Chương 12

Cả hai cùng đi dạo rất lâu, đến một con hẻm nhỏ, nơi đây có một vườn hoa ly đang nở rộ, đi hết con hẻm thì dẫn ra đến biển. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên những cánh hoa, cả bàn tay lướt nhẹ trên chop hoa rồi đi từ từ ra biển. Cảm giác cánh hoa chạm vào tay thì thật mềm, thật mướt như nhung.

Hắn nhìn anh, đưa tay xoa nhẹ mái tóc anh, hắn thích thú cười lên. Nụ cười ấy được ánh mắt anh bắt gặp, nhìn hắn cười, anh lại nhớ đến hoa cẩm tú cầu. Một loài hoa đẹp, xanh ngắt như màu biển nhưng lại độc vô cùng. Có lẽ nếu anh cứ đắm chìm trong nụ cười ấy, có lẽ cũng sẽ chết tim vì "cái độc" mà nó gây ra.

- Cẩm tú..

Anh sơ ý nói ra, hắn thôi cười, lại nhíu mày.

- Anh kì lạ thật đấy.

Hắn nhéo má anh, tỏ gương mặt ranh mãnh:

- Sao lại kì lạ?

Anh cười, vừa đi vừa nói:

- Lúc cười rõ rành rất đẹp mà, nhưng lúc nhíu mày, lại nhìn như trái nho khô.

Hắn vẫn chưa hiểu, bước theo anh, tay lại ôm ngang lấy eo:

- Ai?

Anh đưa tay che miệng, lắc đầu:

- Không nói đâu.

Rồi nhanh chóng chạy ra biển. Tuy nhiên đôi chân ấy chẳng có tí sức nào, anh chỉ chạy một chút mà đã muốn ngã quỵ xuống, thở không ra hơi. Hắn chạy ngay sau, đỡ lấy cơ thể yếu đuối của anh. Anh nằm trong vòng tay hắn, chỉ cười nhẹ cố gắng điều chỉnh hơi thở. Cả hai nằm ra nền cát, mặc cho nước biển làm ướt đẫm cả đôi giày, cả hai cứ nằm đó khúc khích cười như đứa trẻ nô đùa.

* * *

Chú Lương đang dọn dẹp lại phòng, bất giác lại nhìn ra cửa sổ. Ông thấy hai đứa trẻ đang nô đùa trên bãi cát trắng, chẳng mấy chốc những kí ức tuổi trẻ ùa về, một lần nữa ông lại sống lại trong nó như thể chỉ mới hôm qua vậy.

Ông cười nhẹ, đưa tay vuốt lấy mái tóc dài của mình, đột nhiên ông cảm nhận được cái tuổi trẻ trong ông đã cạn dần, chẳng còn chút năng nổ nào nữa, chỉ còn một mình bản thân, trằn trọc trong suy nghĩ viển vông của mình.

- Mình phải cắt tóc thật rồi. – Ông nói, nụ cười trên khuôn mặt khẽ khàng hiện ra cùng với những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện.

Không biết từ lúc nào, tuổi trẻ trong ông đột nhiên biến mất. Như thể ông chưa từng trải qua cảm giác ấy, có lẽ là già rồi mới hiểu, hay vốn dĩ ông chẳng còn muốn nhớ những giây phút huy hoàng của bản thân.

* * *

Anh nhắm mắt nằm cạnh hắn, tận hưởng những phút giây thư thái của mình. Anh tưởng mình đã chìm trong giấc ngủ mê man của tuổi trẻ, không thể thoát ra được. Chẳng biết từ lúc nào, vành môi anh bỗng cong lên, lộ ra một nụ cười kì lạ.

Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức anh và hắn tỉnh dậy. Hắn sắc mặt có chút biến động, vội nhấc máy lên giọng vô cùng nghiêm trang.

- Tôi nghe đây thưa viện trưởng.

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm tư xuất hiện:

- Cậu Lưu, vấn đề của cậu tôi đã có quyết định.

Khang Phong sắc mặt vui vẻ hẳn, hắn nghiêm nghị dùng một giọng trầm để trả lời:

- Vâng, xin viện trưởng cứ nói.

Viện trưởng thở ra một hơi, ngón tay bấm trên thành ghế:

- Hôm nay, cậu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.

Hắn liếc nhìn anh, rồi lại cúi mặt xuống:

- Được. Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện.

Anh chẳng nói gì, nhìn hắn dáng vẻ có chút ủy khuất, cũng chẳng muốn rời đi chút nào. Hắn lại ân cần dịu dàng ngồi trước mặt anh, khẽ xoa lên má anh:

- Tôi có chuyện gấp sẽ về bệnh viện trước, em ở lại đây tối tôi sẽ đến đón em.. có được không?

Anh nhìn hắn, rồi lại nhìn cảnh biển. Thật sự anh cũng chưa lỡ rời đi, hắn cũng không lỡ để anh về khi đang tận hưởng khung cảnh đẹp này. Anh gật đầu, ánh mắt ánh lên tia vui sướиɠ:

- Được, tôi chờ anh.

Hắn đưa anh lên phòng, bên trong đã được sắp xếp như lúc đầu. Hắn nói anh ở trong nghỉ ngơi, cần gì có thể hỏi chú hắn.

Hắn gặp chú Lương trên đường trở về, thấy ông hắn lại tỏ vẻ lạnh lùng định rời đi nhưng lại bị ông giữ lại:

- Sao đi về sớm vậy? Bạn "trai" đâu rồi?

Chú Lương cười cợt, đưa tay huých hắn một cái. Hắn vẫn diện vô biểu tình, thong thả đẩy ông:

- Chú để ý em ấy dùm cháu, cháu phải trở về bệnh viện một chuyến.

Ông nhìn bộ dạng có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại không hỏi thêm gì gật đầu:

- Đi sớm về sớm.

Ông nhíu mày nhín bóng dáng anh khuất dần theo ánh mặt trời. Có lẽ ngày trước ông cũng từng quan tâm một người như vậy. Ông đã từng tìm được một người khiến cho trái tim ông rung động, khiến cái tuổi trẻ ấy trở nên nhiệt huyết, sôi nổi. Thế nhưng khi đã đến cái tuổi xế chiều này, ông trở nên không thiết tha cái tình yêu màu hồng ấy. Càng về già người ta càng chán ghét cái cảm giác rung động hay chỉ là một ánh nhìn quan tâm cũng khiến ông cảm thấy phiền phức. Có lẽ vì vậy mà khi nhìn hắn cũng đang chìm đắm trong thế giới màu hồng ấy, ông lại trở nên ảo não bởi cả tuổi trẻ, ông đã mải ham chơi mà không tìm cho mình một người bạn tâm giao có thể cùng ông hàn huyên mỗi khi chiều tà.