Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Đông Năm Ấy

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùa đông lạnh lẽo thật, nhưng cơ thể người thì lại luôn ấm. Cơ thể anh vốn lạnh ngắt như xác chết, lại gầy gò nên cảm thấy lúc nào cũng lạnh. Còn hắn, cơ thể hắn ấm áp lạ thường, lại có cảm giác như một cái chăn bông bao bọc lấy cơ thể anh, khiến anh khoan khoái mà nằm xuống và hưởng thụ cảm giác ấm áp này.

Anh mở mắt ra thì bên cạnh đã trống, lại lạnh lẽo như thể người đó rời đi từ rất lâu vậy. Nắng đã chiếu thẳng vào mặt anh, lại lan ra cả mảng lớn ấy vậy mà không khí vẫn lạnh lẽo kỳ lạ.

- Em dậy rồi sao? – Hắn hỏi, tay đang cầm cuốn sách y dày cộp.

- Anh không đi làm sao? – Anh ngơ ngác nhìn hắn, lấy tay dụi mắt.

- Không, hôm nay anh xin nghỉ.

Anh cảm thấy như hắn xin nghỉ là vì mình, lại cảm thấy có lỗi.

- Tại sao vậy?

Hắn đứng dậy, cúi sát xuống hôn lên trán anh rồi cười:

- Anh muốn đi hẹn hò.

Hắn nói, gương mặt có chút vui vẻ, giọng điệu lại tinh nghịch như đứa trẻ con. Anh chẳng nói gì, cũng gật gù, còn hai tai lại đỏ hết cả.

Vốn dĩ cả hai đều chưa một lần nói rõ ràng với đối phương, nhưng cả hai lại ngầm thừa nhận đối phương chính là người vô cùng quan trọng. Phải chăng là thói quen nhất thời hay từ lâu người ấy đã chiếm vị trí quan trọng? Anh và hắn cũng chỉ đơn giản là đang muốn níu kéo của nhau chút kỉ niệm, bởi giờ đây từng giây từng phút sống trên cuộc đời này đều là kỉ niệm của hắn.

* * *

Hắn vui vẻ khoác cho anh chiếc áo phao dày, quấn thêm một cái khăn quàng cổ có những sợi lông vũ mềm mại. Trông anh lúc này chẳng giống người bệnh một chút nào, thần sắc còn có chút tốt hơn.

- Anh chăm sóc tôi như vậy, tôi sẽ hư đó.

Anh trêu chọc hắn, môi bĩu ra, vẻ mặt nũng nịu. Hắn cười nhẹ, tay vẫn đang cài từng nút áo cho anh:

- Không sao, cho phép em được hư.. nhưng chỉ với tôi thôi.

Anh cười lớn, hai má đỏ hết cả lên. Hắn cũng vui vẻ hơn xoa nhẹ lấy đầu anh, cảm nhận từng sợi tóc của anh lùa qua kẽ tay, mùi hoa sữa lan tỏa khiến hắn ngây ngất trong vẻ đẹp ấy.

Hắn chở anh đi một đoạn đường rất lâu, rất dài, con đường vắng vẻ, gió hiu hiu thôi. Anh hạ kính chắn gió, để từng đợt rét lạnh ùa vào khoang xe. Tuy rất lạnh, nhưng anh lại thấy rất vui có lẽ vì ít nhiều anh cũng cảm thấy lạnh, hơn nữa không phải là cái lạnh mà anh có thể chạm vào qua cửa kính bệnh viện, mà là cái lạnh ấy ập đến anh, đem theo cả mùi hương thơm lành mát mẻ.

Hắn thấy anh lạnh, cũng chỉ khẽ kéo chiếc chăn lên ngang bụng anh, tăng nhiệt độ, để máy sưởi làm ấm anh từ đây chứ cũng không lỡ kéo cửa kính chắn gió lên. Bản thân hắn biết rõ hơn bao giờ hết rằng anh vô cùng trân trọng những cơn gió, những hạt cát hay kể cả hạt bụi có vô tình làm anh đau mắt, thfi người ấy vẫn chỉ cười và thích thú. Đã từ lâu, hắn cũng bị anh làm cho ngây ngốc bởi nụ cười ngây thơ ấy, như thể bao phiền muộn đều biến mất, chỉ có mình anh và hắn nơi vùng đất xa lạ này.

Đi một quãng đường dài cũng đến nơi. Một bãi biển rộng lớn, ở đây gió cũng bắt đầu ấm hơn rồi, tuyết cũng không rơi mặt trời thì luôn làm anh ấm áp.

- Thích thật đấy, ở đây mát mẻ thật. – Anh cười, giọng hào hứng vô cùng.

Hắn cũng chỉ nhìn anh, không nói lời, chỉ đến bên ôm ngang eo anh dẫn ra biển.

Cơ thể anh vốn yếu ớt, lại gặp gió lạnh hàn khí vào trong cơ thể nhiều lại khiến anh càng yếu thêm, nay đưa anh ra biển mặc dù gió lớn nhưng lại không lạnh, không khí vô cùng dễ chịu.

- Mai chúng ta về lại bệnh viện rồi, hôm nay em cứ vui chơi cho thoải mái.

Hắn nói, châm điếu thuốc đưa lên miệng. Anh đứng cạnh, sắc mặt có hơi trùng xuống, hai tay đan vào nhau lại cũng chẳng nói gì. Được một lúc, anh ho mấy tiếng liền bám vào vai hắn. Hắn như biết ý, vội dập điếu thuốc, hít một ngụm khí lớn rồi đỡ anh dậy:

- Không sao chứ?

Hắn nhíu mày, đôi mắt nhìn anh đầy sầu muộn. Thấy vậy, anh lại cười nhẹ, đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán hắn:

- Đừng lo, tôi khỏe mà..

Hắn thở dài, một chân quỳ xuống chỉnh đốn lại y phục cho anh.

- Sao mà không lo được..

Anh lấy lại tinh thần, vui vẻ đứng thẳng dậy:

- Anh nói đúng, chúng ta phải chơi vui vẻ.

Nhìn anh như vậy, hắn cũng đỡ lo hẳn. Đỡ anh đưa vào trong một nhà nghỉ nhỏ gần đó.

Chú của hắn mở một nhà nghỉ nhỏ, hôm nay hắn đưa anh qua đó nghỉ ngơi, cũng nghe nói là khí hậu ấm áp.

- Phong, thằng nhóc này sao mà đã già thế?

Chú hắn gọi, giọng điệu vô cùng vui vẻ trêu đùa hắn.

- Chú Lương.

Lương Hào là chú hắn, vốn là một ông chủ nhỏ mở nhà nghỉ gần biển chỉ để thưởng thức cảnh biển, mê đắm với nét đẹp của một vùng quê biển nhưng lại đột nhiên trở thành ông chủ lớn do lượng khách ghé qua khá đông, nhờ vậy mà việc làm ăn của ông trở nên khấm khá.

Hắn nhìn chú, chỉ cười nhẹ rồi đưa anh lên phòng. Ông chỉ nhìn hắn, cũng cười thầm trong lòng, phải chăng ông đã làm gì đáng ngờ?

Hắn mở cửa phòng, anh chỉ đứng nép đằng sau. Lúc này mới thấy, vai của hắn thật sự rộng dáng người cũng cao lớn nhìn như cây đại cổ thụ. Anh cứ nhìn chằm chằm tấm lưng ấy, cười khúc khích còn trước mặt hắn, một cảnh tượng sững sờ. Phòng hắn đặt được trang trí như một đêm tuần trăng mật của các cặp đôi.

Trên giường xếp hình đôi hạc bằng khăn tắm xung quang còn trải hoa hồng, mùi hương từ nến thơm thfi vô cùng gợϊ ȶìиᏂ, cảm giác như có một đôi đã "không ngừng nghỉ" trong căn phòng, vậy nên nó ngập tràn mùi ái tình.

Hắn kéo cửa lại, quay sang nhìn anh:

- Chúng ta đi dạo một chút.

Anh cũng chẳng nói gì, gật đầu khẽ. Có lẽ chỉ nhìn tấm lưng hắn nên anh không để ý mọi chuyện diễn ra trong phòng khiến hắn "cảm động" như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »