Chương 15: Bắt nhốt

Lương Bằng nhìn thấy bảng tin trên ti vi kéo thấp mũ xuống vội vã rời đi.Trong căn nhà kho cũ kĩ, Cao Bá đang tận hưởng niềm vui giải phóng xong thì liền ném mạnh đầu của người ngồi giữa hai thân xuống đất. Đầu người đó ứa máu từ từ bò dậy nhìn ông, ông lại đáp hắn thêm một cái khiến hắn ngã rạp xuống nền đất lạnh.

- Chỉ là một con chó mà dám dùng ánh mắt cảm thông đó nhìn ta ư? Nực cười.

- Ngài thật sự nếu không rời đi thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Cảnh sát đang rất gắt gao chúng ta.

- Chúng ta ư? Khi nào ta và ngươi đã ngang hàng rồi.

- ....

- Ta nhớ không lầm, cậu Vương bạn của con trai ta đã có một chút chần chừ khi thử thuốc xem ra là đã có tính toán từ lâu hẳn là người của cảnh sát đi. Ngươi từng điều tra qua cậu ta, có gì đặc biệt không?

- Không có gì đặc biệt lắm, không ở tổ chức thì ở bệnh viện cũng chưa từng thấy đến đồn bao giờ.

- Không đúng ta thấy cậu ta khoẻ mạnh, thường xuyên tới viện thì xem chừng ở đó có người hay thứ mà cậu ta coi trọng. Cậu cải trang một chút vung tiền cho đám chợ bùa ở hẻm làm rõ việc cậu ta đến bệnh viện làm gì. Món nợ này ta phải cùng cậu ta từ từ tính mới được.

- Nhưng mà lão gia tử nếu dùng tiền mua thông tin sẽ không đủ để ta đi vé tàu nữa đâu.

- Không cần nữa, chúng ta cùng bàn điều kiện với cậu ta. Ta không tin ta lớn thế này lại thua một đứa trẻ mặt còn non nớt.

- Vâng.

Nói rồi hắn mặc đồ vào tiến vào nhà tắm làm sạch vết máu sau lại cải trang một chút đi ra ngoài.

Ở con hẻm tối, một đám côn đồ ngồi uống rượu. Hắn tới đặt lên bàn vali tiền nói ra yêu cầu, đưa tấm ảnh đến trước mặt.

Trong đám đó thế mà lại có người từng đến bệnh viện trông thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ăn cơm trưa, hai người khá bắt mắt nhìn một lần liền nhớ mặt

Lương Bằng đóng rạp vali lại, lấy trong người ra một con dao điêu luyện cắt một đường, người kia đến kêu còn chẳng kịp đã sớm tắt thở. Đám còn lại thấy thế người sợ chết thì chạy kẻ dũng cảm thì ở lại đập vỡ chai rượu thủy tinh, dùng mảnh vỡ biến thành vũ khí tấn công. Đám người này đúng là chợ búa tấn công hỗn loạn nhưng cái nào cái nấy đều là quơ bừa, hắn chỉ cần vài đường là đã đưa chúng xuống mồ.

Mưa giông bật chợt kéo đến, Tiêu Chiến đứng trong bệnh viện nhìn trời mưa. Hôm nay anh thấy trời khá trong nên không mang theo dù.

- Xem ra là không về được rồi?

Điện thoại reo lên tiếng chuông, anh bắt máy.

- Alo, anh về muộn em không cần đợi cơm anh đâu.

Tiêu Chiến cúp máy nhìn mưa càng lúc nặng hạt hơn, anh không thích mưa, nó khiến tâm trạng anh không thoải mái lắm.

Bệnh viện về đêm khá vắng vẻ, Tiêu Chiến rảo bước trên con đường ẩm ướt sau đợt mưa lớn. Anh đột nhiên bị ai đó đánh ngất rồi bế lên vai.

Cả đêm Tiêu Chiến không về, lòng Nhất Bác cảm thấy bất an liền gọi cho anh thêm lần nữa, điện thoại đổ chuông rồi im bặt. Cậu lo lắng vội đến bệnh viện thì biết anh đã về rồi, cậu trở về nhà không nhìn thấy anh nhưng lại thấy một lá thư được để dưới khẽ cửa.

- Muốn biết người ở đâu thì một mình tới địa chỉ xxx. Ta sẽ đợi cậu.

Cậu tức giận đập mạnh lá thư xuống bàn.

- Lão già khốn khϊếp.

.....

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác theo địa chỉ đi đến đó.

Tiêu Chiến khẽ mở mắt nhìn vào giang phòng tối ôm không ánh sáng, chạm vào vết máu khô không biết là của người hay vật, anh rút tay lại, cố để bản thân bình tĩnh nhìn nhận một lần nữa. Cửa mở một bóng người đàn ông bước vào đá cái xác bên cạnh sang một bên, kéo anh đi ra ngoài. Anh bị ánh sáng đột ngột làm cho nheo mắt, đẩy quỳ trước mặt Cao Bá.

- Không được ngẩng đầu. Lương Bằng nói.

- Chàng trai cậu là người của lão tam hội Ưng Hoàng.

- Lão tam hội Ưng Hoàng là ai, tôi không biết.

- À phải nhỉ, cậu không quen lão tam nhưng hẳn là cậu quen cậu Vương Nhất Bác chứ.

- Ông là ai? Vì sao bắt tôi.

- Ấy cậu chưa trả lời cậu hỏi của ta. Là có quen hay không.

- Không quen.

- Được nếu đã không quen thì cũng không có gì để nói, Cao Bá dẫn người.

Cao Bá kéo anh trở lại phòng tối đẩy người ngã xuống thi thể bên cạnh, anh giật mình vội chuyển hướng ngồi.

Phòng đóng lại, hai người cũng rời đi. Tiêu Chiến ngồi trong phòng cảm nhận độ lạnh đang tăng dần, anh co người ôm lấy cơ thể đang dần lạnh đi, anh buồn ngủ nhưng một khi thϊếp đi sẽ không tỉnh lại được nữa. Anh vẫn chưa cho cậu đáp án rõ ràng, anh hứa chỉ cần anh có thể sống sót anh sẽ không né tránh mối quan hệ này nữa.

...

Thuyền vừa cập cảng không lâu thì Cao Bá và Lương Bằng đều bị bắt giữ. Chứng cứ đầy đủ đều bị bắt giam lại. Trong phòng thẩm phấn cả hai đều không hợp tác luôn giữ im lặng không hé nửa câu. Cục trưởng cũng sốt ruột thay cho Nhất Bác, ông gõ gõ cây bút lên mặt bàn, vẻ mặt tám phần mất kiên nhẫn.