Chương 13

Warning: Để tránh lên máu đột quỵ nửa chừng, để nghị mọi người chờ thêm một hai chương nữa hãy xem!



Giữa đêm đông người, tôi đưa Băng Cơ rẽ qua con đường nhỏ, chạy vào khu du lịch sinh thái.

Nơi này thực chất chỉ là khu sinh thái nửa mùa. Ban đầu, người ta quy hoạch như thế nhưng đang xây giữa chừng vì lí do nào đó lại bỏ ngang, biến tướng thành dịch vụ café sân vườn. Cảnh quan ở đây còn khá hoang sơ, rất nhiều cây cối ao hồ, xa xa còn có vài mảnh ruộng, thỉnh thoảng tiếng ếch nhái gọi tìm nhau lại vọng vào ồm ộp như bản giao hưởng vui tai bất tận.

Băng Cơ bước xuống xe, ngơ ngác ngó quanh:

- Mạnh đưa tôi vào chỗ nào thế này?

Tôi cười cười, thực ra trong lòng lo ngay ngáy, cứ sợ Băng Cơ đòi đi ra thì mệt:

- Khu du lịch sinh thái. Băng Cơ không biết chỗ này hả?

- Chưa bao giờ. Chỗ gì mà tối om vậy, đưa tôi vào có ý đồ đen tối gì đây? - Băng Cơ nghi ngờ.

- Ha ha...

Tôi cười lúng búng:

- Tối đâu mà tối, đèn giăng khắp nơi không thấy à? Vào trong còn sáng hơn nữa, Băng Cơ đừng lo!

Chính xác thì đây là nơi dành cho những cặp tình nhân tâm sự hẹn hò, tuy có nhiều đèn thật nhưng cũng do nơi này quá rộng lớn nên cứ cách một quãng mới có một bóng, không đủ chiếu sáng khiến cho cảnh vật tranh tối tranh sáng, mờ mờ ảo ảo.

Băng Cơ nhanh chóng lấy lại sự bình thản:

- Chắc do mắt Mạnh sáng hơn người thường. Mà vậy cũng được, tôi cũng muốn tham quan thử xem lần đầu đi cùng nhau, Mạnh sẽ cho tôi thấy điều gì!

Trong lời nói của cô nàng chất chứa không ít ý hăm dọa, tôi biết với cá tính Băng Cơ mà không hài lòng thì sẽ không e ngại cắt đứt với tôi ngay. Cần phải thật cẩn trọng!

- Ừm, vào thôi!

Tôi gật đầu, muốn nắm tay Băng Cơ mà không dám, đành đi trước dẫn đường.

Từ nhà xe, để vào khu sinh thái này có hai con đường nhỏ đổ bê tông nằm song song hai hướng trái phải. Kinh nghiệm của tôi là khu bên phải thường vắng vẻ hơn, nên tôi chọn hướng này mà đi. Đoạn đường này rất dài, dọc theo hai bên đường có những căn chòi lá khá rộng đủ cho một gia đình ngồi, được xây dựng ngay trên mặt nước giống như thủy tạ, cứ cách một quãng độ mười thước là có một căn.

Trong mỗi căn nhà chòi như vậy đều có một cái bóng đèn vàng hiu hắt, có cả công tắc bên trong cho chủ nhân muốn tắt hay mở tùy ý. Tôi dẫn Băng Cơ vào đây đúng ngay giờ cao điểm nên phần lớn nhà chòi đều đã có người, chỉ vài căn còn mở đèn trong khi phần còn lại đã tắt sạch, chẳng biết bọn họ đang làm gì mà thỉnh thoảng lại vang ra những âm thanh "kỳ quái".

Tôi vô cùng hồi hộp, vừa đi vừa dỏng tai lên xem Băng Cơ có phàn nàn gì không, nhưng cô nàng thủy chung vẫn im lặng đi sau lưng tôi, không phản ứng gì dù nhỏ.

Đi một hồi, đến gần cuối dãy thì mới tìm được nhà chòi còn trống, tôi bước lên cầu thang bằng gỗ tạo ra âm thanh lộp cộp. Cũng phải nói thêm, những căn nhà chòi này xây hẳn trên mặt nước, có bốn cột chống nhưng không thấp lè tè mà khá cao, đứng dưới nhìn lên chỉ thấy mấy bức vách bằng tre nứa thôi, đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối.

Vừa leo tới nơi, tôi với tay bật đèn ngay. Quả nhiên, đèn sáng thì Băng Cơ mới chịu đi lên, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn khắp nơi trong nhà chòi.

Nhìn đã đời, cô nàng chuyển ánh mắt sang tôi, không rõ đang vui hay đang giận:

- Chỗ lý tưởng để dắt con gái vào nhỉ?

- Có đâu. Tôi ít khi vào đây lắm, tại thấy nơi này yên tĩnh tiện trò chuyện thôi mà! - Tôi ú ớ.

- Trò chuyện cũng cần yên tĩnh sao? Mới biết đấy!

- Sao lại không. Tôi có vài chuyện muốn nói với Băng Cơ, cần nơi yên ắng thế này mới thổ lộ được. Băng Cơ ngồi đi, đứng hoài mỏi chân!

Trong này giăng hai cái võng nằm đối diện nhau, ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, ngoài ra chẳng còn gì cả, trống lốc một mảng. Chờ tôi ngồi trước, Băng Cơ mới chịu ngồi xuống chiếc võng đối diện, đôi chân cô nàng hơi đưa nhè nhẹ.

Gió đêm lùa vào những ô trống, mang theo chút hương đồng gió nội thoang thoảng rất dễ chịu. Băng Cơ khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi như đang tận hưởng cảm giác về với thiên nhiên.

Tôi hỏi dò:

- Thích nơi này rồi chứ?

- Cũng được, nhưng vào ban ngày sẽ tốt hơn. Mạnh lỡ đưa vào đây thì thôi, lần sau còn dẫn tôi đến mấy chỗ thế này thì đừng trách! - Băng Cơ hừ nhẹ.

Chà, còn có lần sau cơ đấy, vậy là vẫn ổn. Tuyệt vời!

Tôi vờ ngây ngô:

- Chỗ thế này là sao? Tôi thấy bình thường mà!

- Hừ, "bình thường" thật đấy! Có thể là bình thường với những đôi khác, nhưng với chúng ta thì rất khác thường. Người khác mà nhìn thấy tôi vào đây với Mạnh, họ sẽ nghĩ tôi ra sao?

"Thì nghĩ Băng Cơ là người yêu của tôi chứ sao, và chúng ta rất thân mật!"

Tôi nghĩ thầm thế thôi, làm gì dám nói ra, cười khẽ:

- Ok. Nếu sau tối nay mà Băng Cơ không thích thì tôi sẽ chẳng bao giờ đưa vào nơi này nữa!

- Nếu sau tối nay? Bạn có ý định gì à? - Băng Cơ nhíu mày.

Cô nàng này đa nghi còn hơn Tào Tháo, tôi lỡ miệng có chút cũng bắt bẻ, khổ thật.

Tôi định đáp, chợt nghe có tiếng chân đi lên cầu thang, nhân viên phục vụ của quán đến rồi.

- Anh chị dùng gì? - Cô gái trạc tuổi học sinh cấp ba, nhìn cũng khá xinh vui vẻ hỏi.

Tôi nói:

- Cho anh chai trà xanh, còn Băng Cơ uống gì?

- Nước ép bưởi đi!

Chờ cô bé đi xuống, Băng Cơ tỏ vẻ khó hiểu:

- Sao bé này đi lên cứ giẫm chân đùng đùng thế?

Tôi bật cười:

- À, làm vậy để tránh rơi vào cảnh khó xử đó mà!

Vào những nơi này, tâm lý chung của mọi người luôn khá phiền toái với giai đoạn gọi nước và chờ mang nước ra. Vì có sự xuất hiện của người thứ ba, sẽ không được riêng tư. Thông thường, họ hay chờ xong các thủ tục gọi nước, thanh toán trước, rồi mới tâm sự với nhau. Nhưng cũng có nhiều đôi lỗ mãng hay nôn nóng thường không chờ đợi được, làm liều luôn. Vậy nên nhân viên phục vụ khi đi lên cầu thang đều cố tình giẫm chân thật mạnh, cốt để cặp uyên ương bên trong biết mà chỉnh sửa tư thế và trang phục cho phù hợp, đỡ phải ngại ngùng.

Nghe tôi giải thích xong, gương mặt Băng Cơ hơi đỏ lên:

- Rành nhỉ? Chẳng lẽ nhìn tôi giống loại con gái tùy tiện như vậy lắm sao?

Tôi xua tay:

- Họ làm vậy với tất cả mọi người, chỉ đề phòng thôi, chứ làm sao biết trong đây có ai mà đánh giá!

Nói thật, khung cảnh quá hữu tình, Băng Cơ thì xinh đẹp quá mức quy định, ánh mắt long lanh, làn da ửng hồng, cái miệng nhỏ hơi mím lại như đang hồi hộp hay lo âu gì đó. Đã vậy còn thêm ánh đèn khá yếu ớt chẳng đủ soi tỏ trong này, tôi có là thánh mới kiềm chế được. Nhưng mà không được cũng phải được thôi, tôi mà táy máy tay chân bậy bạ thì có khi đây sẽ là lần cuối cô nàng gặp tôi.

Tôi cố biểu hiện ra ngoài bình thản, nhưng Băng Cơ vẫn phát hiện được thì phải. Bằng chứng là cô nàng nhắc khẽ:

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không thoải mái đâu!

Chẳng lẽ mặt tôi bây giờ nhìn giống Trư Bát Giới háo sắc lắm sao trời?!

Tôi cười gượng:

- Bình thường Băng Cơ tự tin lắm mà, sao giờ nhát như thỏ thế?

- Đều do Mạnh đưa tôi vào nơi này. Tôi thấy không an toàn khi ở gần Mạnh rồi đấy! - Cô nàng lắc nhẹ đầu.

- Tôi chỉ muốn thay đổi không khí thôi, không có ý đồ gì đâu. Băng Cơ yên tâm đi! - Tôi trấn an.

Con gái mà cảm thấy không an toàn khi đi với bạn thì xem như xác định, chuẩn bị cài số lùi rồi đấy. Trừ khi cô ta rất thích bạn, bằng không đừng mong có cơ hội thứ hai.

- Hứa đi! - Cô nàng mím chặt môi.

Tôi giật mình hỏi lại:

- Hứa gì mới được?

- Không làm bậy!

- Làm bậy? Đại loại như thế nào là làm bậy? Băng Cơ nói rõ tôi mới hiểu chứ. - Tôi giả ngốc.

- Hoặc Mạnh hứa, hoặc tôi sẽ bỏ về ngay bây giờ. Chọn đi! - Thấy tôi giả điên, cô nàng giở tuyệt chiêu bá đạo ra ngay.

Tôi cố dây dưa:

- Tôi mà làm gì sai thì Băng Cơ đừng gặp tôi nữa là được, sao phải hứa hẹn?

Băng Cơ giẫm nhẹ chân xuống sàn:

- Mạnh mà dám làm vậy, chắc chắn tôi sẽ không gặp nữa, nhưng cũng bị xúc phạm rồi còn gì. Tôi muốn Mạnh hứa ngay!

- Trời ơi, tôi hứa rồi nuốt lời cũng được vậy? Cần gì Băng Cơ phải thúc ép!

- Không biết, tôi tin Mạnh là đàn ông trọng lời hứa! Giờ có hứa không? - Cô nàng đứng bật dậy.

Tôi lật đật đứng lên, chạy tới, miệng bắn liên thanh:

- Tôi hứa, tôi hứa mà!

Thấy tôi tự dưng nhào tới, chuẩn bị chụp tay, cô nàng vội lùi lại tránh, gắt nhỏ:

- Làm gì vậy? Về chỗ ngồi mau!

Tôi líu ríu trở về vị trí cũ. Cứ tưởng đưa được cô nàng vào đây là ngon, sau đêm nay Băng Cơ sẽ là người yêu của tôi, ai dè... giống học trò ngoan và cô giáo khó tính quá.

Băng Cơ lại ngồi xuống võng, khuôn mặt đắc ý hơi nghênh lên:

- Hứa rồi đó. Mạnh làm sao thì làm, cho đáng mặt đàn ông!

Tôi thầm rủa trong bụng. Đưa cô nàng vào đây mà chỉ ngồi ngắm tới sáng thì tôi mới không đáng mặt đàn ông đấy. Ai mà biết được chuyện này, nhất là Tình tang thì nó sẽ cười tôi thúi đầu. Ai đời nổi danh sát gái mà rơi vào tình cảnh oái oăm, âu cũng là quả báo nhãn tiền, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Thấy tôi ỉu xìu không ừ hử gì, Băng Cơ nói:

- Thái độ vậy là sao? Mạnh nói không có ý đồ gì, vậy mà tôi vừa bắt hứa hẹn xong thì thành ra như vậy. Nghi ngờ quá!

- Hì hì, tôi vẫn bình thường mà. Băng Cơ cứ suốt ngày nghi này nghi nọ, vậy không tốt đâu! - Tôi cười giả lả, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

- Ngoan đi! Biết đâu trước khi ra về tôi cho Mạnh một món quà.

Nghe tới quà, mặt tôi tươi lên ngay:

- Tôi chỉ thích quà có giá trị tinh thần thôi đấy!

- Thích gì kệ Mạnh, tôi thích tặng gì là quyền của tôi! - Cô nàng đáp tỉnh rụi.

Trong lúc tôi mơ màng, tưởng tượng ra đủ thứ "quà ý nghĩa" thì cô bé mang nước lên, nhận tiền xong, trước khi đi xuống thì nói lại một câu đầy ẩn ý:

- Chúc anh chị vui vẻ!

Tôi cười khoan khoái, Băng Cơ lại cau mặt:

- Con nít mà cũng biết nói vớ vẩn! Cha mẹ sao lại để con mình đi làm ở những chỗ thế này, hư hỏng sớm thôi!

- Băng Cơ nghĩ sâu xa quá rồi. Tôi thấy cô bé đó có ý tốt, đâu nói bậy bạ gì nè!

Cô nàng lườm tôi:

- Lời chúc đúng tâm trạng, vui vẻ quá hén!

- Làm gì có. À, Băng Cơ dùng kẹo singgum đi!

Đặc trưng của khu này là ngoài tiền nước, còn có thêm một bọc đậu phộng nhỏ, hạt dưa, hai thẻ singgum. Tất nhiên những thứ này là hàng đính kèm, không có nhu cầu cũng phải mua, dạng như ép buộc vậy.

Nhìn thẻ singgum được tôi đưa qua, Băng Cơ nghi ngờ:

- Tại sao phải dùng singgum?

- Cho thơm miệng...

- Tôi lúc nào chẳng thơm tho, nhưng thế để làm gì?

- Hơ... biết đâu nè. Băng Cơ không thích dùng thì cứ để xuống đi! - Tôi ngớ người, ấp úng nói.

Thế là tôi nhai singgum một mình, Băng Cơ để thanh kẹo lại, cầm ly nước ép bưởi hút nhè nhẹ.

Hút một hai hơi, cô nàng đặt ly xuống, hất nhẹ mái tóc ra sau vai:

- Giờ thì thoải mái riêng tư rồi đó. Mạnh bảo có chuyện muốn nói thì nói đi!

Tôi ngừng nhai, vẻ mặt nghiêm túc:

- Tôi có vấn đề này muốn hỏi lâu rồi, bữa nay Băng Cơ nhất định phải trả lời đó, không thì...

- Không thì sao?

- Đừng hòng về chứ sao. Tôi bắt cóc Băng Cơ ở đây đến sáng luôn! - Tôi làm mặt quỷ đe dọa.

Cô nàng cười khúc khích, êm tai đến lạ:

- Ghê vậy! Rồi, có chuyện gì hỏi đi!

- Tôi biết Băng Cơ có cảm tình với tôi, nhưng vì lý do nào đó nên cứ chần chừ mãi không quyết định được, đúng không? - Tôi nhập đề ngay, không lòng vòng gì hết.

- Ồ..!

Băng Cơ kêu lên ngạc nhiên, cười tủm tỉm:

- Tự tin quá! Dựa vào đâu đấy?

Tới lượt tôi vênh váo:

- Dựa vào Băng Cơ đang ngồi đây, một mình cùng với tôi, như vậy đã đủ để biết chưa nè?

- Nếu tôi nói từng vào những chỗ thế này với rất nhiều người khác, vậy Mạnh còn suy nghĩ đó không? - Băng Cơ nheo mắt.

- Không tin. Băng Cơ mà tôi biết tuyệt không phải dạng con gái như vậy! - Biết Băng Cơ đùa, tôi tranh thủ nịnh đầm.

- Hứ, khéo nói! Thôi được, tôi thừa nhận cũng có cảm tình với Mạnh, nếu không đã chẳng rảnh rỗi có cuộc hẹn này rồi. Nhưng...

Băng Cơ thừa nhận tình cảm khiến tôi mừng rơn, tuy nhiên cô nàng nhấn mạnh chữ "nhưng" thì tôi lại thấy lo lắng, liếʍ môi hỏi:

- Nhưng sao?

Băng Cơ bình thản:

- Tình cảm đó có đủ lớn để dẫn tới một sự chuyển biến trong mối quan hệ hay không thì cần xem lại!

- Chỉ vậy thôi, hay còn nguyên nhân sâu xa nào khác không? - Tôi có chút thất vọng.

Băng Cơ hơi cúi nhìn xuống chân:

- Còn. Tôi chẳng biết nữa, nhiều lúc suy nghĩ cứ rối bời..

Câu nói này như thứ gì đó nặng nề giáng vào tim tôi, hỏi thật nhanh:

- Tôi biết được chứ?

Băng Cơ ngước lên, thoáng nhìn tôi rồi lại chuyển ánh mắt ra xa:

- Chưa đến lúc. Tôi chỉ có thể nói, dây vào tôi thì Mạnh sẽ không chắc có được hạnh phúc đâu! Có khi sau này Mạnh sẽ hận tôi..!

- Sẽ không bao giờ có chuyện đó! Chỉ cần Băng Cơ mở lòng, cho tôi một cơ hội.. - Tôi cương quyết.

- Thì tôi đang cho Mạnh cơ hội mà, không phải sao? Nhưng... tôi chẳng biết mình đang làm đúng hay sai. Nhiều lúc, tôi nghĩ hay là chúng ta cứ làm bạn bình thường, vui vẻ với nhau sẽ tốt hơn.

- Băng Cơ đang nói lung tung gì vậy? Tôi không hiểu gì hết, sao phải thế? - Đúng là tôi chẳng hiểu gì thật, những lời của Băng Cơ quá sâu xa.

Băng Cơ nhoẻn miệng cười:

- Bỏ đi! Tóm lại, Mạnh chỉ cần biết tôi rất khó xử, và cũng không muốn đem lại những điều không vui cho Mạnh là được!

Hỏi cũng chẳng tìm hiểu thêm được gì, tôi nhe răng:

- Vậy thì Băng Cơ làm cho tôi vui liền đi, quà tặng gì đó đâu?

- Hi hi, tôi đùa thôi, lại tưởng thật à?

- Này, chuyện hệ trọng như vậy không thể đùa được! Tôi chờ đợi nãy giờ biết không?

- Biết rồi, khổ ghê! Tôi đã nói trước khi ra về mà, hay Mạnh muốn đi về ngay bây giờ?

- Ơ, không. Mới vào mà, phải ở tới sáng tôi mới về, he he!

Mùa này mưa rất nhiều, trời mới trong veo đó mà đã kéo mây đen che kín trăng và tinh tú, gió thổi ngày càng mạnh khiến cho mái lá giũ phần phật. Nơi này nhiều cây, địa thế trống trải nên gió mạnh hơn trong thành thị.

Băng Cơ bỗng đề nghị:

- Sắp mưa lớn rồi, hay chúng ta về thôi!

Tôi chưng hửng:

- Mưa mát có sao đâu! Còn sớm mà, mới tám giờ tối.

Băng Cơ hơi nhăn mặt:

- Gió mạnh quá, tôi lạnh! Ngồi ở đây mà trời mưa chắc bị tạt ướt hết, về nhà cho ấm.

- Lạnh hả? Để tôi sưởi ấm cho, he he, tôi đùa đấy! - Đang cười nhăn nhở, bị Băng Cơ liếc một cái tôi co vòi ngay.

Băng Cơ đứng lên:

- Về đi, trời giông gió quá, tôi sợ lắm!

- Có tôi ở đây mà Băng Cơ sợ gì? Nói vậy chứ bên ngoài có mấy tấm bạt che, để tôi thả xuống.

Tôi bực dọc chồm ra, thả vải che xuống. Lúc đầu, tôi định để cho mưa tạt vào trong, sẽ có cớ che cho Băng Cơ, nhân cơ hội ôm cô nàng luôn. Nhưng giờ Băng Cơ phản ứng đòi về quá, tôi đành phải bấm bụng hủy bỏ kế hoạch, thật là đau lòng.

- Bỏ xuống hết luôn đi, chừa lại tấm kia làm gì? - Thấy tôi cố tình bỏ quên, Băng Cơ nhắc chừng.

- Cho mát mà, che bít bùng nóng lắm! Với lại, phủ kín chỗ này bộ Băng Cơ không sợ hả? - Tôi làm mặt dê xồm.

- Sợ gì... mà thôi, vậy cũng được..! - Cô nàng cố nói cứng, nhưng nhìn tôi ghê quá đành đổi ý, vùng vằng ngồi xuống.

Mệt chết mất. Đi chơi với cô nàng này mà cứ chốc chốc lại đòi về, mỗi lần như vậy tôi phải dỗ dành, y như dụ ngọt con nít. Tâm trạng tôi lúc nào cũng căng thẳng, bất an, giống như đang ngồi canh thứ quý báu gì đó, sợ đột ngột biến mất vậy.

Tôi trợn mắt hăm he:

- Còn đòi về nữa thì tôi giận thật đó! Đi chơi gì mà đòi về hoài, cụt hứng quá nhen!

Băng Cơ rụt cổ, thè lưỡi:

- Tại trời mưa mà, tôi có cố ý đâu! Gió to quá, cái chòi này có sập không vậy?

Đúng là gió giật to thật, thổi căn chòi hơi rung lên, có phần ngả nghiêng nhè nhẹ. Nó mà sập cái ầm thì vui đây, tôi và Băng Cơ lọt xuống ao hết, vậy càng tốt.

Tôi dối lòng:

- Sao mà sập được. Người ta xây chắc lắm, Băng Cơ cứ lo lắng chuyện gì đâu không à!

- Nghi quá! Chắc đâu không biết, chỉ thấy nó nghiêng tới nghiêng lui, hay mình về đi hén!

- Grừ, còn lý do gì nữa không, nói một lần luôn đi! Mệt quá trời rồi đó!

Thấy tôi cau có, Băng Cơ cũng biết đòi về hoài không hay, xịu mặt:

- Đã nói tôi sợ thật mà, có phải cố tình đâu!

- Haizzz, về thì về, tôi cũng đuối rồi!

Tôi bực dọc nhổm dậy, đúng lúc này thì trời đổ mưa rào rào, nước tuôn trắng xóa cả khoảng trời rộng mênh mông.

Tôi mừng hết cỡ, cười khoái trá:

- Tại mưa đó nghen, không phải tôi không chịu đưa Băng Cơ về đâu à!

- Thích lắm thì có! Người gì mà cơ hội, hừ..! - Cô nàng hơi trề môi.

- Ê ê, nói vậy là xúc phạm tôi đó nhen, định đưa về thật mà!

Tôi nói cho có lệ thôi, nhìn cái mặt tôi bây giờ thì con nít còn hiểu rõ tôi đang vui vẻ thế nào, nói chi tới Băng Cơ.

Gió mạnh thổi, đưa những hạt mưa quét qua căn chòi, phát ra những tiếng lộp độp khá lớn, vui tai. Tiếng mưa tuy ồn ào nhưng luôn khiến người ta thấy dễ chịu, hòa mình vào trong đó, tôi cũng không ngoại lệ.

Băng Cơ thoáng run lên khi những hạt mưa nương theo gió ùa vào, vương đầy trên mái tóc:

- Thả màn che xuống đi, tôi lạnh quá, ướt hết trơn rồi!

Khuôn mặt Băng Cơ hơi tái xanh, khiến tôi liên tưởng đến hai lần tình cờ gặp gỡ cô nàng cũng dưới những cơn mưa to thế này. Dưới mưa, Băng Cơ thu hút hơn bao giờ hết. Nét đẹp của Băng Cơ trong ánh đèn vàng hiu hắt có chút gì đó ma mị mê hoặc, vừa mong manh lại cực quyến rũ, nhất là đôi mắt to đen lúc nào cũng như chứa đầy một bể nước long lanh.

- Thả xuống hết sẽ nóng lắm, tôi che cho Băng Cơ nhé!

Chiếc võng tôi đang ngồi quay lưng ra đúng hướng gió thốc vào, vậy nên tôi chỉ cần hơi rướn người đẩy nhẹ thì đã tới trước mặt Băng Cơ, hứng hết mưa gió cho cô nàng.

Khoảng cách giữa chúng tôi bỗng thu hẹp dần. Hai tay Băng Cơ đặt trên đùi hơi mân mê vào nhau, cô nàng thì thầm:

- Mạnh ướt hết rồi kìa! Sao phải làm như vậy?

- Tôi thích thế này, có cảm giác đang che chở cho Băng Cơ!

- Ngốc quá! Đừng bắt chước phim ảnh, không thực tế chút nào..

- Ngoài đời có nhiều cảnh còn lãng mạn hơn cả trong phim, Băng Cơ chưa biết đó thôi!

- Cảnh nào?

Băng Cơ như chú chim nhỏ, đã thôi run rẩy vì lạnh nhưng đối mặt người thợ săn đang tới gần vẫn thấy hoảng sợ, e dè hỏi.

Tôi lại đẩy nhẹ chiếc võng của mình lên phía trước thêm chút nữa, Băng Cơ đang ở rất gần tôi, gần trong gang tấc:

- Cảnh tôi và Băng Cơ hôn nhau dưới mưa, ngay tại đây.

- Mạnh... nói lung tung gì đó! - Tôi tiến thì Băng Cơ lùi, gót chân hơi nhón đã đẩy chiếc võng của cô nàng thụt ra sau một đoạn ngắn.

Khổ nỗi, chiếc võng của tôi đẩy đến đây là hết cỡ rồi, không tới thêm được nữa dù chỉ một chút. Tôi dàu dàu nét mặt:

- Tôi có làm gì đâu, lạnh quá nên muốn ngồi gần Băng Cơ chút thôi!

- Như vậy chưa đủ gần sao?

- Còn không bằng cái hôm tôi bị thương, Băng Cơ băng bó cho tôi nữa.

- Bị thương tiếp đi, tôi sẽ băng đó nữa cho, hứa đó!

- ...!

Thấy tôi im lặng, khuôn mặt hơi tái đi, Băng Cơ tội nghiệp hỏi:

- Lạnh thật hả?

- Người chứ bộ trâu hay sao mà không biết lạnh! - Tôi nhăn nhó.

- Hi hi, ai bảo không chịu kéo bạt xuống làm chi. Tôi có ép Mạnh làm vậy đâu!

- Ừ, tại tôi ngu ngốc, cứ thích làm anh hùng để ai kia động lòng. Nào ngờ va phải cô nàng có trái tim bằng sắt, độc ác còn hơn dì ghẻ!

Băng Cơ lừ mắt:

- Nói quá tôi giận thật đó!

- Đùa mà...!

Lại rơi vào yên tĩnh thật lâu, bên tai chỉ nghe tiếng mưa rơi và gió thổi lạnh buốt. Tôi lạnh thật, lưng áo ướt nhẹp nước mưa rồi, định chấp nhận thất bại đứng lên kéo màn che xuống thì bất ngờ Băng Cơ đẩy chiếc võng của cô nàng lại gần tôi.

Môi cô nàng mím chặt đến mức tái đi, khuôn mặt đáng yêu ửng hồng, khẽ khàng:

- Tôi... tặng quà cho Mạnh hén!

Âm thanh cô nàng nói thật khẽ, suýt nữa đã bị cơn gió vô tình thổi bay đi mất, chẳng thể lọt tới tai tôi. Tôi nghe tim mình đang loạn nhịp, hơi thở trở nên nặng nề dồn dập...