Thỉnh thoảng cũng thấy cô đi theo Trác Chinh xuất hiện ở hội nghị thương nhân, cô luôn xấu hổ núp đằng sau anh trai, cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau.
Trước kia Trác Viện thường ở chung một chỗ chơi đùa với Kỷ Manh Manh, hai nữ sinh thường chơi đùa ở trong phòng, náo nhiệt tới mức như muốn lật tung nóc nhà lên.
Khi đó cô nhìn thấy ai cũng thân thiết tươi cười, mặc dù ở trước mặt anh luôn xấu hổ nhưng anh vẫn có ấn tượng sâu với nụ cười ngọt ngào của cô.
Chẳng qua là ba năm không gặp làm cho anh không nhịn được liền liếc mắt nhìn. Nụ cười tươi tắn cùng ánh mắt trong trẻo khi xưa đã không thấy, điểm duy nhất không xa lạ chính là, khi cô khẩn trương thường cắn đôi môi, thói quen xoắn ngón tay vẫn không thay đổi.
Tiếng nói của Kỷ Nhất Thế đột nhiên vang lên, cô sợ hết hồn vội vàng thu lại tầm mắt trên cổ họng anh.
Trác Viện phát hiện cổ họng có chút khô nóng, để che giấu cảm giác bất an cùng bối rối trong lòng, cô vội vàng bưng tách cà phê lên, uống một ngụm nhỏ.
“Ách…” Cô cầm tách cà phê trong tay, không dám nhìn thẳng mắt anh liền nhìn tách cà phê, “Trước tiên chúng tôi có thể hoàn trả lại một phần nợ, phần còn lạichúng tôi sẽ trả dần theo tháng, nhất định sẽ giao nộp.”
Đối với giọng nói gấp gáp của Trác Viện, Kỷ Nhất Thế chỉ híp híp mắt, “Tại sao không phải là Trác Chinh tới tìm tôi?” Anh nhớ bác Trác đối với đứa con gái riêng này, tuy rất thương yêu nhưng cũng không cho tham dự quá nhiều vào công ty Trác thị.
“Anh trai của em…. Công ty có việc, cho nên em giúp anh ấy….” Trác Viện không dám nói cho Kỷ Nhất Thế biết, thật ra thì anh trai cô không biết cô đến tìm Kỷ Nhất Thế.
Cô cũng không dám nói cho Kỷ Nhất Thế biết, chỉ cần có thể trả hết nợ nần, bác gái cũng không ép cô phải gả cho bác Giang. Bác gái nói cho cô biết, người duy nhất có thể giúp cô là Kỷ Nhất Thế.
“Em có biết công ty Trác thị thiếu ngân hàng bao nhiêu tiền không?”
“Em cũng không rõ lắm….Hình như là vài tỷ.” Trời! Hình như mẹ Trác đã từng nói qua.
“Vài tỷ?”
“Ừ…”
Thấy cô gật đầu lúng túng, Kỷ Nhất Thế bí hiểm nhìn cô một cái, cho dù ngân hàng không thúc giục nợ nần nũa, vậy nợ nần ở bên ngoài của trác thị, cô định đi đâu xoay sở.
“Em xác định công ty Trác thị trả hết nợ ở đây, cũng không bị những chủ nợ khác thúc giục, ảnh hưởng đến hàng hóa của công ty?”
“Em… em sẽ lại đi thương lượng với họ.”
“Trác Viện, nếu như công ty Trác thị theo như em nói thật sự sẽ đúng hạn trả nợ, tôi sẽ ra mặt giúp em. Nhưng hiện tại ngay cả những chủ nợ khác em còn chưa nói, đã muốn ngân hàng dừng việc thúc giục đòi nợ lại, vậy đến lúc công ty Trác thị tuyên bố phá sản, toàn bộ số nợ ở ngân hàng cũng khó đòi, em cảm thấy tôi nên vì lời hứa hẹn trả nợ đúng hạn của em mà đùa giỡn đến sự phát triển của ngân hàng sao? Nếu như công ty Trác thị phá sản, xin hỏi em có thể nói cho tôi biết, em muốn lấy cái gì đến trả tôi?”
Kỷ Nhất Thế không nể tình mà trực tiếp chỉ ra vấn đề của cô, Trác Viện nghe thấy sắc mặt liền trắng nhợt, chợt ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén, liền vội vàng, lúng túng di chuyển tầm mắt.
Cô biết Kỷ Nhất Thế là doanh nhân, mọi việc đều coi trọng lợi ích, nhưng khi nghe thấy anh nói trắng ra như vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Sẽ không, công ty Trác thị sẽ không phá sản, xin anh tin tưởng chúng em.”
“Lúc trước Trác Chinh cầm tài sản đến vay tiền, cộng thêm khoản vay lúc trước là đã ba tháng không nộp tiền lãi, em nói xem công ty Trác thị thật sự có thành ý trả nợ sao? Nếu như không phải ngân hàng nhìn ra được công ty Trác thị không có khả năng trả nợ, cũng sẽ không quyết định ngừng cho vay, em tưởng cầm mấy tờ giấy này đến nói cho tôi biết công ty Trác thị nhất định sẽ trả tiền lại, tiền kia ở đâu? Ở đâu?” Kỷ Nhất Thế nhìn văn kiện trong tay, mặt không chút thay đổi, giống như giễu cợt cô.
Sắc mặt cô cứng đơ, chỉ cảm thấy ngực mình như đặt một tảng đá, làm cô hít thở không thông “Em…..”
“Lúc trước Trác Chinh vay tiền, tất cả đều qua tay tôi, nếu em không tin, tôi có thể bảo thư ký lấy tài liệu cho em xem qua.”
Thậm chí anh còn biết, trong đó có một ngôi nhà lấy danh nghĩa Trác Viện, sau hỏi Trác Chinh mới biết thì ra đó là đồ cưới bác Trác tính đưa cho Trác Viện khi kết hôn nhưng lại bị Trác Chinh tự tiện đem thế chấp ở ngân hàng.
“Không cần… Không cần, em không phải không tin.” Làm sao bây giờ? Nếu như Kỷ Nhất Thế không chịu đồng ý, bác gái nhất định sẽ ép cô gả cho bác Giang, trong đầu Trác Viện không ngừng hiện lên vấn đề này.
“Đối với nợ nần của công ty Trác thị, em có vấn đề gì không?” Anh giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay hỏi. Trên thực tế, để thấy cô, anh đã lùi hội nghị lại nửa giờ, hiện tại cô còn mười phút để nói chuyện.
“Em…” Cô một chữ cũng không nói được lên lời, không phải là cô không muốn tranh thủ mà là cô tự biết rõ, Kỷ Nhất Thế là muốn cô biết khó mà lui, cho nên nếu như cô vẫn tiếp tục mặt dày quấn lấy anh, chính là không biết xấu hổ.
“Em đặc biệt đến tìm tôi là vì khoản nợ của công ty Trác thị?”
“Ừ…” Nghe thấy câu trả lời của cô, Kỷ Nhất Thế mặt lạnh ném giấy tờ lên bàn. Trác Viện không ngẩng đầulên mà chỉ với tay tới lấy, tính đem giấy tờ để vào trong túi, sau đó rời đi, hiện trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc không mượn được tiền, cô nhất định sẽ bị bắt lập gia đình.
Thấy tay Trác Viện cầm lấy giấy tờ run lên, cúi đầu cắn chặt môi dưới, sợ chính mình sẽ khóc, sợ bị anh cười nhạo mình không tự lượng sức, cho nên cô chỉ muốn nhanh rời khỏi chỗ này.
“Em… Thật xin lỗi, quấy rầy thời gian quý báu của anh… em….” Trác Viện nghĩ mình có thể lập tức rời đi, nhưng cô còn chưa nói hết, điện thoại trong túi xách lại vang lên.
Cô không dám nhận, lúc này người gọi điện cho cô không ai khác chính là người muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân của ông ta- Giang Gia Văn.
Cô làm bộ như không nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, tiếp tục đem giấy tờ nhét vào trong túi, hi vọng chuông điện thoại có thể dừng lại. Đáng tiếc, đối phương dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nhấn, cho đến khi gọi được.
“Nghe điện thoại.” Giọng nói ra lệnh của Kỷ Nhất Thế truyền đến, cắt đứt động tác khẩn trương của Trác Viện.
Lời của anh làm Trác Viện dừng động tác lại, đôi môi nhếch lên, không nói gì lại tiếp tục thu thập giấy tờ trên bàn, đem tất cả đặt vào trong túi.
“Hay là muốn tôi nhận giúp em?” Anh nói xong, thân hình cao lớn đứng dậy, bá đạo nghiêng ngườiđịnh cầm lấy túi xách của Trác Viện, cô bị dọa sợ đến mức vội vàng đoạt lại túi xách, ôm thật chặt trước ngực.
“Không nên!”
“Ai gọi điện thoại tới?” Thấy cô bị tiếng điện thoại làm cho sợ đến toàn thân run rẩy, Kỷ Nhất Thế không vui hỏi.
“Có thể là anh trai của em….” Cô giải thích, tiếng chuông điện thoại di động vẫn vang lên trong túi xách.
“Nếu là anh trai của em, vậy thì nhận.” Không cho cô cự tuyệt, Kỷ Nhất Thế ngồi trên ghế sofa nhìn cô.
Trác Viện nghĩ thầm, dù sao cũng không thoát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở túi xách, lấy điện thoại di động ra nghe.
“A lô…”
“Trác Viện, cháu đang ở đâu? Không phải chú đã nói hôm nay sẽ mời cháu ăn cơm sao?” đầu kia truyền đến âm thanh của Giang Gia Văn.
“Bác Giang….. Thật xin lỗi, hôm nay cháu không thể ăn cơm….”
“Bác nói rồi, chỉ cần cháu làʍ t̠ìиɦ nhân của bác, nợ nần của anh trai cháu bác sẽ xóa, sao cháu mãi không trả lời rõ? Bác xem cháu nên biết điều một chút đi theo bác. Bác đã nói cho bà Trác, chỉ cần cháu gật đầu, bác liền đón cháu đến biệt thự tư nhân của bác.” Giang Gia Văn nói ở đầu dây điện thoại bên kia, Trác Viện chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không muốn nghe ông ta nói những thứ này.
Lần gần nhất Giang Gia Văn tới nhà, nhìn cô thì luôn híp híp mắt lại, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hơn nữa tuổi tác của ông ta lại nhiều như vậy, cô thật không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của ông ta….