Chương 6: Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 (H)

Người đang đè cô hình như rất thích việc cô cố gắng chạm vào mình, anh tùng sức đâm vào thật mạnh, phía dưới bị làm tới mức Vệ Nễ cảm giác từ đầu tới chân mình sẽ không bao giờ hết sướиɠ, điều này làm cô sợ hãi, cô nghe tiếng Chu Tập thở hổn hển bên tai mình. Còn nghe được giọng Chu Tập đang nói, anh gọi cô là cục cưng, ngoài miệng thì dịu dàng, côn ŧᏂịŧ lại hung hăng đâm vào nơi sâu nhất, thậm chí Vệ Nễ còn thấy đau.

Cô thất thần chảy nước mắt, mơ hồ nghe được tiếng nước òm ọp, hạ thể của hai người như da thịt, hận không thể hòa làm một với nhau.

Quá phóng túng, Vệ Nễ nghĩ.

Cô luồn tay ra để mặc Chu Tập trêu đùa mình.

Không biết qua bao lâu, Chu Tập rên một tiếng, cuối cùng anh bắn ra, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình. Cho tới lúc này, Vệ Nễ được hơi thở quen thuộc ôm chặt, cô mới thả lỏng dần.

Một đêm trôi qua.

Cơ thể nhỏ nhắn của Vệ Nễ được Chu Tập ôm vào lòng, cơ thể đã đỏ bừng, nhất là bầu ngực, lúc đưa đẩy Chu Tập đã ngậm lấy chúng, anh vùi cả mặt vào ngực Vệ Nễ, ngửi mùi cơ thể cô, hơi thở nóng bỏng như muốn xuyên qua máu chui vào bên trong cô, giống như huyết nhục trong người cô.

Ánh đèn trên đầu làm Vệ Nễ chói mắt, cô cảm thấy mình sắp chết, lúc này trong đầu cô bị tìиɧ ɖu͙© làm mơ màng thì cô đột nhiên nhớ tới chậu hoa hồng kia.

Lúc cao trào Vệ Nễ đã nhìn chậu hoa ở ban công mà khóc, cô vùi mặt vào cổ Chu Tập, nước mắt ấm áp chảy lên người anh, Chu Tập hôn cô, mυ"ŧ thật sâu, dịu dàng nhưng không tha, Vệ Nễ thút thít, lúc sắp ngủ vì nụ hôn dịu dàng từ anh, đột nhiên một dòng nước nóng ấm bắn vào cơ thể làm cô tỉnh táo.

Chu Tập không đeo bao.

Vệ Nễ mỏi mệt nhắm mắt lại.

Không sao, Vệ Nễ nghĩ.

Nếu Chu Tập nói thì cô tin, cô bằng lòng sinh con cho anh, đứa bé đó nhất định sẽ rất giống Chu Tập, cô nghĩ đến thế giới này sẽ sinh ra một đứa trẻ trên giống Chu Tập thì trái tim mềm mại vô cùng.

Vệ Nễ ôm chặt Chu Tập, nói với anh: “Em… em yêu anh… Em yêu anh… Chu Tập…”

Chu Tập sửng sốt, Vệ Nễ chưa từng thổ lộ tình cảm với anh trắng trợn như vậy, tuy anh biết Vệ Nễ yêu mình, nhưng khi nghe cô nói trắng ra, trong lòng anh lại ngạc nhiên, Chu Tập kéo cô từ trong lòng mình, anh thấy mặt cô đã đầy nước mắt, nhưng hôm nay anh thật sự đã bắt nạt cô hơi quá, anh mềm lòng hôn cô: “Nói lại lần nữa đi.”

Vệ Nễ ngoan ngoãn lặp lại: “Em yêu anh.”

“Anh đừng giận…”

Cô vẫn còn nhớ anh đang giận.

Chu Tập cười, côn ŧᏂịŧ vẫn còn trong cơ thể cô đang từ từ dương lên, anh bế Vệ Nễ vào phòng tắm, nhẹ nhàng đỉnh vào trong cô: “Làm lần nữa nhé.”

Vệ Nễ hít mũi, đáng thương nói: “Làm lần nữa… thì anh sẽ không giận đúng không?”

Chu Tập trêu chọc cô: “Ừm, làm lần nữa thì sẽ không giận.”

Vệ Nễ đã rất mệt, mí mắt đang đánh nhau, nhưng nghe anh nói vậy cô cố mở mắt, gật đầu: “Được…”

Cuối cùng cũng không làm, Vệ Nễ nói xong liền ngủ mất, Chu Tập nhìn cơ thể cô bị mình làm tới đỏ bừng, dấu hôn từ cổ xuống tới đùi, đầṳ ѵú cũng bị nhéo tới ửng đỏ, chỉ sờ nhẹ mà cô đã rầm rì, đột nhiên anh sinh ra cảm giác áy náy. Vì thế anh nghiêm túc tắm cho Vệ Nễ, cẩn thận kiểm tra tiểu huyệt cho cô, phát hiện nơi đó đã sưng, lúc sau anh sẽ thoa thuốc cho cô, sau đó anh ôm cô về giường.

Bên ngoài mưa vẫn còn, lúc lớn lúc nhỏ, bây giờ lại bắt đầu mưa phùn, chắc sẽ mưa tới ngày mai, đầu Vệ Nễ dí chặt vào ngực Chu Tập, trước giờ cô vẫn vậy, phải ôm chặt Chu Tập cô mới có thể ngủ

Cô rất cần anh.

Trái tim Chu Tập mềm nhũn, anh lại bắt đầu áy náy, vì vừa rồi đã bắt nạt cô quá đáng, thậm chí lúc cuối còn quên bảo hộ, anh giống như không có trách nhiệm với cô vậy.

Chỉ vì hôm nay cô đồng ý lời cầu hôn của anh.

Khiến anh vui quá mức.

Vì thế, anh nhẹ nhàng nói với Vệ Nễ: “Do cục cưng ngoan quá.”

Tiếp theo anh lại thở dài, nói với Vệ Nễ: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý, em tha thứ cho anh nhé.”

Vệ Nễ hoàn toàn không biết việc anh nói với mình, cô quá mệt, ngủ tới không biết trời đất, cô còn ngáy hơi nhỏ.

Chu Tập cười nhìn về phía sofa.

Chiếc váy màu xanh lục kia mới bị anh cởi hai lần, lúc này đó đang nằm trên sofa, đuôi váy được thiết kế như con bướm đang bay, Chu Tập nhìn nó sau đó nhắm mắt ngủ, trong mơ anh thấy một con bướm, hóa ra cô là con bướm màu xanh kia.

Vẫn là ngày mưa, anh ngồi trong xe, thấy com bướm đó đang chạy về phía anh, cô vẫn mặc chiếc váy đó, cánh bướm không ngừng nhảy múa trong mưa, mái tóc đen óng ả đong đưa, như thứ gì đó cào nhẹ vào lòng anh.

Vì thế, Chu Tập đành phải duỗi tay bắt lấy cô.

Con bướm đó vô cùng ngoan.

Anh dễ dàng bắt được

Bắt được.

Sau đó.

Không thể nào buông tay được nữa.