Nhất Bác liếc nhìn đàn em đứng cạnh một cái hạ giọng "Thả người".A Cửu có chút dè dặt liếc nhìn Hạ Quân "Chuyện này".
Hắn không đáp lại ánh mắt lúng túng đó, trầm mặt một lúc lâu mới cất giọng "Theo lời em ấy".
Nhận được sự ngầm đồng ý của hắn, cậu ta mới không chần chừ nữa mà tiến đến cây thánh giá gỗ, rút ra từng đoạn đinh cắm khắc sâu vào xương tụy, quăng lộp bộp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
A Than cả người thoát lực ngã xuống sàn, đôi mắt đầy oán hận nhìn Hạ Quân, miệng đắng ngắt phun ra từng câu nói đứt đoạn "Dù tao...có trở thành ma...cũng khiến...mày chết không toàn thây".
Trán Hạ Quân giần giật nổi đầy gân xanh, tay đút trong túi quần cũng bị hắn vò đến nhàu nhĩ.
A Than cố sức lết cơ thể tàn tạ, không chỗ nào lành lặn đến cửa, với tay đến chốt khóa thì một tiếng súng xé rách không gian truyền đến, cả người ngã xuống, máu tươi chảy loang lỗ khắp sàn, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng rơi xuống một giọt nước mắt hướng cậu mà nhìn như hỏi "Tại sao?".
Nhất Bác sợ hãi không dám nhìn thẳng chỉ có thể cất vội khẩu súng vào sau túi rồi quay đi "Xin lỗi A Than. Tôi không muốn nhìn cậu đau đớn như thế, dù cho có mở được chốt cửa thì không gian đó cũng tuyệt là con đường đen tối không có lối ra, thế thì để tôi tiễn cậu một đoạn, xem như lưu lại một chút tình".
Hạ Quân thu lại sự bất ngờ liếc nhìn cậu "Ánh mắt khi nãy thoáng chút lay động".
"Đại ca, anh đang nghĩ gì vậy? Muộn rồi, về thôi." Nhất Bác hướng hắn cất giọng trầm ấm.
"Hả, không có gì. À, nghe nói nhà hàng Nhật mới mở gần đây rất ngon..." lời còn chưa nói xong cậu đã lên tiếng cắt ngang "Đại ca, xin lỗi. Hôm nay, em có chút mệt muốn về sớm" nói rồi cậu cúi đầu quay lưng rời khỏi gian hầm tối.
>.<
Bước chân ra khỏi bầu không khí sôi động của vũ trường Thời Minh, Nhất Bác lặng lẽ dạo bước chậm rãi trên bờ hồ Viễn Lai, ngắm nhìn sao trời lấp lánh "A Than, cậu có ở trên đó chứ. Cậu nói xem nhiệm vụ này khi nào sẽ hoàn thành, còn bao nhiêu người nữa sẽ hi sinh. Cậu báo mộng cho tôi biết, để tôi còn có thể hết lòng né tránh bọn họ."Nhất Bác ngồi tựa mình vào chiếc ghế dài cũ ở gần bờ sông "Còn nhớ chứ chiếc ghế này là khi đó cậu cương quyết không cho người thay".
Chuyện đã xảy ra rất lâu, vào nhiều năm trước.
"Nhóc con, làm sao thế? Lại trốn học." một giọng nam ấm áp vang lên
Một cậu nhóc 17 tuổi, ngồi vùi đầu vào hai gối chân nức nở "Anh, đừng ra biên cương. Ở đó, nguy hiểm".
Người anh kia cười xoa đầu đứa trẻ "Đã là quân nhân thì phải vì tổ quốc chiến đấu, sau có thể gặp nguy mà chùn."
"Nhưng mà..." anh nhẹ đưa môi chạm vào chặn lại những lời không vui.
"Không có nhưng, anh sẽ bình an. Chiến loạn vốn đã hết, anh chỉ là tham gia nghĩa vụ sao có thể chết". anh ngừng một lát lại nói tiếp "Anh về, muốn nhìn thấy em mặc cảnh phục. Hứa với anh học tốt, đậu vào trường cảnh sát".
A Than đem lon bia rỗng, ném xuống băng ghế lại tiếp tục khui ra một lon đưa lên miệng nhấp một ngụm, vị bia cay nồng chảy vào cuốn họng đau rát.
>.<
Nhất Bác vô tình chạy bộ gần bờ sông nhìn thấy ở đằng trước có vụ lôi kéo nên vội chạy đến xem tình hình.
"Anh à, anh say rồi. Xin anh đấy, đừng có kéo nữa. Chúng tôi phải thay ghế mới rồi, anh cứ nắm như vậy làm sao mà thay."
"Không được thay, tôi không cho phép."
"Anh này..." lời còn chưa thoát ra hết đã có giọng nói chèn ngang "Anh à, xin lỗi. Tôi là bạn của cậu ấy, phiền các anh tránh đi một lát."
"Ừm, được rồi. Cậu nói chuyện với cậu ta đi, chúng tôi thay mấy băng ghế kia trước vậy."
"Dạ, cảm ơn các anh" Nhất Bác nở nụ cười khách sáo, cúi người.
Đợi những người kia rời khỏi rồi, cậu thu lại nụ cười. Vặn mở chai nước trên tay hất thẳng vào mặt A Than "A, làm gì".
"Tỉnh rồi?" Cậu cất giọng trầm trầm "Bao nhiêu tuổi rồi?".
"Hai mươi lăm"
"Việc khi nãy cậu làm xứng với 25".
"Không xứng".
"Xứng với ngành học"
"Cũng không xứng". A Than trầm giọng nói nhỏ.
Nhất Bác tựa mình vào ghế ngắm nhìn ánh trăng in hằn trên lòng sông, nhẹ giọng "Kể tôi nghe, vì sao muốn giữ lại chiếc ghế này".
"Khi trước tôi từng sống ở đây một thời gian ngắn, chiếc ghế này chính là nơi tôi hay nằm ngủ để trốn học. Nói chiếc ghế quan trọng chi bằng nói người từng xuất hiện cùng nó mới là điều tôi trân trọng. Khi ấy tôi rất ham chơi, chơi mệt liền sẽ leo lên ghế ngủ mà người ấy vốn cũng không quen biết nhưng nhiều lần đều đắp cho tôi một cái áo ấm. Tôi dần dần có một chút ỷ lại cùng một đoạn tình đang từ từ chớm nở, người ấy tên là A Tam cũng xuất thân là phu dân lên thành phố học và làm việc. Nghề anh ấy làm chính là hải quân ở biên cương . Trước khi ra biên cương, anh ấy đã trao một nụ hôn đồng ý cho mối tình trẻ con của tôi và một lời hứa bình an, sớm trở về chứng kiến tôi mặc cảnh phục" nước mắt bất chợt rơi, giọng nói cũng nghẹn đi vài phần "Anh ấy không giữ lời, anh ấy bị đánh bất ngờ ở trên biển. Vĩnh viễn không thể chứng kiến được tôi mặc cảnh phục cũng vĩnh viễn không thể trở về. Chiếc ghế này là kỉ niệm duy nhất, là chấp niệm đời này".
Nhất Bác im lặng không nói, liếc nhìn người con trai mạnh mẽ hay tranh chấp với mình giờ lại yếu đuối, đáng thương "Tình yêu đẹp đẽ và đau đớn đến vậy sao?".
A Than giương đôi mắt ướt nước nhìn cậu "Cậu có thể giúp tôi giữ lại nó chứ".
"Có thể" nói rồi cậu bước đến một gốc cây to gọi đến cho một số máy
"Alo"
"Quản gia Trương là cháu Nhất Bác. Ông cháu uống thuốc rồi chứ?".
"Đã uống rồi giờ đang ngủ. Khi nào thì cậu trở về."
"Nhiệm vụ của cháu vẫn chưa xong, không về được. Quản gia Trương, cháu có việc muốn nhờ chú..."
"Được, tôi biết rồi. Chuyện này sẽ không nói với ông chủ".
"Cảm ơn chú, chú vất vả rồi".
"Cậu chủ như cháu tôi, không vất vả".
>.<
Cứ thế bao nhiêu năm trôi qua, băng ghế này vẫn tồn tại không hề bị thay đổi thêm lần nào nữa.
"Thôi tiêu rồi, cầu trời anh Hai không nghe thấy".
Nhất Bác vẫn vậy ngồi đó, cất giọng trầm khàn "A Cửu ra đi, tôi biết cậu ở đó".
A Cửu núp từ sau gốc cây lú ra, xoa cổ cười hề hề "Anh Hai, trùng hợp thật".
"Không trùng hợp, là cậu theo tôi từ vũ trường đến đây".
A Cửu lo lắng tay cứ xoa xoa cổ, liếc mắt ngang dọc "Em..."
"Nhìn thẳng vào mắt tôi, Đại ca bảo cậu theo dõi tôi. Không tin tưởng tôi, chức vị anh Hai này lớn quá tôi gánh không nổi nói với Đại ca, đã không tin tưởng thì thu hồi lại quyền hành đi" nói rồi móc trong túi quần ra một đồng xu khắc hình chim ưng đưa đến trước mặt "Nhận lấy, trả cho Đại ca. Đồng xu này tôi giữ không nổi".
"Cái này"
"Còn không trở về đi, còn muốn theo đến khi nào" Nhất Bác khó chịu trừng mắt.
"Dạ, em về ngay. Anh Hai đừng tức giận" nói rồi vội vã chuồn đi
>.<
"Ha, Tiểu Bác giận tôi thật rồi. Đồng xu đại diện tôi, xem như bùa bình an cũng trả lại rồi" Mặt Hạ Quân đen kít, ánh mắt tối sầm, nụ cười méo mó "A Cửu, cậu nói xem tôi nên xử lý cậu như thế nào."
"Đại...đại...đại ca, xin tha mạng. Em có cách, anh Hai rất thích đua xe hay là ngày mai Đại ca rủ anh Hai cùng đua, biết đâu gió sẽ cuốn đi sự giận dỗi của anh Hai."
"Ý hay. Vậy thì tha tội chết đi nhưng tội sống khó dung, cái chân nào đạp cành cây thì đập bỏ".
"Đại... đại ca, đừng mà. A a a a..., chân của tôi".
^-^
Đôi lời tác giả: tập này dài nhưng lại không có anh Chiến. Thiết nghĩ, có phải tôi đang dần đi xa tuyến tình cảm của nhân vật chính rồi không, đất diễn nhân vật phụ quá nhiều có khiến cho người đọc cảm thấy chán nản không.