Chương 23
Hà Tiêu kinh ngạc đến ngây người một lúc lâu, sau đó cô nhanh chóng đẩy Trình Miễn ra đứng lên. Cô cúi đầu vuốt tóc, không dám nhìn vẻ mặt Trình Kiến Minh. Vẻ mặt Trình Kiến Minh có hơi lúng túng, nhưng cũng có tức giận. Đương nhiên là ông khống nói Hà Tiêu, chỉ có thể giáo huấn Trình Miễn.
"Con làm gì thế hả ? Đang mặc quân phục mà còn dám làm loạn sao?”
Trình Miễn cũng phản ứng kịp thời, nhìn trước nhìn sau một chút lơ đễnh nói: “Cũng không có người mà cha.”
Lông mày Trình Kiến Minh giật giật, đá cho Trình Miễn một cái: “Không có ai cũng phải chú ý hình ảnh.” Ông nhing Hà Tiêu, hạ giọng: “ Mặt con da dày là việc của con, con bé là con gái, sao con có thể ép buộc con bé thế hả?!”
Bởi vì không tránh né nên Trình Miễn bị cha đá trúng. Anh nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, cũng tự trách chính mình ai bảo anh không kìm hãm được cơ chứ.
Hà Tiêu đứng một bên, liếc nhìn hai cha con. Bộ dạng Trình Miễn bị cha giáo huấn lâu lắm rồi cô cũng chưa thấy, khi còn bé lúc anh phạm sai lầm thì Trình Kiến Minh thương giáo dục anh như vaatyj. Lúc đó anh còn chưa cao như bây giờ, mỗi lần bị cha mắng cũng rất cứng đầu, đảm bảo ‘không thua kém thủ trưởng’, vì thế cũng bị đahs không ít.
Lấy lại tinh thần, Trình Kiến Minh giáo huấn con trai xong, quay lại vừa lúc nhìn trúng tầm mắt Hà Tiêu. Ngay lập tức cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ông, phó Tư lệnh Trình cũng xấu hổ thay con trai, không nói gì, đi lướt qua cô vào phòng bệnh.
Trên hành lang lại rơi vào yên tĩnh, Hà Tiêu và Trình Miễn liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao có chút buồn cười. Trình Miễn lúc đầu có hơi nổi giận, vừa nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Hà Tiêu, anh lại ảo não giơ tay gõ đầu cô một cái : «Không cho em cười."
Hà Tiêu tránh khỏi tay anh : «Chú ý ảnh hưởng, bác Trình vẫn còn ở bên trong đấy."
"Sợ cái gì? Bị tóm cũng đều là mắng anh." Nói xong Trình Miễn thuận tay vò tóc Hà Tiêu rối lên, «Kể từ lần trước khi anh đưa em về đại viện , chính ông cụ đã thay đổi suy nghĩ của anh sang chiến thuật thành ép buộc, dụ dỗ cô gái trong lòng, đời này chắc chắn sẽ không đổi người."
Liên trưởng Trình có hơi đau lòng. Anh là thanh niên tốt của năm, thuộc liên đội quân nhân ưu tú, sao bây giờ lại biến thành hình tượng như thế này rồi?
Đối với khổ nhục kế của Trình Miễn Hà Tiêu bày tỏ quan điểm không bao giờ rút lui nữa, cô đâm đâm gáy anh: «Cho nên anh đàng hoàng một chút, đừng quên anh còn có tiền án."
Trình Miễn cười, định cầm tay cô lại bị cô chạy mất. Đúng lúc trong phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết đó là của phó Tư lệnh Trình. Hà Tiêu kịp thời tạm biệt, cũng từ chối Trình Miễn đưa cô về.
Thấy cô kiên trì như thế Trình Miễn cũng đành chấp nhận. Đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, đến lúc không nhìn thấy bóng người của cô nữa anh mới quay người trở về phòng bệnh.
Kết thúc huấn luận dã ngoại, vốn là được nghỉ ngơi hai ngày nhưng bởi vì có chút vấn đề xảy ra nên anh đành từ chối nghỉ phép. Qua khoảng một tháng, đột nhiên Hà tiêu nhận được một tin nhắn vào buổi tối:
—— Tám giờ tối thứ sáu, mang theo thẻ căn cước đứng ở bên ngoài cửa chung cư chờ anh.
Cũng không nói là làm cái gì, điên khùng nói một câu như vậy. Phản ứng đầu tiên của Hà Tiêu là gọi điện thoại lại, cô bấm số rồi nhưng lại ấn tắt đi. Bình thường thì Trình Miễn đều gọi điện thoại, nếu anh gửi tin nhắn chắc chắn là có điều không bình thường, có thâm ý khác, Lần này Hà Tiêu đoán chủ yếu là khả năng thứ hai. (editor : anh hiểu chị qua mà)
Suy nghĩ một chút, Hà Tiêu hỏi anh: đi làm gì?
Trình Miễn: điều thứ nhất của thủ tục giữ bí mật, không nên hỏi nhiều.
Thấy tin nhắn này cô liền cười. Cũng không hỏi thêm, xem rốt cuộc anh định giở trò gì.
Bởi vì chuyện tin nhắn giữ bí mật này khiến Hả Tiêu cả ngày thứ sáu cũng không yên tâm làm việc được. Buổi tối tan việc về đến nhà, cùng cha mẹ ăn cơm xong, cô vừa xem tin tức quân sự cùng lão Hà vừa đợi đến tám giờ. Trong lúc chờ đợi Hà Tiêu phát hiện bản thân có chút mong đợi.
Không giữ được vẻ nóng vội, đồng hồ vừa chỉ tám giờ kém năm, Hà Tiêu đi xuống tầng. Đúng lúc phim truyền hình được phát sóng, mẹ Điền cũng không lo lắng hỏi xem cô đi đâu, chỉ có lão Hà nhìn cô thật sâu một cái.
Cô chạy chậm đến cửa, thấy Trình Miễn đã đến rồi, anh mặc đồ bình thường đứng dưới đèn đường, trong tay giơ lên một cái túi. Thấy cô chạy đến, khóe miệng anh lộ ra nụ cười nhẹ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì ? Lại còn phải mang theo thẻ căn cước?"
Mặc dù đã đến cuối tháng năm, nhưng là mấy ngày nay vừa mới mưa, buổi tối vẫn có chút lạnh. Trình Miễn không lên tiếng, đầu tiên là nhìn cô một cái, kéo tay cô nói: " Đi thôi."
"Đi chỗ nào?"
"Trạm xe lửa."
Hà Tiêu bị anh làm cho rốii bời, không hiểu gì : «đến ga xe lửa làm gì cơ?"
Lúc nói chuyện Trình Miễn đã vẫy xe lại, thấy cô cuống lên nhìn mình, anh cười : «Yên tâm, đến trạm xe lửa em sẽ biết, Lên xe đi đã."
Hà Tiêu nửa tin nửa ngờ theo sát anh lên xe, chỉ gần mười phút đã đến phía tây thành phố B. Đây không phải là ngày nghỉ nên cũng không đông người lắm, Trình Miễn xếp hàng quay đầu nói với Hà Tiêu : «Đưa thẻ căn cước cho anh."
Trên đương đi đến đây, nghi ngờ của Hà Tiêu rốt cuộc đã được chứng thực rồi, anh muốn dẫn cô đi một nơi.
"Đi đâu vậy?"
Trình Miễn nắm bả vai cô, để cô nhìn sang màn hình điện tử ở đại sảnh mua vé: «Lần này chúng ta đi xe lúc 9strong8, từ thành phố B đi hướng Chu Châu, cắt ngang Lạc Hà, em nói xem muốn đi đâu?"
Trong lòng Hà Tiêu đã có đáp án rồi, nhưng chỉ là cảm thấy quá đột ngột, hỏi hơi khó tin: «Đại viện cũ?"
Trình Miễn nhìn số tàu trên màn ảnh, «Anh nghe thông tin phá bỏ nhiều năm rồi, nghe cha anh nói lần này họ quyết tâm rồi. Tiếu Tiếu, lần này mà không đi có lẽ không thể thấy được nữa rồi."
Nhớ đến nơi đã cách xa nhiều năm, tâm tình Hà tiêu trở nên có chút khẩn trương, chỉ là như vậy có vội vàng quá không?
"Sao anh không nói sớm cho em biết còn chuẩn bị."
Nói sớm cho cô thì làm sao thấy cô vui vẻ đây? Trình Miễn giơ tay sờ mũi cô : «Đồ anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đi hai ngày thôi. Anh không có nhiều thời gian, chỉ có thể cho em những thứ này, hi vọng là em không ghét bỏ."
Cô làm sao có thể ghét bỏ đây. Hà Tiêu nhìn ánh mắt của Trình Miên, có cả sự vội vàng và áy náy, nhất thời cô đồng ý : «anh đi mua vé đi»
Thừa dịp Trình Miễn xếp hàng mua vé, Hà Tiêu gọi điện thoại thông đồng với Chử Điềm nói dối cha mẹ. Cúp điện thoại, Hà tiêu lặng lẽ nghĩ : Không thế giấu diếm như vậy mãi được, đợi sau khi trở về cô quyết định sẽ thẳng thắn nói cho cha mẹ chiết chuyện của anh và cô.
Đại viện cũ ở trong một thị trấn nhỏ ở phía bắc Lạc Hà.
Thị trấn này nằm trên đường Tần Hoài, khí hậu nam bắc hòa hợp, trồng nhiều tre trúc, từ xa nhìn lại giống như một rừng trúc rậm rạp sum suê. Thị trấn nhỏ này còn có hai hòn núi, cách đại viện quân khu không xa lắm, đi quan một sường dốc và một con đường, cách khoảng mười bước chân là thấy được đường lên núi rồi. Đại viện cũ hướng ra ngoài con đường, cắt với thị trấn nhỏ tạo thành một ngã tư, thường có xe cộ đi qua, tạo thành mộ trạm trung chuyển nhỏ, xe cộ cũng sẽ dừng ở chỗ này. (editor : đoạn này ta chém đó, chủ yếu nói về phong cảnh ở trấn nhỏ- nhà cũ của anh chị)
Lúc Trình Miễn và Hà Tiêu đến thì trời vẫn còn sớm, không có nhiều người lắm. Cả đêm không ngủ nên có hơi mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy trên đỉnh núi không xa từng khoảng xanh mướt, không khí thoảng mùi hoa mới, trong nháy mắt Hà Tiêu đã tỉnh táo lại.
Trình Miễn đứng ở phía sau, đợi khi cô quay đầu lại mới hỏi: «Em thấy thế nào?"
Hà Tiêu cười nói: «rất tốt, vô cùng tốt."
Đã khá lâu rồi, nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, rốt cuộc cô đã trở về rồi.
Hai người ăn sáng ở trạm trung chuyển, Trĩnh Miễn nói muốn tìm chỗ thay quần áo, Hà Tiêu đứng ở bên ngoài chờ anh, đợi anh đi ra lại phát hiện ra anh đã thay quân phục.
Cô đi lên phía trước, sửa sang lại cổ áo cho anh : «Sao anh không mặc thường phục nưa?"
"Nơi chúng ta đi là đơn vị quân sự, mặc thường phục không thích hợp cho lắm." Trình Miễn cúi đầu nhìn cô, «Đi thôi, anh đã nhờ cha liên lạc qua một chút rồi."
Hà Tiêu hơi băn khoăn: «Sao lại làm phiền bác Trình, nếu không vào được thì đứng ở ngoài xem cũng được rồi mà."
"Đến cũng đã đến rồi, sao có thể không vào» Trình Miễn khẽ cười mỉm, «Dù sao cũng là địa bàn của bộ đội pháo binh, có ông ra mặt cũng dễ dàng hơn."
Hai người đi học từ sườn dốc xuống, ở cuối con đường chính là đại viện quân đội pháo binh. Trong trí nhớ của Hà Tiêu, hai bên con đường này đều là đồng ruộng, phía dưới sườn núi là hai trạm gác, người bình thường không dễ qua, bởi vì người qunag khu vực này đều hiểu, ở nơi này là một quân khu rất lợi hại đóng quân. Bây giờ nhìn lại, một nửa nơi này đã biến thành nhà ở, cũng không ít người đi lại.
Thay đổi, đúng là vẫn có thay đổi.
Hà Tiêu thở dài trong lòng, hỏi: «Tất cả nơi này vẫn thuộc lữ đoàn pháo binh sao?"
"Không hoàn toàn." Trình miễn nói, "Đóng quân ở nơi này tương đương với một trung đội, có trách nhiệm canh gác và bảo vệ, bộ phận doanh trịa dựa trên danh nghĩa cấp cho địa phương nhưng vì lữ đoàn pháo binh vẫn còn đóng quân nên chưa thể di chuyển."
"Nói cách khác, một trung đội này trên thực tế là vảo vệ cả đại viện?"
"Không sai."
Đi gần mười phút, cuối cùng hai người đã đi đến cửa đại viện lữ đoàn pháo binh.
Trình miễn lấy giấy chứng nhận sĩ quan đi theo lính gác ghi tên, Hà Tiêu đứng một bên, lặng lẽ quan sát cửa chính. Bên phải cửa chính thờ thổ địa đã bị phá hủy, khi đó mẹ Điền vẫn còn đi làm mấy tháng, cô không phải đi học, thường chạy tới nơi này ăn bánh bích quy, nói truyện với lính gác. Lính gác thường không để ý đến cô nên cô đành tự chơi một mình ở cửa chính, dùng cục đá nhỏ khắc chữ trên cửa.
Nhìn dấu ấn loang lở, Hà Tiêu lộ ra vẻ xúc động. Rốt cuộc cô cũng tìm được dấu vết cũ ở nơi này rồi, mặc dù là nhỏ bé, mỏng manh nhưng cũng đủ làm cho cô cảm động.
"Tiếu Tiếu?" Trình Miễn đang gọi cô.
Hà Tiêu hỏi ngay: «Có thể vào trong không?"
"Có thể." Anh xách balo, kéo tay cô đi vào bên trong.
Dưới sự hướng dẫn của binh lính, hai người đến phòng tiếp khách cất đồ. Hà Tiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, doanh trại vân duy trì như lúc cô rời đi, chỉ có một ít thiết bị là đã thay thế, hơn nữa dù những đồ kia có cũ nhưng cũng rất sạch sẽ. Khỏi phải nói chắc chắn là công lao của ba chiến sĩ kia rồi.
Đợi mấy người lính đi, Trình Miễn quay lại hỏi Hà Tiêu: «Em có mệt hay không ? có muốn nghỉ ngơi một chút trước không?"
Hà Tiêu lắc đầu: «Đi ra ngoài dạo một chút đi, em không thể đợi được nữa rồi."
Trình Miễn gõ nhẹ trán cô : " Đi thôi!"
Ba phòng làm việc thêm khu ăn ở chỉ chiếm hai tầng nhà, còn lại là toàn bộ doanh trại đóng quân, quy định không có lệnh không thể mở. Hà Tiêu và Trình Miễn cũng chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào.
Bọn họ đi dạo thong thả, vốn là muốn xem nhà cũ cùng vườn trẻ thì lại tiếc nuối phát hiện nơi này đã bị phá hủy hoàn toàn, khu vục trung tâm cũng đổi thành kho thức ăn cho gia súc, có một chiếc xe tải chở phân bón đi ra đi vào. Khu nhà bên cạnh trạm xăng dầu cũng đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại vài khóm hoa, theo chiều gió bay phấp phới.
Hà Tiêu chỉ vào một đống phế tích của khu nhà nói với Trình Miễn: «Trước kia em ở khu này, tầng hai, cách trạm xăng dầu gần đây, lúc không có việc gì làm em sẽ nằm sấp trên ban công, có thể nhìn thấy bên trong trồng hòa."
"Sao em không lấy về trồng ? Nhìn như vậy không thích hơn sao?"
Hà Tiêu nhìn người bên cạnh không có chút thú vị gì, nói: «Em mới không thèm làm loại chuyện không thú vị này."
Trình Miễn ồ một tiếng: "Thật sao? Sao anh nhớ là có người hái trộm hoa ở bồn, về sau bị thủ trưởng phát hiện chạy trối chết, đúng không nhỉ?"
Hà Tiêu hơi sửng sốt, nhớ đến chuyện này làm mặt quỷ nhìn Trình Miễn: «Làm sao anh biết?"
Chuyện này xảy ra lúc cô còn rất nhỏ. Mùa xuân năm đó, Hà Tiêu cùng mấy bạn nhỏ chơi ở bên ngoài, đúng lúc phía trước doanh trại có một bồn hoa vừa nở, cô cùng một bé gái khác thừa dịp không có ai để ý đến chạy vào hái hoa. Hai người đang chơi vui vẻ, trời đã tối nên hai cô bé không để ý có một người đàn ông mặc thường phục đi về phía các cô, đợi đến khi hai người phát hiện thì người này hỏi các cô đang làm gì? Có biết tùy tiện hái hoa không phải là hành động tốt hay không ? Cảnh vệ nghe tiếng cũng chạy đến, nhận ra người này lập tức chào thủ trưởng.
Hà Tiêu cùng cô bạn nhỏ trợn tròn mắt, liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý quyết định: trốn!
Liên trưởng Trình ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tuyên bố: «người bắt hai em hôm đó chính là cha anh."
Hà Tiêu bị nghẹn, đột nhiên mắt mở thật lớn: «Bác trình, phó tư lệnh Trình?"
"Nếu như không phải là cha anh tình cờ nói đến, thật đúng là khó tin, sao cha lại có thể gặp em lúc còn nhỏ. Đây chính là duyên phận.»Trình Miễn nói, «Cho nên đời này em chỉ có thể gả cho anh, nếu không sẽ nói chuyện xấu kia ra ngoài."
Sao lại có kiểu trả đũa như vậy chứ ? Hà Tiêu lườm anh một cái.
Trừ khu nhà bên ngoài thì trong đại viện vẫn giữ lại phần lớn các phòng. Rạp chiếu phim, sân bóng rổ, hội trường còn có kho hàng. Hà Tiêu nhìn những thứ này, chân chính nhớ lại giống như lúc còn bé. Giống như cô có thể ngồi ở sân bóng rổ, đếm kiến nhìn các chiến sĩ thi đấu vui vẻ, còn có thể đợi đến mùa đông cùng các chiến sĩ ném tuyết. Tháng tám hàng năm nghe đoàn văn công nữ tập hát, cùng các bạn nhỏ ở trong sân huấn luyện chơi xà đơn xà kép, đợi lão Hà tan việc rồi cùng ông về nhà…..
Lúc ấy bởi vì ham chơi, mùa hè năm nào cũng bị rách đầu gối, cô đều bị đưa đến phòng y tế bôi thuốc tím trừ độc, những lúc như vậy thường khóc ầm ĩ lên. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy loại vết thương đó cũng là một niềm hạnh phúc.
"Tiếu Tiếu?"
Trình miễn chạm tay cô, Hà Tiêu hồi hồn, nhìn anh, cười nhẹ nhàng.
Đi dạo xong hơn nửa viện, bọn họ lại trở về điểm xuất phát. Nơi này có hệ thống các khu nhà, gồm cả đại viện quân khu và khu làm viêc, từ đầu đến cuối theo thứ tự là khu thông tin, từ khu một đến khu năm là khu pháo binh, cuối cùng là khu đại viện. Ngoài ra còn có nhiều phân đội và căn cứ pháo binh, tất cả đều nằm trong thị trấn nhỏ này, còn nơi này là Bộ tổng Tư lệnh lữ đoàn pháo binh.
Hà Tiêu nhìn những khu nhà kia, nói: «Lão Hà từng nói, tân binh mới đến là ở khu thông tin, cũng chính là khu bên trái khu này. Đến thời điểm bộ đội thay quân, cha em nói ra quân, vào cơ quan làm việc, cũng chính là phía sau khu nhà này. Từ đầu đến cuối, duyên phận của cha em với đại viện này cũng chấm dứt."
"Anh nghe cha nói, chú Hà cũng đã ở nơi này vài chục năm."
"14 năm. Có thể nói, bao nhiêu tuổi thanh xuân cha em cũng hiến tặng hết cho bộ đội."
Trình Miễn cầm tay của cô, vuốt ve hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: «Làm lính không người nào không như vậy. Các chiến sĩ cũng hi vọng mấy năm tốt đẹp như thế thôi."
Hà Tiêu hơi giật mình nhìn anh, không biết sao anh lại hiểu được như vậy. Mà Trình Miễn nhìn cô, đột nhiên cười: «Bây giờ suy nghĩ một chút, tốt đẹp như vậy cũng không có mấy năm. Thật may mắn trước kia anh bị vứt bỏ đi, bây giờ anh lại tìm được em trở về rồi."
Nghe thế nào cũng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại như đâm vào trái tim Hà Tiêu. Cảm giác cả hốc mắt ướŧ áŧ, cô vội vàng cúi đầu. Một lúc lâu sao, âm thanh nghẹn ngào lên tiếng: «Liên trưởng Trình, đừng tùy tiện kích động mọi chuyện chứ?"
Nghe ra lời của cô cũng là khẩu thị tâm phi, Trình Miễn cười vui vẻ, nụ cười của anh chói mắt, giống như mặt trời đầu hạ, rực rỡ giữa trưa hè.