Mua Em Một Trăm Đêm

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh tuy rất bá đạo nhưng lại thú vị. Có bao giờ bạn muốn cưới một cô gái về làm vợ chỉ với lần đầu gặp mặt chưa? Kể từ lần đầu tình cờ anh gặp cô, anh đã cố gắng bằng  …
Xem Thêm

Lời này của anh lập tức gây ra một trận ồn ào, tiếng bàn tán xôn xao từ ngoài cửa truyền vào. Sắc mặt dì Phương lúc trắng lúc xanh, lúc này mới chịu bỏ túi xách xuống, hai tay ôm chặt trước ngực “ Cậu là chồng Viện Viện?”

“ Không sai, hôm nay tôi tới mang vợ về nhà.”

“ Em không muốn về nhà cùng anh, em không đi về…. Dì Phương, cháu không muốn đi cùng anh ấy…” Trác Viện không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu dì Phương.

“ Cậu không phải sống riêng với con bé, còn đòi ly hôn với nó sao?”

Dì Phương buồn bực nhìn Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện, bà nhớ ban đầu khi phát hiện Trác Viện mang thai, con bé nói như vậy.

“ Anh ở riêng với em khi nào? Lúc nào thì muốn ly hôn?”Kỷ Nhất Thế lạnh lùng hướng Trác Viện hỏi.

Trác Việnđang tức giận, liền cúi đầu quay sang một bên, không để ý tới câu hỏi của anh.

Mà tính tình dì Phương cũng không nén được, không yên lòng hỏi lại “ Cho nên, hai người cũng không muốn ly hôn?”

“ Không có!”

“ Cậu… người đàn ông chết tiệt này, cậu thật đáng chết, không chăm sóc Trác Viện đang mang thai, lại làm con bé ủy khuất rời nhà trốn đi, cậu… cậu thật không ra gì!” Dì Phương nghĩ tới cuộc sống cô đơn lẻ bóng của Trác Viện, tình cảnh không chỗ nương tựa, không nhịn được muốn mắng chửi người.

Nghe những lời nói dữ dằn của dì Phương, hơn nữa Trác Viện trong ngực lại vừa giãy vừa đá, hoàn toàn không để ý tới mình đang mang thai, sợ cô bị động thaithật, Kỷ Nhất Thế trực tiếp nhìn về phía luật sư, ý bảo anh ta giải quyết tốt hậu quả.

“ Này, cậu đi đâu vậy, không cho phép cậu mang Viện Viện đi, cậu…” Dì Phương thấy Trác Viện bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp đi ra ngoài, ở phía sau khẩn trương muốn đuổi theo, lại bị luật sự ở một bên ngăn lại.

“ Cậu là ai? Tại sao lại ngăn cản tôi?” Dì Phương tức giận, mắt thấy Kỷ Nhất Thế đã ôm Trác Viện rời khỏi phòng, vội vàng lấy chiếc túi đựng đồ, muốn đuổi theo đánh người.

“ Vị phu nhân này, xin chú ý hành vi, tôi là luật sư riêng của tiên sinh Kỷ Nhất Thế. Đây là danh thϊếp của Kỷ tiên sinh, hôm nay tất cả tổn thất ở chỗ này, Kỷ tiên sinh chịu trách nhiệm toàn bộ.”

“ Cái gì Kỷ Nhất Thế, cậu ta cho rằng mình là ai…” Dì Phương khinh thường liếc nhìn danh thϊếp trên tay, vừa nhìn liền cảm thấy khủng khϊếp! Lúc này bà mớibiết được, thì ra chồng Trác Viện lại là đầu rồnggiới tài chính ở Đài Loan, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Kỷ thị.

Khi Kỷ Nhất Thế ôm Trác Viện xuống lầu, tài xế đợi ở đó đã lâu, thấy người xuất hiện, liền chạy nhanh xuống xe mở cửa chỗ ngồi phía sau. Khi bị ôm vào, Trác Viện biết Kỷ Nhất Thế trước khi đến có chuẩn bịsẵn, so với buổi sáng, lúc này anh khẳng định không thể không đem cô đi, nếu không ngay cả luật sư cũng không mời đến.

“ Anh muốn mang em đi đâu? Đồ em còn để ở đó.”Trác Viện hỏi.

Thấy anh ôm cô xuống ba tầng lầu mà lúc này mặt không đỏ, hơi thở không gấp liền ngồi vào trong xe, ngược lại trên người cô còn đang mặc đầm bầu, chân đi đôi dép nhung mềmtrong nhà, tóc cô cũng tùy ý buộc lên, cả người rất chật vật, đối lập với bộ tây trang phẳng phiu của Kỷ Nhất Thế.

Sau khi hai người ngồi vào, động tác của Trác Viện nặng nề muốn đem cả người dựa vào cửa xebên kia, cẩn thận kéo ra khoảng cách với Kỷ Nhất Thế, không muốnngồi quá gần anh.

Đáng tiếc, cô còn chưa di chuyển đến cửa xe bên kia, liền bị Kỷ Nhất Thế phát hiện, mắt lạnh trừng lên, vươn cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, nặng nề đặt cả người cô ngồi lên trên đùi mình.

“ Anh mau buông….” Sau vài giây đồng hồ, Trác Viện mới từ từ lấy lại tinh thần, nhưng cô còn chưa nói xong, tài xế ngồi trước không cần Kỷ Nhất Thế ra hiệu, đã khởi động xe. Thấy xe chạy nhanh trên đường, Trác Viện bối rối quay đầu nhìn Kỷ Nhất Thế.

“ Anh muốn mang em đi đâu?” Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.

“ Về nhà.”

“Em không về nhà!”

“ Trác Viện, hiện tại anh rất tức giận, em tốt nhất không nên chọc giận anh nữa.”

Anh sẽ tính toán nợ nầnvới cô, anh chậm rãi chậm rãi tính từng cái một, cho nên cô tốt nhất ngoan một chút, nếu không anh không dám cam đoan mình sẽ không nổi giận.

“ Em không muốn trở về nhà cùng anh, em có nhà của mình, em…”

“Em nói lại lần nữa xem.” So vớiánh mắt sắc bén kia thì giọng nói còn lạnh lẽo hơn, cứng rắn ngắt quãng lời nói của Trác Viện, cô không dám nói thêm chữnào.

Cứ như vậy, hai người im lặng trên suốt quãng đường trở về nhà họ Kỷ, mặc dù Trác Viện rất muốn ở lì trên xe không đi xuống, nhưng Kỷ Nhất Thế có phương pháp trị cô, “ Em muốn mình tự đi xuống hay muốn anh ôm em vào?”

Trong hai sự lựa chọn này, cái nào Trác Viện cũng không muốn, nhưng cô biết kháng nghị của mình cũng không có tác dụng, Kỷ Nhất Thế nói được là làm được, cô không tự mình đi, anh chắc chắn sẽ ôm cô một mạch vào trong nhà.

Trác Viện rất không cam lòng ra khỏixe, khí trời có chút lạnh, bị anh mạnh mẽ ôm ra khỏi phòng, cũng không lấy áo khoác, làm cô cảmthấy hơi lạnh co rút vai.

Động tác nho nhỏ của cô bị Kỷ Nhất Thế phát hiện, vô thức mắng một tiếng, anh liền cởϊ áσ khoác tây trang của mình ra, choàng lên người cô.Trác Viện còn chưa kịplên tiếng cự tuyệt ý tốt của anh thì một lần nữa anh ôm lấy eo cô, vừa định mở miệng thì anh liền nghiêng đầu, chống cằm lên gáy cô, nhẹ nhàng thở ra một câu ở bên tai,“ Em dám lộn xộn nữa, anh liền hôn em.”

Uy hϊếp này so với cái trước còn dữ dội hơn, Trác Viện sợ anh hôn mình thật, hết dám lộn xộn, chỉ có thể biết điều bị anh ôm vào trong nhà.

Mẹ Kỷ đã chờ ở nhà từ sớm, vừa thấy Kỷ Nhất Thế chậm chạp ôm Trác Việnvào, cố gắng che đậy sự xúc động, “ Viện Viện, con rốt cuộc cũng trở lại, trở lại là tốt rồi!” Mẹ Kỷ tiến lên kéo tay cô, vỗ vài cái, không lời nào có thể diễn tả được, trong lòng bà vui sướиɠ biết bao.

“ Mẹ….” Trác Viện biết mình và Kỷ Nhất Thế còn chưa ly hôn, mẹ Kỷ vẫn là mẹ chồng cô như trước.

“ Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không sợ, có mẹ ở đây, A Thế không dám dữ với con, nếu nó dámăn hϊếp con, con nói với mẹ, mẹ giúp con sửa chữa nó.” Mẹ Kỷ thấy nét mặt con trai lớn lạnh tanh như Diêm Vương, rất giống như có ai thiếu nó mấy trăm vạn, không nhịn được nhìn anh một cái xem thường.

“ Mẹ, con cùng Viện Viện trước có chuyện muốn nói, mẹgiúp con làm chút canh tẩm bổ cho cô ấy.”

“ Canh bổ, dĩ nhiên …dĩ nhiên, mẹ lập tức đi dặn dò.” Mẹ Kỷ mới nói xong, áo khoác tây trang vốn đang ở trên người Trác Viện bị bà không cẩn thận đυ.ng một cái, cứ như vậy rơi xuống mặt đất.Cặp mắt mẹ Kỷ trừng to, so với cái gì cũng lớn hơn, chỉ vào bụng Trác Viện, kinh ngạc nói không ra lời.

“ Đây đây…” Mẹ Kỷ mở miệng thật to, cổ họng như bị nghẹn, làm sao cũng nói không được.

“ Viện Viện mang thai.”

“ Trời ạ! Bụngđã lớn như vậy! Con khiến con bé có bầu,lạiđể nó một mình ở bên ngoài chịu khổ cực mấy tháng, con có lương tâm hay không?” Mẹ Kỷ thấy Trác Viện trừbụng ra, tay chân vẫn gầy không có chút thịt nào như trước, tức giậnđánh Kỷ Nhất Thế mấy cái.

“ Bọn con lên lầu trước.” Kỷ Nhất Thế không muốn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại, ôm Trác Viện lên lầu.

“ Con cẩn thận một chút, không nên quá hung dữ, dọa con bé động thai.” Mẹ Kỷ phía sau không yên lòng, không nhịn được dặn dò mấy câu.

“ Trời ạ! Mang thai, thật mang thai, ta được làm bà nội rồi!Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, ta muốn đi mua ít thuốc bổ, mấy ngày nay khẳng định con bé ăn không ngon, gầy thành như vậy!Phụ nữ có thai nên có dáng vẻ mượt mà, đẫy đà! Không được, ta muốn gọi điện cho ông nhà trước, nói với ông ấy tin tức tốt này…”

Bà cầm ví tiền cùng áo khoác ngoàiđi ra cửa, lẩm bẩm tự nói, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại được, khóe miệng sắp nứt cả ra.

Trác Viện nghĩ cả đời này mình cũng không đi vào căn phòng này nữa, không nghĩ tới mới mấy thángcô đã trởlại.

Thêm Bình Luận