Chương 6

Một ngày nọ, Trương Vô Tật cảm thấy cuộc hôn nhân của mình chật chội —— gần đây tần suất những người không liên quan xuất hiện xung quanh anh và Kỷ Đông Thiên nhiều hơn trước. Điều này khiến anh không vui, nhưng Kỷ Đông Thiên không thấy vậy, vẫn vui vẻ nói: “Chúng ta đã kết hôn, người nhà của anh là người nhà của em, người nhà của em cũng là người nhà của anh, có gì cần cứ lên tiếng.”

“Họ không có gì cần em giúp.” Trương Vô Tật thản nhiên nói.

“Ồ? Họ hàng xa của anh không muốn em mang đặc sản quê nhà hay sao? Quê em có cá khô ăn rất ngon, còn có dưa chua do mẹ em làm, rượu hoa quế do ba em ủ, thịt khô và nước sốt của cậu, không cần gì à?”

“Nghe có vẻ không tệ, nhưng tạm thời không có ai cần.” Trương Vô Tật đang suy nghĩ cách duy trì thế giới yên tĩnh của hai người.

Kỷ Đông Thiên duỗi tay rút tờ tạp chí trên tay Trương Vô Tật, nghiêm túc nhìn anh: “Từ khi chúng ta kết hôn đều không tương tác tốt với gia đình và bạn bè lẫn nhau, như vậy thật sự ổn chứ?”

“Đông Thiên, em kết hôn với ai?”

“Còn cần phải hỏi?”

“Một khi đã như vậy, em chỉ cần duy trì tương tác thường xuyên với anh.”

“……”

“Chúng ta vừa về quê em thăm họ hàng hôm cuối tháng, tuần trước cũng về nhà mẹ anh ăn cơm, không phải không có tương tác với nhau.”

“Đừng nói là nhà em, mẹ anh, tất cả là người một nhà. Biết không? Từ nhỏ em đã thích cả gia đình quây quần bên nhau, thật náo nhiệt. Nhưng từ lúc quen anh, thời gian của em gần như dành trọn cho anh, anh không cảm thấy chán ngấy ư……”

“Chán ngấy?” Trương Vô Tật ngắt lời cô, ánh mắt hơi lạnh mấy độ, giọng nói cũng thế, “Ý em là chưa đến nửa năm, mà em đã bắt đầu chán ghét cuộc hôn nhân của chúng ta?”

“…… Đương nhiên ý em không phải thế. Ý em là, như vậy rất ngọt ngào, nhưng cũng cần bạn bè bên ngoài……” Kỷ Đông Thiên suy nghĩ nên nói gì, cô biết đôi khi rất khó thuyết phục Trương Vô Tật.

Trương Vô Tật không cần nghe nửa câu sau, kéo ngón tay của vợ qua hôn, nói một cách hài lòng: “Chúng ta đúng là rất ngọt ngào.”

Nếu không có khách không mời mà đến hoặc là những người không liên quan thì sẽ ngọt ngào hơn.

“……” Được rồi, cô không muốn nói thêm nữa, ngón tay đã bị anh hôn nhồn nhột.

“Nếu em thật sự nhớ bạn bè, cuối tuần này có thể mời họ tới nhà chơi.” Trương Vô Tật đề nghị.

“Cuối tuần này? Thật đáng tiếc, Hân Nhàn và bạn trai đi du lịch ngắn ngày. Đại Cân có thể tới, nhưng gần đây cô ấy bận rộn tăng ca, không biết có thời gian không, để em hỏi cô ấy.”

Kỷ Đông Thiên gọi điện thoại cho Đại Cân, Đại Cân thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề, mình tăng ca ba ngày liên tục nên muốn thư giãn. Nhưng chúng ta ra ngoài ăn nhé? Nói thật, bầu không khí nhà các cậu ngán lắm, ngay cả gối trên sô pha cũng là tình nhân, mình thấy mà ê cả răng, chi bằng đi ra ngoài ăn. Ăn xong rồi đi xem phim, có một phim mới ra rạp.”

Kỷ Đông Thiên bàn bạc với Đại Cân xong mới quay qua hỏi Trương Vô Tật có phản đối sự sắp xếp này không. Trương Vô Tật lắc đầu, tỏ vẻ không cần sửa chữa gì —— trên thực tế có thêm một người, sửa thế nào cũng không vừa lòng anh, thôi cứ để cô ấy sắp xếp, mình nhịn chút để cô ấy vui hơn.

Cuối tuần, bọn họ đến một nhà hàng nổi tiếng sớm để xếp hàng, sau đó ăn sớm.

Đại Cân cười nói: “ Mình đi theo dì dượng hẹn hò năm 6 tuổi, ăn bánh kem và uống soda, lớn chút thì đi theo anh chị họ gặp mặt đối tượng, bây giờ đi ăn chung với bạn nối khố và chồng cô ấy. Ha ha, ai bảo mình quá đáng yêu? Tất cả những khoảng thời gian hạnh phúc bên người yêu đều cần mình chứng kiến.”

“Đúng rồi, cậu là một hạt dẻ cười, ai thấy cậu cũng cười.” Kỷ Đông Thiên nhướng mày, gắp một miếng sườn vào chén Đại Cân.

“Nếu không chê, sau này sẽ ăn với các cậu nhiều hơn.”

Trương Vô Tật không nói lời nào, nghĩ thầm: Không phải không ghét bỏ, mà là không thể không đối phó.

“Làm gì có? Mọi người đều vui khi có cậu.” Kỷ Đông Thiên dường như làm lơ người bên cạnh.

“Ha ha ha ha ha, quá khen quá khen.” Đại Cân gặm sườn, tâm trạng sung sướиɠ, “Sườn ngon ghê.”

“Đáng yêu như vậy, sao vẫn còn độc thân?” Trương Vô Tật tự nhiên hỏi thêm một câu.

Đại Cân nghẹn ngay lập tức.

Kỷ Đông Thiên dùng ánh mắt khiển trách chồng: Tại sao anh lại hỏi chuyện riêng tư như vậy?

“Hỏi sai rồi à? Ở nhà em thường dặn dò anh quan tâm đến người thân và bạn bè nhiều hơn, giao tiếp với họ nhiều chút.” Trương Vô Tật thản nhiên nói.

Quả thật là lời cô từng nói, dạ dày Kỷ Đông Thiên mơ hồ bị lời nói của anh chặn lại, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

“Cái đó,” Đại Cân từ từ ăn xong miếng sườn, lấy khăn giấy lau dầu mỡ trên ngón tay, cười hờ hững, “Anh không nhìn thấy sao? Ai muốn yêu một người mập 140 cân? Nếu Đông Thiên mập như tôi, anh còn thích cô ấy không?”

“Vì sao không thích?” Trương Vô Tật không hề suy xét.

Kỷ Đông Thiên cảm động trước sự trung thành của chồng ngay lập tức, lấy lại tinh thần an ủi Đại Cân: “Tuy cậu hơi mập, nhưng ngũ quan vẫn xinh đẹp như xưa.” Nói xong quay qua lặp lại với chồng, “Em có kể cho anh rồi phải không? Từ tiểu học đến trung học cơ sở, Đại Cân là hoa khôi, cũng là nữ sinh cao nhất lớp. Rất nhiều người thích cô ấy, chỉ cần có báo cáo, giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ yêu cầu cô ấy lên sân khấu.”

Trương Vô Tật đương nhiên không có cảm giác gì —— ngoại trừ Kỷ Đông Thiên, tất cả những người phụ nữ khác đều trông giống nhau.

“Gái ngoan đừng nhắc đến thời kỳ vàng son năm đó.” Đại Cân xua tay.

“Hiện giờ cậu độc thân không phải vì mập.” Kỷ Đông Thiên khẳng định.

“Tôi cũng không nghĩ vấn đề ở chỗ này.” Trương Vô Tật thong thả nói.

Kỷ Đông Thiên không nói nên lời, sao lại có cảm giác lời nói giống nhau nhưng từ trong miệng Trương Vô Tật phát ra thì có vẻ bực bội?

Đại Cân đảo mắt, nhìn Kỷ Đông Thiên, rồi nhìn Trương Vô Tật, càng không nói nên lời. Mặc dù bề ngoài cô rất thoải mái, nhưng trong lòng không khỏi hâm mộ, ghen ghét, uất ức…… Chỉ cách nửa thước. Tại sao xung quanh mình luôn có người thích khoe tình cảm? Vừa rồi Kỷ Đông Thiên mới ngồi xuống đã được đút cơm khiến cô vô cùng khó chịu…… Chẳng qua cô không nói mà thôi.

“Vấn đề của cậu là, cậu mê sắc đẹp.” Kỷ Đông Thiên nói, “Mình không nói rằng mê nhan sắc là không tốt, nhưng tìm bạn nên coi trọng bên trong hơn vẻ ngoài phải không? Nếu cậu chỉ mê khuôn mặt, cơ hội vơi đi hơn phân nửa. Về phần ngoại hình, nhìn vừa mắt là đủ rồi.”

“Đông Thiên, cậu đã tìm một người chồng đẹp trai như vậy.” Đại Cân chỉ vào Trương Vô Tật, “Còn nói mát mình? Sao không ăn thịt băm đi.”

“Anh ấy? Mình thật sự không phải yêu gương mặt anh ấy.” Kỷ Đông Thiên giải thích lần thứ một trăm, biết không ai tin, cô ngẩng đầu đầy bất đắc dĩ nhìn đèn treo trên trần nhà, từ từ nói tiếp, “Anh ấy có chỗ tốt mà người ngoài không nhìn thấy.”

Rõ ràng, câu nói đầy ẩn ý khiến Đại Cân ho khan thật lâu.

Trương Vô Tật bình tĩnh uống một hớp trà, đặt ly xuống, tay ấn lên eo vợ, nhân tiện nói, “Chỉ có em mới cảm nhận được.”

“……”

Đại Cân hoàn toàn câm nín, cúi đầu ăn cơm, không nhìn chuyện xấu hổ.

Ăn xong, cả ba cùng đi xem phim. Kỷ Đông Thiên ngồi ở giữa, dựa đầu vào vai chồng, một tay được chồng nắm trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng quay qua nhìn Đại Cân, sau đó quay đầu lại, ngoan ngoãn dựa vào chồng.

Đại Cân chỉ dám nhìn vào màn hình lớn chứ không dám quay đầu lại, cô thật sự sợ hai người bên cạnh sẽ làm chuyện khác thường, thể xác và tinh thần hiện tại của cô không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ. Vì thế cô nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, thẳng đến mức trán đổ mồ hôi mà vẫn kiên trì. Xem được một nửa bộ phim, có một tình tiết cô thật sự không hiểu, không nhịn được nên xoay qua hỏi: “Sao lại như thế? Chẳng phải người đó đã nhận cơm hộp ở đầu phim rồi hay sao…… Ủa? Đâu rồi?”

Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật đứng dựa cửa sổ ở hành lang tầng hai, vừa hóng gió vừa uống đồ uống nóng.

“Ở đây thật thoải mái, mình ở lâu chút đi.” Kỷ Đông Thiên nói.

“Hay là đợi phim kết thúc mới vô lại?” Trương Vô Tật đề nghị.

“Không được đâu, không thể để Đại Cân nghe khúc cuối một mình. Cô đơn lắm.”

“Vậy ở thêm mười phút.” Trương Vô Tật lấy đồ uống nóng trong tay Kỷ Đông Thiên, đặt lên bệ cửa sổ, ngay sau đó kéo cô vào lòng.

“Vòng tay anh thật ấm.” Kỷ Đông Thiên nhắm mắt lại, treo trên người anh giống koala, “Cổ áo có mùi thơm của vỏ bưởi, là chai nước giặt quần áo em mới mua phải không?”

Anh khẽ vuốt mái tóc dài của cô.

“À, giày cao gót làm chân em đau, chút nữa có thể không đi bộ được, tìm một người cõng em ra hỏi rạp chiếu phim nhé?”

“Hửm? Em muốn tìm ai cõng em?” Anh biết còn cố hỏi, ngón tay chậm rãi luồn vào tóc cô.

……

“Sao hai người ở đây?” Đại Cân loạng choạng chạy ra, nhìn thấy họ thì thở phào nhẹ nhõm, “Mình tưởng mình đã bị bỏ rơi.”

Tâm trí của Kỷ Đông Thiên tỉnh táo khỏi sự ngọt ngào, quay đầu lại và ngượng ngùng giải thích với bạn thân: “Mình ra ngoài tìm toilet, anh ấy đi cùng với mình. Thấy có tiệm tạp hóa, tụi mình đến mua đồ uống, đứng ở đây nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy à? Mình vào trước nhé, hai người đừng lãng phí vé xem phim.” Đại Cân xấu hổ xoay lại.

Kỷ Đông Thiên cảm thấy hành động trẻ con của mình bị Đại Cân nhìn thấy, cô rất xấu hổ, thật sự ngượng ngùng khi tiếp tục trình diễn tiết mục “Tôi chỉ cần ông xã cõng tôi”, nghiêm túc kéo Trương Vô Tật trở lại xem phim.

Ngồi xuống lần nữa, Kỷ Đông Thiên bắt đầu băn khoăn cảm xúc của Đại Cân, cô đặt hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi chuẩn như thục nữ. Đáng tiếc không bao lâu sau, không thể ngăn cản Trương Vô Tật đưa tay “mời”, đương nhiên lại rúc vào ngực anh……

Mặt dày như Đại Cân cũng cảm thấy sự tồn tại của mình giống ngọn đèn sáng nhất trong đường hầm tăm tối, là một bóng đèn tinh chuyên nghiệp, lần đầu tiên cô cảm thấy bi ai, đành phải ăn bắp rang từng miếng, tim lộp bộp, lộp bộp từng chút.

Sau khi bộ phim dài hai tiếng kết thúc, Đại Cân vội vàng đề nghị đi đến tiệm bánh ngọt trên tầng 3 của trung tâm mua sắm đối diện để mua những chiếc bánh kem nhỏ, coi như xin lỗi bản thân —— bồi thường cho mình vì đã làm phiền thế giới hai người của Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật.

“Bánh kem ở đây rất ngon, mình thường tới mua.” Đại Cân vừa nói vừa chọn hai miếng lớn đặt trên khay.

“Không phải chỗ này cách công ty cậu rất xa à?” Kỷ Đông Thiên tò mò.

“Mình là người tham ăn, trên thế giới này có người tham ăn nào lười biếng không?”

“Gần công ty cậu không có tiệm bánh kem tương tự hay sao?” Kỷ Đông Thiên gạn hỏi đến cùng.

“Mình là người tham ăn đó, trên thế giới này có người tham ăn nào chỉ ăn một tiệm không?”

“Cậu phải nói thật, vì sao nhất định tới chỗ này?” Kỷ Đông Thiên quá quen thuộc với người bạn nối khố, nhanh chóng nhìn ra sự khác thường.

“Được rồi.” Đại Cân cụp mắt xuống, thẳng thắn, “Ở đây có một người phục vụ đẹp trai, mình đã cố ý gặp ngẫu nhiên sáu lần. Người ta ở sau lưng cậu, đang sắp xếp bánh mì trên kệ.”

Kỷ Đông Thiên quay đầu nhìn, thấy một bóng dáng gầy gầy, không lâu sau người phục vụ xoay người, cô may mắn thấy chính diện của anh ta —— một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi trắng trẻo.

“Thế nào?” Đại Cân khẽ hỏi.

“Cũng được.”

“Cái gì? Chẳng lẽ bây giờ cậu đã đóng cửa thần kinh thị giác khi đối diện với người khác phái ngoài chồng cậu?”

“Hở? Có thể à.” Kỷ Đông Thiên đảo mắt, suy nghĩ một chút, hiện tại không có người đàn ông nào ngoài đường có thể khiến cô kinh ngạc, mặc dù đẹp trai đến đâu cũng cảm thấy thiếu gì đó.

Đại Cân nghẹn lời, vội nói: “Vốn dĩ không định tới, nhưng thấy cậu và chồng cậu thể hiện tình cảm một cách điên cuồng, kí©h thí©ɧ thần kinh não của mình dữ dội, mình muốn tới thử vận may. Ai ngờ thật trùng hợp, anh ấy cũng ở đây.”

“Cậu định hành động à?”

“Đương nhiên không! Mình chỉ là một người mập 140 cân! Nếu mình hành động, có khác gì tự sát!” Đại Cân buồn bực đè thấp giọng để thanh minh, chỉ hận không thể tự mình ra tay, hút 40 cân mỡ ngay tại chỗ.

“Cho nên cậu chỉ tới nhìn lén?”

“Nếu không thì sao?” Đại Cân khôi phục bình tĩnh, gằn từng chữ một, “Mình ngủ nghiến răng, ngồi trên bồn cầu uống Coca, thường xuyên táo bón vào thứ sáu hàng tuần, thích nhặt xác côn trùng, đi đứng không vững, cười to như sấm, lại đi tỏ tình với một người đẹp trai? Sẽ hù chết anh ta. Mình tự hiểu bản thân.”

Kỷ Đông Thiên đột nhiên cảm thấy chua xót, rõ ràng Đại Cân có rất nhiều ưu điểm bị che chắn, cô có thể làm gì? Đang suy nghĩ, giọng nói quen thuộc của Trương Vô Tật vang lên từ phía sau: “Hai người chọn xong chưa?”

“Xong rồi.” Đại Cân vội vàng đi tính tiền, không dám làm mất thời gian của hai vợ chồng người ta.

Ai ngờ lúc đang tính tiền, Trương Vô Tật thấy trên quầy bar có dòng chữ “Giao hàng mang về”, anh nói từ từ, tiện tay cầm một tờ đơn, điền địa chỉ.

“Để tôi kiểm tra giúp anh. Anh đặt hai mươi cái bánh kem đặc trưng, giao từ thứ hai đến thứ sáu mỗi tuần trong vòng bốn tuần?” Cô phục vụ mỉm cười.

“Đúng rồi.”

“À, xin hỏi anh có yêu cầu nào khác không?”

Trương Vô Tật quay đầu nhìn những người phục vụ trong tiệm rồi nói: “Có một yêu cầu nữa, tôi cần nam nhân viên trẻ nhất trong tiệm giao hàng.”

“……”

Cô phục vụ rõ ràng vô cùng nghi ngờ, sau khi hỏi trưởng ca mới đồng ý. Chẳng mấy chốc, cô tìm được cậu sinh viên bán thời gian đã lau xong quầy kính, “Anh yêu cầu anh này giao hàng phải không?”

Sau khi Trương Vô Tật đánh giá, nhàn nhạt trả lời: “Đúng là anh ta.”

“Được, anh ấy sẽ giao bánh kem đúng giờ mỗi ngày. Tổng cộng là 3760 tệ, xin anh kiểm tra thông tin.”

Trương Vô Tật trả tiền.

Yên lặng chờ một bên, Kỷ Đông Thiên và Đại Cân không biết gì từ nãy đến giờ, hoàn toàn sững sờ. Nhìn vào mẫu đơn đã điền, Kỷ Đông Thiên phát hiện địa chỉ là nơi làm việc của Đại Cân, sau đó nhìn người giao hàng trẻ tuổi được chỉ định —— chẳng phải là anh chàng đẹp trai mà Đại Cân phải lòng hay sao? Cô kinh ngạc không nói nên lời…… Trương Vô Tật đã làm gì?

Liên tục một tháng sau, nội dung các cuộc điện thoại của Đại Cân mỗi đêm đã chứng minh Trương Vô Tật làm gì.

“Hôm nay anh ấy tới giao bánh kem, rất lễ phép.”

“Hôm nay mình không ăn trưa, ngày hôm qua cũng không ăn khuya, giảm được 0,99 cân chỉ vì gặp anh ấy hôm nay.”

“Mình đã nói chuyện với anh ta, mặt anh ấy còn đỏ hơn mình.”

“Nói đến đây, mình thật sự muốn cảm ơn chồng cậu…… Cuối cùng mình đã phát hiện, anh ấy là chuyên gia về mọi mặt, làm thế nào bị cậu tìm được?”

Kỷ Đông Thiên cúp điện thoại, ngay lập tức bày tỏ sự khen ngợi hết lời với Trương Vô Tật, ai ngờ người ta thờ ơ, cau mày và chìm đắm trong suy nghĩ sâu kín của mình.

“Anh có chuyện gì vậy?” Kỷ Đông Thiên hỏi.

“Không có gì. Bạn thân của em đêm nào cũng gọi điện thoại đúng giờ, nói với em cả tiếng đồng hồ, điều này khiến thời gian ở chung của chúng ta mỗi đêm giảm rất nhiều.”

“……”

Kỷ Đông Thiên chớp mắt nói: “Sao anh còn so đo chuyện này? Bây giờ Đại Cân đang dốc toàn lực để thoát khỏi tình trạng độc thân, chúng ta nên mừng cho cô ấy. Đây không phải là hy vọng của anh hay sao? Trước kia em đã hiểu lầm anh, cho rằng anh là một người lạnh nhạt, vô tình vô nghĩa, ngoài em ra thì anh ích kỷ với người khác, không muốn chi tiền mời khách, không quan tâm đến cuộc sống, công việc và tình cảm của bà con và bạn bè em…… Khụ, nói đùa thôi, đương nhiên em biết anh rất tốt.”

Trương Vô Tật nhéo cằm cô, thấp giọng xác nhận: “Anh có chỗ tốt mà không ai biết, người ngoài không nhìn thấy, phải không?”

“…… Ừm.”

“Em thích không?”

“Dạ thích.” Cô nói nhỏ, không biết tại sao vẫn thẹn thùng khi nhìn vào mắt anh.

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, đặt ngón tay lên xương quai xanh của cô……

Chuông điện thoại reo lên tức thì.

“Là Đại Cân nữa à?” Kỷ Đông Thiên chặn ngón tay của chồng để nhận điện thoại, ai ngờ chưa nói được mấy câu, một tay đã trượt, di động rơi vào một bàn tay khác. Rồi sau đó, cô lại chứng kiến trí nhớ chính xác của anh.

“Ngủ nghiến răng, ngồi trên bồn cầu uống Coca, thứ sáu hàng tuần…… Rất đơn giản, chỉ cần tôi không nghe tiếng chuông di động vào giờ này mỗi đêm sau này, tôi không hề có hứng thú kể những điều này cho anh chàng giao hàng.”

Nói xong cúp điện thoại, lắc nhẹ cánh tay, ném điện thoại di động đến ghế sô pha phía xa.

Tiếp tục công việc quan trọng đang dở dang.

……

Từ đó về sau, Đại Cân không gọi điện thoại nữa. Từ từ, Trương Vô Tật cảm thấy cuộc hôn nhân của mình bớt “ồn ào” rất nhiều. Vợ không những khen ngợi những hành vi “có chủ đích” của anh, mà sự tập trung cũng tự động quay trở lại trên người một mình anh —— anh rất hài lòng về điều này.

……

Tác giả có lời muốn nói:

Vì muốn sống một thế giới hai người với vợ, coi như Vô Tật “dùng bất cứ thủ đoạn nào”…… Khụ khụ, bất kỳ cản trở nào ở trước mặt anh đều coi như không có gì, điều kỳ lạ chính là, anh lại có thể khiến cho tình yêu của Đông Thiên đối với anh thêm sâm đậm? Chuyện quái gì đang xảy ra? Tác giả cũng trố mắt……

****************************************