhẹ đầu:
- Lần này thì có trời cứu được mày. Con gái mà có tình cảm với ai khác rồi thì muốn níu kéo khó lắm!
- Ừ. - Tôi xìu như bánh tráng nhúng nước.
- Mấy nay có liên lạc với Băng Cơ không?
- Không. Nghĩ sao vậy? Còn lâu tao mới chủ động!
- Vậy mày chuẩn bị "đón cánh thiệp hồng, em báo tin mừng lấy chồng giàu sang" đi!
Tôi tần ngần:
- Nói vậy là mày có cách hả?
- Cũng không hẳn. Nhưng có vài điểm mày có thể tận dụng được, mà còn tùy thuộc vào mày muốn giành lại Băng Cơ hay không? Nếu như buông bỏ rồi thì thôi, coi như tao chưa nói gì.
Cái thằng, thừa biết bụng dạ tôi thế nào mà nó cứ thích giả vờ trêu gan.
Tôi rít một hơi thuốc để lấy thêm can đảm:
- Nói đi! Tới lượt mày loanh quanh cù cưa rồi đó.
Tình tang cười khì:
- Qua tình huống thằng kia gọi điện rất nhiều lần mà Băng Cơ không nghe, có thể hiểu Băng Cơ rất giận nó, thậm chí không muốn tha thứ. Tao nhận định đúng không?
- Ờ, cũng có lý!
- Băng Cơ lại còn chịu hôn lên cái bản mặt của mày, có nghĩa tình cảm dành cho mày cũng lớn dần. Đúng không?
- Quá đúng luôn.
- Vậy thì mày mặc kệ thằng kia đi! Mày phải hiểu, Băng Cơ đang phân vân giữa mày và thằng đó, giống như đứng trước một ngã ba, chưa biết chọn lối nào cho tốt. Đây là thời điểm mày phải chứng minh tình yêu cho Băng Cơ thấy, chứng minh mày là chỗ dựa vững chắc, đáng tin cậy. Chứ không phải yếu đuối nằm mẹp ở nhà mấy ngày trời như con mèo bệnh, để mặc cho thằng kia tự tung tự tác. Làm vậy khác nào mày chủ động buông tay, đẩy Băng Cơ tới gần thằng kia?
Biết Tình tang phân tích rất có lý, nhưng tôi vẫn yếu ớt chống đỡ:
- Mày nói thì hay lắm! Thử mày nhìn thấy cảnh người con gái mày yêu ôm một thằng lạ hoắc trước mặt mày, coi chịu nổi không?
Tình tang bĩu môi:
- Không nổi cũng phải chịu! Nên nhớ Băng Cơ chưa thuộc về mày, ôm ai là quyền của cô nàng. Nhiệm vụ của mày là kéo Băng Cơ lại, giúp Băng Cơ nhận ra mày mới là người đáng để cô nàng ôm ấp, còn thằng kia là miếng giẻ rách. Hiểu chưa?
- Ừ, giẻ rách chạy xế hộp. Đi xe máy như tao chắc là cái bọc nilon rách.
- Giỡn hoài. Bọc nilon lâu phân hủy hơn nùi giẻ đó mày!
- ...!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi dò hỏi:
- Vậy giờ sao mày?
- Sao trăng gì nữa, lo mà tìm Băng Cơ nối lại tình xưa!
- Được không? Tao sợ chạy qua đó chẳng may chứng kiến cảnh hai đứa đang hôn nhau, chắc tao chém chết hết quá! - Tôi rêи ɾỉ.
Tình tang hừ mũi, điệu bộ dạy đời:
- Ai kêu mày chạy qua đó làm gì? Lên mạng mà thăm dò, coi tình hình thế nào rồi tính tiếp!
- Ừ, để chút về nhà tao ráng nhắn tin coi sao.
- Làm liền đi! Tám giờ sáng rồi, Băng Cơ chắc đang rảnh rỗi, ngồi ôm cái điện thoại mỏi mòn trông ngóng mày nhắn tin đó. Sẵn tiện cho tao hóng luôn, he he!
Tình tang vẽ ra viễn cảnh tươi sáng khiến tôi mê mẩn, nhưng vẫn cảnh giác hỏi lại:
- Phải không đó mày? Rủi đang đi ăn sáng với thằng kia, không thèm trả lời thì sao?
- Chậc, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nhắn đi, lảm nhảm hoài!
- Từ từ.
Tôi hồi hộp soạn tin, gửi cho Băng Cơ. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ ngắn gọn vài chữ hỏi cô nàng thức dậy chưa.
Chờ khá lâu, không thấy Băng Cơ trả lời lại. Tôi hầm hầm quay sang Tình tang đang chưng hửng:
- Tao nói rồi mà. Mày toàn xúi điên!
- Ờ thì... biết đâu Băng Cơ đang bận, lát trả lời mấy hồi.
- Hy vọng vậy đi!
Tán dóc thêm một lát, tự dưng mặt Tình tang xanh mét, ngập ngừng khều tôi:
- Tao nói mày nghe cái này, mà phải bình tĩnh nhen, không được manh động!
- Chuyện gì nói đi!
- Băng Cơ với thằng nào đang đi vô kìa.
Tình tang đưa mặt ra cửa nên nhìn thấy trước, tôi ngồi quay lưng lại nghe vậy lập tức xoay ra nhìn.
Vẫn là chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng, Băng Cơ mặc váy đen đang đi phía sau một thằng con trai. Chính là thằng mà tôi đã nhìn thấy vào tối đó, đã ôm Băng Cơ.
Bây giờ tôi mới có thể nhìn kỹ hơn. Thằng này cao khoảng một thước bảy lăm, khá cường tráng khỏe mạnh, chắc cũng có tập gym. Nó mặc quần jean và áo thun đen đơn giản nhưng nhìn phóng khoáng và sang. So ngoại hình đúng là tôi không bằng, hình như thằng nào dính tới Băng Cơ cũng đều hơn tôi, sự thật đau lòng.
Băng Cơ đã nhìn thấy tôi. Môi cô nàng hơi mím lại, ánh mắt lảng tránh, vờ như không quen biết. Thì ra đây là lý do Băng Cơ không thèm trả lời. Tôi chợt thấy hối hận, lẽ ra tôi không nên tìm Băng Cơ nữa mà làm gì, tin nhắn kia chỉ càng khiến người ta xem thường tôi thêm thôi.
Có lẽ Tình tang cũng nhận ra, vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Bình tĩnh đi mày, chuyện đâu còn có đó! Mày chưa hiểu rõ ngọn nguồn, đừng vội trách Băng Cơ!
Tôi chua chát:
- Tao không trách, chỉ thấy nhục thôi!
- Tầm bậy! Chuyện tình cảm chỉ có hợp và không hợp, có rất nhiều nguyên nhân để chấm dứt một mối quan hệ, đâu phải Băng Cơ chê bai gì mày mà nhục!
- Không cần an ủi, tao tự hiểu được mà!
Khuyên tôi không được, mặt Tình tang dàu dàu, lặng lẽ khuấy ly café đen.
Tôi đã cố gắng không nhìn qua chỗ Băng Cơ, vậy mà đôi mắt chẳng chịu nghe lời cứ len lén liếc qua, để rồi đau lòng khi thấy Băng Cơ đang nói cười vui vẻ với thằng kia. Tôi ra rìa rồi, hệt như thằng Minh từng nhìn tôi ở bên Băng Cơ trước đó.
Tôi quyết không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, nghiến răng khuấy tung cái muỗng, bọt café sủi lên đầy ly, tràn cả ra ngoài.
Tình tang gãi gãi đầu:
- Mày phải ráng tỏ ra bình thường, nóng giận vậy giải quyết được gì?
Tôi bực dọc buông cái muỗng, ngả mạnh lưng vào ghế:
- Mày là tao thì có bình thường được không?
- Biết là vậy, nhưng mày phải ráng! Thằng kia được cái nhà giàu với đẹp trai hơn mày thôi, có hơn gì nhiều đâu.
- Mày đang an ủi hay sỉ nhục tao vậy? Lần trước hình như mày cũng so sánh thằng Minh với tao y chang như vậy thì phải.
- Hè hè, thế mà mày lại đánh bật được thằng Minh đó, thấy chưa? Thằng này cũng sẽ rơi vào cảnh ngộ như vậy, với điều kiện mày phải bình tĩnh nghe lời tao!
Tình tang cười ruồi, trên mặt hiện rõ sự gian manh, chẳng biết nghĩ ra trò quái quỷ gì rồi.
Tôi chồm dậy thì thầm:
- Có cách gì hay ho sao?
Tinh tang xoa cằm:
- Cách thì đầy. Nhưng phải tìm hiểu xem thằng kia thế nào, và mối quan hệ giữa nó cùng Băng Cơ ra sao đã.
- Khó lắm! Nhắn tin Băng Cơ có trả lời đâu mà tìm với hiểu. - Tôi chán nản.
- Từ từ khoai sẽ nhừ, trước sau gì Băng Cơ cũng phải có một vài lời nói với mày thôi, đâu thể im lặng như vậy hoài được!
Tình tang có phải thánh sống hay không chả biết, vừa nói xong thì tôi nhận được ngay tin nhắn của Băng Cơ, có khi chút về phải mua nải chuối cho nó.
Băng Cơ: Anh Phi muốn sang nói chuyện với Mạnh, có ổn không?
Chuyện quái gì đây, thằng đó muốn nói gì với tôi chứ?
Tôi: Có chuyện gì để nói?
Băng Cơ: Không rõ. Tôi ngăn rồi, nhưng anh Phi không nghe, cứ đòi qua đó!
Tôi: Nói anh ta đừng qua, tôi không tiếp đâu!
Băng Cơ: Ừm, xin lỗi!
Tôi: Về chuyện gì?
Băng Cơ: Tôi không muốn làm Mạnh buồn, chỉ biết xin lỗi thôi!
Tôi: Tôi hết buồn rồi, Băng Cơ không phải lo đâu!
Tôi: Mà nhìn hai người hạnh phúc nhỉ?!
Băng Cơ: Tôi biết Mạnh đang nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không trách. Tôi cũng chẳng muốn giải thích gì cả..!
Tôi: Ừ, tốt nhất là như vậy.
Tôi rất muốn mềm mỏng, nhưng không biết vì sao cứ gay gắt lên như vậy, chẳng dằn xuống được. Tâm trạng tôi đang rất bất ổn, thằng kia mà qua đây thế nào cũng có chuyện.
Tôi quay sang Tình tang hỏi:
- Về chưa mày?
- Sớm vậy, không ở lại coi tình hình à?
- Có gì nữa để mà coi. Về thôi!
Tôi ngoắc nhân viên lại tính tiền, vừa đứng lên thì thằng Phi đã đi sang chỗ tôi, mặc cho Băng Cơ có động thái ngăn lại nhưng chẳng được.
Nó kéo ghế ngồi xuống, miệng hỏi chiếu lệ:
- Tôi ngồi đây được chứ?
Tôi nhìn nó, cơn giận bùng lên, ráng nín nhịn tính bỏ đi thì lại nhận được tin nhắn của Băng Cơ.
Băng Cơ: Mạnh về đi!
Tôi cất điện thoại vào túi, ngồi lại xuống ghế đối diện thằng kia, hất hàm:
- Có chuyện gì?
Reply With Quote
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa... Hay Nước Mắt!
- Chương 14