Quyển 2 - Chương 10: Thiếu cậu tớ phải làm sao?

Ai khiến em xôn xao, ai làm em kiêu ngạo?

Anh hay chăng cô đơn khổ sở biết bao

Thiếu đi anh rồi, em phải làm sao?

Về sau còn ai biết ngọt ngào giữa đôi ta

Chỉ còn xao động trong tim em mỗi ngày

(Tăng Bảo Nghi)



-

Cô chủ nhiệm Lâm Thục Trân kết hôn vào dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động. Đám học trò tặng cô một búp bê trẻ con được tạo hình như thiên sứ, còn đeo trên mình một đôi cánh voan mỏng màu lam nhạt.

“Thật không tưởng tượng nổi đồ chơi bây giờ, chỉ một con búp bê mà giá tới 150 tệ.” Lý Vân Vy tặc lưỡi.

“Tiền nào của nấy.” Hà Lạc nói, “Búp bê này không làm bằng cao su, mọi bộ phận của nó đều là gốm sứ, cả má hồng, môi thắm trên mặt đều được lên màu bằng cách nung gốm. Ông chủ nói để tới vài chục năm cũng không phai màu.”

Bạch Liên cười, “Cô Lâm cũng chỉ trưng hai năm là cùng. Đợi cô ấy có em bé thì sẽ chẳng cần búp bê này nữa đâu.”

“Ôi.” Điền Hinh thấy cô Lâm đi qua sân thể thao thì lớn giọng kêu, “Tháng trước người ta vẫn còn là trinh nữ.”

Mấy cô nữ sinh trợn mắt: “Cậu nói gì đó?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Điền Hinh xòe tay, “Đừng bảo tớ là lúc học giờ giáo dục sức khỏe các cậu đều ngủ gật.”

“Kệ cậu.” Lý Vân Vy phẩy tay, hỏi, “Ai từng gặp chồng cô Lâm rồi?”

Hà Lạc nhớ tới hôm đi lễ chùa đầu năm, “Tớ gặp rồi. Hai người vốn rất thân mật, nhưng vừa thấy tớ là cô Lâm đẩy bạn trai ra ngay.”

“Biết sao không?” Điền Hinh cười bí hiểm, “Hôm trước tớ đi qua phòng bộ môn Tiếng Anh, nghe thấy thầy cô đang tán gẫu, nói bạn trai cô Lâm là bạn học cấp Ba của cô ấy. Tuy giọng họ rất nhỏ, nhưng tớ là người được huấn luyện nhận biết âm thanh chuyên nghiệp cơ mà.”

“Ồ, vậy sao?” Mọi người đều bất ngờ.

“Chắc sợ không thể làm gương cho học sinh.”

“Chẳng trách cô ấy chưa bao giờ nhấn mạnh chuyện không được yêu sớm trên lớp. Hóa ra cô ấy là điển hình ngỗ nghịch.” Mấy cô bé cười hài lòng.

“Cũng không tính là điển hình ngỗ nghịch. Cô Lâm năm đó cũng là học sinh giỏi Tiếng Anh có tiếng của đại học tỉnh.” Hà Lạc nhìn dáng lưng hồng hồng của Lâm Thục Trâm, dẩu môi, “Giờ cô ấy rất hạnh phúc đấy thôi.”

“Ghen tị không? Hâm mộ không?” Điền Hinh trêu chọc, “Vậy cố mà phấn đấu noi gương.”

Lý Vân Vy nói, “Hà Lạc, cậu và bạn cùng bàn của tớ đều là người có chính kiến, sao giờ lại thật thật giả giả, sợ trước sợ sau như thế?”

Bạch Liên cũng thêm vào, “Đúng vậy, hai người còn có thể bù trừ cho nhau, hồi Tiểu học chúng mình còn có cái gì mà giúp đỡ nhau cùng tiến bộ cơ mà.”

Nghĩ đến bù trừ, trên đường về Hà Lạc hỏi Chương Viễn, “Hôm qua thi Tiếng Anh thế nào?”

“Cũng được, mỗi tội chữ trên đề thi nhỏ quá, làm tớ lác cả mắt.” Chương Viễn quay người lùi về sau, làm hai con ngươi lác vào trong.

“Ơ, sao tớ không làm được thế?” Hà Lạc nói.

Chương Viễn chìa ra hai ngón trỏ, “Mỗi mắt nhìn một ngón.” Cậu nói rồi từ từ đưa hai ngón tay tới gần, “Nào, cứ từ từ rồi con ngươi sẽ di chuyển vào trong.”

“Không được, hoa hết cả mắt.” Hà Lạc cố một lúc cũng chỉ khiến lông mi dính vào nhau, “Tớ chịu, tớ chịu.” Cô xua tay, “Không hiểu nổi, các cậu không phải người à? Đúng rồi, còn có người cử động được vành tai cơ đấy.”

“Tớ làm được.” Chương Viễn biểu diễn.

“Cậu chưa tiến hóa xong, ngày nào cũng quậy như khỉ.” Hà Lạc cố gắng cử động cơ mặt nhưng vành tai vẫn không nhúc nhích.

“Đừng luyện.” Chương Viễn cười, “Mắt mũi cậu mà bị lệch, tớ sợ nhìn nhiều tối sẽ gặp ác mộng.”

“Ớ, đang nói chuyện tiếng Anh cơ mà.” Hà Lạc vỗ khuôn mặt đang cứng đờ, “Cậu cảm thấy phần nào làm không tốt?”

“Phần nào cũng được.” Chương Viễn ngẫm nghĩ rồi nói, “Nhưng cô giáo chắc chắn sẽ thấy tớ không làm tốt phần nào.” Cậu bất lực buông thõng tay, “Hình như ở ban Xã hội rất ít người hiểu được chân lý đích thực.”

“Chém gió, cậu chưa bao giờ ôn Văn và Tiếng Anh.”

“Chị hai ơi, ngữ cảm là thiên phú đó.”

“Ai bảo? Giống như cảm giác bóng vậy, tập luyện nhiều mới có tiến bộ.” Hà Lạc nghiêm túc, “Ban đầu tớ dẫn bóng cũng rất khó coi đấy thôi, toàn bị cậu cướp mất.”

“Ngốc, giờ tớ vẫn cắt bóng của cậu bình thường còn gì?” Chương Viễn cười, nhớ tới lúc cùng chơi Hà Lạc dùng đủ trò lôi kéo giằng co để cướp bóng trong tay cậu, còn làm ra vẻ thỏa mãn.



“Tại sư phụ như cậu không biết cách dạy.” Hà Lạc hếch mũi.

“Ai bảo? Cậu là do mình dắt tay dạy dỗ đấy nhé. Có điều sư phụ chỉ nhận vào cửa, tu hành là do bản thân.”

Dắt tay? Hà Lạc chợt nghĩ tới một chuyện, liền kéo cặp của Chương Viễn, “Này, đợi đã. Tớ hỏi này…” Lời đã đến khóe miệng bỗng cảm thấy xấu hổ, “Thôi, tha cho cậu.”

“Hả? Chuyện gì?”

“Cậu cố ý hả?”

Chương Viễn hiểu ngay Hà Lạc đang hỏi gì nhưng vẫn giả ngốc, chỉ cười nhìn cô.

“Cố ý sửa đúng tư thế dẫn bóng cho tớ đúng không?”

“Tất nhiên là có ý thức, chẳng lẽ lúc đó tớ mộng du?”

“Cậu thừa biết ý tớ không phải vậy.” Hà Lạc cáu kỉnh cúi đầu đá viên sỏi ven đường, nhưng không cẩn thận va vào cột điện, đau đến mức kêu ầm lên.

“Xem ra cậu mới là người đang mộng du.” Chương Viễn cười kéo Hà Lạc lại, giữ lấy bàn tay đang che trán của cô, “Đừng xoa, càng xoa càng sưng đấy.”

“Đau quá, tím lên rồi đúng không?” Hà Lạc thút thít.

“Để xem nào.” Cậu vén làn tóc mái của cô lên, “Hay lắm, đen cả một mảng.” Chương Viễn bật cười, “Hai tuần rồi trời chẳng mưa, số bụi tích tụ này cuối cùng cũng không bị lãng phí, tụ hết lên đầu cậu rồi.”

“Mất mặt quá.” Hà Lạc dùng tay lau sạch.

“Để tớ giúp.” Chương Viễn kéo ống tay áo, nhẹ nhàng lau trán Hà Lạc.

Hình như từng đọc ở đâu đó viết rằng, khoảng cách chiều cao lý tưởng nhất của một cặp tình nhân là chóp mũi cô gái đối diện với cúc áo sơ-mi đầu tiên của chàng trai, như vậy thì khi ôm nhau, cô mới tựa được đầu vào vai anh ấy. Hà Lạc liếc nhìn, cảm thấy mình vẫn còn thiếu khoảng 5 cm, đứng cách Chương Viễn một cái ôm, cô vẫn phải ngước mắt mới nhìn được cổ áo phông mặc trong sơ-mi của cậu.

“Anh sẽ ôm chị ấy sao?”

“Tất nhiên.”

“Anh sẽ hôn chị ấy à?”

“Tạm thời chưa có cơ hội, sau này sẽ tranh thủ.”


Vậy… ở ngã tư tấp nập này, liệu cậu ấy có ôm mình không? Ở khoảng cách cao như mặt biển đó, nếu hôn nhau thì cậu ấy sẽ khom người xuống, hay mình kiễng chân lên? Hà Lạc nghĩ mà nóng bừng mặt, không dám nhìn chiếc áo sơ-mi kẻ caro xanh và áo phông trắng tinh của Chương Viễn nữa. Cô càng lúc càng cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào những viên gạch lát đường màu đỏ đậm pha lẫn xanh rêu trên vỉa hè.

“Này, đừng cúi thấp quá, không lau được.” Chương Viễn dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, mặt tỏ vẻ gian manh, “Cô nương ngẩng đầu lên cho lão gia nhìn kĩ chút xem nào.”

“Đừng quậy.” Hà Lạc cười lớn, đập tay cậu, “Còn đang ở gần trường, cẩn thận bị thầy cô với bạn bè trông thấy.”

“Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta không làm chuyện trái với thuần phong mỹ tục thì sợ gì chứ?” Chương Viễn ôm cánh tay, hơi nghiêng đầu, nheo mắt quan sát Hà Lạc, “Ồ... Cậu đang nghĩ gì vậy? Mặt đỏ bừng kìa.”

“Tớ có thể nghĩ gì chứ?” Hà Lạc nói dối.

“Cậu cố ý hả?”

“Gì?”

“Cố ý đυ.ng đầu vào cột điện, sau đó…” Chương Viễn cười, “Cũng may mà tớ vững lòng.”

“Cậu ngứa da hả?” Hà Lạc cấu tay Chương Viễn, “Uổng cho tớ lúc trước còn tưởng cậu quân tử lắm, sao giờ lại lưu manh vậy?”

“Này, trước kia cậu không phải bạn gái tớ, ai lại đi đùa giỡn con gái nhà lành?” Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?”

“Cậu dám?” Hà Lạc đẩy vai cậu.

“Sao không dám?” Chương Viễn giữ lấy tay cô, “Cũng không phải đánh yểm trợ như một năm trước nữa.”

“Quả nhiên năm ngoái cậu cố ý.” Hà Lạc cố thoát ra nhưng không thoát được, tay vẫn bị cậu giữ chặt.

“Tớ cố ý đấy, thì thế nào?” Chương Viễn nói giọng ngang ngược, âm cuối còn như có tiếng cười.

“Xe đã rời trạm, xin mọi người đứng vững. Xe ở đường số 2, đi về hướng cung văn hóa Đường Sắt.”

Đi nào, tùy cậu đấy. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có thể đợi chuyến sau, chuyến sau nữa.

“Á, các cậu!” Triệu Thừa Kiệt và Cao Phóng hiện ra ở bên đường đối diện sau khi chiếc xe bus đi qua. Cao Phóng vẫy vẫy xiên cá mực nướng đang cầm trong tay, gào lên, “Xong rồi, các cậu xong rồi. Mách cô, ngày mai sẽ mách cô chuyện của hai người.”

“Ăn đồ của cậu ấy.” Chương Viễn hét sang, “Ăn cho no chết đi.” Rồi lại nắm tay Hà Lạc chặt hơn.

Hà Lạc bật cười, bắt chước giọng cậu hô lên, “Ăn đồ của cậu ấy. Ăn cho no chết đi.”



Mãi đến bữa tối Hà Lạc vẫn rất hớn hở, khóe môi cô chẳng kìm được mà liên tục giương lên. Mẹ Hà Lạc cũng vui vẻ, cười xới thêm cơm cho con gái, “Có gì mà vui thế?”

“À, không có gì.” Hà Lạc nhanh chóng viện cớ, “Hôm nay cô đọc đáp án đề thi giữa kì. Con cảm thấy mình làm bài rất tốt, hẳn là điểm sẽ cao hơn lần thi cuối kì trước.”

“Thế à? Mẹ còn tưởng bố con để lộ tin tức gì chứ.”

“Tin tức? Chẳng lẽ bố đã tham gia sàn chứng khoán NASDAQ?” Hà Lạc bật cười, “Con muốn ngắm tháp đôi Petronas, Công viên Trung tâm, và viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan nữa. Dù thế nào con cũng phải ngắm hết những cảnh quan trong ‘Câu chuyện hai vì sao’.”

“Muốn đi thật hả?” Bố cười, “Đợi thêm một năm nữa nhé.”

“Một năm nữa bố tham gia thị trường Mỹ à?” Hà Lạc gắp một con tôm đã lột vỏ đặt vào trong bát bố mình, “Ông bạn già, phát triển không ngừng nhỉ? Chúc mừng chúc mừng.”

“Trông con vui kìa, chẳng biết lớn nhỏ gì nữa.” Mẹ cười mắng, “Tự con đi đi.”

“Con? Tự đi?” Hà Lạc khó hiểu.

“Ừ.” Bố cô đặt bát đũa xuống, “Cậu con nói muốn xin cho con vào đại học Wellesley.”



“Ánh mặt trời buông xuống, đi qua thảm cỏ mênh mông, đi qua rừng sâu, cảm giác thấy làn gió lướt trên hồ… Mặt nước lung linh sáng, những cây tùng cao ngất trong vườn hoa Italia bên kia bờ, tất cả đều chứng minh tôi đã ở xa ngàn dặm. Hồ Waban, hài âʍ ɦội ý*, tôi liền gọi nàng là Úy Băng. Mỗi buổi hoàng hôn dạo chơi nơi mặt hồ, thuyền nhẹ tựa lông vũ, nước êm như chẳng giữ nổi mái chèo. Lá cây trên bờ có xanh, có đỏ, có vàng, có trắng, ánh từng khóm xuống mặt nước, bao trùm cả nửa mặt hồ. Cảnh sắc dưới ánh chiều tà vô cùng xinh đẹp, vô cùng êm ái dịu dàng. Ánh nắng buông rơi trên ngọn cây, rải óng ánh khắp mặt hồ.”


(*Hài âʍ ɦội ý: Phép thành hình chữ Hán trong Lục thư. Hài âm: Âm đọc gần giống nhau. Hội ý: Chữ mang ý nghĩa hội tụ các mặt ý của những bộ phận ghép thành.)

Dưới ánh đèn của chiếc đèn học kiểu châu Âu giả cổ, Hà Lạc đọc đoạn giới thiệu tuyển sinh của đại học Wellesley. Một trong những trường nữ danh tiếng nhất nước Mỹ, trường cũ của nhà thơ – nhà văn Băng Tâm và ba chị em Tống Mỹ Linh, Tống Khánh Linh, Tống Ái Linh, dường như vẫn luôn tồn tại như một truyền thuyết. Bên cạnh bàn, cô mở một quyển “Băng Tâm toàn tập: Gửi các bạn đọc nhí”. Những dòng chữ từng đọc không biết bao nhiêu lần lúc nhỏ, giờ đây bỗng như mang theo dòng màu nước đậm và sánh như màu của bức tranh sơn dầu, chảy từ từ trên lớp giấy tráng phủ dày và nặng, gần như sắp chạm vào đầu ngón tay.

Hà Lạc như lạc vào trong cõi mộng.

“Chắc chắn có thể đi ạ?” Cô hỏi bố.

“Sẽ không có vấn đề gì.” Bố nói, “Còn nhớ năm ngoái cậu con đưa mấy người bạn Hy Lạp đến xem đèn băng không? Người phụ nữ đó tên gì nhỉ? Người vẫn khen con nói tiếng Anh tốt, lại thông minh ấy.”

“Natassia.” Hà Lạc nhắc lại, “Ý là ra đời vào ngày Giáng Sinh.”

“Ừ, đúng rồi, Natassia. Đó là sinh viên của trường Wellesley, giờ đang là người phụ trách của trung tâm nghiên cứu văn hóa phương Đông của Đại học Mở Hy Lạp. Cậu con vừa nói muốn đưa con sang Mỹ học đại học, cô ấy đã lập tức đồng ý giới thiệu con đến Wellesley.” Mặt bố cô lộ rõ vẽ tự hào, “Về sau con sẽ là sinh viên cùng trường với Băng Tâm.”

“Con bảo muốn sang Mỹ học bao giờ?” Hà Lạc nhíu mày.

“Chẳng lẽ con không muốn?” Bố cô cảm thấy khó hiểu, “Lần trước nói chuyện có học sinh cấp Ba thi Toefl xong liền ra nước ngoài, con ngưỡng mộ lắm còn gì?”

Không muốn ư? Wellesley, ký túc xá là tòa nhà có đỉnh nhọn như trong cổ tích; khu New England vào mùa thu lá đỏ rực như lửa; những anh chàng tóc vàng đẹp trai mặc váy kẻ caro thổi kèn Tây trong lễ hội của dân Celt… Khung cảnh đó đang hiện rõ trước mắt Hà Lạc.

Và đó là nước Mỹ. Là quảng trường Thời Đại tràn ngập ánh đèn. Là thủ đô Washington có hồ Phản Chiếu nơi Gump và Jenny* gặp lại. Là Walt Disney World, cầu Cổng Vàng, vườn quốc gia Grand Canyon, vườn quốc gia Yellowstone, thác Niagara… Nếu nói không muốn tham quan từng nơi một thì rõ là nói dối.

(*Gump và Jenny: Hai nhân vật chính trong phim Forrest Gump.)

Thế nhưng vẫn có điều gì đó khiến Hà Lạc không sao buông bỏ.

“Con không đi có được không?” Cô nói, “Con hơi sợ.”

“Sợ gì?”

“Con chưa bao giờ xa nhà một mình.”

“Về sau lên đại học thì con vẫn phải xa nhà đấy thôi? Con lớn rồi, cũng nên rèn luyện một chút.”

“Con ăn đồ Tây không quen.”

“Nhà bạn học cũ của cậu con ở Boston, đồng ý cho con sống tại đó. Có người nói tôm hùm ở đấy rẻ lắm.”

“Con sẽ rất nhớ bố mẹ.”

“Con có thể trở về vào mỗi dịp lễ mà.”

“Con…” Hà Lạc nghĩ một lúc, “Bố mẹ không lo con sang đó sẽ sinh hư à?”

“Ừ, thế nên mới không xin vào trường khác mà phải vào Wellesley.” Bố cười lớn, “Trường nữ nổi tiếng, hẳn là quản lý nghiêm lắm. Giới hạn cuối cùng mà bố có thể chấp nhận là sinh con người Hoa ở Mỹ. Con không được tìm mấy anh chàng tóc vàng mắt xanh về đâu đấy, bố mẹ sẽ lên cơn đau tim.”



Không phải, thứ khiến con không thể buông bỏ nhất không phải những điều đó.
Hà Lạc thầm kêu trong lòng.

Suốt đêm chẳng ngủ nổi, cô cứ liên tục nhớ đến một đoạn văn trong sách: “Dẫu lòng tôi vừa vui mừng khấp khởi vừa xót xa đau buồn đến đâu khi được người tiễn biệt giữ tay, thì những sợi ruy-băng ngũ sắc vẫn bay ra từ vô số các ô trống giữa những song cửa sổ của chuyến tàu Okson, bay đến trên bờ… Giữa ánh sáng trên mặt hồ, tôi cúi đầu dặn dò chúng hãy mang theo tình yêu và niềm an ủi của tôi đến phương Đông xa xôi. Chẳng biết đến bao giờ mấy trăm chữ này mới đến được nơi các bạn, thế giới này thật sự quá rộng lớn rồi.”



Thế giới này thật sự quá rộng lớn. Nếu tớ ở nửa bên này Trái Đất, cậu ở nửa bên kia địa cầu… Trái tim tớ sẽ vừa vui mừng khấp khởi, vừa đau buồn xót xa đến độ nào đây?