Chương 2: Cháu nghe Thời Vũ

Sáng sớm, trời vẫn còn nhiều mây. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài lọt qua bức màn tiến vào căn phòng tối tăm.

Chúc Thời Vũ bị đánh thức bởi một tiếng đập cửa lớn.

"Mới sáng sớm, bà kêu Điểm Điểm làm gì, để con bé dậy nói không được sao?"

"Không được, bây giờ tôi muốn tìm nó hỏi rõ ràng, cái vé máy bay này là có ý gì?!”

Lời nói ầm ĩ qua cánh cửa truyền vào trong tai, Chúc Thời Vũ dần dần thanh tĩnh, không còn buồn ngủ nữa.

"Vé máy bay gì? " Cô mặc bộ đồ ngủ mở cửa, mới vừa đứng yên liền nhìn thấy Chúc An Viễn và Chu Trân ở ngoài cửa, một cái phong bì màu trắng bị dùng sức ném lên người cô.

"Tự xem đi!" Bệnh nặng vừa mới khỏi đã bị tức giận đến đỏ bừng mặt, hô hấp dồn dập.

Chu Trân năm nay đã ngoài 50 tuổi, không biết từ khi nào, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đã hằn sâu. Mấy năm gần đây, chúng nó dường như bạc đi với tốc độ ánh sáng.

Chúc An Viễn lo lắng liếc nhìn vợ, không rảnh lo khuyên giải an ủi, vội vàng cúi đầu đỡ lấy Chu Trân, vỗ vỗ ngực của bà.

"Bác sĩ đã dặn bà đừng quá kích động, Điểm Điểm đã đáp ứng với chúng ta trở về, bà đừng không thấy gió thì nhận định nó chính là mưa, bình tĩnh lại trước, hỏi Điểm Điểm cụ thể là xảy ra chuyện gì."

Chu Trân nghe xong lời này, không hiểu sao, cứ như là bị một thùng nước lạnh dội vào đầu, đột nhiên bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Chúc Thời Vũ.

"Vậy cô nói đi, đây là có chuyện gì."

Chúc Thời Vũ sớm đã cúi đầu, thấy rõ tấm vé trên tay. Chuyến bay được viết rõ ràng trên đó. Mười giờ sáng ngày mốt, bay từ Ôn Bắc đến Bắc Kinh, hành khách là Chúc Thời Vũ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Cô nhớ tới tin nhắn nhóm công tác của công ty cũ mà cô bỏ qua mấy ngày trước, lúc đó hình như có người tag cô vào. Từ chức đã gần nửa tháng, Chúc Thời Vũ cũng không để ý, nhấp chuột trượt đến cuối, thoát khỏi cuộc trò chuyện.

Nghĩ vậy, cô quay trở lại phòng, mở điện thoại di động lên, quả nhiên có một loạt tin nhắn nằm trong danh sách Wechat không làm phiền.

Tin nhắn mới nhất, từ một ngày trước, là quản lý trực tiếp của cô. Báo cho Chúc Thời Vũ, bởi vì điện thoại di động của cô không gọi được, các loại phương thức khác cũng không thể nào liên hệ, nên vé máy bay đã được gửi thẳng đến nhà cô, hi vọng cô sẽ trả lời anh ta sau khi nhận được.

Trước đó không lâu, để thuận tiện, Chúc Thời Vũ đã đổi thẻ điện thoại nội địa, số mới cũng không thông báo cho đồng nghiệp cũ trong công ty. Cô nhanh chóng đọc xong tin nhắn lúc trước chưa đọc, hít một hơi dài rồi nặng nề xoa lông mày.

Chúc Thời Vũ từng học biên đạo ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp cô làm cho một công ty video website, từ trợ lý quay phim đến trưởng dự án. Trong thời gian đó, cô đã tự mình làm ra rất nhiều nội dung quay phim.

Một trong số đó là quảng cáo hợp tác với một nhãn hàng, do có sự thay đổi người phát ngôn, khách hàng bên kia không đưa ra được phương án phù hợp, công ty đã tạm dừng dự án, đến bây giờ đã gần nửa năm.

Tuần trước, bên phía người phát ngôn chỉ định, đột nhiên muốn bắt đầu lại quá trình quay chụp.

Thời điểm đó Chúc Thời Vũ từ chức vội vàng, nhưng chỉ ngắn ngủi ba ngày cô đã bàn giao lại công việc đang tiến hành trong tay cho các đồng nghiệp, một số tài liệu ban đầu của dự án cũng được lưu trữ trên máy tính.

Bên trong là quảng cáo này nọ, đại khái tư liệu kế hoạch đều có, nhưng một số chi tiết quan trọng phải được đích thân cô tới xác nhận. Trước đây, Chúc Thời Vũ đàm phán với đối phương với tư cách là người phụ trách, hiện tại khách hàng sẽ đến công ty tham gia hội nghị dự án vào ngày mốt.

—Thương hiệu này là đứng đầu trong nghành, công ty rất coi trọng, vị lãnh đạo cũ có ý để Chúc Thời Vũ bay một chuyến trở lại, sau đó cô sẽ được tiền thưởng trợ cấp như các dự án bình thường.

Tình thế cấp bách, mất liên lạc với cô, trợ lý đành phải tìm địa chỉ nhà lúc trước cô điền trong hồ sơ, trực tiếp gửi tư liệu cùng vé máy bay lại đây.

Bởi vậy buổi sáng mới xuất hiện một màn này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Chúc Thời Vũ ngồi trên sô pha, lòng bàn tay nắm chặt điện thoại, lời ít mà ý nhiều giải thích xong tiền căn hậu quả(1), phòng khách liền rơi vào yên tĩnh. Chu Trân hé môi, đang muốn nói thì đột nhiên ho khan dữ dội, sau khi Chúc An Viễn liên tục vỗ lưng an ủi, bà mới ngừng lại, hai tay ấn chặt vào ngực, môi tái nhợt.

(1)Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay

Chúc Thời Vũ giật giật môi, cuối cùng vẫn mím chặt.

“Tôi không quan tâm công ty cũ của cô thế nào, dù sao cũng đã từ chức, cô không được phép đi.” Bà khó khăn bình tĩnh lại, nâng mắt, nặng nề nói.

“Đúng vậy Tiểu Vũ, con đã từ chức lâu như vậy, sao đột nhiên lại gọi con qua.” Chúc An Viễn cũng lo lắng sốt ruột nhìn cô, ngữ khí không tán đồng.

“Công việc còn chưa được bàn giao, con phải chịu trách nhiệm. Đây là thỏa thuận con cùng công ty ký kết.” Chúc Thời Vũ kiên nhẫn giải thích, cố gắng thuyết phục họ.

“Huống hồ, đi một ngày con liền trở về.”

Chu Trân đẩy Chúc An Viễn ra, cố gắng ngồi thẳng dậy, môi căng ra thành một đường thẳng, mở miệng: “Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, tôi sẽ trả.”

Cuối cùng thì Chúc Thời Vũ cũng không qua tới. Trải qua một phen trò chuyện và xin lỗi, hội nghị đã được chuyển thành kết nối video trực tiếp. Cô dành cả ngày để thương lượng với tất cả các bên. Trước khi kết thúc, cô uyển chuyển từ chối lời mời cuộc họp thường niên của công ty.

Cuộc nói chuyện kéo dài từ sáng đến tối, tắt máy tính đi, Chúc Thời Vũ đứng lên mới phát hiện, miệng lưỡi đều khô, môi cũng bong tróc.

Bởi vì chuyện này bầu không khí trong nhà liền giảm xuống, liên tiếp mấy ngày, trên bàn ăn đều vô cùng yên lặng.

Chúc Thời Vũ đã không ở nhà nhiều năm, nên khó tránh khỏi việc không quen, thời gian trước bởi vì cô từ chức về nhà nên quan hệ mới thoáng hòa hoãn lại.

“Mấy ngày nay con có liên hệ với Tiểu Mạnh không?”

Trên bàn ăn sáng, không khí có chút yên tĩnh, Chu Trân đột nhiên mở miệng, tiếng chén đũa va chạm chợt biến mất, Chúc Thời Vũ cùng Chúc An Viễn không hẹn cùng đồng thời dừng lại.

“Vâng.” Chúc Thời Vũ ngừng lại một lúc: “Cũng không nhiều lắm.”

“Hai ngày nay xem cậu ấy có thời gian không. Ba mẹ làm mấy món ăn, nói cậu ấy đến nhà dùng bữa, coi như cho chúng ta gặp mặt.” Chu Trân thản nhiên nói, “Lâu như vậy không gặp Tiểu Mạnh, không biết bộ dáng hiện tại như thế nào.”

Chúc Thời Vũ im lặng ngồi đó, Chúc An Viên chậm rãi bưng chén lấy muỗng múc cháo, toàn bộ quá trình không phát ra chút động tĩnh. Hồi lâu, thanh âm Chúc Thời Vũ vang lên: “Con sẽ hỏi anh ấy.”

Ảnh đại diện của Mạnh Tư Ý là một bức vẽ màu trắng đơn giản, như là một đám mây trắng vẽ bằng màu nước, ở giữa mơ hồ có hình bọt nước. Chúc Thời Vũ mở khung trò chuyện của hai người, lướt từ dưới lên, đều là cuộc đối thoại ngắn ngủi hằng ngày, thực bình đạm, nhưng lịch sử trò chuyện lại quá trống. Lần lâu nhất là, hai người không liên lạc trong hai ba ngày.

Cô không cắt đứt liên lạc, cũng không cố ý đi tìm đối phương, chỉ là thời gian trôi qua thật mau, mới phát hiện hai người đã mấy ngày không liên lạc.

Đêm đó, trước khi Chúc Thời Vũ ngủ, thời gian cũng gần mười hai giờ, di động cô nhận được một tin nhắn. Đến từ Mạnh Tư Ý [Ngủ ngon.]

Trong nháy mắt kia, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Chúc Thời Vũ dường như lại ngửi thấy mùi vị nước biển hòa lẫn chút hương chanh.

Còn về lời mời ăn cơm, Chúc Thời Vũ một phen sắp xếp từ ngữ, rồi gửi qua. Mạnh Tư Ý trả lời rất nhanh, anh không hỏi nhiều, đồng ý rồi trực tiếp hẹn ngày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Chu Trân và Chúc An Viễn đều có vẻ rất vui, bắt tay vào chuẩn bị món ăn từ sớm, ước định tới cửa chào hỏi cùng ngày, bên ngoài trời mới vừa sáng, Chúc Thời Vũ rời giường liền nghe thấy tiếng băm đồ ăn từ trong phòng bếp.

Trên thớt là nhân thịt hải sản, còn có vỏ bánh sủi cảo. Sủi cảo hải sản là sở trường của Chu Trân. Từ khi rời nhà đi học đại học, Chúc Thời Vũ cũng chưa từng được ăn lại.

Trong kỳ tuyển sinh đại học, cô nhất quyết nộp đơn xin vào các trường chuyên nghành biên đạo ở Bắc Kinh, cùng với người nhà xảy ra mâu thuẫn. Trong những năm sau khi tốt nghiệp, cô khăng khăng ở lại Bắc Kinh, từ chối yêu cầu về nhà. Từ đó, không khí trong nhà liền trở nên hoàn toàn căng thẳng.

Từ đó trở đi, Chu Trân cũng không nói lời nào với cô nữa.

Mạnh Tư Ý đến thực đúng giờ, hơn nữa còn lễ phép đến trước nửa tiếng, đến cửa hai tay cầm đầy quà, Chúc Thời Vũ vừa mở cửa, cô bị sự long trọng của anh dọa sợ.

“Anh... sao lại mang nhiều đồ đến vậy?” Chúc Thời Vũ quay đầu nhìn lại phòng bếp, nhỏ giọng nói với anh.

"Lần đầu tiên tôi đến thăm, đây là lễ nghĩa cơ bản." Mạnh Tư Ý đứng thẳng ngoài cửa, mặt mày đoan chính bình tĩnh.

Chúc Thời Vũ nghe xong, khẽ gật đầu không nói gì, nghiêng người cho anh vào.

Hai người trong bếp sớm đã nghe thấy âm thanh, vội vàng cởi tạp dề, tiếp đãi nhiệt tình.

"Tiểu Mạnh, cậu đến rồi. Sao còn mang nhiều đồ như vậy, quá long trọng rồi. Lần sau tới không cần mang theo những thứ này, cứ coi đây là nhà mình. "

Chu Trân thân thiết cười nói, mời anh ngồi xuống sô pha. Chúc An Viễn vội vàng nhận lấy quà trong tay anh, trân trọng đặt trên tủ trong phòng khách.

“Uống trà không? Đây là trà Mao Tiêm yêu thích của chú, hay là nước ấm?”

Bởi vì sự xuất hiện của Mạnh Tư Ý không khí lạnh lẽo trong nhà nhiều ngày nay đã ấm áp hơn, so với sự náo nhiệt của mọi người, Chúc Thời Vũ an tĩnh ngồi một bên trên sô pha càng giống như một người ngoài cuộc.

Trên bàn có sáu món mặn, một món canh, đủ sắc đủ vị, con tôm được bày biện tinh xảo nằm ở đĩa.

“Tiểu Mạnh, mau nếm thử tay nghề của chú với dì.” Hai người nhiệt tình tiếp đón Mạnh Tư Ý, chỉ chốc lát, trong chén của anh đầy ắp đồ ăn.

Đĩa sủi cảo hải sản đặt gần Chúc Thời Vũ nhất, cô gắp một cái bỏ vào bát, vừa cắn một ngụm, hương vị quen thuộc xỗ thẳng vào mũi. Hơi nóng làm mắt cô đỏ lên. Cái hương vị này cơ hồ đã gắn liền với cô những năm cuối cao trung.

Cấp ba đã vất vả, nhất là năm cuối, áp lực học tập càng nặng nề hơn, nhà trường cũng quản lý rất nghiêm, sáng tối không ai được phép nghỉ tiết tự học, mỗi ngày đều phải tới trường trước bình minh.

Đoạn thời gian kia, Chu Trân sợ cô vất vả, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên mỗi tối hôm trước đều đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm sủi cảo, sáng hôm sau gói lại đưa cho cô đem đến trường.

Suốt một năm, ba trăm ngày đều làm đủ, về sau sợ cô chán ăn, biến đổi đa dạng các món ăn khác cho cô.

Trước khi cùng gia đình xảy ra bất hòa, Chúc Thời Vũ được họ coi như trân bảo dốc lòng che chở suốt mười tám năm.

Trời mưa mang ô, trời lạnh thêm áo ấm, sinh bệnh ở cạnh giường tỉ mỉ chăm sóc, thức ăn, quần áo đều chuẩn bị tốt nhất cho cô. Từ nhỏ đến lớn, Chúc thời Vũ cũng chưa lần nào vào bếp.

Điều cô nhớ nhất, là mâm trái cây ăn không hết đặt trên bàn phòng sách. Là mỗi lần cô muốn giúp việc nhà đều bị bà đẩy vào phòng sách. Là vô số sự quan tâm và cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Chúc Thời Vũ gắt gao cúi đầu, ngực chua xót, khóe mắt không tự chủ được ướŧ áŧ, liền nhanh chóng kiềm chế mà nuốt vào. Cuối cùng, cô há miệng ăn hết cái sủi cảo trong chén, cũng không ăn thêm cái nữa.

Đến khi bữa cơm kết thúc, trời cũng đã chạng vạng tối.

Mạnh Tư Ý buông đũa xuống, như thường lệ cầm lấy một bên khăn giấy. Không khí sôi nổi trên bàn ăn như bị bấm nút tạm dừng, không khí im bặt trong giây lát.

Chúc Thời Vũ không rõ nguyên do ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Trân cùng Chúc An Viễn liếc nhìn nhau, sau đó ánh mắt dừng trên người Mạnh Tư Ý, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.

Trái tim cô nhảy dựng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an cùng dấu hiệu nào đó.

Giây tiếp theo, cô nghe được Chu Trân hỏi Mạnh Tư Ý

“Cháu tính toán khi nào thì kết hôn?” Mạnh Tư Ý hơi dừng lại, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn Chúc Thời Vũ. Nữ nhân ngồi đó, khuôn mặt thanh tú trắng như sứ, đôi mắt hơi mở to, sau một lúc cũng không có phản ứng, như là đang sững sờ.

Anh thu hồi tầm mắt, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn đĩa sứ trắng trên bàn, bộ dáng dịu dàng ân cần.

“Cháu nghe Thời Vũ, cô ấy muốn khi nào kết hôn, cháu đều có thể.”

https://trichnguvt.blogspot.com/?m=1&fbclid=IwAR1qt9E-MSsFaD5SjKHu-ujkpNWrk3k7xyu835yunJlqvgGM_8TxLdcU2NQ