Nửa tiếng sau, tất cả hành khách trên tàu đã tập trung trong nhà hàng ở boong tầng một.
Số lượng hành khách trên “Cá voi trắng” không quá nhiều, tổng cộng chưa tới 400 người. Lúc này đã gần một giờ sáng, nhiều người quần áo xộc xệch, thậm chí có người còn đang mặc đồ ngủ. Những tiếng xì xào bàn tán quẩn quanh trong nhà hàng, cũng có người ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đa phần đều lộ
vẻ lo lắng.
Dan và August đứng dựa vào khung cửa, Charzo cố lách ra khỏi đám đông, hắn vỗ vai Dan: “Tôi sẽ đứng ra giải thích tình hình, cậu cần giúp tôi…” Mới nói được nửa chừng, một thuyền viên hoảng hốt xông vào, bắt lấy cánh tay hắn, lắp bắp nói: “Thuyền phố một, ngài, ngài phải xuống boong dưới xem thử.”
“Sao vậy?” Charzo nhíu mày, vội nhìn quanh bốn phía để đảm bảo không ai chú ý tới họ rồi mới đi cùng gã thuyền viên rời khỏi nhà hàng. Trước khi đóng cửa, hắn nghiêng đầu ra hiệu cho Dan theo cùng.
Dan và August đi ra đúng lúc nghe thấy đoạn cuối trong câu nói run rẩy của gã thuyền viên: “… cũng bắt đầu bị rò rỉ.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Dan thay đổi.
Charzo đau đầu nhấn vào ấn đường: “Dan, cậu đi kiểm tra khoang không thấm nước với gã. Tôi phải kiểm soát tình hình trước khi hành khách hoảng loạn.”
Dan gật đầu: “Anh yên tâm.”
Charzo bực bội trừng gã thuyền viên không được việc rồi quay trở lại nhà hàng.
“Anh đi cùng em.” August ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
Dan không phản đối, cậu đè vai gã thuyền viên, giọng nghiêm khắc: “Đừng có run lẩy bẩy ở đây, dẫn đường đi.”
Xuống boong dưới họ mới phát hiện tình hình còn tệ hơn dự kiến. Ngoài khoang không thấm nước đầu tiên bị rò rỉ, bốn khoang không thấm nước khác ở đuôi tàu cũng có biểu hiện rỉ nước. Dù các vết va đập trên vách ngăn không rõ ràng, nhưng bản thân “Cá voi trắng” không phải là tàu chở khách cỡ lớn, tổng cộng có tám khoang không thấm nước thì đã có hơn một nửa bị hư hại. Cho dù hệ thống thoát nước hoạt động bình thường, họ cũng phải vào bờ càng sớm càng tốt.
August không theo vào cho đỡ rối, anh biết kiến thức của mình trong lĩnh vực này không bằng Dan nên chỉ đứng chờ ngoài cửa.
Dan quay đầu nhìn lại bóng dáng thân thương, cậu hít một hơi thật sâu rồi mở thiết bị thoát nước của các khoang không thấm nước này. Sau khi xác nhận hệ thống hoạt động bình thường, cậu ghi lại mực nước và áp suất của các khoang.
Khi trở ra, quần cậu gần như ướt sũng, gã thuyền viên đến thông báo tình hình có vẻ đã bình tĩnh hơn, cậu gọi gã qua: “Ở lại đây coi chừng, không được để du khách lại gần. Tôi đã cài chuông báo động trong khoang, một khi mực nước vượt quá vạch cảnh báo, còi báo động sẽ tự động kêu. Ngay khi nghe thấy tiếng còi báo động, phải lập tức thông báo cho thuyền trưởng ở boong trên, rõ chưa?”
Gã thuyền viên gật đầu, vẻ mặt tái nhợt.
“Đừng hoảng sợ, tàu còn chưa chìm, chúng ta đều đang ở đây.” Giọng Dan trầm ấm, nói rồi đè lại vai gã, cậu dẫn August đi lên boong trên.
August chưa từng thấy cậu ra mệnh lệnh, bỗng cảm thấy thú vị: “Sao hồi ở Sao Thiên Lang anh không phát hiện em có khiếu lãnh đạo nhỉ.”
Dan đột ngột quay đầu trên cầu thang, giọng trầm chất chứa sự lo lắng không thể che giấu: “Giờ không phải là lúc để đùa giỡn. August, em muốn anh hứa một chuyện.”
Vẻ vui đùa trên gương mặt August dần phai nhạt, anh nói: “Chuyện gì thế em?”
“Anh cứ hứa với em đi đã.”
August nhìn cậu chằm chằm hồi lâu: “Có vẻ em khá chắc nếu nói ra anh nhất định sẽ không đồng ý.”
Dan nắm lấy vai anh: “Anh không hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này. ‘Cá voi trắng’ có tổng cộng tám khoang không thấm nước, giờ có những năm khoang bị rò rỉ. Với tốc độ an toàn, xác suất tàu có thể tới Mestersvig trước khi chìm chỉ có 50%.”
“Thế nên?” Giọng August chùng xuống.
Dan cáu kỉnh vò tóc: “Nếu thực sự tệ tới mức đó, thủy thủ đoàn sẽ là những người sơ tán cuối cùng. Anh cần phải lên đảo liên hệ với Sao Thiên Lang và những việc ngoại giao khác, không cần chờ em.”
August không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn Dan.
Dan mất tự nhiên tránh ánh mắt anh.
“Anh đã cùng em đi qua hàng ngàn dặm cánh đồng băng, cùng ngắm nhìn bầu trời sao bao la, cùng trải qua những tình huống nguy hiểm hơn thế này gấp bao lần. Giờ em lại muốn vạch rõ ranh giới với anh? Muộn rồi. Cậu trai táo tợn hôn anh đêm đó đâu?” Giọng August pha trò, nhưng trong đôi mắt xanh xám lại ẩn chứa tức giận.
“…” Dan nhìn anh thinh lặng.
August thở dài, kéo cậu tới gần rồi khẽ hôn lên môi cậu, tay anh vuốt ve gáy cậu: “Vẫn chưa phải là lúc tồi tệ nhất. Em nên tin tưởng thuyền trưởng, tin tưởng chính mình, tin tưởng anh. Kể cả đến lúc đó, cho dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn.”
Khi họ quay trở lại nhà hàng, Charzo đang bị một đám du khách vây quanh, hắn loay hoay giải thích, nụ cười gượng gạo sắp không giữ nổi. Hắn nhìn Dan và August như nhìn thấy vị cứu tinh: “Dan! Lối này!”
Vừa nói, hắn vừa cố chen ra khỏi đám du khách: “Xin lỗi, tôi cần quay trở lại vị trí công tác của mình. Như tôi vừa giải thích, nếu quý vị có bất kỳ thắc mắc nào xin hãy đợi thuyền trưởng của chúng tôi quay lại giải thích thêm. Bây giờ xin hãy nhường đường, làm ơn để tôi đi qua.”
Tới lúc đứng được trước mặt Dan và August thì hắn đã mồ hôi nhễ nhại: “Tình hình thế nào?”
Dan chỉ vào buồng lái: “Vừa đi vừa nói.”
“… Gì cơ?!” Sau khi nghe Dan báo cáo tình hình ở boong dưới, Fitch vốn trầm tĩnh cũng phải hốt hoảng. Ông quay sang thuyền phó hai ở bên cạnh: “Liên lạc với hải quân sao rồi?”
“Vừa nhận được hồi âm, họ đồng ý cho chúng ta vào cảng đột xuất.” Thuyền phó hai vừa dứt lời, máy truyền tin trên bảng điều khiển kêu lên, đèn báo từ boong dưới.
Charzo bước tới nhấc máy, giọng nói run rẩy của gã thuyền viên vang lên ở đầu dây bên kia: “Báo, báo cáo! Mực nước của các khoang không thấm nước số 3, số 4 và số 6 đã vượt mức cảnh báo!”
Vẻ mặt Charzo nghiêm nghị: “Hệ thống thoát nước vẫn còn hoạt động chứ?”
“Vẫn… vẫn còn, nhưng không thể theo kịp tốc độ rò rỉ.”
Charzo cúp máy, lo âu nhìn về phía Fitch. Cả buồng lái rơi vào thinh lặng, mọi người đều đang chờ chỉ thị của ông.
“Xin cho tôi nói thẳng, thuyền trưởng, với tình hình hiện tại, cách tốt nhất là để hành khách lên xuồng cứu sinh.” Giọng August vọng tới từ cửa.
Fitch quay đầu lại, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, ông lấy lại bình tĩnh và nói, “Thiếu tá, không biết Sao Thiên Lang có thể cử một đội cứu hộ đến hỗ trợ chúng tôi…?”
“Với tầm nhìn khí quyển hiện tại, trực thăng là không thực tế. Dự kiến
chỉ có thể cử tàu cứu nạn đến kéo. Từ cảng Faeringehavn đến đây…” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nhanh nhất cũng phải 5 giờ sáng mới tới được.”
Fitch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm phiền ngài. Ngài có thể liên lạc với Sao Thiên Lang trong buồng lái của chúng tôi.”
Sau đó ông quay sang nói với Charzo: “Bây giờ tôi sẽ tới nhà hàng để giải thích ngắn gọn. Andre đi cùng tôi, cậu dẫn thủy thủ đoàn xuống đuôi tàu chuẩn bị thả xuồng cứu sinh.”
Một tiếng sau, tất cả hành khách xếp thành hàng dài trên boong tầng một.
Mặt phẳng boong tàu đã bị nghiêng, tuy biên độ không lớn nhưng vẫn như một quả bom hẹn giờ đè nặng trong lòng mọi người.
Bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ bao trùm boong tàu.
Charzo và thuyền trưởng đứng trước nhóm người để duy trì trật tự. Mỗi chiếc xuồng cứu sinh được sắp xếp hai thuyền viên, ưu tiên phụ nữ và trẻ nhỏ, mỗi chiếc xuồng cứu sinh có sức chứa khoảng 15 người.
Do được thông báo sớm và nhiệt độ không quá thấp nên du khách không quá hoảng loạn.
Thuyền phó hai ở lại buồng lái để điều khiển bánh lái. Dan và August đứng bên cạnh, nhìn đám người trên boong tàu qua tấm kính. Cậu nhìn nền trời tươi sáng, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Có đôi khi em cảm thấy mặt trời thật kỳ diệu. Những nơi ánh dương có thể chiếu rọi, dường như mọi thứ còn có thể kiểm soát, vẫn còn có hy vọng.”
August nhìn theo ánh mắt cậu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh không nói gì, chỉ siết chặt tay Dan.
Ba giờ sáng.
Sau khi tất cả du khách đã được sơ tán, ngoại trừ Dan và August, trên thuyền chỉ còn lại thuyền trưởng, thuyền phó hai và vài thuyền viên khác. Charzo đã lên chiếc xuồng cứu sinh cuối cùng dành cho du khách.
Boong nghiêng gần 60 độ, đi lại đã hơi lắc lư. Thuyền phó hai thả chiếc xuồng cứu sinh cuối cùng xuống, dựa người vào đuôi tàu chờ mọi người xuống. Hai mươi chiếc xuồng cứu sinh màu vàng lẻ loi trên mặt biển, dập dờn theo những con sóng trên mặt biển yên ả.
Dan và August đợi Fitch ở mạn tàu. Fitch tuần tra lần cuối trên boong, dáng vẻ già đi trông thấy, ông bước chậm tới trước mặt Dan và August: “Đi thôi.”
Vùng biển hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào thân tàu, tiếng khóc của một vài đứa trẻ thi thoảng cất lên, kèm theo những tiếng vỗ về của người mẹ.
Mọi người bình thản nhìn con tàu trước mặt nghiêng ngả rồi chìm dần, từ một phần ba thân tàu, một nửa, đến hai phần ba, cuối cùng là những tiếng động rợn người, con tàu từ từ chìm xuống biển.
“Con tàu này… đã gắn bó với tôi gần 30 năm.” Giọng Fitch khàn đi, mang theo nỗi thương cảm khó tả.
Dan không biết an ủi ông thế nào, đành nói một câu sáo rỗng: “Dẫu sao nó cũng đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, chúng ta không có thương vong.”
Fitch cười mệt mỏi, ông vẫn nhìn chăm chăm về phía “Cá voi trắng”: “Bao năm trôi qua, nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Tôi thậm chí đã nghĩ sau này về hưu sẽ mua lại nó, cứ để nó neo đậu ở cảng, trời đẹp thì ra khơi đánh cá… Nó giống như… Không, nó là nhà của tôi.”
Cơn gió lướt qua mặt biển, thổi bay mái tóc hoa râm của Fitch, ông như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.
“Để ông ấy ở yên một mình.” August thì thầm.
Dan lặng lẽ theo August tìm chỗ ngồi xuống.