Chương 29: Chúng tôi yêu nhau rồi (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A15

Tôi rất khó chịu.

Giống như có ai đó cầm dao cùn cứa lên da tôi từng nhát một, vừa cứa vừa hỏi tôi đã biết sai chưa.

Tôi biết sai rồi.

Nhưng tôi không còn cách nào khác.

Lúc anh về tôi đã biết, chắc chắn mình sẽ lộ tẩy.

Khi anh đứng trước cửa toilet, tôi nhìn bóng dáng mờ ảo của anh, thậm chí tôi chỉ muốn lao ra, cầu xin anh ôm tôi một chút.

Tôi đứng dưới dòng nước lạnh, dòng nước kia như dao cắt, lạnh thấu xương.

Vì vậy, tôi đau từ trong ra ngoài.

Tôi bỏ ra hơn nửa tiếng để lần lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng vẫn không thể bắt được sợi dây ở đầu câu chuyện.

Rốt cuộc tôi đã có suy nghĩ này với anh từ lúc nào, ở đâu?

Tôi đứng dưới nước lạnh, tự nói với bản thân.

Một tôi nói: Mình rất thích anh, mình muốn bảo anh ôm mình một cái.

Một tôi khác nói: Mày thật dơ bẩn.

Tôi bẩn thỉu, tôi đang khát khao những nụ hôn và cái ôm từ chính anh trai của mình.

Tôi muốn yêu anh, muốn được anh chiếm hữu, muốn trở thành duy nhất của anh.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác này, không thể tự kiểm soát, giống như bị ác quỷ ám vào người.

Hai tôi đứng đó đánh nhau, nhưng không có kết quả.

Tôi cầm một con dao vô hình rạch lên cổ họ, tất cả đều biến mất, dưới dòng nước lạnh vẫn là chính tôi.

Tôi rùng mình vì nước lạnh, răng run cầm cập, đến khi tôi tắt vòi sen, một suy nghĩ đáng sợ nảy ra.

Tôi muốn nói cho anh biết.

Nói với anh rằng tôi thích anh, muốn anh, sau đó chờ anh hung hăng nhục mạ tôi.

Anh mắng tôi một câu, có lẽ đời này tôi sẽ không dám nhìn anh thêm nữa, vì vậy mơ tưởng của tôi cũng có thể bị dập tắt, nhỉ?

Tôi biết đây là hành động đáng sợ nhất, không khéo sẽ gây ra một trận động đất cho cả gia đình.

Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, tôi không biết phải làm sao.

Tôi đi ra ngoài, quấn áo choàng tắm. Lúc mở cửa phòng tắm, toàn thân tôi phát run.

Tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy anh.

Không biết vì sao, khoảnh khắc nhìn thấy anh, vậy mà tôi lại thấy vô cùng tủi thân ức.

Tôi có tư cách gì mà tủi thân?

Nước mắt rơi không kìm được, tôi run run nói với anh: “Anh ơi, em khó chịu.”

Tôi thực sự rất khó chịu.

Từ bé đến lớn tôi chẳng quen có bí mật, buộc phải che giấu một chuyện quan trọng như vậy, không thể và không dám cho bất cứ ai biết.

Tôi chỉ có thể kìm nén, chôn trong lòng, cố hết sức giấu vào trong, nhét vào góc khuất ẩm ướt tối tăm. Tôi cứ nghĩ làm vậy sẽ có thể dần quên đi, nhưng lại quên mất rằng, du͙© vọиɠ tội lỗi này sẽ càng lớn lên trong góc khuất.

Nó đã lớn đến mức sắp nuốt chửng tôi.

Anh nhìn tôi lo lắng, đến gần và căng thẳng hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt tôi, rất nhẹ nhưng như thể mang theo gai, mỗi lần chạm vào, tôi đều đau đến mức quặn thắt tim.

Anh chạm vào mặt tôi, ôm tôi vào lòng an ủi.

Tôi nhân cơ hội này, nhắm mắt lại và vấy bẩn tình cảm trong sáng của anh bằng du͙© vọиɠ tục tĩu của mình.

Anh xoa nhẹ mái tóc tôi, ướt sũng và lạnh buốt.

Anh hỏi tôi: “Sao lại khóc? Khó chịu ở đâu? Anh đưa em đi viện.”

Tôi ôm anh thật chặt, vì tôi biết chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ đánh mất cái ôm này trong suốt quãng đời còn lại.

Anh quá dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc tôi sẽ đánh mất sự dịu dàng của anh.

Tôi nói: “Anh ơi, em xin lỗi, em thật lòng xin lỗi.”

Tôi khóc nức nở không thể nói trọn vẹn một câu, anh khó hiểu hỏi tôi: “Sao thế? Sao em lại xin lỗi anh?”

Tôi đẩy anh ra, lau những giọt nước mắt thật mạnh, sợ rằng nước mắt sẽ khiến tôi không thể thấy rõ anh.

Sau này tôi cũng không thể nhìn anh một cách đường hoàng như vậy nữa, anh sẽ thấy ghê tởm tôi.

Tôi nói: “Anh ơi, em xin lỗi.”

Tôi không biết rốt cuộc mình đã nói bao nhiêu lời xin lỗi. Nhưng tôi biết rằng khi tôi gần như cam chịu nói rằng tôi thích anh, kiểu thích muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, anh đã đóng băng tại chỗ.

“Em rất thích anh, em không biết tại sao, không biết sao có thể như vậy. Em rất ghê tởm, xin lỗi anh, em đã khiến anh thấy buồn nôn.”

Tôi thật kinh tởm.

Tôi nên bị ném vào mười tám tầng địa ngục, không bao giờ được tái sinh.