Người tôi yêu thương có khuôn mặt trầm lặng, tôi phải cùng họ học cách mỉm cười
Khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp được ủ trong chiếc nôi êm, chẳng có muộn phiền
Giống như tất cả mọi niềm hạnh phúc đều đã được dự tính trước
(Giang Mỹ Kỳ)
-
Mùng Ba Tết, Hà Lạc đi lễ chùa gặp cô giáo dạy Tiếng Anh Lâm Thục Trân. Cô giáo đang nắm tay người yêu đi xem từng quầy hàng.
“Chúc mừng năm mới cô Lâm ạ.” Hai bên chạm mặt nhau, Hà Lạc lễ phép chào hỏi.
“Em đấy à Hà Lạc?” Cô Lâm vội vã hất tay bạn trai, liếc mắt ý bảo anh đi tránh xa ra.
Hai người nói chuyện phiếm một lát rồi nhắc đến chuyện phân ban. Cô Lâm nói: “Lớp các em thành lớp Xã hội, cũng sẽ điều chỉnh giáo viên. Chắc là cô không dạy em môn Tiếng Anh nữa.”
“Chưa chắc em đã học xã hội đâu ạ.” Hà Lạc mân mê mứt quả trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Trong bài luận tiếng Anh lần trước em có nói là sẽ làm chuyên viên ngoại giao mà?” Cô Lâm cười, “Viết tốt lắm, rất chân thực.”
“Cô ơi, viết văn thôi mà, bắt nguồn từ cuộc sống nhưng cũng xa vời hơn cuộc sống.”
“Thế bố mẹ em nói sao?”
“Họ để tùy em.” Hà Lạc nói bừa, “Cô Lâm, nếu có thể đến lớp cô thì em sẽ học Tự nhiên.” Cô vội vàng bổ sung, “Em thích nhất là giờ Tiếng Anh của cô, thoải mái lắm, cô gần gũi như một người chị, nhưng kiến thức lại rất rộng.”
Đang nói gì thế này? Hà Lạc đưa xâu mứt quả lên miệng nhưng lại cắn vào đầu ngón tay mình.
“Được, em mà học Tự nhiên thì chào mừng em đến với lớp số Sáu.”
Nịnh bợ đúng là có hiệu quả tốt. Hà Lạc chợt có cảm giác hạnh phúc giống như đạt được âm mưu.
Hôm khai giảng, Hà Lạc đến đăng ký ở lớp số Sáu đúng như nguyện vọng. Suốt đêm cô ngủ chẳng yên giấc, cứ mải lo ngủ sẽ ngủ quá giờ, thế là sáng ra khi đồng hồ báo thức vừa reo cô liền bật dậy, không ngủ thêm chút nào nữa.
Lúc mẹ cô tỉnh đã thấy con gái mình vệ sinh cá nhân xong xuôi, thậm chí còn hâm nóng sữa, rán trứng ốp la, đang ngồi yên lặng ăn sáng.
“Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây đấy à?” Mẹ cười, “Nếu ngày nào con cũng chăm chỉ thế này thì tốt rồi, mẹ cũng có thể ngủ nướng.”
“Hôm nay đến lớp mới mà, ngày đầu tiên mà bị muộn thì khó coi lắm ạ.” Hà Lạc lau miệng, xách cặp lên, “Con đi đây.”
“Khối các con có đến mười lớp nhỉ? Tốt nhất là mỗi ngày con đổi một lớp đi.” Mẹ đứng ở cửa, vẫy tay chào con gái.
Hà Lạc đứng trước cửa lớp, nhận ra mình đến sớm. Cô chủ nhiệm Lâm Thục Trân còn chưa đến, cô không biết mình nên ngồi ở đâu, chỉ đành đi tới sau cánh cửa. Các bạn học của lớp số Sáu đi qua, ai cũng xa lạ, thỉnh thoảng ngang qua họ lại đi chậm một chút, nhìn cô một cách tò mò. Hà Lạc hơi xấu hổ, có cảm giác như mình đang bị phạt đứng.
Chương Viễn và mấy cậu bạn cùng đi qua Hà Lạc, chân tay vung vẩy nói chuyện về trận NBA ngôi sao trong kỳ nghỉ đông. Cậu đi đến trước cửa thì dừng chân, lùi về sau mấy bước, nghiêng đầu nói: “Ơ, tớ đi nhầm lớp rồi.” Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn bảng tên, cười với cô: “Mà cậu đi nhầm chứ nhỉ? Vừa ra Tết đã lơ ngơ thế.”
“Tớ chuyển tới lớp số Hai các cậu, à không, lớp số Sáu chứ.”
Đáng chết, lại căng thẳng rồi. Hà Lạc siết chặt dây đeo cặp, thầm mắng biểu hiện của mình.
Chương Viễn cúi người, tầm nhìn của Hà Lạc vừa hay ngang bằng với đôi mắt của cậu ấy. Lần đầu tiên cô ngắm cậu ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy trên vầng trán cậu có vài hạt mụn li ti.
“Sao cậu căng thẳng thế? Lớp chúng tớ cũng đâu có ông hổ.” Chương Viễn nhìn ra sự hồi hộp của cô, bật ngón cái tay phải lên, chạm nhẹ vào mũi mình, “Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Có cần tiền công bảo vệ không?” Hà Lạc hỏi.
“Cho tớ ăn loại bánh lần trước là được.”
Cậu bạn đi cùng nhìn Chương Viễn, “Bạn học nữ vừa mới chuyển tới mà cậu cũng chẳng bỏ qua à? Thỏ không ăn cỏ gần hang nhé.”
Lại có người nói, “Cả khối chúng ta có nữ sinh nào mà Chương Viễn không biết đâu?”
“Là không có nữ sinh nào không biết tôi chứ!” Ai đó mặt dày lớn tiếng.
Cả đám cười cười đi vào lớp học.
Hành lang yên tĩnh lại, Hà Lạc thở một hơi dài nhẹ nhõm, cẩn thận nghe ngóng tiếng của cậu giữa lớp học ồn ào.
Về sau có thể gặp cậu ấy mỗi ngày rồi. Chỉ cần thế thôi là Hà Lạc đã thấy thỏa mãn.
Chỗ của cô ở bàn thứ năm, ngồi ngay trước Chương Viễn. Bạn cùng bàn Triệu Thừa Kiệt là một anh chàng nhiệt tình thoải mái, mới được một buổi đã “tám” hết tình hình lớp cho cô nghe.
Buổi trưa khi Hà Lạc lấy hộp cơm về lại chỗ ngồi, cô bạn tóc ngắn Lý Vân Vy hùng hổ chạy tới, chen vào dồn Triệu Thừa Kiệt sang một bên. “Tránh ra, tránh ra, sang chỗ tớ mà ngồi.” Cô xua tay, “Cậu ‘chiếm’ Hà Lạc suốt cả buổi sáng rồi.”
“Cậu nói khó nghe thế, làm như tớ ăn hϊếp người ta không bằng.” Miệng thì cãi là vậy nhưng Triệu Thừa Kiệt vẫn ngoan ngoãn bê hộp cơm đi đến phía sau, đạp một cái vào đôi chân dài của Chương Viễn, “Dẹp ra. Chẳng quản lý bạn cùng bàn của cậu gì cả, càng ngày càng ngang ngược.”
“Cậu giỏi thì cậu quản đi.” Chương Viễn biếng nhác nói.
“Bạn cùng bàn của tôi còn lâu mới cần quản lý.” Triệu Thừa Kiệt chuyển đối tượng, “Vừa nhìn đã biết là cô gái hiểu chuyện rồi.”
“Cậu nói ai không hiểu chuyện?” Lý Vân Vy quay người gào lên, “Hôm nay cậu mà còn ăn cơm xong không lau bàn thì biết tay tớ.”
Hà Lạc rất thích cô bạn sôi nổi này, khi nổi giận, đôi mắt cô ấy trừng lên tròn xoe, mang theo nét mạnh mẽ khảng khái, còn để lộ chiếc răng thỏ cực duyên, trông giống hệt nữ diễn viên Mễ Tuyết thời trẻ.
Lý Vân Vy quả thật là cô gái rất sôi nổi và thân thiện. Làm chuyện gì cô ấy cũng kéo theo Hà Lạc. Giờ thể dục, cô ấy đứng bên cạnh cô, lúc mua đồ ăn vặt sẽ mua cho cô một phần, thậm chí mỗi lần vào lớp đều phải hỏi: “Hà Lạc, đi vệ sinh không?”
Chương Viễn bịt tai: “Cậu có cần phải chuyện gì cũng lớn tiếng thế không?”
Lý Vân Vy vừa ăn vừa cười, vui vẻ khoác vai cậu: “Đi cùng đi, dù sao cũng chung một hướng mà.” Cô ấy thoải mái đùa giỡn với Chương Viễn như vậy khiến Hà Lạc không khỏi cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Hà Lạc không phải loại con gái trầm lặng hướng nội, hễ nói chuyện với con trai là mặt đỏ tới tận mang tai. Vì vậy chẳng bao lâu sau khi hết tiết, có một bạn nam từ lớp cũ đứng trước cửa lớp gọi cô, “Hà Lạc, tạp chí ‘Phần mềm đại chúng’ kỳ này có cách vượt level game Tiên Kiếm đấy, cậu muốn đọc không?”
Cô chạy ra ngoài lớp, nói chuyện phiếm với cậu bạn mấy câu, lúc quay lại thấy Chương Viễn đang ôm cặp ngồi ở chỗ mình, lật tập giấy trên bàn.
“Không được xem lung tung!” Hà Lạc hấp tấp chạy về chặn cậu lại.
“Xem rồi”. Cậu cười gian.
“Cái gì, có gì đáng xem đâu.” Hà Lạc chột dạ. Trải khắp mặt giấy là dáng người cao, gương mặt nhìn nghiêng, vai rộng chân dài, cậu ấy có thể nhìn ra chính mình không?
“Cậu đọc truyện tranh gì thế? Trông vẽ giống ‘Câu chuyện hai vì sao’ quá.” Cậu nói, “Tớ cũng mới chỉ đọc mỗi quyển truyện tranh thiếu nữ này thôi, đường nét rất gọn, nhưng nhịp truyện siêu chậm.”
“Phải, là ‘Câu chuyện hai vì sao’. Đừng kể cho ai khác nhé.” Hà Lạc vội vàng cất vở đi. Cho dù cái tên ngày nào cũng lải nhải bản thân có IQ 140 này chẳng nhận ra thì cũng không có nghĩa là người khác không phát hiện được. Thường thì người trong cuộc chính là người ít khi quan sát cẩn thận đặc điểm của bản thân nhất.
“Tớ chưa bao giờ mách việc cậu thường xuyên lơ đãng trong giờ đâu, nhiều lần rồi đấy.” Chương Viễn buông tay, nói như thể cô là người thường xuyên phạm tội.
“Phải phải, cậu đã bao che cho tớ. Nhưng hôm nay tớ không mang bánh.”
“Cho tớ mượn ‘Phần mềm đại chúng’ đi.”
“Tớ có lấy quyển đó đâu.”
“Ơ, tại sao?”
“Tớ đã qua level rồi.”
“Có nhiều cửa lắm mà, cậu chơi hết rồi?” Chương Viễn tỏ vẻ đau xót, “Ôi, tiệm báo ở cổng đã bán hết, kỳ này bán chạy lắm. Xin cậu đấy, mượn giúp tớ đi.”
“Ừ, được rồi, để tối tớ gọi điện mượn cho.”
“Cảm ơn. Tớ mời cậu uống hồng trà lạnh nhé.” Chương Viễn đợi Hà Lạc thu dọn sách vở.
“Không đâu, sữa chua cơ.”
“Sao vậy? Hồng trà giúp giải khát mà?”
“Sữa chua lợi cho tiêu hóa.” Hà Lạc khăng khăng, sau đó bổ sung thêm, “Mẹ tớ bảo thế.”
“Ừ đúng là vậy, ai bảo cậu ăn rõ lắm đồ ăn vặt.” Chương Viễn cười phá lên.
“Lạc Lạc, ăn cơm thôi!” Mẹ Hà Lạc gọi to, “Về tới nhà là bới tung lên, cũng không chịu qua dọn cơm gì cả.”
“Vâng.” Hà Lạc đáp nhưng không dừng tay, tiếp tục tìm từng hộp một.
“Tìm gì thế, mất bảo bối nào à?” Bố cầm tờ báo bước lại gần, “Còn không đi rửa tay đi? Nhìn con đầy bụi bẩn này.”
“Bố ơi, quyển ‘Câu chuyện hai vì sao’ của con đâu ạ?”
“Gì cơ? Con tìm sách làm gì?” Bố Hà Lạc thở dài, đặt tờ báo xuống, rút một quyển sách mỏng ra khỏi giá sách, “May mà con không học Xã hội. Ôi, cuốn đó là ‘Câu chuyện hai thành phố’*, là một trong số những tác phẩm tiêu biểu nhất của tiểu thuyết gia người Anh Dickens.”
(*Tiểu thuyết ‘Câu chuyện hai thành phố’ (A tale of two cities) có tên tiếng Trung là ‘Song thành ký’. Tên tiếng Trung của manga ‘Câu chuyện hai vì sao’ (Cipher) mà Hà Lạc đang tìm là ‘Song tinh ký’, nên bố Hà Lạc tưởng nhầm là cô đang tìm quyển sách này nhưng nhớ sai tên.)“Ôi trời, con biết mà, ‘Câu chuyện hai thành phố’ có bối cảnh là Paris và London, kể về một người đàn ông cao thượng, hi sinh vì tình yêu.” Hà Lạc đẩy bố sang một bên, “Nào, đừng chắn ngang giá sách của con, con muốn tìm một bộ truyện tranh.”
“Mấy quyển truyện vớ vẩn của con bố quẳng hết lên sân thượng rồi.” Bố cô nhíu mày, “Bao nhiêu tuổi rồi còn đọc truyện tranh.”
“Trời ơi, chúng toàn là báu vật của con đấy.” Hà Lạc thở hắt ra, mở cửa chạy thẳng lên sân thượng.
“Mặc áo vào, ngoài lạnh.” Mẹ cô nhoài đầu ra khỏi bếp, “Cái con bé này, lại còn đọc truyện tranh, mãi vẫn không chịu lớn.”
“Không lớn được cũng tốt.” Bố Hà Lạc kề tai nói nhỏ với vợ, “Vừa nhắc tới ‘Câu chuyện hai thành phố’, phản ứng đầu tiên của nó chính là chuyện tình yêu vĩ đại.”
“Chẳng lẽ không phải?” Mẹ Hà Lạc vung chiếc thìa xào rau lên, dùng mu bàn tay gõ vào trán chồng, “Chỉ có ông là thấy cách mạng Pháp rộng lớn mạnh mẽ được thể hiện trong đó thôi. Hai mẹ con chúng tôi đều chỉ là người dân thành phố nhỏ bé, không phải sinh viên xuất sắc của khoa Lịch sử.”
Bố cười khan hai tiếng, giọng có phần lo lắng. “Dạo này có phải có nam sinh thường xuyên gọi điện tìm Lạc Lạc, hễ nói chuyện là buôn tới nửa tiếng liền.”
“Cũng đâu phải Lạc Lạc gọi cho người ta, ông sợ gì chứ?” Mẹ ưỡn ngực, dõng dạc nói “Tôi tin vào con gái mình.”
“Phải, hai mẹ con bà toàn nói xấu sau lưng tôi thôi.” Giọng bố có phần chua xót, hai người phụ nữ luôn nhằm lúc ông xem thời sự mà trốn trong phòng đọc sách thì thầm to nhỏ, rõ ràng là nhân lúc ông bận rộn, đẩy ông ra khỏi “diễn đàn gia đình”.
“Nam sinh kia là bạn học cũ của Hà Lạc nhưng đã ở lại ban Xã hội.” Mẹ nếm thử món canh thịt bò cà chua, “Nếu Lạc Lạc có ý với cậu ta, thì sao lại kiên trì học Tự nhiên chứ?”
Bố Hà Lạc nghĩ đến lý do con gái học ban Tự nhiên là lại cảm thấy đau lòng.
“Học tự nhiên có nhiều đầu ra, top 30 của cả khối có ai học Xã hội đâu?” Hà Lạc lấy danh sách khối ra, “Bắc Đại, Thanh Hoa tuyển được bao nhiêu học sinh ban Xã hội chứ?”
Xem ra hôm nay phải ăn thêm một bát canh thịt rồi.
Sân thượng vào đầu mùa xuân chẳng khác nào cái tủ lạnh của thiên nhiên. Hà Lạc trèo qua mấy cây cải trắng, tìm thấy báu vật của mình trong hộp giấy. Mũi cô ửng đỏ, tay ôm quyển ‘Câu chuyện hai vì sao’ cẩn thận như vừa bắt được vàng.
Shiva bật cười, Shiva mặc sơ-mi trắng, Shiva đeo ba-lô lệch, Shiva bất lực, đúng là rất giống Chương Viễn. Nhất là ở tập thứ tư, Shiva và Anise học cùng lớp thể dục tự chọn. Shiva mặc áo phông quần soóc, tay kẹp trái bóng rổ, mỉm cười đứng bên sân, nét mặt cực kỳ giống Chương Viễn.
Thật ngưỡng mộ Anise. Hà Lạc giơ sách lên, ngửa mặt đổ người xuống giường.
“Tớ mượn ‘Phần mềm đại chúng’ cho cậu, cậu phải dạy tớ chơi bóng rổ.” Hà Lạc nhủ thầm trong lòng, coi cốc nước trong tay là một quyển tạp chí đang được cuộn tròn lại mà đưa về phía trước.
Không được, thế này cứng quá, cứ như người ta mắc nợ mình không bằng. Cô vừa đánh răng, vừa tập cười với gương.
Tốt nhất là giấu sách sau lưng, sau đó nghiêng đầu cười thật tươi, như vậy là đủ xinh đẹp rồi. Khóe miệng Hà Lạc còn dính bọt trắng, người thì ra sức tạo dáng.
Thế này lại điệu quá, trông nổi cả da gà.“Con bé này, đánh răng mà cũng mất mười phút hả?” Bố cô đập cửa.
“Lạc Lạc, mau ra ngoài đi, bố con gấp lắm rồi.” Mẹ cô không nhịn được cười, “Tối nay ông ấy uống nhiều canh quá.”