- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mùa Đông Lãng Mạn
- Chương 13
Mùa Đông Lãng Mạn
Chương 13
Sinh nhật của Trương Vô Tật sắp tới, Kỷ Đông Thiên hỏi anh muốn quà gì, anh cứ nói thế nào cũng được. Mọi người đều biết “thế nào cũng được” là khó tùy tiện giải quyết nhất, vì vậy cô vắt óc suy nghĩ thật lâu mà vẫn không có câu trả lời. Quả thật là Trương Vô Tật không thiếu gì, chưa kể đến những thiết yếu hàng ngày như quần áo, giày dép, anh thậm chí có hai cái rương lớn đựng đồ sưu tầm mà anh thích, hơn một năm qua thường nói rằng anh đã chán mua rồi.
“Rốt cuộc tặng gì cho anh mới được?” Kỷ Đông Thiên cắn cán bút, tay bóp trán, nhìn lên trần nhà.
Trương Vô Tật thầm nghĩ dáng vẻ của cô hơi buồn cười, anh đã nói không cần tặng quà vào ngày sinh nhật, cô lại nhất định giữ nghi thức này, anh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Kỷ Đông Thiên thở ngắn than dài, lật danh sách trước mặt, 53 món quà đầu tiên đã bị gạch bỏ —— dưới sự phủ nhận nhanh chóng của Trương Vô Tật.
Ai kêu cô tìm một người bạn đời kén chọn như vậy? Phải biết rằng, ngay cả khi mua đồ ngủ bình thường anh cũng phải chọn nghiêm ngặt theo mười lăm điểm như kiểu dáng, phong cách, độ bão hòa màu sắc, họa tiết hoa văn, sự đối xứng, chất vải, phương pháp giặt và chăm sóc, nếu có một điểm không hài lòng sẽ bị gạch bỏ.
Huống chi là người khác chọn cho anh?
Cũng khó trách, từ nhỏ anh đã tuân thủ nguyên tắc không nhận quà sinh nhật —— theo lời anh, quà của người khác chỉ làm tăng thêm phiền phức cho anh, bởi vì anh phải tìm chỗ chứa những “món đồ vô dụng” này.
……
Kỷ Đông Thiên lật tới lật lui, than ngắn thở dài, cuối cùng gục lên bàn sô pha, liên tục rêи ɾỉ: “Vì sao hôn nhân của mình lại khó khăn như vậy?”
“Hay là tặng anh cái này.” Một giọng nói tỉnh táo và lý trí.
“Hở? Cái gì?” Kỷ Đông Thiên vui mừng, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, quay đầu nhìn, Trương Vô Tật đưa cho cô xem màn hình điện thoại di động.
Nhìn kỹ thì thấy đó là một bộ đồ dành cho phụ nữ.
“Anh muốn cái này?” Kỷ Đông Thiên kinh ngạc, ngay sau đó nhìn chằm chằm người bạn đời của mình với ánh mắt nghi ngờ.
“Đương nhiên không phải cho anh mặc.” Trương Vô Tật bắt gặp ánh mắt của cô, “Là để em mặc cho anh xem.”
“…… Cái gì?” Kỷ Đông Thiên xác nhận, “Cái trang phục quái vật nhồi bông có sừng trên đầu và còn kéo cái đuôi này? Em mặc nó?”
“Mặc vào ngày sinh nhật anh, coi như là quà em tặng.” Trương Vô Tật mỉm cười nhàn nhạt, dường như đã bắt đầu tưởng tượng cô mặc bộ đồ này sẽ gây kinh ngạc như thế nào.
“…… Em không mặc đâu.” Lòng tự trọng còn sót lại của Kỷ Đông Thiên khiến cô dũng cảm từ chối yêu cầu của anh, nhân tiện trừng mắt nhìn anh, bảo anh đừng quá kiêu ngạo.
“Em không muốn thì thôi.” Trương Vô Tật đóng di động, “Anh không muốn quà khác.”
“……”
Kỷ Đông Thiên lập tức trầm mặc.
“Mỗi tháng anh đều giúp em dọn dẹp giỏ hàng.” Trương Vô Tật nói đúng lúc.
“Ừ, em biết. Nhưng đó là do anh chủ động, em không kêu anh dọn.” Kỷ Đông Thiên mạnh miệng.
“Tháng trước anh còn giúp gia đình em dọn dẹp giỏ hàng.”
“Cũng là do anh chủ động, đúng không? Họ từ chối, nhưng anh nhất định kiên trì.” Kỷ Đông Thiên lắc đầu phản bác, “Nhớ tới cảnh tượng lúc đó thật xấu hổ.”
“Bất kể như thế nào, anh làm những chuyện này là vì em, em lại không muốn tặng anh món quà mà anh thích.” Trương Vô Tật chậm rãi kết luận.
“……”
Vấn đề là món quà của anh quá khác biệt đúng không? Tại sao không thể bình thường một chút? Kỷ Đông Thiên nhíu mày, trong lòng lại bắt đầu giãy giụa.
“Nếu em thật sự không muốn, anh sẽ không ép.” Trương Vô Tật nói xong thì đi vào bếp pha cà phê.
Phòng tuyến tâm lý của Kỷ Đông Thiên dần dần sụp đổ, cúi đầu lẩm bẩm: “Để em suy nghĩ đã.”
Kết quả đêm đó, tay Kỷ Đông Thiên run rẩy, hồ đồ đặt mua bộ trang phục quái vật thoạt nhìn vừa xấu vừa đáng sợ này…… Tim đập thình thịch hai cái.
Trương Vô Tật vốn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn và trung thành của Kỷ Đông Thiên, đợi cô mặc bộ đồ đó cho anh xem vào ngày sinh nhật, cả hai sẽ cùng nhau trải qua thế giới hai người thật yên tĩnh. Nhưng anh không ngờ, Kỷ Đông Thiên còn chuẩn bị một bất ngờ khác, ba ngày trước sinh nhật mới nói cho anh biết.
“Đương nhiên muốn mời bạn bè tới mừng sinh nhật anh, chẳng phải anh đã phàn nàn mấy năm nay anh không tổ chức sinh nhật đàng hoàng hay sao?” Kỷ Đông Thiên nói theo lẽ đương nhiên.
“Phàn nàn?” Trương Vô Tật bình tĩnh sửa lại cho cô, “Em nên dùng từ may mắn.”
“……”
Mơ hồ cảm giác mình sắp làm hỏng chuyện, Kỷ Đông Thiên kiềm chế sự hưng phấn, cẩn thận thăm dò: “Chẳng lẽ, hơn một nửa nhân viên trong công ty anh không biết ngày sinh nhật anh là do anh cố tình giấu giếm?”
“Nếu không thì sao?”
“……”
“Có phải em đã sắp xếp xong xuôi rồi không?” Trương Vô Tật hỏi một cách sắc bén.
“Đúng rồi, gọi thật nhiều cuộc điện thoại sau lưng anh, gọi rất nhiều người tới. Ngày mai sẽ có người tới trang trí phòng khách, em đặt một gói bóng bay.” Kỷ Đông Thiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, “Anh sẽ không mất hứng chứ?”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, một người thoáng sợ hãi, một người lạnh nhạt và thất vọng.
Một lúc sau, Kỷ Đông Thiên mới nghe câu nói của Trương Vô Tật “Đương nhiên anh sẽ không mất hứng, dù sao thì em cũng chuẩn bị vì anh”, tâm trạng bất an của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bổ sung thêm: “Là sinh nhật của anh, chuẩn bị bất ngờ cho anh là điều cần thiết.”
“Ồ? Có gì bất ngờ?” Trương Vô Tật hỏi ngược lại.
Sự tự tin chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Đông Thiên đã bị một câu nói phá hủy trong chớp mắt……
Trương Vô Tật rốt cuộc buông tay cô ra, “Anh đi tắm trước.”
“Anh thật sự không vui à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao mặt anh vô cảm?”
Trương Vô Tật ngẫm nghĩ, nói ra sự thật, “Bởi vì anh nghĩ rằng em biết anh muốn trải qua sinh nhật thế nào.”
Kỷ Đông Thiên chớp mắt, dường như đã hiểu vì sao anh thất vọng…… Hóa ra anh vẫn vương vấn thế giới của hai người. Cô tưởng rằng sau gần một năm kết hôn, anh không còn mặn mà với thế giới hai người như tuần trăng mật, ai ngờ anh vẫn cố chấp. Nhưng cô đã gửi thiệp, mời ba mẹ hai bên, bạn bè và nhân viên của anh, làm sao cô rút lại được? Cô ngẫm nghĩ, đành phải đợi đến sinh nhật để xin lỗi anh.
May mắn thay, hai ngày sau, dưới sự quan sát toàn diện của Kỷ Đông Thiên, tâm trạng của Trương Vô Tật vẫn ổn định, không có tức giận, mất kiểm soát hay đập phá như cô tưởng tượng. Vì thế cô thở phào nhẹ nhõm, thầm hy vọng anh sẽ chiêu đãi khách khứa với tâm trạng thoải mái trong bữa tiệc sinh nhật.
Vào tối sinh nhật, có rất nhiều người tới, quang cảnh náo nhiệt, quà sinh nhật gần như chất đầy đến tận trần nhà —— Trương Vô Tật lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm nên tìm chỗ nào để chứa những món đồ vô dụng này.
Sau khi mọi người đã yên vị, Trương Vô Tật nâng ly, nhìn Kỷ Đông Thiên, “Cảm ơn bà xã.”
Xin mọi người cứ tự nhiên.
Mọi người nghe xong có chút mơ hồ, hình như thiếu gì đó, chẳng phải nên thêm một câu “Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn để tới dự sinh nhật của tôi” hay sao? Họ yên lặng đợi một lúc, khi nghe thấy “tùy ý” mới xác định bữa tiệc đã bắt đầu.
Mặc dù mở màn hơi lạnh nhạt và đơn giản, nhưng vì đồ ăn trước mặt quá ngon, âm nhạc lãng mạn, cảnh tượng cũng động lòng người —— Kỷ Đông Thiên đã làm ppt tinh tế, thu thập ảnh đủ lứa tuổi của chồng từ lúc mới lọt lòng đến lúc kết hôn tập hợp lại một khối, sau đó tương ứng với ảnh của mình ở độ tuổi khác nhau, cắt ra và lần lượt ghép bên cạnh ảnh của anh. Thoạt nhìn giống như họ biết nhau từ khi một tuổi cho đến hiện tại.
Khi bức tường cuối cùng chiếu ảnh cưới của họ, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, Kỷ Đông Thiên trở về chỗ ngồi, Trương Vô Tật kéo tay cô đặt lên đùi, sau đó hôn lên má cô —— giống hệt như trên ảnh.
Kỷ Đông Thiên đương nhiên rất vui, chợt nhớ ra điều gì đó nên đi vào bếp bận rộn.
Vừa mới đặt trái cây tươi đã cắt sẵn lên trên bánh kem do chính tay cô làm, Kỷ Đông Thiên đột nhiên phát hiện điều chẳng lành, không thấy nến đâu cả. Cô nghĩ lại mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi có hai đứa trẻ cười hì hì chạy vào rồi cười hì hì chạy ra, có lẽ đã cầm đi chơi.
Cô lặng lẽ đi ra phòng khách để tìm, quả nhiên phát hiện ra nến rớt trong góc và đã bị gãy. Cô đành phải nhanh chóng trở vào bếp, tìm khắp nơi xem thử có nến thừa hay không.
“Em đang tìm cái gì?”
Kỷ Đông Thiên quay đầu lại, thấy Trương Vô Tật đứng sau lưng nên nói với anh: “Không có nến, phải làm sao đây?”
“Đừng lo lắng, anh và em cùng tìm.”
Tìm xung quanh nhưng không thấy nến mới, Kỷ Đông Thiên lộ vẻ sốt ruột trên mặt, Trương Vô Tật đề nghị bây giờ đi ra ngoài mua? Kỷ Đông Thiên cảm thấy ý tưởng này khả thi. Cô nhìn ra ngoài, mọi người đang ăn và nói chuyện phiếm, đám trẻ con cầm bong bóng chạy tung tăng, âm nhạc tràn ngập mỗi ngóc ngách, không khí không thể tuyệt hơn. Nếu bây giờ họ lặng lẽ lẻn ra ngoài mua nến rồi trở về thì chỉ mất vài phút, sẽ không làm hỏng hứng thú của mọi người.
Vì thế, nhân lúc mọi người không chú ý, cả hai đẩy cửa rời đi, lái xe chạy đến cửa hàng quà tặng gần nhất.
Trên đường đi, Kỷ Đông Thiên không ngừng dụi mắt, cô thật sự mệt mỏi, bận rộn từ 6 giờ sáng đến giờ vẫn chưa dừng lại.
“Em mệt phải không? Ngủ một lát đi.” Trương Vô Tật điều chỉnh nhiệt độ trong xe ở trạng thái thích hợp nhất.
Kỷ Đông Thiên nghiêng đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khò khò khò khò.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Đông Thiên ngủ ngon tràn trề, tỉnh dậy vươn vai, “Ngại quá vì để mọi người chờ lâu, tới lúc thổi nến…… Ủa? Người đâu rồi? Chờ đã, đây là đâu? Mình hoa mắt hay sao? Sao lại thấy nước?”
“Chúng ta đang ở bên sông.” Giọng nói bên cạnh thong thả nhắc nhở.
Kỷ Đông Thiên lắc đầu, khi nhìn thấy rõ người bên cạnh, không thể tin được, “Chúng ta ra ngoài bao lâu rồi?”
“Em ngủ 43 phút.” Trương Vô Tật nhìn đồng hồ.
Kỷ Đông Thiên gần như chết lặng, lắp bắp hỏi: “Phải làm sao đây? Trong nhà còn nhiều người……”
“Anh đã nói với họ rồi, kêu họ tự tiêu khiển, cứ chơi vui vẻ, hai tiếng sau chúng ta sẽ trở về.” Trương Vô Tật xua tan lo lắng của cô.
“Ý anh là gì?” Kỷ Đông Thiên không hiểu.
Trương Vô Tật nhìn cô chăm chú, một lát sau mới nói, “Đông Thiên, cảm ơn em đã chuẩn bị mọi thứ cho sinh nhật anh. Vừa rồi xem ảnh kết hôn của chúng ta, anh nhớ tới hình ảnh em mặc váy cưới ngày ấy, xác nhận thêm lần nữa là không có cô dâu nào đẹp hơn em trên thế giới này.”
“…… Bây giờ là lúc nói những lời ngọt ngào à anh? Anh đưa em đến đây chỉ để nói những lời này?” Kỷ Đông Thiên càng mơ hồ hơn.
“Lời ngon tiếng ngọt là tạm thời chuẩn bị.” Trương Vô Tật dừng lại, “Tuy nhiên, đưa một mình em đi chơi là suy nghĩ từ lâu của anh.”
“…… Ý anh là, anh là người làm gãy nến?”
“Nếu không thì sẽ là ai?”
“……” Đã nghĩ đến từ lâu, đây là chuyện anh sẽ làm.
Anh nắm tay cô, siết chặt ngón tay cô từng chút một, đặt ngón áp út của mình lên ngón tay cô, tiếp tục nói: “Thật náo nhiệt khi có bọn họ, nhưng anh vẫn còn muốn chỉ hai ta yên tĩnh ở bên nhau. Chỉ một tiếng thôi, rồi chúng ta trở về.”
Cô cụp mắt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hai người, nhịp tim từ từ nhanh hơn khi anh thì thầm từng chữ, cuối cùng gật đầu, “Hôm nay là sinh nhật anh, em nghe lời anh.”
Anh đến gần cô, chầm chậm hôn cô, tay cô cũng đặt lên lưng anh tự lúc nào.
“A? Đau quá, đυ.ng đầu rồi.” Cô ngăn anh một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm, hỏi rất dễ thương, “Hay là, quên đi? Em cảm thấy ngượng ở đây lắm, lỡ như bị người ta bắt gặp thì sao?”
“Bắt gặp? Anh chỉ hôn em mà thôi, không có dự tính nào khác. Em không cần mong chờ quá nhiều.”
“……” Ồ, hóa ra là cô lo lắng vu vơ.
Tiếp tục hôn.
Một phút sau, cô lại ngăn anh một tấc, tức giận nói, “Từ từ, anh sẽ không gạt em chứ? Chỉ hôn thôi?”
“Đương nhiên. Em đang sợ cái gì?” Trương Vô Tật khó hiểu, “Nếu anh muốn cái khác, một tiếng sao đủ?”
“……”
Được rồi, có lý.
Cho phép anh tiếp tục.
Tiếp tục hợp tác với việc bị hôn.
……
Cuối cùng họ quay lại sau mười lăm phút, dưới tình huống Kỷ Đông Thiên kịp thời kêu ngừng.
“Hôm nay mệt quá.” Trở lên xe, Kỷ Đông Thiên không khỏi than thở, “Nhưng sắp kết thúc rồi.”
“Kết thúc? Em quên mất phải tặng quà cho anh à?”
“Cái gì?” Kỷ Đông Thiên giật mình, lúc này mới nhớ rằng còn có một bộ trang phục quái vật xấu xí và đáng sợ đang đợi cô.
“Anh rất mong chờ giây phút em mặc bộ đồ đó.” Trương Vô Tật mỉm cười.
“À, em không mặc có được không?” Kỷ Đông Thiên rùng mình khi nghĩ đến hình ảnh mình giống gấu bắc cực trong bộ đồ đó.
“Ủa? Ai vừa nói là hôm nay nghe lời anh?”
“……”
“Đừng quên rằng hôm nay là sinh nhật của anh, em nên nghe theo sự sắp xếp của anh trong ba giờ còn lại.”
“……”
Trong nháy mắt, đã ba tháng trôi đi, sinh nhật của Kỷ Đông Thiên đã đến. Lần này theo yêu cầu của cô, Trương Vô Tật đồng ý mời bạn bè của cô đến dự sinh nhật, để làm cô vui vẻ, anh không hề cố chấp với thế giới của hai người.
Vì vậy Kỷ Đông Thiên rất vui, lên kế hoạch tỉ mỉ lần nữa. Trang trí phòng khách như thế nào, chủ đề sinh nhật là gì, bánh kem vị gì, nên bật nhạc gì ngày hôm đó? Những lo lắng vui vẻ nho nhỏ này đủ khiến cô bận rộn một thời gian.
Không ngờ, Trương Vô Tật lại vắng mặt vào ngày sinh nhật —— anh có một cuộc họp tạm thời phải chạy đến một thành phố khác, việc rất gấp và quan trọng, không thể tránh khỏi.
Vì thế, tuy rằng Kỷ Đông Thiên trải qua một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt với rất nhiều người, nhưng trong lòng cô luôn thiếu một điều gì đó, buồn bực không vui.
Đêm đó, Đại Cân ở lại với Kỷ Đông Thiên, nhân tiện chế giễu cô.
“Hai người không phải là trẻ con dính liền mà muốn không chia lìa giây phút nào à? Đã kết hôn lâu rồi, tặng bộ này cho mình đi!” Đại Cân cười toe toét và ném một cái gối ôm qua, ai ngờ đối phương là cái xác không hồn, thậm chí không chụp được.
“Cậu sao vậy?” Đại Cân đến gần, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của bạn thân, vội vàng rờ đầu cô, “Không phải là muốn khóc đó chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Kỷ Đông Thiên nghẹn ngào, “Hôm nay là sinh nhật của mình, mình vui không hết, tại sao lại khóc?”
“Vậy sao cậu có biểu hiện này? Cặp mắt đỏ kìa?”
“Tẩy trang không sạch thôi mà.”
“……”
“Mình thật sự không sao, đừng an ủi nữa, mau ngủ đi.”
Nằm xuống vẫn không ngủ được.
Giữa tiếng ngáy của Đại Cân, Kỷ Đông Thiên trằn trọc, cuối cùng đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách. Cô ngẩng đầu nhìn bóng bay trên trần nhà và những ngọn đèn điện nho nhỏ trên tường, nhẹ nhàng ấn công tắc, đèn bật sáng, nhẹ nhàng ấn cái nữa, đèn lại tối sầm. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cô càng cảm thấy buồn hơn, tựa như một đứa trẻ chờ đợi bình mình.
Hóa ra cô cũng giống anh, chỉ muốn có anh bên cạnh trong ngày sinh nhật mình.
Cuối cùng cô đã hiểu, vội đứng dậy, nhẹ nhàng đi tìm di động, gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
“Chờ sinh nhật sau, chúng ta cùng nhau trải qua. Ừm, chỉ hai người chúng ta mà thôi.”
Cô chờ trong bóng tối một lúc, không đợi được phản hồi đã ngủ thϊếp đi. Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô sửng sốt một chút, lập tức trả lời.
“Anh vừa về lại khách sạn mới thấy tin nhắn của em.” Anh nói nhẹ nhàng, “Anh về sẽ đền bù sinh nhật cho em.”
“Dạ được.” Cuối cùng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn, biết bao điều muốn nói nhưng không biết nên nói gì, cô dứt khoát yên tĩnh lại, lắng nghe hơi thở của anh.
“Em vui không?” Anh hỏi.
Cô hiểu anh đang hỏi, liệu cô có vui khi trải qua sinh nhật với bạn bè không.
“Cũng tạm.” Cô nói thật, “Bởi vì không có anh bên cạnh, em cảm thấy thiếu gì đó.”
Anh im lặng lắng nghe, đột nhiên hỏi, “Không phải em muốn khóc đó chứ?”
“Đâu có! Em chỉ nghẹn ngào…… Nghẹn ngào không được ư?” Cô kìm nước mắt, “Anh mau dỗ em.”
“Anh yêu em.”
“Tiếp tục.”
“Anh yêu em.”
“Tiếp tục.”
“Vì sao càng dỗ thì em càng khóc nhiều hơn?”
“…… Anh đừng quản, hu hu hu, tiếp tục đi……”
Người bên kia tạm dừng một chút rồi tiếp tục: “Anh yêu em.”
Cô nghẹn ngào, sụt sịt, cười hạnh phúc với đôi mắt ngấn lệ, mãn nguyện nói: “Em cũng yêu anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Mỗi ngày phải hỏi thế giới hai người hôm nay có sao không?” Và những ngôi sao chìm đắm trong tình yêu “xa chồng một ngày sẽ nhanh chóng sa sút tinh thần”……╮(╯▽╰)╭ Cặp này thật là.
Trên đây là phần ân ái của ngày hôm nay.
****************************************
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mùa Đông Lãng Mạn
- Chương 13