Không khí nơi đây rất trong lành, món ăn nơi đây rất đặc biệt
Và Latte ở nơi này không nhạt như nước, cảnh đêm ở đây khiến lòng rung động
Ở vùng trời cách đây ngàn dặm, có một căn phòng nhìn ra cảng biển
Trong một hiệu buôn đắt khách, tiếng xôn xao huyên náo tới tận ba, bốn giờ
Nhưng người thương ơi, sao anh không ở bên em?
Chúng ta có bao nhiêu thời gian để mà hoài phí?
Cuộc điện thoại có ngọt ngào đến mấy, những dòng tin dẫu có bao vỗ về
Cũng chẳng xóa được khoảng cách xa xôi khiến em không thể ôm anh
Người thương ơi, sao anh không ở bên em?
Một mình em cô đơn trong đêm, thời gian trôi như năm dài đằng đẵng
Bên kia bờ biển, mây đen đang giang kín
Em rất muốn khiến anh được vui, vui thêm một chút
Nhưng người thương ơi, sao anh không ở bên em?
(Trích từ lời bài hát "Người thương ơi, sao anh không ở bên em?" do Giang Mỹ Kỳ trình bày.)
-
Chàng trai mà tôi yêu có khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp nhất thế gian này.Bạn bè đều nói Hà Lạc đang sống cuộc sống không ổn định.
Mùa xuân năm 26 tuổi, bạn tốt Lý Vân Vy lập gia đình, chú rể là thanh mai trúc mã của cô ấy. Hà Lạc làm việc ở thị trấn nhỏ gần Philadelphia, không thể về nước tham gia hôn lễ. Lúc đó có một đợt không ký lạnh tấn công vào miền Đông nước Mỹ, từ Nam ra Bắc tuyết bay ngập trời.
Tới chạng vạng sáng thì tuyết ngừng rơi, nhưng đã chất thành đống cao cả mét. Xe dọn tuyết địa phương đi qua, mở cửa phòng ra là thấy có người hàng xóm đang chăm chỉ xúc tuyết, đào thành một đường rãnh lớn ngay trước cửa. Cô mới từ miền Tây nước Mỹ đầy nắng ấm dọn đến không lâu, nhìn đống tuyết cao gần bằng thân mình thì chợt nổi tính trẻ con, quay vào lấy chiếc áo khoác gió Northface, kéo mũ trùm đầu rồi đi dọc theo đường rãnh.
Có vài thiếu niên da ngăm người Puerto Rico ồn ào, nhanh chân nối nhau chạy qua. Cậu nhóc cuối cùng không cẩn thận va phải Hà Lạc khiến cô lảo đảo chực ngã. Cậu ta quay đầu cười: “Sorry”. Khẩu âm của người quen nói tiếng Tây Ban Nha, âm “r” hơi cứng, nghe rất dứt khoát và hăng hái.
“That’s all right!” (Không sao mà!), Hà Lạc chân thành cười.
“There’s a nice restaurant ahead!” (Có một nhà hàng rất được ở phía trước), cậu ta chỉ vào góc đường, giơ ngón tay cái lên.
Có lẽ là bởi trông cô bây giờ rất chán đời, vừa qua một đêm tuyết lớn, một mình đơn độc đi trên đường chẳng khác nào dân nghèo đi kiếm ăn. Hà Lạc nghĩ, tự nhiên thấy bụng sôi lên.
Nhà hàng ở ngay chỗ rẽ nơi góc phố, cửa rất nhỏ, nhưng đi vào lại phát hiện bên trong khá đẹp. Bên tay trái hướng về phía Nam là quầy cà phê, mùi cà phê Puerto Rico thơm nồng tỏa ra. Bên tay trái hướng về phía Đông là một loạt ghế cao chuyên dùng trong quán bar, mặc dù mới hết giờ khuyến mại nhưng vì trời vừa đổ trận tuyết lớn nên có rất ít khách hàng. Ở giữa là tủ đồ ăn nhanh được thắp sáng bởi những bóng đèn, bên trong lớp kính là một loạt đồ ăn mà Hà Lạc không thể gọi tên.
“Ribs, please.” (Cho tôi một phần sườn). Cô gọi một suất sườn, bởi đây là thứ duy nhất mà cô có thể nói tên thật rõ.
Ông chủ nhiệt tình lấy cho Hà Lạc một miếng sườn lớn, thêm đồ ăn kèm là một chút cơm, bên trên tưới sốt đậu được hầm đặc sệt.
Hà Lạc cầm khay ngồi xuống bên cửa sổ. Trên bàn có một mô hình gà trống, trên tường cũng là tránh gà trống, còn có quốc kỳ của Puerto Rico. Hòn đảo nhỏ trên biển Caribe này có tên nước riêng nhưng vẫn là một bang tự do của nước Mỹ. Như gần như xa, không rõ danh phận, giống như đôi vợ chồng không hòa thuận, lúc thì cần nhau, lúc lại xa lánh.
Tám giờ là giờ gọi điện không giới hạn. Hà Lạc lấy điện thoại di động ra, thầm rủa thiết kế máy kiểu Mỹ vừa dày vừa nặng vừa không đủ tinh xảo. Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ: “Tìm Vân Vy à? Hôm nay là đám cưới của cô ấy, giờ đang bận trang điểm. Nếu anh chị có việc công gì thì để hôm khác gọi lại được không?”
“À, tôi là Hà Lạc, là bạn của cô ấy ở Mỹ.”
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp trả, vẫn ồn ào như trước. Chiếc điện thoại của Lý Vân Vy chuyền tay mấy người, người ở giữa không cầm chắc nên đánh rơi xuống đất, khiến Hà Lạc giật mình đến mức suýt chút nữa thì quăng máy đi.
“Chúc mừng chúc mừng, yêu nhau hai mươi sáu năm cuối cùng cũng tu thành chính quả.”
“Này, cậu tính cả một năm chúng tớ nằm trong bụng mẹ đấy à?” Lý Vân Vy bĩu môi rồi thấp giọng nói, “Hôm nay cậu ấy cũng đến đấy.”
“À…” Đều là bạn học cũ, chẳng có gì lạ.
“Hà Lạc… Cậu vẫn chẳng chịu ổn định gì cả.” Lý Vân Vy cằn nhằn: “Cậu phải biết, là con gái, đừng có cố mạnh mẽ quá.”
“Vừa định cưới đã đổi tính rồi.” Hà Lạc trêu cô bạn, “Cậu muốn thay đổi hoàn toàn để làm vợ ngoan mẹ hiền à? Còn nhớ lời cá cược của chúng ta không, ai lấy chồng trước thì người kia không cần gửi tiền mừng.” Cô cười ranh manh.
“Xì, giờ cậu chẳng trốn ở Mỹ đấy còn gì. Đáng ra phải mừng tớ tiền đô mới đúng.” Lý Vân Vy vẫn vô tư như trước.
“Sao cô dâu lại ở đó gọi điện thoại? Mau ra dây đi.” Bên kia có người hét lớn.
“À, là điện thoại của Hà Lạc từ bên kia đại dương này. Chương Viễn, cậu có muốn nói chuyện cùng cậu ấy không?” Lý Vân Vy đề nghị.
“Không, tớ không muốn nói chuyện với anh ấy.” Ngón tay Hà Lạc đăt ở nút kết thúc cuộc gọi màu đỏ, “Chúc cậu và Thường Phong đầu bạc răng long, mãi mãi yêu thương nhau. Chào nhé.” Cô vội vã nói xong rồi ấn phím tắt.
Thay vì bị từ chối thì thà tự mình từ chối trước còn hơn. Đã chia tay rồi thì ít nhất cũng phải giữ lại tự tôn.
Nhưng tình yêu luôn chẳng có chút tự tôn nào. Mà trốn tránh thì khá là đơn giản.
Có thể tiếp tới cô sẽ đi Puerto Rico.
Hà Lạc cắm cúi ăn sốt đậu, thầm mong ở trong đó trừ thịt sườn còn có chút rau củ vào miệng được.
Từ sau khi rời xa Chương Viễn, Hà Lạc đã quên mất cách yêu một người.
Cô chưa bao giờ cho rằng bản thân mình sẽ yêu người khác.
Yêu người không phải Chương Viễn.