Chương 38: Hiến dâng (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B19

Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là một chuyện rất kí©h thí©ɧ.

Cách đây rất lâu, tôi từng nghĩ hành động này thật đáng khinh, trái với luân thường đạo đức con người.

Nhưng sau khi gặp được Ngu Nam, tôi phải thừa nhận rằng một khi du͙© vọиɠ tội lỗi sinh sôi, con người sẽ không còn là con người thuần túy nữa, thứ gọi là đạo đức sẽ bị nhốt vào quan tài trong lòng.

Con người luôn bị du͙© vọиɠ điều khiển, dù là thánh cũng vậy.

Huống chi tôi và Ngu Nam chỉ là người bình thường, chúng tôi mười bảy mười tám tuổi, chưa được thấy thế giới rộng lớn và cuộc đời xa xăm. Với chúng tôi, tình yêu kiểu này không thể trốn tránh, cũng chẳng thể cưỡng lại.

Tôi yêu em ấy, coi em như viên ngọc trai biển sâu mà kiếp này khó lắm mới gặp được, chỉ muốn giữ viên ngọc này trong lòng bảo vệ cả ngày lẫn đêm.

Để viên ngọc này nghe thấy nhịp tim tôi, vì nhịp tim cũng là do em.

Mỗi tối khi em trai chúng tôi đã ngủ, chúng tôi sẽ bí mật hôn nhau, em vẫn rất căng thẳng, sợ bị em trai phát hiện.

Thấy dáng vẻ cẩn thận của em, tôi rất thích trêu em, thỉnh thoảng lại cố ý vói tay vào áo ngủ của em, vừa chạm vào em sẽ lập tức cắn môi, nhìn tôi rất đáng thương.

Em như vậy rất giống trái đào bị người ta bóp chảy nước, vừa đáng yêu vừa thơm ngon.

Sau khi xác định quan hệ, số lần tôi mơ thấy em càng nhiều hơn, rất nhiều lần đều là cảnh giống nhau, tôi nằm bên dòng suối nhỏ, em nằm trên người tôi hôn môi.

Giống như giấc mơ tôi từng mơ trước khi gặp em.

Chẳng qua là trong giấc mơ bây giờ, tôi có thể xác định chất dẫn du͙© vọиɠ của tôi chính là Ngu Nam. Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt em, cơ thể em. Tôi có thể hôn, có thể vuốt ve, có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn làm với em trong giấc mơ của mình. Còn em để mặc tôi chiếm lấy em, phối hợp với mọi hành động của tôi.

Sau đó mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy em nằm trên giường, tôi chỉ ước có thể tái hiện cảnh trong mơ ngay lập tức. Nhưng vì sự tồn tại của em trai hai đứa, tôi chưa bao giờ có cơ hội đó.

Tết đang đến gần, gia đình bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.

Còn tôi và Ngu Nam, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội ở riêng vào ngày trước khi nghỉ lễ.

Người lớn đến trung tâm mua sắm đồ Tết, sau đó phải đến nhà sếp của bố để biếu quà. Hứa Trình đến rủ chúng tôi đi chơi, tôi và Ngu Nam ăn ý tìm cớ trốn đi.

Em về nhà trước, đến khi tôi về, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nước.

Chúng tôi đều biết chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay, vì chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Tôi thay giày, tim đập rộn ràng, đi về phía toilet.

Tôi chưa bao giờ tín ngưỡng bất cứ vị Thần nào, nhưng khi bước đến đó, từng bước chân đều như cuộc hành hương.

Tôi bước vào toilet, thế giới bên trong lớp kính mờ ảo, loáng thoáng có thể thấy một bóng người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Có lẽ Ngu Nam biết tôi đã về, em dừng động tác lại.

Tôi khóa cửa toilet, sau đó mở cánh cửa kính kia ra.

Em rất xinh đẹp, cơ thể hay khuôn mặt em đều đẹp.

Là trái đào, là trái vải bóc vỏ.

Là trái táo, là viên ngọc trai tôi vớt dưới biển sâu.

Thậm chí tôi không kịp cởϊ qυầи áo đã xông thẳng vào, em chưa kịp tắt vòi sen, nước xối ướt cả người tôi.

Chúng tôi đứng đó hôn nhau, em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tôi xộc xệch.

Ngu Nam cởi chiếc áo len nặng trịch vì thấm nước của tôi, cởi chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc trong áo len.

Em giơ tay lên ôm cổ tôi, ngửa đầu đáp lại nụ hôn cháy bỏng của tôi.

Tôi dồn em vào góc tường, như tín đồ sùng đạo nhất của em, hôn từ trán xuống dưới.

Tôi hôn lên chóp mũi, đôi môi và cằm em.

Hôn lên trái cổ không nổi rõ, hôn lên bờ vai trần, hôn lên đầu ti hồng hào của em.

Hôn lên rốn, hôn lên bụng, hôn đùi trong của em.

Hôn lên đầu gối và ngón chân của em.

Tôi quỳ một chân xuống sàn, một chân em nâng lên giẫm trên đùi tôi.

Tôi vừa nhẹ nhàng vuốt ve chân em, vừa ngẩng đầu nhìn em.

Có lẽ vì căng thẳng, có thể là cả phấn khích, ánh mắt em mơ màng, thở hổn hển nhìn tôi, tôi nhớ tới câu nói đó… Ánh sáng cuộc đời của tôi, ngọn lửa du͙© vọиɠ của tôi, nguồn gốc tội lỗi của tôi, linh hồn của tôi.

Tôi không cần xưng tội, tôi chỉ cần chiếm lấy.