Chương 32
Sau khi rời khỏi chung cư, Trình Miễn cũng không về nhà mà trực tiếp trở về đơn vị. Thế nhưng lúc này tại thành Đông thành phố B Hà Tiêu đang ngủ rất điềm tĩnh. Vết thương đã qua thời gian đau nhất, hơn nữa mấy ngày nay bởi vì thời tiết ẩm ướt nên trên người nổi lên chút mẩn đỏ, Hà Tiêu uống một ít thuốc, tác dụng phụ làm cô lúc nào cũng không nhịn được mà buồn ngủ.
Hơn bốn giờ chiều, Hà Tiêu ngủ đủ giấc thì tỉnh dậy. Đúng lúc bà Bà Điền Anh mang canh đến, thấy cô đã ngủ dậy, thì vội vàng bảo cô uống ngay khi còn nóng.
Hiện tại Hà Tiêu có cảm giác tốt hơn một chút rồi, nên bảo cha mẹ không cần chăm sóc cô như thế này nữa, một tay cầm muỗng canh, vừa khuấy vừa nhẹ giọng hỏi bà Điền Anh: "Mẹ, mẹ có thấy điện thoại di động của con không?"
Bà Điền Anh giật mình, ánh mắt cảnh giác nhìn cô: "Cần điện thoại di động để làm gì?"
Hà Tiêu bật cười: "Ngày đó khi xảy ra chuyện không may đúng lúc con cầm điện thoại di động trong tay, bị ném như vậy, không biết còn có thể sử dụng hay không."
Bà Điền Anh thầm thở phào: "Màn hình bị vỡ, bây giờ không dùng được. Mấy ngày nay luôn lo lắng việc của con, nên qua thời gian này sẽ để lão Hà mang đi sửa cho con."
Hà Tiêu nghe lời dạ một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục ăn canh. Bà Điền Anh nhìn cô không nói, còn khó hiểu nhìn cô, Hà Tiêu biết trong lòng bà đang nghĩ gì, nên cực kì bình tĩnh nói: "Mẹ mang lo lắng cất vào bụng đi, hiện tại con sẽ không gọi điện thoại cho Trình Miễn đâu."
Bà Điền Anh nhớ tới cái gì đó, rêи ɾỉ: "Tốt nhất con đừng gọi cho cậu ta, nếu không mẹ cũng chống đỡ không nổi."
Hà Tiêu cười lấy lòng bà: "Sao có thể như thế được, không ai có thể so sánh lực chiến đấu với mẹ được."
Nghỉ ngơi khoảng mười ngày, rốt cuộc vết thương đã có thể cắt chỉ. Sáng sớm lão Hà đưa lái xe đưa Hà Tiêu đến bệnh viện, vừa mới bước vào đại sảnh, thì nghe thấy có người gọi cô từ phía sau. Hai người xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy Lỗi Lạc đang chạy chậm đến chỗ cô.
Hà Tiêu có chút kinh ngạc nhìn cô ấy: "Không phải cậu đang ở đại viện quân khu sao, sao đã đến đây rồi?"
Lỗi Lạc gãi gãi đầu: "Ông ngoại mình nhập viện ở đây lâu rồi, bị bệnh tim."
Ngoại khoa tim trực thuộc bệnh viện thành phố nổi tiếng cả nước, hơn nữa dì của Lỗi Lạc làm Phó Viện Trưởng ở đây, nên gặp cô ấy ở đây cũng không thấy kì lạ. Lỗi Lạc nhìn thấy lão Hà, lúc đầu còn có chút mất tự nhiên, hồi đó chuyện cô nhằm vào Hà Tiêu, chắc chắn lão Hà cũng biết đến. Ngược lại lão Hà cũng tìm ra manh mối, cười híp mắt quan sát cô ấy: "Mấy năm không gặp rồi, Lỗi Lạc đã trưởng thành thành đại cô nương."
Lỗi Lạc hơi ngượng ngùng gọi một tiếng bác Hà, sau đó thì xem vết thương của Hà Tiêu: "Sao cậu lại xảy ra chuyện vậy? Sao ở bệnh viện nào cũng có thể gặp cậu vậy? Cậu không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân à?"
Hà Tiêu cố gắng không trợn mắt kích động, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô cũng không thể khống chế được .
Lão Hà vui vẻ nhìn hai người, nói với Hà Tiêu: "Nếu Lỗi Lạc ở đây rồi, thì ba cũng yên lòng. Trong tiệm có có việc, buổi sáng hôm nay ba phải đi qua một chuyến." Quay qua dặn dò Lỗi Lạc, "Tiếu Tiếu phải giao cho cháu rồi, tối nay bác sẽ tới đón nó, hai người các cháu cứ từ từ mà tán gẫu, không cần vội."
Lỗi Lạc khéo léo cười đồng ý, Hà Tiêu nhìn bóng lưng lão Hà, dường như có điều cần suy nghĩ.
Lấy tư cách là người lớn lên trong bệnh viện từ nhỏ, Lỗi Lạc quen việc dẫn Hà Tiêu đi tháo chỉ. Cuối cùng thì đi thăm ông ngoại của Lỗi Lạc, sau đó đi dọc theo phòng bệnh của cán bộ cao cấp tới cầu thang đi xuống tầng dưới, rồi đi đến vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện.
Thời tiết cuối mùa thu, lá trên cây cũng rụng sạch rồi, phủ kín con đường lát đá. Hà Tiêu híp mắt nhìn bầu trời mênh mông xanh thẳm, cảm thấy trong lòng cũng thoải mái không ít. Quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của Lỗi Lạc cũng không tốt.
Hà Tiêu có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Từ lúc còn rất nhỏ Lỗi Lạc đã ở nhà ông ngoại, vẫn rất thân thiết với ông ấy, bây giờ mắt thấy ông ngày càng bệnh nặng, khẳng định trong lòng rất lo lắng. Bên cạnh đó, chính là Diệp Hồng Kỳ. Có đôi khi suy nghĩ một chút về anh ấy, Hà Tiêu cảm thấy vô cùng bội phục, rốt cuộc là có nghị lực hay chấp niệm đến như thế nào mà khiến anh ấy ở đó đợi bốn năm cũng không chịu trở về một lần.
Cô nhớ rõ Lỗi Lạc đã từng oán trách với cô một lần, cô ấy nói: "Tiếu Tiếu, cậu có tin không? Cho dù mình cởi hết đứng trước mặt Diệp Hồng Kỳ, anh ấy cũng có thể mặt không đổi sắc đánh giá dáng người của mình không bằng tên lửa thon dài, đẹp đẽ mà anh ấy phóng. Đây chính là một quân nhân đó? Quả thật chính là một tên quân nhân ngốc!"
Đối với oán trách của Lỗi Lạc, cô cũng không để bụng. Bọn họ đều lớn lên ở đại viện lục quân, cũng không có cảm giác thuần túy với nó là thích hay là chán ghét. Tình cảm của bọn họ rất phức tạp, vương vấn không thể dứt ra được, cũng có lẽ bởi vì vậy, cho nên mới càng khó cách xa.
"Tiếu Tiếu, cậu và Trình Miễn xảy ra chuyện gì à?" Lỗi Lạc nhìn nét mặt thanh thản của Hà Tiêu, nhẫn nhịn, nhưng vẫn hỏi.
Vẻ mặt Hà Tiêu rất là bình tĩnh hỏi ngược lại: "Bọn mình xảy ra chuyện gì được?"
Lỗi Lạc thở dài một hơi: "Mấy ngày trước nhận được điện thoại của anh ấy, hỏi mình có biết nhà cũ của cậu ở đâu hay không. Mình nói không biết, tiểu tử này không hề nói gì nữa liền cúp rồi."
Hà Tiêu ngẩn ra: "Anh ấy làm sao biết được mình ở Thành Đông nhỉ?"
Mặt Lỗi Lạc mê hoặc: "Cái này chẳng lẽ cậu không nên hỏi bản thân à?"
Cùng Lỗi Lạc bốn mắt nhìn nhau, Hà Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, liền bừng tỉnh hiểu ra rồi. Trình Miễn đã biết tin tức cô bị thương, hơn nữa còn từng đến nhà cô! Nhưng lão Hà và mẹ cũng không nói qua với cô!
"Lỗi Lạc, cho mình mượn điện thoại di động để dùng một chút."
Nhận lấy điện thoại của Lỗi Lạc, Hà Tiêu nhanh chóng ấn số của Trình Miễn. Giây phút khi muốn bấm gọi, lại hơi do dự. Bây giờ gọi thì cô muốn nói gì với anh? Lỗi Lạc bên cạnh nhìn cũng nóng lòng, nhanh tay nhanh chân ấn số điện thoại khóa cho cô ấy, rất nhanh bên kia truyền đến âm thanh của Trình Miễn: "Lỗi Lạc? Có chuyện gì sao?"
Lỗi Lạc dùng khẩu hình thúc giục cô mau nói, Hà Tiêu mấp máy môi, đưa điện thoại di động đến bên cạnh tai: "Này, là em Tiếu Tiếu."
Nói xong câu đó, hai bên cùng rơi vào trầm mặc. Hình như trong nháy mắt âm thanh của hai người cùng bị hút ra, chỉ còn lại tiếng huyên náo ở đầu bên kia điện thoại.
Rất lâu sau, mới dần dần nghe được tiếng thở của Trình Miễn trở nên hổn hển. Anh cố gắng ổn định, mới hỏi: "Em ở đâu?"
Âm thanh trầm thấp mà có lực, hình như đang cố ý đè nén cảm xúc.
Không hiểu sao Hà Tiêu có chút khẩn trương, cô nhìn Lỗi Lạc, miệng đắng lưỡi khô đọc địa chỉ bệnh viện.
"Chờ anh."
Ngắn ngủn hai chữ, sau đó điện thoại bị cắt đứt.
Hà Tiêu cầm điện thoại di động, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên. Cô đã làm sai việc gì rồi?
Vườn hoa nhỏ sau phòng bệnh của cán bộ cao cấp của bệnh viện thành phố luôn luôn an tĩnh mà ấm áp, Hà Tiêu ngồi trên ghế đá, bị ánh mặt trời chiếu vào nên lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi thật mỏng.
Khi Trình Miễn đến thì cô đang cúi đầu đếm kiến dưới chân, vừa lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy một tay anh đang đè ép vành nón, vội vã đi từ trên cầu thang xuống.
Hà Tiêu ngồi phía sau hai cây bách trắc diệp*, cây xanh to lớn che hết cả thân người cô, vì vậy Trình Miễn không nhìn thấy cô, ở đó ngó nghiêng trái phải tìm kiếm cô. Hà Tiêu để cho anh tìm một lát, mới lên tiếng gọi anh.
(*) Bách trắc diệp: Loài cây cùng loại với thông, lá mọc đối, giẹp, hình vảy, thân phân nhánh trong những mặt phẳng thẳng đứng, thường trồng làm cảnh.
Trên người Trình Miễn mặc một bộ trang phục huấn luyện chưa kịp thay đổi, nhanh chóng quay người về phía sau, nhìn thấy cô đồng thời nhìn thấy trên tay phải của cô đang đeo băng, đáng lẽ định bước đến, nhưng lại dừng lại ở đó.
Hà Tiêu đứng lên, nhìn tay của mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên cười với anh.
Trình Miễn hồi hồn, đi đến bên cạnh cô, vành nón bị kéo thấp xuống khiến Hà Tiêu không thấy được vẻ mặt của anh. Hà Tiêu chỉ có thể cảm thấy anh càng đi càng nhanh, cô muốn nói chuyện, lại bị anh lập tức đưa tay ra kéo đến trong ngực.
Đã xấp xỉ gần hai tháng không được anh ôm, Hà Tiêu có thể cảm thấy anh ôm cô càng ngày càng gấp, càng ngày càng chặt, chặt đến cánh tay của cô cũng có chút đau rồi.
Hà Tiêu không thể làm gì khác hơn là đá đá anh, nhưng Trình Miễn chỉ hơi buông lỏng tay.
"Mau buông ra, trên tầng ở phía sau có nhiều người lắm."
"Không buông." Trình Miễn kiên quyết cự tuyệt, cho đến khi cảm thấy nhịp tim của mình ổn định lại, mới nói "Không thể để cho em chạy mất."
Ngày đó bị dính mưa, nên trở lại đại đội cũng cảm một chút, tùy tiện uống hai viên thuốc cảm rồi buồn bực đi ngủ, ban đêm thì sốt cao. Nằm trên giường gần ba ngày, thi hội nghị tổng kết diễn tập lại bắt đầu, Trình Miễn rất muốn đi tìm Hà Tiêu, thậm chí ý tưởng trốn ra ngoài cũng xuất hiện, nhưng vẫn không thể.
Thứ nhất là thân bất do kỷ**. Tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, lại là quản lí trong đại đội, lần này anh có thể cảm nhận bốn chữ này một cách chân thực nhất. Thứ hai là trận mưa kia đã dội cho anh thông suốt, để anh suy nghĩ thấu đáo rất nhiều điều, vào lúc này mà tìm Hà Tiêu chỉ có thể càng chọc giận bà Điền Anh, vấn đề giữa bọn họ càng khó giải quyết. Vấn đề này chính là, anh là quân nhân.
** thân bất do kỉ: Nếu có một chuyện gì đó mà mình có thể làm và trong lòng bàn tay nhưng một số lý do khách quan nào đó buộc mình ko thể làm.
Cảm thấy Hà Tiêu dần dần buộc chặt thân thể, Trình Miễn buông lỏng cô ra. Cô bị gãy xương cánh tay còn chưa lành, không nên đè ép quá lâu.
"Có đau không?" Trình Miễn đỡ cánh tay của cô, nhẹ giọng hỏi.
Hà Tiêu lắc lắc đầu: "Đã không đau từ lâu rồi."
Trình Miễn không nói lời nào, để cho cô ngồi xuống ở trên ghế đá, ngồi chồm hổm rồi đưa tay vén ống quần của cô lên. Hà Tiêu bị động tác này của anh làm giật mình, định từ trên ghế đá đứng lên, rồi lại bị anh đẩy xuống: "Đừng động đậy." Anh nói, "Cho anh xem vết thương của em nào."
Vết thương vừa tháo chỉ nên nhìn có chút dữ tợn, Trình Miễn nhìn vào, cảm thấy nhìn mà đau lòng. Anh do dự vươn tay, nhẹ nhàng sờ vết thương kia, giống như sợ làm Hà Tiêu đau. Ấm áp của lòng bàn tay anh lan rộng lên bắp chân, Hà Tiêu cảm thấy hơi nhột, muốn lùi người lại, tiếc rằng Trình Miễn lại nắm quá chặt.
"Vết thương sâu quá, có thể sẽ lại lưu sẹo."
Hà Tiêu rất bình tĩnh: "Vậy thì thật là tốt cũng không cần mặc váy nữa, anh đỡ phải ý kiến nha."
Trình Miễn cười, không nói ra được khổ sở trong lòng. Anh khẽ vuốt ve bắp chân trắng noãn của cô, dường như muốn lau vết thương kia đi.
"Trình Miễn."
"Hả?"
"Thật xin lỗi."
". . . . . ."
Trình Miễn ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đang cười với anh: "Chuyện bị thương không nói cho anh biết, là do sợ anh gấp gáp đến đây tìm em. Em không muốn anh đến lúc đó, để mẹ em thấy được, có khả năng sẽ khiến chúng ta chia tay."
Trình Miễn giật mình, sau đó cười cười: "Sợ cái gì, da anh dầy không phải em không biết." Anh cúi đầu, chăm chú xoa bóp vết sẹo kia, thanh âm lúc này phát ra cũng rất nhẹ, "Về sau nếu có việc phải nói cho anh đầu tiên, nhớ chưa?"
Hà Tiêu không biết anh ở đó chịu phạt bao nhiêu ấm ức với bà Điền, có lẽ là trách cứ, nhưng anh một chữ cũng không nói. Từ nhỏ đến lớn, thế mà cô lại không biết anh có thể nhịn một người như vậy. Nhưng cô cũng không muốn hỏi, coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Đưa Hà Tiêu đến chỗ Lỗi Lạc xong, Trình Miễn lại lái xe không ngừng đi vào thành phố đón lão Chu. Sáng nay vừa kết thúc huấn luyện dã ngoại, vừa trở về đại đội, thì nhận được điện thoại của Hà Tiêu, đúng lúc lão Chu muốn đi ra ngoài, nên tiện thể đưa anh ra ngoài cùng.
Khi quay lại doanh trinh sát, chỉ đạo viên Từ - Từ Nghi đang ngồi ở trong phòng làm việc đọc sách, thấy anh trở lại, liền hỏi: "Hà Tiêu như thế nào rồi?"
Trình Miễn vừa làm động tác cởi cúc áo vừa nói: "Rất tốt rồi."
"Thật là rất tốt? Nhìn vẻ mặt của cậu sao không giống vậy."
Trình Miễn không nói chuyện, trên người cởi ra chỉ còn lại áo ngắn tay màu xanh xám rồi lại đổi dôi giày, liền trực tiếp ra khỏi cửa chính túc xá. Từ Nghi gọi anh không được, do dự một chút, để sách xuống, rồi cùng anh đi ra ngoài.
Tối hôm qua vừa mới mưa, nên bãi tập còn có chút ướŧ áŧ. Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, nên trên sân không có một bóng người, Trình Miễn qua loa nóng người, rồi mở chân dài ra chạy bộ dọc theo bãi tập.
Từ Nghi khoanh tay đứng ở một bên nhìn anh chạy bộ, một vòng lại một vòng, ước chừng chạy khoảng tám cây số, thì mới ngừng lại. Từ Nghi đi tới, lấy khăn lông đưa cho anh, Trình Miễn mặt không thay đổi nhận lấy, tùy tiện lau một chút.
"Nghĩ rõ rồi à?"
Từ Nghi nhìn anh, không nhanh không chậm hỏi. Cùng anh làm việc chung hơn hai năm, anh hiểu rõ thói quen của Trình Miễn rồi, khi gặp phải vấn đề khó khăn hay chướng ngại, phương pháp để anh phát tiết duy nhất, chính là chạy bộ. Hình như mồ hôi chảy cạn sạch, thì phiền não cũng không còn.
Trình Miễn ngẩng đầu nhìn bầu trời trên sân huấn luyện, lo lắng dần dần tản đi, ánh nắng mỏng manh suyên qua tầng mây chiếu xuống khiến anh hơi nheo mắt.
"Cậu biết không?" Anh quay đầu lại nói với Từ Nghi, "Mình ở quân đội đã 27 năm, ta đợi năm 27, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ rời đi."
Từ Nghi sững sờ, không biết đột nhiên anh nói những lời này là có ý gì. Đang định hỏi nữa, Trình Miễn đã đem khăn lông trả lại cho anh, bước nhanh rời khỏi sân huấn luyện.
Hết chương 32