Chương 10

- Chúng ta có thể ngủ chung không?

Anh đề nghị, dù sao để hắn ngủ một mình trên chiếc sofa lạnh cóng này cũng không được. Hắn nhìn anh rồi lại liếc đống tài liệu:

- Như thế có ổn không?

Hắn hỏi, dường như nếu anh trả lời không thì hắn sẽ ngay lập tức ngủ trên nền nhà luôn vậy.

Anh chẳng đáp, chỉ khẽ gật đầu. Hắn thu gom tài liệu lại kê ngay ngắn trên bàn rồi đứng dậy:

- Được, chúng ta đi ngủ, dù gì để em thức khuya cũng không tốt.

Hắn bế anh lên, đôi mắt gán chặt vào gương mặt ưu tú ấy. Càng nhìn, trông anh lại càng như một đứa trẻ gầy guộc, đáng thương một cách tội nghiệp.

Anh hình như cũng phát hiện ra ánh mắt hắn có chút khác lạ nên đòi hắn thả xuống. Nhưng dãy dụa thế nào thì cũng đều bị hắn ghì lấy đưa vào trong giường.

Thịnh Tư gương mặt méo mó nhìn hắn, anh chỉ cười gượng:

- Bế tôi chắc như bê một bộ xương khô vậy.

Hắn ta vỗ nhẹ vào trán anh, kéo chăn lên rồi nói:

- Xương khô hay béo tròn thì anh cũng đều bế.

Anh gật gù, nhìn hắn một lúc rồi lại nhìn mình. Sau đó anh chẳng nói gì, lại rơi vào trong hố suy nghĩ của bản thân. Hắn càng nhìn anh lại càng chẳng thấy chút xấu xí, chút xơ xác mà anh hay nói tới. Hắn chỉ thấy một người con trai trẻ trung, khôi ngô lại đang độ xuân thì nên hai má đỏ hồng, bàn tay tuy có chút gầy nhưng lại chẳng như những gì anh nghĩ.

- Nhìn tôi này..

Hắn nâng gương mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng:

- Em rất đẹp.. đẹp tựa mùa thu vậy. Nhẹ nhàng và trong trẻo, không xơ xác hay gầy guộc, cũng chẳng như bộ xương như em nói.. Tôi chẳng biết nói sao để em có thể buông bỏ suy nghĩ của bản thân nhưng em có thể biết rằng, dù cho em ra sao.. tôi vẫn rất thích em, rất yêu em và luôn luôn cảm thấy em đẹp vô cùng.

Lời nói của hắn chắc nịch, dù cho có chút sến súa hay có lẽ nghe không lọt lỗ tai. Tuy nhiên, đối với anh, những lời nói ấy như thể lời ước hẹn của hắn, làm anh dám khẳng đinh rằng bản thân mình có thể phó thác mình cho một người đàn ông như thế.

- Hãy hôn tôi..

Anh túm lấy tay áo hắn, hàng nước mắt chảy dài nhưng những giọt sương sớm. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn dịu dàng tựa như cánh hoa, lại ngọt ngào hơn cả mật ong còn vương vấn chút mùi bạc hà thuần khiết. Anh ôm lấy hắn, khóc nấc như đứa trẻ. Đã từ lâu, anh không khóc như thế này. Anh dự tính sẽ để dành từng giọt nước mắt quý báu để lúc ra đi sẽ khóc thật to, chào tạm biệt từng người một như thể anh là một món quà, tuy không đem lại hạnh phúc nhưng lại như một kỷ niệm để mọi người níu giữ. Nhưng hôm nay, anh muốn khóc thật to, đem tất cả nỗi buồn ấp ủ từ lâu xả hết ra, rồi không cần phải lo nghĩ đến ngày mai để có thể đắm chìm trong ảo mộng tình yêu này.

Anh khóc xong rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Hắn nhìn anh, cười nhẹ rồi đưa tay hứng lấy giọt lệ đọng trên khóe mắt anh.

- Ngủ ngon.

Hắn hôn nhẹ lên trán anh rồi cũng ôm lấy thân hình bé nhỏ gầy guộc kia mà ngủ. Hắn cảm thấy thỏa mãn với hiện tại. Dù không biết tương lai có ra sao, dù không biết phút giây này có kéo dài được mãi mãi nhưng hắn hi vọng, bản thân hắn sẽ là người cứu lấy anh và sẽ là chỗ dựa tinh thần cho anh mỗi ngày.

"Tôi muốn nhìn thấy em cười, dù là một chút thôi cũng mãn nguyện. Nếu có mai sau, tôi hi vọng mình sẽ bảo vệ được em, sẽ là người luôn ở cạnh và cứu rỗi lấy em. Bởi nếu là em, có chết tôi cũng cam lòng."

* * *

Tia nắng sáng chiếu soi vào tận trong phòng, một làn bụi trắng phất phơ bên tia nắng ấy. Thân hình to lớn của hắn đang ghì chặt lấy cơ thể mỏng manh ấy của anh, vậy mà cả hai đều ngủ say, không khó chịu bởi nhau như thể đây là chuyện quá đỗi quen thuộc.

Anh lờ mờ tỉnh dậy, bị cơn đau làm cho nấc lên từng tiếng. Anh cố kìm giọng, không phát ra tiếng động để hắn ngủ tiếp nhưng cơn đau ấy chưa dứt, cơn đau khác liền ập tới, cả người anh run rẩy cuối cùng ho sặc sụa thành tiếng. Hắn như bản năng, giật bắn mình thức dậy, không quên đưa tay vuốt lấy lưng anh, đôi mắt nhíu lại nhìn anh. Anh ho đến nỗi cả mặt đỏ lên, cơ thể thì run rẩy không ngừng. Hắn vội mở ngăn kéo, lấy ra vài viên thuốc nhỏ rồi bắt anh uống. Từ từ, anh duy trì nhịp thở, cả cơ thể cũng ngừng run rẩy.

- Cảm ơn..

Anh thở hắt ra rồi vắt tay lên trán. Hắn cũng ôm lấy cơ thể ấy lần nữa, hôn nhẹ lên mái tóc anh:

- Bình tĩnh, em vẫn còn chưa khỏe đâu.

Anh gật đầu, cũng vòng tay ôm lấy hắn. Hắn có chút giật mình, song lại hưởng thụ cảm giác này và vui vẻ nhắm mắt lại. Anh nhìn hắn, cười nhẹ. Bản thân anh cũng biết rất rõ tình cảm của hắn nhưng bởi vì anh sợ rằng nếu chấp nhận tình cảm ấy, có lẽ là gieo quá nhiều hi vọng cho hắn.

"Chẳng phải bản thân mình ngay lúc này cũng đang gieo hi vọng cho anh ấy hay sao?" – Anh nghĩ, nhưng rồi lại không kiềm được để buông hắn ra, trực tiếp rúc vào ngực hắn.