Mua Em Một Trăm Đêm

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh tuy rất bá đạo nhưng lại thú vị. Có bao giờ bạn muốn cưới một cô gái về làm vợ chỉ với lần đầu gặp mặt chưa? Kể từ lần đầu tình cờ anh gặp cô, anh đã cố gắng bằng  …
Xem Thêm

“Đây là nơi nào?Em làm sao vậy?” Không muốn nằm gần, Trác Viện thử dời khỏi vòng tay ấm áp của anh,nào ngờ, cô mới nhẹ nhàng di chuyển một chút, tay anh đặt trên lưng cô liền giữ chặt, không cho cô có cơ hội né tránh.

“Vừa mới tỉnh ngủ, còn muốn nháo cái gì?”

“Em không muốn ngủ trên cùng một chiếc giường với anh.” Trác Viện muốn bỏ cánhtay trên lưng ra, lại cảm giác tay anh đang hướng về bụng mình vuốt ve.

“Nằm ngoan!”Thấy Trác Viện lại bắt đầu giãy giụa không nghe lời, Kỷ Nhất Thế thấp giọng khiển trách.

Thấy cô còn muốn vặn vẹo, mặt Kỷ Nhất Thế tựa lên chiếc cổ trắng nõn của cô, sau đó không biết ở bên tai cô khẽ lẩm bẩm nói gì đó. Trác Viện vốn đang không ngừng động đậy, sau khi nghe anh nói, cả người nhất thời cứng đờ không dám lộn xộn, ngoan ngoãn mà tựa vào trong lòng anh, ngay cả tay vốn muốn đưa ra sau lưng chặn tay anh lại, cũng chậm rãi rụt trở về.

Sao anh lại dám làm càn như vậy? Rõ ràng bụng cô đã lớn thế này rồi, thế nhưng anh lại nói nếu cô không nằm ngoan, khơi mào lên du͙© vọиɠ của anh, anh không ngần ngại ở trên giường muốn cô….

Trác Viện biết anh không nói giỡn, cùng anh ở chung một thời gian, anh luôn nói làsẽ làm.

Mặc dù cả người cô căng thẳng, mắt nhắm lại không chịu nhìn anh một cái, nhưng thấy cô rốt cuộc chịu ngoan ngoãn để anh ôm, bàn tay ấm áp của Kỷ Nhất Thế vuốt bụng cô, mở miệng nói “ Ban đêm em khóc đến ngất đi.” Đem cô ôm vào ngực, Kỷ Nhất Thế nói ra nguyên nhân cô ở chỗ này.

Trác Viện hoàn toàn không lên tiếng, nhắm mắt lại không nói lời nào như cũ.

Kỷ Nhất Thế không được cô đáp lại, sờ sờ đầu cô, thở dài nói tiếp “ Ngủ tiếp một chút đi, ngày mai anh dẫn em về nhà.”

Đêm nay, nằm trong ngực Kỷ Nhất Thế, Trác Viện ngủ không yên, khẽ đếm nhịp tim của anh, đếm một lần lại một lần, nghe thấy tiếng hít thởđều đều, xác định anh đã ngủ, Trác Viện mới dám ngẩng mặt nhìn anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, so sánh với lúc trước.

Cô không kìm lòng được liền tránh khỏi bàn tay anh, toan giơ tay đặt lên gương mặt kia, ngón tay chỉcòn cách một chút nhưng không dám chạm anh, nhẹ nhàng miêu tả đôi mắt,hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi ấm áp, còn có râu ria trên cằm, thậm chí côvẫn nhớ rõ ràng cảm giác khi bị chúng đâm vào.

Gương mặt quen thuộcnày, trước kia ban đêm khi cô không ngủ được, cô sẽ bướng bỉnh ầm ĩ anh, không cho anh ngủ. Sau khi bị đánh thức, anh sẽ lật người áp cô trên giường, hung hăng hành hạ một bữa.

Nhưng hiện tại, cô cũng không dám đυ.ng, chỉ dám miêu tả khuôn mặt anh.

Hôm nay, khoảnh khắc khi chiếc điện thoại di độngtruyền tới thanh âm của Kỷ Nhất Thế, cô cho rằng chỉ là ảogiác của mình, mãi cho đến khi nằm trong ngực anh, được anh bá đạo ôm.

Nghe thấy hơi thở của anh, vẫn ôm cô vào trong ngực giống như trước, cô mới biết mình nhớ Kỷ Nhất Thế.

Cô không thể lừa gạt chính mình, trong lòng cô thật ra rất thương anh, cũng bởi vì thương anh, cô mới không muốn ở lại bên cạnh anh.Cô không quên được cảm giác trống rỗng cùng ủy khuất khi bị anh lạnh nhạt, cô sợ….vì sợ cho nêntình nguyện chôn giấu tình cảm này tận sâu đáy lòng.

Nếu như anh thật không có ý định để cô rời đi, vậy cô sẽ quay về với anh, nhưng sẽ không toàn tâm toàn ý lấy lòng anh nữa.

Sau khi Trác Viện trở về nhà họ Kỷ, liền thay đổi, trở nên biết điều, nghe lời hơn.Hầu hết thời gian cô đều ở trong phòng, dùng cơm cũng yên lặng, đối với quan tâm của mọi người, cô cũng chỉ lãnh đạm trả lời.

Sự thay đổi này làm mẹ Kỷ bất mãn, măc dù vui vẻ khi Trác Viện trở lại, bụng mang thai cháu gái nhà họ Kỷ, nhưng cái thái độ ôn hòa này của côkhiến trong lòng mẹ Kỷ không được tự nhiên. Bà không nhịn được gọi điện thoại quốc tế cho chồng đang mong chờ ôm cháu oán trách mấy lần, tốt xấu gì bà cũng là mẹ chồng.

Ai ngờ, trong điện thoại cha Kỷ lại nói cho bà biết, con trai cũng không gấp, bà là mẹ chồng thì gấp cái gì? Huống chi, mặc dù Trác Viện lãnh đạm ít nói, nhưng đối với họ coi như cũng khách khí, bà không nên gây chuyện, nhỡ đâu con bé lại bỏ trốn, đến lúc đó con trai phải làm sao bây giờ.

Lời nói của cha Kỷ làm hỏng bét tâm tình của bà, nghĩ thầm ôm cháu nội là chuyện vui mừng, sao trong nhà sắc mặt mọi người đều buồn rầu, ảm đạm?

Ngày hôm đó, mẹ Kỷ vừa mớinhắc quản gia đưa cháo gà lên lầu,nhàn rỗi không có chuyện gì liền gọi điện thoại tìm mấy người bạn đến đánh bài.Sau bà liền thấy con trai một ngày kiếm cả bạc tỷ, luôn luôn lấy công việc làm trung tâm, lại về nhà lúc bốn giờ chiều.

Bởi vì liên quan đến Trác Viện, mẹ Kỷ nhìn thấy sắc mặt của con cả trầm lắng như vậy, không thèm nhìn bà liền chạy lên lầu.

Kỷ Nhất Thế lên lầu tiến vào phòng, vốn tưởng rằng Trác Viện vẫn nằm trên giường giống như bình thường. Bác sĩ đã nói, phụ nữ có thai rất thích ngủ, nhưng cũng không thể ngồi yên, phải đi lại nhiều hơn, điều này sẽ giúp ích cho việc sinh con, cho nên mỗi ngày sau bốn giờ anh lại về nhà, ngồi trong phòng cùng cô một lát, sau đó dắt cô đi dạo.

Ai ngờ, người vốn nằm trên giường, lúc này lại ngồi dậy, vẻ mặt thống khổ rêи ɾỉ.

“ Viện Viện, sao vậy?” Kỷ Nhất Thế vội vàngđến gần, thấy tay cô nắm chặt lấy bắp chân.

“Không có….” Trác Viện lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.

“ Còn không nói, em cũng đã đau đến toát mồ hôi rồi.” Kỷ Nhất Thế tức giận ngồi xống bên giường, mặc kệ cô có muốn hay không, kéo tay cô ra, phát hiện cô bị chuột rút, lập tức giúp cô xoa bóp.

“ Rất đau sao?” Thấy cô cắn môi dưới, Kỷ Nhất Thế hỏi, “ Có muốn anh gọi A Sanh về xem một chút không?”

“ Không cần, chẳng qua là chuột rút, nhịn một chút, thoáng cái sẽ tốt lên.”

Nghe cô nói xong, gương mặt tuấn tú của Kỷ Nhất Thế lập tức trầm xuống “ Em như vậy đã bao lâu rồi?” Cô về nhà được một tháng, anh mỗi đêm nằm ngủ trên cùng một chiếc giường với cô, lại không phát hiện ra sự khác thường của cô.

Trác Viện không phản ứng, chỉ cúi đầu nhìn anh đang xoa bóp chân cho cô, một lúc sau, sự đau đớnchậm rãi biến mất.

“ Không nói? Vậy thì đến bệnh viện, anh tự mình hỏi bác sĩ.”Vị bác sĩ vẫn giúp Trác Viện kiểm tra sau khi biết cô là vợ Kỷ Nhất Thế, đối vớichuyện của cô cũng không dám chậm trễ.

“ Em không cần đi bệnh viện, chẳng qua chỉ bị co rút nhẹ, bác sĩ nói sau khi mang thai có thể bị như vậy.”

Bàn tay đang xoa bóp cho Trác Viện bỗng dừng lại, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô “ Tại sao không nói cho anh?” Cô cũng mang thai sắp tám tháng rồi, đến khi anh biết chuyện, cô một mình yên lặng chịu đau đớn như vậy đã bao nhiêu lần?

“ Bác sĩ nói chuyện này rất bình thường, thật không có gì, anh không nên ngạc nhiên.” Sau khi bắp chân bớt co rút, Trác Viện đưa tay đẩy anh ra, thử di chuyển bắp chân, muốn kéo ra một chút khoảng cách với anh “ Đã không đau.”

Cố ý quên đi sự quan tâm của Kỷ Nhất Thế, trong lòng Trác Viện hiểu được, sở dĩ không nói cho anh, là do không muốn tạo cho mình thói quen được anh đối xử tốt.

Sau những chuyện đau lòng vừa qua, cô hiểu không nên dễ dàng lệ thuộc vào bất cứ ai, nếu không khi mất đi, cái loại thống khổ này chỉ một mình cô nhận. Đêm dài đằng đẵng, cái cảm giác cô đơn vắng vẻ ấy, cô sợ, rất sợ, cho nên không bằng ngay từ lúc bắt đầu đừng có thói quen ấy thì tốt hơn….

Hôm sau, người luôn luôn bận rộn công việc như Kỷ Nhất Thế chỉ ở nhà, giúp Trác Viện xoa bóp chân, cẩn thận dùng gối lót xuống chân cô, ngoài việc giúp máu tuần hoàn, còn giảm bớt triệu chứng sưng phù và chuột rút.

Chẳng qua, khi anh tỉ mỉ chăm sóc như vậy, tìnhtrạng bị co rút của Trác Viện chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, đến nửa đêm liền bị đánh thức vì quá đau.

Mặc dù Trác Viện rất cẩn thận, không muốn ầm ĩ Kỷ Nhất thế, nhưng cuối cùng anh vẫn mở mắt tỉnh dậy. Anh nhanh chóng bật đèn ngủ lên, thấy Trác Viện toàn thân co rúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến ngũ quan cũng nhăn lại, anh vội vàng ngồi bên cạnh cô.

Thêm Bình Luận