Nhìn cách bày trí không hề thay đổi, giống như lúc ban đầu cô mới rời đi, trên bàn trang điểm vẫn còn mấy chai chai lọ lọ của cô, mấy con búp bê làm từ vải vẫn xếp ngay ngắn trên ghế sa lon…
Đem Trác Viện để xuống, Kỷ Nhất Thế xoay người cầm nhẫn kết hôn bị cô để lại trên bàn qua, kéo tay cô tới, mặc kệ cô có muốn hay không, trực tiếp đeo vào ngón áp út.
“ Sau này, nếu em còn bỏ nhẫn kết hôn ra, xem anh xử phạt em thế nào!”
“ Em… Em mới không sợ anh.”
Ban đầu cô ôm tâm tình ly hôn rời đi, đã sớm không muốn trở về nhà họ Kỷ, huống chi hôm nay cô trở vềđây với anhkhông có nghĩa cô sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.
“ Không sợ phải không?” Anh nhíu mày, híp hípmắt lại, bề ngoài nhìn có chút nguy hiểm.
Kỷ Nhất Thế cúi đầu liếc mắt nhìn Trác Viện, mặc dù nơi đó là cục cưng của mình, nhưng lúc này vô cùng chướngmắt, làm anh tức giận muốn đánh mấy cái lên mông cô cũng không được, ngay cả ôm cô cũng không thể ôm thậtchặt vào ngực, đều bị cái bụng này tách ra.
Anh nghiêng người tới, Trác Viện bị dọa sợ đẩy anh ra “ Anh muốn làm gì?”
Kỷ Nhất Thế không trả lời, chỉ đem mặt nhích tới gần, cho đến khi chỉ còn cách cô một tấc, hai tay luồn ra phía sau cô,ôm vào trong ngực, muốn cô nơi nào cũng không thể rời đi.
“ Hôn em.” Vừa nói xong, môi của anh che môi Trác Việnlại, cô khóa chặt môi, không để đầu lưỡi của anh thăm dò vào.Đáng tiếc là, Kỷ Nhất Thế cũng khôngvừa, có ý xấu đem mông tròn của cô áp dưới bụng mình, muốn cô cảmnhận khát vọng cùng cứng rắn ở nơi đó.
Quả nhiên, Trác Viện cả kinh há mồm muốn kêu anh dừngtay, nhưng lại làm cho anh có cơ hội, đầu lưỡi bá đạo cứ như vậy khıêυ khí©h,cạy mở hàm răng của cô, một đường tiến quân thần tốc trượt vào trong miệng cô.
Trác Viện lấy lại tinh thần, liều mạng đập đập vai anh, không cho phép anh lại hôn cô, song nhớ thương kìm nén lâu như vậy, lúc trước Kỷ Nhất Thế không được hôn đủ, đâu chịu dừng tay.Trong nháy mắt, liền ôm cô lên giường, xoay người nằm trên người cô, khuỷu tay của anh chống lên mặt tấm đệm, sợ đè lên côvà cục cưng.
“ Anh không nên…” Đột nhiên bị ôm lấy, hai chân cách mặt đất, Trác Viện chưa kịp thétlên, liền phát hiện mình đã nằm trên giường, mà trước mặt là cơ thể của Kỷ Nhất Thế. Anh đem cô vây lại, nơi nào cũng không đi được.
Thấy cô giãygiụa, vừa đạp vừa đánh muốn đẩy anh ra, miệng không ngừng hét,“ Anh buông, buông….”
Không muốn nghe thấy thanh âm phản kháng của cô, Kỷ Nhất Thế cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi sưng đỏ mọng. Một bên cô không ngừng uốn éo muốn thoát khỏi nụ hôn của anh,nhưng anh rất cẩn thận, lại bá đạo nhấm nháp hương vị của cô.
Đầu lưỡi đưa vào thăm dò, dây dưa bên trong miệng cô, cuốn lấyđầu lưỡi cô, mυ"ŧ cô đến tê dại, thấy đau, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói được, muốn xoay đầu qua một bên nhưng lại bị bàn tay anh dùng lực giữ chặt, không cách nào di chuyển, chỉ có thể mặc cho anh vừa hôn vừa gặm.
Có lẽ anh quá khẩn trương, làm thân thể Trác Viện cứng ngắc, không ngừng run rẩy. Lúc này Kỷ Nhất Thế mới thảchậmtiết tấu, rời khỏi đôi môi đỏ tươi của cô, hôn lên trên mặt lần nữa, cho đến khi cô ngoan ngoãn nghe lời anh,không giãygiụa cũng không né tránh, tay anh bắt đầu di chuyển trên người cô.
Trác Viện bị một cỗ cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp quen thuộc từ nửa người dưới xông lên, Kỷ Nhất Thế so với cô còn biết rõ điểm mẫn cảm hơn, biết làm như thế nào để khơi mào du͙© vọиɠ của cô.
Mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể của côvẫn đáp lại sự trêu chọc của anh, hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng trở nên dồn dập.
Kỷ Nhất Thế không dám đem sức nặngcủa anhphủ lên người cô, chỉ dám dùng chân trụ lại giữa hai chân cô, bàn tay trượtvào trong váy, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Trác Viện.
Cô vừa khóc, động tác của Kỷ Nhất Thếliền ngừng lại, toàn thân anh đều căng thẳng, buông môi cô ra.Trác Viện khóc đến ủy khuất, một tiếng lại một tiếng, khóc đến nỗi làm Kỷ Nhất Thế tâm hoảng ý loạn.
“ Viện Viện.” Kỷ Nhất Thế cho rằng mình đèlên người cô, liền khẩn trương ngồi dậy, cơ thể nghiêng về phía trước, muốn biết rốt cuộc cô bị làm sao, tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy?
Nhưng Trác Viện chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới anh.
Nhìn nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt cô rơi xuống, Kỷ Nhất Thế đâu còn dám tức giận, hiện tại anh chỉ muốn biết, rốt cuộc cô bị làm sao.
Bởi vì quá khẩn trương cô đột nhiên khóc lớn, anh tự tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng cô lại dùng sức hất ra, lật người quay lưng về phía anh, để tay của anh dừng lại giữa không trung không biết phải làm gì.
Nếu là quá khứ, Trác Viện cũng khống dám hất tay anh như vậy, mà anh khẳng định cũng không để cho cô làm cànthế này, nhưng hiện tại anh không chỉ không tức giận, ngược lại bị cảm giác vô lực khống chế nhiều hơn.
Từ ngày Trác Viện rời đi, cảm giác vô lực này vẫn đi theo Kỷ Nhất Thế như hình với bóng, làm anh không thởnổi, anh không ngừng tự nói với mình, chỉ cần tìm được Trác Viện, anh nhất định giữ chặt cô, dù là hai mươi tư giờ, anh cũng không để ý.
“Viện Viện, làm sao vậy?” Phụ nữ khóc, anh chỉcảm thấy phiền lòng, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ, tuyệt đối sẽ không lên tiếng dụ dỗ, nhưng hiện tại người khóc lại là người phụ nữ anh dùng hết mọi biện pháp để lấy về nhà,anh luôn cứng rắncũng phải mềm giọng lại.
Thấy cô nghiêng người quay lưng về phía mình, vốn muốn đem cô kéo lại gần anh, nhưng liếc thấy chiếc bụng tròn vocủa cô, lập tức anh liền bỏ ý nghĩ này đi, nếu thương tổn cô sẽ thương tổn đến cục cưng.
Bốn tháng trước, Trác Viện ở trong lòng anh tràn đầy sức sống, mà hiện tại khi cô mang thai con anh, bụng thì lớn mà cơ thể lại gầy yếu như vậy, anh càng nghĩ càng đau lòng.
Từng muốn sau khi tìm được cô, sẽ trừng phạt cô thật nặng, còn muốn đánh vào cái mông của cô, nhưng hiện tại,tình hình này làm sao anh xuống tay được?
“Em muốn về nhà......”
“Em là vợ anh, nơi này chính là nhà em. “
“Nơi này...... Không phải......” Trác Viện vừa khóc, vừa giãy giụa suy nghĩ, ngồi dậy, “Em có nhàcủa mình.....” Cô không muốn lại ở chung với Kỷ Nhất Thế, cố hết sức lấy khuỷu tay khởi động nửa người trên, bởi vì mang thai, hành động của cô không được linh hoạt, hôm nay còn bị anh náo loạn một ngày, cô khẩn trương đến cơm trưa cũng chưa ăn, hiện tại sắp tối rồi, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Sau khi không còn nôn ọe, khẩu phần ăn của dạ dày cô bắt đầu tăng, cái gì cũng muốn ăn, vừa mới ăn no, không lâusau, lập tức lại đói bụng.
Dì Phương còn cười nói là do mang thai cục cưng nên mới như vậy, muốn cô không cần lo lắng, ăn là được rồi.
“Viện Viện......” Kỷ Nhất Thế không dám kéo cô, thấy cô đã đứng ở bên giường, vẫn khóc thút thít như trước, vừa rồi khi bị anh ôm lên, dép lê trên chân liền rơi, cô nhanh chóng lau nước mắt, đi tìm dép của mình.
“Anh để dép của em ở đâu?”Bởi vì khócđến đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cô cố sức nhìn nhưng vẫn không thấy rõ.
Kỷ Nhất Thế đời nào đi quản dép lê của cô, anh nhanh chóng xoay người xuống giường, ôm lấy cánh tay của cô, “Không cho đi.”
“Anh buông em ra......” Trác Viện muốn tránh khỏi kìm kẹp của anh, liều mạng vặn vẹo tay mình.
“Em rốt cuộc là làm sao vậy?”Kỷ Nhất Thế chế trụ hai tay cô, đem cô ôm vào ngực, gầm nhẹ hỏi.
“Em muốn rời khỏi đây, anh mau tránh ra!”
“Em đừnglàm chuyện xằng bậy, cẩn thận không làm đứa nhỏ bị thương.” Thấy cô dùng sức muốn tránh khỏi tay anh, Kỷ Nhất Thế ra tiếng cảnh cáo cô.
“Vậy anh nhanh buông em ra......” Trác Viện cũng không để ý tới cảnh cáo của anh, dùng sức muốn trốn thoát ôm ấp của anh như trước .
“Trác Viện!” Sợ cô thực sự thương tổn đến chính mình cùng đứa nhỏ trong bụng, Kỷ Nhất Thế không nhịn được hét lên một tiếng, trói chặt hai cánh tay của cô, muốn ngăn cô lộn xộn.
Trác Viện bị khống chế cả người cứng đơ, rồi sau đó không báo động trước, thậm chí là ra tay ngoài dự đoán của Kỷ Nhất Thế, cô cúi đầu cắn tay anh, cắn một cái thật mạnh.