Chương 71: Hứa Trình và Ngu Bắc (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A36

Tôi thích anh, cũng thích làʍ t̠ìиɦ với anh.

Tôi thích làm mọi chuyện nguy hiểm với anh, chẳng hạn như khi bố mẹ ở phòng khách, chúng tôi trốn trong phòng ngủ âu yếm nhau, hoặc chẳng hạn, trong khi dòng xe cộ đông đúc đang di chuyển dưới lầu, chúng tôi khỏa thân đứng làʍ t̠ìиɦ trước cửa sổ kính sát đất.

Loại kí©h thí©ɧ này có thể xoa dịu mọi lo lắng của tôi một cách hữu hiệu, càng nguy hiểm tôi lại càng vui sướиɠ.

Bỗng nhiên tôi hiểu tại sao một số người lại thích SM.

Tôi tình cờ thấy nó trên mạng, lúc đầu tôi thấy không thể chấp nhận được, nhưng sau này nghiêm túc suy nghĩ lại, thực ra thứ chúng tôi theo đuổi cũng giống vậy.

Kí©h thí©ɧ tinh thần và thể xác có thể đưa chúng tôi đến những nơi thăng hoa hơn.

Bình thường tôi luôn tỏ ra từ tốn, thản nhiên, vì vậy khi làʍ t̠ìиɦ, tôi cần tìm một ‘lối thoát’ khác.

Anh nói: “Anh thực sự không ngờ, hóa ra em lại là nhóc dâʍ đãиɠ.”

Lúc đó chúng tôi đang nằm trên giường anh, bố mẹ xem TV ngoài phòng khách.

Qυầи ɭóŧ của tôi bị cuốn trong chăn, quần áo còn lại trên người đã bị lột ra ném sang bên cạnh.

Anh vừa đè tôi cᏂị©Ꮒ, vừa hạ giọng thủ thỉ bên tai tôi.

Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng TV bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bố mẹ trò chuyện, mấy lần tôi suýt mất khống chế hét lên.

Cũng may anh kịp thời bịt miệng tôi, tăng tốc độ đâm rút khiến tôi mém ngất xỉu.

Mùa hè này, hầu như ngày nào chúng tôi cũng vậy.

Chúng tôi không ngừng nói những lời âu yếm với nhau, càng không ngừng làʍ t̠ìиɦ, thậm chí đã bạo đến mức tôi thò tay xuống đũng quần anh khi đang ăn cơm.

Bố mẹ ngồi ngay trước mặt chúng tôi, lúc Tiểu Bắc đi xới cơm xong quay lại, nó hoảng sợ đến mức suýt làm rơi bát.

Còn tôi như đứa trẻ ranh mãnh thành công với trò đùa ác của mình, mỉm cười với nó.

Có lẽ là để tạo không gian riêng cho chúng tôi, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Tiểu Bắc thường chạy ra ngoài chơi.

Nó không ở nhà, phòng ngủ này là của tôi và anh.

Thực lòng tôi hơi áy náy, nhưng Tiểu Bắc nói: “Em làm thế vì bản thân thôi, ngày nào cũng nhìn hai người, em sắp bị tâm thần phân liệt rồi.”

Sau đó, có một đêm Tiểu Bắc không về, khi thức dậy vào nửa đêm, tôi và anh làʍ t̠ìиɦ, lúc đó tôi không quan tâm lắm vì Tiểu Bắc rất ít khi không về ngủ buổi tối.

Dường như anh biết suy nghĩ của tôi, vừa tách hai chân tôi ra vừa nói: “Đừng lo, bây giờ em ấy cũng đang sung sướиɠ như chúng ta.”

Tôi không kịp hỏi cũng chẳng kịp nghĩ thêm thì anh bất ngờ chen vào, cuốn hồn tôi đi.

Mãi một thời gian dài tôi vẫn không thể hiểu ý anh, cho đến khi tôi và Tiểu Bắc nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường đại học, để ăn mừng chúng tôi đỗ trường đại học lý tưởng, bố mẹ đồng ý cho chúng tôi tự đi du lịch.

Đó quả thực là ngôi trường lý tưởng, tôi không đỗ vào trường của anh, nhưng chúng tôi ở cùng một thành phố, hơn nữa rất gần nhau.

Mấy hôm sau, chúng tôi khởi hành, bốn người… Anh, tôi, Tiểu Bắc và Hứa Trình.

Chúng tôi đến một thành phố ven biển, thuê một căn homestay. Đêm đầu tiên đến đó, tôi và anh cᏂị©Ꮒ một trận đã đời, cᏂị©Ꮒ xong thì vào phòng tắm để tắm rửa.

Muốn vào phòng tắm phải đi qua phòng của Hứa Trình, điều khiến tôi không ngờ là âm thanh nghe-là-biết-đang-làm-gì phát ra từ phòng nó.

Tôi chẳng cần nghĩ thêm cũng biết hai người bên trong là ai.

Lúc đó, bàn tay chỉ quấn một tấm chăn của tôi run lên, tôi không ngờ Tiểu Bắc đến với Hứa Trình.

Chắc cũng giống hồi đó nó không ngờ tôi ở bên anh.

Có lẽ ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào cửa kinh khủng quá, anh lại gần hôn lên đôi mắt tôi rồi nói: “Đi thôi, tắm rửa nào, lát nữa hai người kia cũng phải dùng phòng tắm.”