Kỷ Nhất Thế một tay ôm con gái, một tay vươn ra nắm tay Trác Viện, thấm thía nói tiếp, “Cô ấy bỏ trốn cũng không có nơi nào để đi. Từ khi rời khỏi con, một mình sống ở phòng trọ mẹ mình để lại, ngay cả một người để dựa vào cũng không có, con làm sao bỏ cô ấy được?”
Tìm cô trong vòng mấy tháng, anh cũng từng suy nghĩ qua, nếu như Trác Viện thật không bỏ được Phương Đại Tề, vậy chính anh sẽ thành toàn cho cô, nhưng cô chẳng những không đi tìm Phương Đại Tề, ngược lại còn mang thai con anh, vậy chứng tỏ trong lòng cô có sự hiện hữu của anh, điều này làm anh sao dám buông tay?
Dù sao, ban đầu là anh đe dọa, uy hϊếp cô gả cho anh, vì để có được cô, anh thừa nhận mình có chút hèn hạ, nhưng anh không chắc mình có tồn tại trong lòng của cô hay không, cũng vì không xác định được, mới có thể làm cô tổn thươngsâu sắc như vậy.
“A Thế….” Không nghĩ tới con cả luôn không để lộ tình cảm ra ngoài, lại có thể nói trắng tình cảm trong lòng của mình trước mặt người làm mẹ như bà, mẹ Kỷ nghe có chút cảm động, thở dài một hơi.
“ Sau này, nhất định mẹ sẽ đối xử với con bé giống như Manh Manh, thương con bé giống như con gái sinh ra.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Cùng mẹ nói cảm ơn cái gì? Mẹ về trước xem quản gia nấu thuốc bổ xong chưa, con ở đây giúp con bé.”
Sau khi mẹ Kỷ rời đi, Kỷ Nhất Thế phát hiện tay bị mình giữ trong lòng bàn tay giật giật, anh quay đầu lại, chỉ thấy Trác Viện nằm trên giường bệnh lại chảy nước mắt, cho rằng cô đau ở đâu, anh hoảng sợ, ôm con gái nghiêng người xuống, cúi đầu hỏi cô “ Viện Viện, có phải quá đau hay không? Anh lập tức gọi bác sĩ.”
Trác Viện lắc đầu, từ từ nhắm hai mắt nhưng vẫn khóc, nước mắt không dừng được chảy xuống, lăn vào tóc của cô.
“Vậy rốt cuộc làm sao?Em nhìn anh, nói với anh?” Anh lo lắng,nhưng cô chỉ lo khóc, khóc đến nỗi làm cho anh tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho phải, không nghĩ tới con gái trong ngực, cũng làm cho anh thêm phiền, bắt chước mẹ oa oa khóc lên.
Đường đường là tổng giám đốc Kỷ thị, bất kể đồ án khó hơn nữa ở trước mắt anh, chân mày anh cũng không hề nhíu, lúc này đối với hai người phụ nữ quan trọng bắt anh đổi cả tính mạng lại không có biện pháp.
“ Đem con bé cho em…” Trác Viện nghe tiếng con gái khóc, mới nhớ tới mình vừa mới sinh, giương đôi mắt hồng hồng lên, nước mắt vẫn còn vương lại trên hàng mi.
“ Anh để con bé trên giường, em không nên ôm, nếu không miệng vết thương sẽ bị rách.” Kỷ Nhất Thế ôn nhu đặt con gái lên, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, ánh mắt nhu hòa hơn.
Mặc dù là lần đầu tiên làm mẹ, Trác Viện dựa vào bản năng, lập tức đoán được con gái đói bụng, không để ý Kỷ Nhất Thế còn ở đó, cô kéo áo xuống,cái miệng nhỏ nhắn của con gái lập tức bú, rất thỏa mãn mυ"ŧ lấy sữa.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Kỷ Nhất Thế cũng trầm xuống, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của con gái bá đạo ngậm lấy nơi vốn thuộc về anh, anh lại có chút ghen tỵ.
Cho đến khi con gái ăn no, Kỷ Nhất Thế không để ý đến phản đối của Trác Viện, rung chuông muốn y tá ôm con gái anh đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Kỷ Nhất Thế không cho phép cô trốn tránh, bàn tay vỗ về khuôn mặt cô, muốn cô nhìn anh.
“ Em nghe thấy mẹ và anh nói chuyện rồi?”
Trác Viện không nhìn, ánh mắt rơi vào trên nút áo sơ mi anh.
“Thật xin lỗi, hại em bị thương.” Nghĩ đến vết thương trên người cô, có thể là do mẹ anh vô tâm làm ra, Kỷ Nhất Thế liền đau lòng.
Một câu xin lỗi của anh, làm hốc mắt Trác Viện đỏ lên.
“Anh yêu em.” Nương theo những lời này, Kỷ Nhất Thế hôn môi cô, không nỡ rời đi “ Anh yêu em…”
“Gạt người…” Thật vất vả né tránh môi anh, Trác Viện không có sức lực đánh lên l*иg ngực anh, nước mắt lại rơi xuống. Nuốt nước mắt nhìn người đàn ông luôn chú ý đến bề ngoài trước mắt, lúc này lại lộ ra sự chật vật, áo sơ mi nhăn lại, đầu tóc rối loạn, còn có râu ria, so với lúc bình thường không giống nhau.
“Em…”
“ Nếu như anh không thương em, tại sao lại ăn dấm chua của Phương Đại Tề?”
Ngược lại còn hận không thể đem người đàn ông cô thích chia thành tám khúc, ném cho cá ăn.Cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là tạo cơ hội, để cho người phụ nữ khác bắt cóc Phương Đại Tề, làm Trác Viện hết hi vọng, chỉ có thể biết điều đi theo anh.
“ Nhưng là…. Nếu như anh yêu em, tại sao không để cho em mang thai?” Anh dùng biện pháp tránh thai làm cô rất khó chịu, kể cả khi hai người kí©ɧ ŧìиɧ, anh vẫn nhớ đeo bαo ©αo sυ.
Kỷ Nhất Thế nghe thấy cô hỏi vấn đề đó, vẻ mặt có chút lúng túng, ngay cả tai cũng đỏ,“ Anh chỉ không muốn bị cướp” Cô là của một mình anh, cho dù là đứa nhỏ của bọn họ, vậy cũng không được.
“ Anh…” Câu trả lời của anh, làm Trác Viện chấn động, khó có thể tin vén môi lên, lại không biết nên nói gì.
“ Chồng em là một thùng dấm lớn, bất kể là ai, chỉ cần tới gần em, anh liền ăn dấm lung tung, hiểu không?”
Kỷ Nhất Thế thấy Trác Viện ngẩn người, anh nhân cơ hội bá đạo hôn trộm một cái, vẫn không quên nói ở bên tai cô, “Sinh con gái xong, chờ em xuất viện, xem anh trừng phạt em như thế nào!” Nghĩ đến hai lần trước bị con gái cắtđứt chuyện tốt, Kỷ Nhất Thếvẫn còn khó chịu, chờ thanh toán thật tốt với Trác Viện.
“Háo sắc.” Trác Viện xấu hổ đỏ mặt, tay không kìm lòng được sờ lên gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc“ Anhchỉ biết bắt nạt em.”
“Không có biện pháp, đời này chồng em chỉ biết đối với em như vậy, liền thích ở trên giường bắt nạt em.”Kỷ Nhất Thế cạy mạnh nói, nếu không phải cô còn có vết thương, anh sớm đã nhào tới.
Trác Viện nhìn anh, ánh mắt mới vừa khóc liền lóe lên tia sáng, mang theo hơi nước nhàn nhạt, hấp dẫn người.
“Nhất Thế….”
“Ừ…?” Kỷ Nhất Thế nhìn cô cười.
“Thật ra thì… em không còn thích học trưởng, em….” Mấy chữ cuối cô nói quá nhỏ, Kỷ Nhất Thế cơ hồ khôngnghe thấy.
“ Em như thế nào? Giọng quá nhỏ, anh không nghe rõ?”Anh giữ gương mặt cô, muốn cô nhìn thẳng ánh mắt anh.
Trác Viện nhìn rõ bóng mình trong mắt Kỷ Nhất Thế, trái tim lúc này căng ra thật lớn, lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc đang bao phủ lấy cô,“ Em thích anh.”
“ Chỉ là thích?” Kỷ Nhất Thế bất mãn nhíu mày.
“Em…”
“Em yên tâm, chờ chúng ta về nhà, anh sẽ làm em thành thật nói yêu anh.”Tán tỉnh như vậy, Trác Viện saokhông đoán ra được ý tứ trong lời của anh, anh nhất định muốn đem cô áp đảo trên giường, hành hạ một phen.
Nghĩ tới đây, Trác Viện mặt đỏ như gấc đạp anh, muốn anh đừng lại gần, ai ngờ lại bị anh hôn, chỉ có thể phát rathanh âm “A..”
Năm năm sau….
Mỗi một khu biệt thự quý tộc trong thành phố đều có một nhà trẻ, những đứa bé trong vườn trẻ đều là con của người giàu có, bố mẹ đều là doanh nhân thành đạt hoặc là nhân viên chính phủ cấp cao.
Mà trong vườn trẻ này, đều là nơi để Kỷ Bình Lam kiêu ngạo, bé là tiểu quỷ, tất cả các bạn nhỏ không ai dám trêu chọc bé.
Đừng nhìn bé bề ngoài lẳng lặngđáng yêu như một con búp bê xinh đẹp mà lầm tưởng, một khi làm chuyện xấu, hay bạo lực, thì ngay cả thầy cô cũng đau đầu.
Lúc này, trong lớp Cầu Vồng, liền truyền đến thanh âm dễ nghe của tiểu quỷ, nhưng đó là tiếng cô bé đang ăn hϊếp một bạn nhỏ hiền lành,“ Nói! Tại sao lại không ngồi cùng tôi?” Kèm theo giọng nói của Kỷ Bình Lam, là thanh âm cặp sách bị ném trên bàn “ Cậu dám không ngồi cùng tôi, cậu không muốn sống nữa sao?”
“ Cậu… Mình mới không cho cậu ngồi, cậu là bạn học hư!”
“Cái gì!Cậu dám nói tôi là bạn học hư? Cậu muốn ăn đòn!” Giọng nói mới rơi xuống, bạn nhỏ Kỷ Bình Lam đã nhào tới. Mặc kệ buổi sáng hôm nay mẹ giúp bé buộc tóc gọn gàng, mặc váy kiểu công chúa, cũng không màng sáng nay ba ba đưa đi học có ôn nhu nhắc nhở bé hôm nay nhất định phải dịu dàng, đừng nên làm quần áo vì bị té ngã mà xốc xếch, nếu không mẹ sẽ tức giận.