Chương 7: Giấc mơ (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A4

Nhiệt độ trên tay anh rất cao.

Lúc anh đến dìu tôi, một tay giữ cánh tay phải của tôi, một tay nắm lấy cổ tay tôi.

Như một ngọn lửa.

Còn tôi như tờ giấy mỏng dễ cháy, bị bắt lửa sẽ bắt đầu cháy rực.

Thật ra tôi đâu yếu ớt vậy, không ai đỡ cũng chẳng sao.

Hồi bé mẹ tôi đi làm để tôi và em trai ở nhà, mọi chuyện đều do chúng tôi tự làm. Có một lần hai chúng tôi di chuyển đồ đạc, tôi bị rơi đồ vào chân, em trai đã tả chân tôi như chiếc bánh bao đường nâu.

Lúc đó còn chẳng thấy gì, bây giờ lại càng không.

Tôi nói: “Không cần đâu…”

Nhưng anh không để ý tới lời tôi, chỉ quay lại gọi em trai tôi: “Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”

Thằng em tôi một khi đã ngủ thì sấm đánh bên ngoài cũng không biết. Chất lượng giấc ngủ của nó siêu tốt, gọi như thế chắc chắn nó không dậy.

Tôi vịn vào lan can giường, vươn tay vỗ vào người nó.

Em tôi ngủ mơ màng, nắm tay tôi cắn một phát theo thói quen.

“Tật xấu gì vậy?” Anh đứng bên cạnh kéo tay tôi lại, nói với em tôi, “Đi ăn cơm.”

Trước đây tôi đã bảo thằng nhóc là đừng cắn tôi mỗi khi tôi đánh thức nó như vậy.

Nhưng bao năm qua nó vẫn không bỏ được tật xấu này. Giờ thì hay rồi, xem ra có người có thể trị nó.

Tôi nhìn nó cười, cảm thấy biểu cảm ngơ ngác của nó thật buồn cười.

Tôi nói: “Tiểu Bắc, đừng ngủ nữa, dậy ăn đi. Đừng để mọi người đợi em.”

Anh đỡ tôi đi ra, em trai tôi cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Hai người đỡ tôi hai bên, nói thật là tôi hơi khó chịu.

Tôi nghe anh nói: “Tối ngủ em đừng ngáy.”

Em tôi “Hơ” một tiếng, hỏi tôi: “Em ngáy á? Em đâu có?”

Tôi vừa định nói không thì nghe anh lạnh lùng bảo nó: “Em ngáy.”

Tôi không dám phản bác. Mặc dù thái độ của anh đối với chúng tôi đã bắt đầu dịu đi, nhưng tôi vẫn hơi sợ anh.

Em tôi đứng bên cạnh lẩm bẩm như đang tự nghi ngờ bản thân. Tôi nín cười, chỉ cho rằng đó là trò đùa của anh.

Đây là bữa cơm đầu tiên từ khi chúng tôi đến ngôi nhà này, rất phong phú.

Trước kia chúng tôi sống bên đó, mặc dù cuộc sống không quá eo hẹp nhưng đúng là phải chi tiêu cẩn thận.

Ba người, mỗi bữa một món, hiếm khi bày cả một bàn lớn như thế này.

Nào cá nào thịt, món nào trông cũng ngon.

Ngón tay tôi xoa nhẹ chiếc đũa.

Đũa ở đây cũng khác so với loại chúng tôi từng dùng trước đó.

Loại mà chúng tôi từng dùng là đũa tre cũ kỹ, một vài chiếc đã bị cháy đen do đặt trên nồi khi nấu mì.

Còn đôi đũa trong tay tôi lúc này có màu đen, không biết làm bằng chất liệu gì mà cầm rất nặng, cảm giác khá lạnh.

Bố và mẹ ngồi đối diện, ba đứa chúng tôi ngồi một bên.

“Ăn cơm đi, ăn nhiều vào.” Câu này là do bố nói, ông nói với chúng tôi rồi nhìn sang mẹ, dịu dàng cất tiếng: “Chặng đường vừa rồi thật vất vả với mấy mẹ con, đáng lẽ anh phải đi đón mọi người.”

Tôi ngồi đối diện nghe họ nói chuyện, có thể cảm giác được mẹ tôi rất vui.

Nhưng từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn bận tâm đến mối quan hệ của họ. Mẹ tôi… Bà là kẻ thứ ba ư?

“Ăn đi.” Anh ngồi bên trái tôi thúc khuỷu tay, nói, “Bảo em trai em ăn cơm đi, cậu nhóc sắp rơi nước miếng rồi.”

Tôi nhìn Tiểu Bắc cười nói: “Đói thì ăn đi.”

Tiểu Bắc cười cười, bắt đầu mạnh dạn ăn cơm.

Tôi vẫn hơi ngượng ngùng mỗi khi vươn đũa ra, luôn cảm giác đây không phải nhà tôi.

Chúng tôi chỉ là những vị khách tạm bợ, sớm muộn gì cũng phải ra đi.

Càng nghĩ càng thấy tội lỗi.

Tôi mím môi, dùng răng xé lớp da nứt nẻ trên môi.

Môi đau lắm, lúc vươn lưỡi ra liếʍ còn nếm được vị máu.

“Ăn đi.”

Người vừa nói là anh trai, anh gắp một miếng cá cho tôi.

“Miếng này không có xương,” Anh không nhìn tôi, cũng chẳng có biểu cảm gì, “Ăn mau lên, người ăn xong cuối cùng phải rửa bát nhé.”

Không biết tại sao, có thể là ảo giác của tôi, hình như anh đang đỏ mặt.