Trời xanh thăm thẳm
Lòng khó mà không nhớ đến anh
Kẻ ngốc nghếch, ngây thơ
Người đã hỏi tôi
Sao mắt em cũng đổ mồ hôi như thế?
(Phan Việt Vân)
-
Hai, ba tuần nay, người nhà tuyệt nhiên không nhắc đến ba chủ đề: Chương Viễn, nhật ký, ra nước ngoài. Ngày nào Hà Lạc cũng chong đèn học đến nửa đêm, bố mẹ mỗi người cầm một quyển sách, ngồi cùng cô trong phòng sách tới khuya. “Cứ tiếp tục thế này cơ thể con sẽ không trụ nổi đâu.” Họ an ủi con gái, “Chỉ cần con cố gắng học hành, thi không tốt bố mẹ cũng không trách con.”
“Chúng ta đã đánh cược, nếu thi không tốt, con sẽ tự trách mình.”
Ngày nào lên lớp Hà Lạc cũng mang theo cà phê hòa tan, trước giờ học các môn tự nhiên sẽ uống liền ba cốc, tinh thần hăng hái vô cùng. Nhưng đến tiết Ngữ văn, tiết tiếng Anh thì bắt đầu buồn ngủ. Tới khi không chịu nổi nữa thì chất đầy sách vở lên bàn tạo thành lô cốt, bản thân thì ẩn nấp phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mắt cô cứ díp lại rồi ngủ thϊếp đi.
Tới khi tỉnh lại, cô Cầu đang khoa chân múa tay giảng về “Tỳ bà hành”. Hà Lạc thấp giọng hỏi bạn cùng bàn: “Này, dạy tới đâu rồi?”
“Là người lưu lạc chân trời, gặp nhau đâu phải tỏ lời quen nhau.” Triệu Thừa Kiệt đáp.
Cô Cầu bước đến, “Em vừa nói gì?”
“Em nói, là người lưu lạc chân trời.” Triệu Thừa Kiệt thành thật trả lời.
“Tôi thấy em cũng lưu lạc thật rồi.” Cô Cầu gõ lên mặt bàn, “Tôi đứng trên bục giảng, em thì ở dưới nói chuyện!”
“Là… Là…”
-
Tan học Chương Viễn nói: “Người lưu lạc, buổi trưa có đi chơi bóng không?”
“Chết tiết! Lưu lạc gì chứ.” Triệu Thừa Kiệt xông lên y như đang đấu võ, “Để xem tôi có đánh cậu không hả!”
“Sao lại đánh tôi?”
“Cậu biết trước giờ tôi không đánh con gái mà!”
“Buổi trưa cậu đi chơi bóng? Đã hẹn giảng bài cho tớ rồi mà?” Hà Lạc hỏi.
“Tớ thấy lúc cậu ngáp còn to hơn cả khi hà mã há miệng đấy.” Chương Viễn cười cô, “Ngoan ngoãn nằm ra bàn mà chợp mắt một lúc đi, giờ cậu đang bị quá tải.”
-
Sau kỳ thi cuối kỳ, Hà Lạc ốm nặng, sốt mãi không khỏi, bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ.
Điền Hinh gọi điện thoại tới hỏi thăm, “Một tuần làm hết 17 bộ đề thi thử môn Toán, cậu đúng là điên rồi. Nhưng mà thành tích lần này chắc chắn khá hơn thi trắc nghiệm lần trước nhiều!”
“Tớ không dám đảm bảo là tốt hơn nhiều, nhưng chắc chắn là tốt hơn lần trước.” Hà Lạc nói, “Bởi vì đó là một giới hạn kinh khủng, chỉ có thể tiếp cận trong vô hạn, mãi mãi không thể chạm đến.”
“Cậu đúng là tẩu hỏa nhập ma! Chả thèm nói chuyện thi cử với cậu nữa.” Ở đầu dây bên này, Hà Lạc cũng có thể tưởng tượng ra Điền Hinh đang trợn trừng mắt, “Khi nào cậu khỏi bệnh, chúng ta cùng đi công viên giải trí, được không?” Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai từ “chúng ta”.
“Có những ai?” Hà Lạc hỏi.
“Cậu muốn có ai thì có người đó.” Điền Hinh cười khúc khích, “Thế nào? Có ra ngoài được không?”
“Tớ sẽ cố!”
-
Mẹ cô phải đi Thiên Tân họp nhưng lại không yên tâm về bệnh tình của con gái. Bố cô vỗ ngực nói không thành vấn đề, đảm bảo sẽ giúp con gái dưỡng bệnh đến béo trắng ra.
“Thế thì chi bằng em nướng hai cái bánh tròng vào cổ hai người, ăn xong cái đằng trước nhớ phải xoay lại, phía sau vẫn còn nửa cái.” Mẹ cô nói, “Anh có thể ra ngoài ăn cá ăn thịt, Lạc Lạc ốm thì phải ở nhà ăn thanh đạm một chút.”
“Đúng là xem thường tôi mà.” Bố cô quay sang con gái, “Con vẫn không muốn ăn à? Bố nấu bát mì chín chần nước lạnh, sau đó làm salad dưa chuột, cà chua xào trứng gà, được không con?”
-
Hà Lạc và mẹ nhìn ba bát được gọi là mì đang bày trên bàn, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Đây là hồ dán ạ?” Hà Lạc hỏi.
“Mì của ông quên chần nước lạnh phải không?” Mẹ cô dùng đũa gẩy gẩy vài cái.
“Ôi trời, mải lo đập tỏi muối dưa chuột...” Bố cô thanh minh, “Vẫn nhìn ra được là mì đúng không?”
“Nhìn là hết muốn ăn rồi.” Mẹ cô bỏ đũa xuống, “Dính bết lại thế này.”
Hà Lạc bị hơi nóng hun đến tắc nghẹn cả mũi.
“Có giống nước mũi của Hà Lạc không?” Bố cô hỏi, mẹ cô phối hợp cười một tiếng.
“Dù sao bố cũng là dân trí thức, phải chú ý hình tượng chứ.” Hà Lạc dở khóc dở cười, cô hiểu bố mẹ đang cố gắng làm dịu bầu không khí gia đình.
-
Vé máy bay của mẹ cô đã đặt xong, không thể trả lại. Suy trước tính sau, mẹ quyết định đưa Hà Lạc tới nhà bà nội ở tạm. Sau khi ngủ vùi mấy ngày, Hà Lạc đã khỏe hơn nhiều, nhưng cô vẫn vui vẻ xa nhà một thời gian để kết thúc chuỗi ngày như chim bị nhốt trong l*иg. Cho dù bố mẹ không cấm cô qua lại với Chương Viễn một cách rõ ràng, nhưng hai người vẫn không dám gọi điện thoại nhiều, đành tranh thủ ban ngày hỏi thăm nhau mấy câu, chưa biết chừng bố đi kiểm tra văn phòng, giữa chừng lại về nhà hỏi han. Ở nhà bà nội thì tự do hơn nhiều, thỉnh thoảng có thể ra ngoài đi dạo, tất nhiên còn có thể mượn cớ: “À, cháu đi mua tảo cho Hồng Tiễn, Phượng Vĩ của ông nội.”
Lúc này cũng có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von. Ông nội hơi lãng tai, cất tiếng hỏi Hà Lạc: “Nghe như chim cảnh nhà chúng ta. Có phải cháu vén vải che l*иg chim lên không?”
“Đâu ạ, để cháu đi xem sao.” Hà Lạc chạy ra sân thượng, vẫy tay với người đứng bên kia đường. Dưới hàng liễu rủ đan vào nhau rậm rạp, Chương Viễn ngồi trên chiếc xe đạp sắt màu xanh thẫm, một chân chống xuống đất, nửa thân trên chìm trong bóng cây. Tư thế ấy khiến đôi chân trông càng dài hơn. Cậu mặc chiếc quần bò phớt xanh, dáng vẻ biếng nhác như trời chiều ngày hè.
Gió cũng ngừng thổi, những nhành cây xanh vẫn buông lơi, ngón tay thon dài của cậu ấy gõ nhịp trên ghi-đông, không nhanh không chậm, tiếng huýt sáo trong trẻo trầm bổng vọng ra từ sau rặng bích liễu.
Hà Lạc nhoài người ra khỏi sân thượng, ra dấu OK, tiếng chim hót bỗng im bặt.
“Cậu học ngày một giống rồi đấy!” Cô cười khanh khách, “Cẩn thận hôm khác ông nội tớ ra ngoài, bắt cậu nhốt vào l*иg.”
“Cho dù cậu muốn ngày nào cũng gặp tớ, cũng không cần bắt ông nội giam lỏng tớ đâu.” Chương Viễn bước xuống, một tay để dựa xe vào người, “Cùng đi đi.”
“Đành phải đi vậy.”Hà Lạc có chút thất vọng. Lúc nãy xem “Ngọt ngào”, cô rất ngưỡng mộ hình ảnh Trương Mạn Ngọc thong thả đưa chân, ngồi nghiêng một bên sau Lê Minh, miệng ngâm nga câu hát: “Ngọt ngào, anh cười thật ngọt ngào”. Lê Minh ra sức đạp, chiếc xe hơi chao nghiêng, lăn bánh trên con đường hạnh phúc quanh co khúc khuỷu.
Cô liếc nhìn chiếc xe đạp thể thao bảo bối của Chương Viễn, bánh xe hẹp, không có yên sau.
“Sao xe đua không có giỏ xe và yên sau?” Cô lẩm bẩm, “Vậy ba-lô và hộp cơm của cậu để đâu?”
“Ba-lô thì đeo, hộp cơm gói lại bằng túi ni-lông, bỏ vào ba-lô.” Chương Viễn cười, “Trước sau nhiều đồ lỉnh kỉnh như thế, còn gì là xe đua nữa.”
“Hừ.” Cô càng thêm thất vọng, “Cứ làm bộ ngầu.” Hà Lạc nhận xét.
-
Hai ngày sau tổ chức cuộc họp phụ huynh. Những thành phần thường ngày tỏ ra tích cực đều bị Lâm Thục Trân gọi đi giúp.
“Vừa mới tổng vệ sinh, giờ lại phải dọn dẹp.” Điền Hinh oán thán, “Trời nóng như thế, tớ muốn ra bờ sông.”
Lý Vân Vy cắt ngang: “Đừng kêu ca nữa. Để cô nghe thấy lại nói, mặt thì ngày nào cũng rửa, để bố mẹ các em nhìn thấy phòng học bẩn thế này, các em không thấy mất mặt, nhưng tôi thật không biết giấu mặt đi đâu!”
-
Hà Lạc mua kẹo bạc hà của Pedigree, tự mình ăn một thanh trước rồi đưa cho mọi người. Cô tìm thấy Chương Viễn đang khom người kéo phản ngoài hành lang.
“Cậu cầm giúp tớ đi,” Chương Viễn nói, “Tay bẩn.”
“Tay tớ cũng có sạch đâu, vừa mới giặt giẻ lau, cũng chưa rửa lại tay.”
“Nhưng cậu đã ăn rồi mà, vẫn sống nhăn răng đấy thôi, chắc là không có độc đâu.” Chương Viễn cười, “Ai ngừng tay sớm nhất chắc chắn là đứa háu ăn nhất.”
“Cậu nói tớ!” Hà Lạc nhanh tay áp mu bàn tay mình lên gáy cậu, “Cho cậu lạnh chết này!”
“Sao tay cậu mát thế?” Cậu ấy hỏi.
“Trường chúng ta dùng nước ngầm mà, mùa hè cũng mát.”
“Đúng là rất mát.” Chương Viễn vừa nói vừa nắm nhẹ lấy đầu ngón tay Hà Lạc.
“Ôi không thấy gì hết, tớ không thấy gì hết…” Điền Hinh vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai người đứng nắm tay nhau ở chỗ rẽ trên hành lang, vội vàng che kín hai mắt.
“Này, các cậu vừa phải thôi, không sợ bị phụ huynh nhìn thấy à!” Lý Vân Vy quở trách, “Một lát nữa là phụ huynh đến rồi.”
-
Có mấy bộ vở bài tập vừa được mang đến, cần chuyển từ văn phòng tới phòng học để đưa cho phụ huynh. Bạn bè thương Hà Lạc mới ốm dậy nên để cô đứng ở cửa phòng học phát thông báo.
Các vị phụ huynh lần lượt có mặt, Hà Lạc hỏi tên con em họ rồi đưa bảng điểm, bảng xếp hạng và đánh giá hạnh kiểm cho họ.
“Để tớ tìm bảng điểm giúp cậu.” Chương Viễn bê một chồng vở quay về, “Người bắt đầu đông dần rồi, nhìn cậu luống cuống tay chân chưa kìa.” Khi cậu đứng sánh vai bên cạnh cô, Hà Lạc có chút lúng túng, chỉ sợ bố mình bỗng dưng xuất hiện.
“Không cần đâu!” Hà Lạc né tránh ánh mắt của Chương Viễn, ngẩng đầu nhìn vị phụ huynh tiếp theo, “Chào cô, xin hỏi cô là phụ huynh của bạn nào ạ?”
Chương Viễn lặp lại: “Chào cô, xin hỏi cô là phụ huynh của bạn nào ạ?” Cậu ấy còn vân vê cổ họng, bắt chước giọng Hà Lạc.
“Họp phụ huynh đấy, đừng có quậy!” Hà Lạc trừng mắt nhìn cậu, thấp giọng cảnh cáo.
“Phải đấy, họp phụ huynh mà con còn quậy được!” Người phụ nữ tóc dài cuộn tròn bảng điểm lại, gõ lên trán Chương Viễn, “Gọi mẹ là cô hả? Uổng công nuôi con mười mấy năm nay!”
Hóa ra là mẹ của Chương Viễn!
Đầu lưỡi của Hà Lạc bắt đầu co lại, không biết nói gì cho phải.
“Con nhìn lại mình xem, đến trường là quậy tưng bừng, cổ áo sơ mi cái trong cái ngoài, chẳng nghiêm chỉnh chút nào.” Mẹ Chương Viễn vừa chỉnh lại cổ áo cho con trai, vừa nói, “Để bạn học nhìn thấy lại cười cho.” Dứt lời liền quay sang mỉm cười với Hà Lạc, “À, cháu là…?”
“Cháu là Hà Lạc, học kỳ hai lớp Mười được phân ban sang đây ạ.” Hà Lạc lễ phép trả lời. Phải hoạt bát, không được nhắng nhít, phải cười mỉm, không được cười to, cô tự nhắc nhở bản thân, lặng lẽ đứng thẳng lưng, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ Chương Viễn, rốt cuộc chỉ mỉm cười cúi đầu.
“À cháu chính là cô bé muốn làm viên chức ngoại giao đấy hả?” Mẹ Chương Viễn bật cười, “Cô làm giáo viên tiếng Anh ở trường cấp Hai, Tiểu Viễn có mang bài văn của cháu về, cháu viết hay lắm, cô còn đọc cho đám học trò nghe nữa. Đúng là một đứa trẻ thông minh.”
“Thực ra những kiến thức đó cháu được nghe cậu kể lại, cậu cháu làm ở bộ Ngoại giao.” Cô không rõ bản thân đang nói gì, đầu óc không kịp cân nhắc câu chữ, vì toàn bộ tinh thần và sức lực đều dùng để kiểm soát môi và lưỡi, tuyệt đối không được nói lắp, “Chương Viễn thông minh nên Toán Lý Hóa đều rất giỏi, thường trả lời thắc mắc giúp cháu.” Trời ơi, nghe sao mà kiểu cách, như cách mạng hữu nghị giữa bạn học vậy. Lưng Hà Lạc bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cô hiểu thằng bé này quá rồi mà.” Mẹ Chương Viễn vỗ nhẹ lên cánh tay con trai mình, “Nó ấy à, chỉ giỏi khôn vặt chứ chưa bao giờ bỏ công xem ngữ pháp. Mấy câu tiếng Anh nó viết ra chẳng đâu vào đâu, rối tinh rối mù. Hà Lạc, cháu cũng phải giúp nó nhiều hơn nhé.”
Chương Viễn đẩy mẹ về chỗ ngồi của mình, còn không quên ngoảnh đầu mỉm cười với Hà Lạc.
“Cậu mau ra ngoài đi! Tìm góc tường nào đấy mà ngồi!” Hà Lạc giục giã, “Lát nữa là bố tớ đến rồi!”
“Ôi thế thì tớ phải đi mau mới được. Tớ cũng sợ bác ấy lắm.” Nhớ đến lần suýt phải chạm trán với bố Hà Lạc, Chương Viễn cũng không khỏi rùng mình.
-
Bố Hà Lạc nhìn thấy bảng điểm của con gái đứng thứ Tư trong lớp, thành tích các môn Tự nhiên được nâng cao rõ rệt, Toán được 92 thì nhoẻn miệng cười ngay.
Thường thì phụ huynh đều cho rằng con nhà mình giỏi, có cho vàng cho bạc cũng không đổi, nhưng họp phụ huynh chính là ngoại lệ.
Cô Lâm còn trẻ, giọng điệu khá nghiêm túc, sắp xếp từng hàng còn thiếu, không cần điểm danh phụ huynh cũng răm rắp vào đúng chỗ theo số. Mấy chục cô bác trung niên tụ tập đông đủ, cánh đàn ông đã bắt đầu hói đầu, phụ nữ bắt đầu dùng thuốc nhuộm che đi tóc bạc, vậy mà lại phải nghe giáo viên lên lớp. Lúc này thành tích mà không được tốt thì chỉ muốn lôi con cái người khác vào bổ sung cho đủ điểm.
Bố Hà Lạc cứ lo con gái thi không tốt, bị cô giáo bóng gió coi là điển hình tiêu cực của việc yêu sớm, ai ngờ lại thi tốt hơn tất cả mọi lần. Tất nhiên ông cũng biết rõ trước khi thi Hà Lạc đã chong đèn thâu đêm cày cuốc thế nào. Liếc mắt nhìn thành tích của Chương Viễn, dù đề thi có khó đến đâu, hai môn Lý Hóa đều không dưới 90, môn Toán thì lần nào cũng gần như điểm tuyệt đối.
Đột nhiên ông không biết nên vui hay buồn.
-
Tan họp bố Hà Lạc định đưa con gái về nhà bà nội, vừa khéo lại gặp mẹ Chương Viễn ở cửa lớp học nên khó tránh hàn huyên mấy câu, khen ngợi con cái của đối phương.
Mấy đứa trẻ đều đứng đợi bố mẹ ở cửa, Điền Hinh không nhịn nổi, xoay người dán lưng vào cửa, kề đầu lên vai Lý Vân Vy, cười khanh khách: “Này, nhìn kìa, trông có giống ngày hội xem mắt không.”
-
Hà Lạc vui vẻ trở về nhà bà nội. Trước lúc đi bố nói: “Lần này thi tốt nhưng không được tự mãn, giành lấy thiên hạ thì dễ, giữ vững thiên hạ mới khó. Con phải cố gắng duy trì, đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”
“Chỉ cần không thụt lùi là được, đâu nhất thiết phải tiến lên.” Hà Lạc vạch ngón tay ra đếm, “Một năm nữa mới tốt nghiệp, chắc chắn còn phải thi thử mười mấy lần nữa. Đây là lần thứ Tư, bố nói xem, thứ tự âm thì thi thế nào được?”
“Sao con ngày càng mồm mép thế nhỉ?” Bố cau mày nhưng khóe miệng vẫn cong lên, ông vẫn đang đắm chìm trong niềm tự hào sau buổi họp phụ huynh.
“Có lúc người trưởng thành còn ảo tưởng, hư vinh hơn.” Hà Lạc cười trộm.
-
Ngày hôm sau, ông nội mang theo chim cảnh đi dạo, tiếng hót du dương vẫn xuất hiện bên ngoài khung cửa. Hà Lạc chạy như bay xuống dưới thì trông thấy Chương Viễn đang đẩy một chiếc xe đạp 28* màu đen.
(*Vào những năm 60, 70 của thế kỉ XX, ở Trung Quốc phổ biến loại xe đạp có đường kính bánh là 28 inch, gọi tắt là xe 28.)“Phanh xe kiểu cũ, ngoài trừ chuông không kêu ra thì chỗ nào cũng kêu.” Cậu nói, “Nhưng chắc chắn lắm.”
“Chắc chắn? Có phải đi đυ.ng xe đâu.” Hà Lạc cười, “Cậu muốn đâm ai vậy?”
“Đây là của hồi môn của mẹ tớ đấy nhé!” Chương Viễn vỗ lên yên xe màu nâu đã có chỗ nứt ra, “Khó khăn lắm tớ mới chuyển từ trong hành lang ra được đấy, nếu để cô mập nào đó đè hỏng, về biết ăn nói thế nào?”
“Hừ…” Hà Lạc bĩu môi, “Cậu dám bảo tớ mập!”
“Cậu không mập.” Chương Viễn đẩy nhẹ chiếc xe rồi nhảy lên lượn vòng tròn quay Hà Lạc, “Thế nên, tớ cũng đâu nói là chở cậu.”
“Thế cậu định chở ai?” Hà Lạc tóm chặt lấy yên sau, cười khanh khách.
Chương Viễn không đi được nữa bèn chống chân xuống đất. “Bỏ móng vuốt ra nào, tớ phải đi đón cô mập.”
“Không!”
“Vậy thì lên đi.”
“….”
“Cô mập, mau lên xe!” Cậu mỉm cười giục cô.
“Xe 28… Yên sau cao quá, mình không nhảy lên được.” Cô mập thì cô mập, trong đầu Hà Lạc hiện ra cảnh Trương Mạn Ngọc khe khẽ cất tiếng hát, hai chân đong đưa theo nhịp, quên hẳn việc tranh cãi với cậu.
“Vậy cậu ngồi cho vững nhé.”
“Cậu có biết chở người ta không đấy? Toàn đi xe thể thao mà.”
“Không biết đâu, lát nữa cho cậu ngã xuống mương.”
“Thế thôi vậy…” Hà Lạc chùn bước, “An toàn là trên hết.”
“Phục cậu rồi đấy! Chị Hai à, sao chị lắm lời thế.” Chương Viễn bật cười, “Hồi tiểu học tớ tập xe đạp toàn dùng nó, còn thường xuyên chở các em gái hàng xóm đi hóng gió nữa cơ.”
“Hóa ra tớ không phải người đầu tiên!” Hà Lạc hừ một tiếng, ngồi bịch lên yên sau.
“Nhưng cậu là người ‘nặng đô’ nhất.” Chương Viễn đặc biệt nhấn mạnh chữ “nặng”, “Chắc chắn là nặng trăm cân rồi.”
“Cậu cũng lắm lời thật.” Cô tức đến nỗi đánh vào lưng cậu ấy, “Này, đi đi chứ.”
“Ngồi cho vững nhé.”
“Ngồi vững rồi.”
“…” Chương Viễn dừng xe, kéo dài giọng, “Cậu phải bám chắc vào, cẩn thận lát nữa xuống dốc lại rớt mất đấy.”
Hà Lạc nắm lấy phần gờ nhô ra của yên sau, tay dán sát vào người nhưng không được thoải mái lắm. Cô cẩn thận vươn tay phải ra thăm dò, sượt qua mạn bên áo sơ mi của Chương Viễn. Cậu ấy gầy quá, áo sơ mi bị gió thổi phồng lên, góc áo lướt qua cánh tay Hà Lạc, có cảm giác ngưa ngứa. Cô dè dặt vòng một vòng to quanh áo Chương Viễn. Hai cánh tay tạo thành một đường cong lớn, nhưng không tiếp xúc trực tiếp với cậu.
“Tớ đi nhé.” Chương Viễn đạp mạnh. Hà Lạc hoảng hốt ngả về phía sau, theo bản năng siết chặt vòng tay lại.
Quán tính. Quán tính?
Không biết nói gì cho phải. “Eo cậu nhỏ thật.” Nói vậy với con trai có tính là khen không? Hà Lạc nghĩ bụng, không nói gì thì hơn. Cánh tay cô không dám dùng sức, vẫn hướng về phía mu bàn tay chứ không đặt lên eo cậu.
Cô bỗng nổi cáu, đặt nhẹ tay xuống.
Chương Viễn đột nhiên cười phá lên, “Này cậu làm gì thế!”
“À…” Trên con đường người xe qua lại như mắc cửi, gương mặt ngại ngùng của cô đỏ bừng hết cả.
“Muốn ôm thì để yên, đừng có làm người ta nhột!”
Giọng nói trong trẻo, có chút âm vang và cả sự cộng hưởng nho nhỏ vọng lại từ phía trước.
-
Hà Lạc ngẩng đầu. Ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh um, nắng mùa hè hơi nóng khiến cô cảm nhận rõ độ ấm trên da mình. Gió nóng bốc lên trên con đường rải nhựa, mặt đường như nhấp nhô, thoáng run rẩy, hòa từng nhịp với tiếng tim đập trong l*иg ngực Hà Lạc tạo thành tiết tấu:
Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào.Bầu trời trong veo như có dòng nước vắt ngang, xanh thăm thẳm như mặt biển. Đến những tán cây cũng như đang hòa vào điệu múa.