Chương 5: Mê hoặc

Lâm Thù Dụ không lên tiếng trả lời mà nhìn Tự Ly với đôi mắt tròn mở to, hàng mi dài khẽ run lên, tràn đầy mong đợi.

Lâm Thù Dụ dường như ngửi thấy mùi thơm của cỏ xanh, đó là mùi hương trên cơ thể Tự Ly, giống như cỏ xanh sau cơn mưa, mang theo hơi nước, sạch sẽ, tinh khiết và tràn đầy sức sống.

Những ngày tiếp theo, mỗi khi nghĩ đến tình huống lúc này, anh không khỏi nghi ngờ tính chân thực của ký ức và liệu nó có từng tồn tại hay không.

Anh và Tự Ly rõ ràng là hai đường thẳng song song mà trước đây sẽ không bao giờ giao nhau, nhưng mùa hè này, con đường của họ lại hoàn toàn trùng nhau.

"Anh Thù Dụ, tay em mỏi quá." Bàn tay trắng nõn mềm mại của Tự Ly vẫy vẫy trước mắt Lâm Thù Dụ, giọng nói của cô có chút nũng nịu vang lên, kéo lại những suy nghĩ đang trôi dạt của anh.

Lâm Thù Dụ vội vàng lấy điện thoại di động ra và quét mã QR của Tự Ly.

"Được."

"Ừ!"

Lâm Thù Dụ nhìn Tự Ly rồi hài lòng cất điện thoại đi, khóe miệng bất giác nhếch lên, nói với giọng điệu vui vẻ: "Chúng ta về nhà thôi."

Lâm Thù Dụ nắm lấy cổ tay của Tự Ly và dẫn cô ra bên ngoài.

Tự Ly ngoan ngoãn để cho anh kéo đi, theo sát phía sau, cô lén lút quan sát sắc mặt của anh, vẻ mặt không vui khiến Tự Ly cười khẽ, anh trai mình có phần hơi ích kỷ.

Quãng đường trở về nhà có vẻ ngắn hơn lúc đi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào hai người, Tự Ly ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm.

"Anh Thù Dụ, anh chơi giỏi quá."

"Trông anh chơi bóng rất đẹp trai."

"Cú đánh ba điểm cũng hay đấy."...

Giọng nói của cô hoà cùng cơn gió mùa hè thổi vào tai Lâm Thù Dụ, giống như một bản giao sôi nổi, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong cảm nhận của Lâm Thù Dụ, dường như chỉ có một giây trôi qua trước khi hai người trở về nhà.

Nằm trên giường, Lâm Thù Dụ nhớ lại hình ảnh của Tự Ly ngày hôm nay, bắp chân cô trắng nõn đến mức tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen trong veo khi cười như nước suối, đôi tay mềm mại vẫy vẫy khi cổ vũ, ánh mắt sáng ngời như luôn theo sát bóng dáng anh… mọi thứ đều vô cùng chân thực.

Anh bấm vào avatar WeChat của cô là ảnh cô chụp ở bãi biển, váy hoa đung đưa, nở nụ cười tươi tắn như một thiên thần xinh đẹp rơi xuống trần gian, thật hấp dẫn và đầy mị hoặc.

Bấm vào bài đăng đã được đăng cách đây năm phút.

[Mùa hè ở Nam Thành]

Bức ảnh kèm theo là một nhóm người đang chơi bóng trong nhà thi đấu, anh phóng to bức ảnh, không bỏ sót chi tiết nào, cuối cùng cũng tìm được một nửa bóng dáng của mình.

Cảm thấy hài lòng, anh tiếp tục kéo xuống từng cái một, trong đó phần lớn là status của Tự Ly, ảnh chụp gia đình cô và những bức tranh sơn dầu cô vẽ.

Anh lật đến bức ảnh cuối cùng, đó là ảnh tự sướиɠ của Tự Ly chụp hai năm trước, dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt trẻ con với nụ cười giống như bây giờ nhìn thẳng vào Lâm Thù Dụ qua màn hình.

Một cảm xúc nào đó giống như một hạt giống, được rắc vào trái tim Lâm Thù Dụ, bén rễ, nảy mầm và lớn lên.

Ở bên kia, Tự Ly cũng xem Wechat của Lâm Thù Dụ, nhìn qua vòng bạn bè của anh.

Đáng tiếc Wechat của Lâm Thù Dụ có rất ít thứ, chỉ có chơi bóng rổ, chơi bóng rổ và chơi bóng rổ 😧.

Lâm Thù Dụ chỉ biết chơi bóng rổ, kế hoạch tiếp theo của cô là gì được đây? Thật vô ích khi xem anh chơi bóng mỗi ngày.