Chương 22

" Không được rồi."

Linh lực hết tác dụng, hai con cua trở lại bình thường. Chúng nó lại tiếp tục nhấm tới Lý minh và Đình Ân. Điều này buộc Tinh Tuyết phải tiếp tục ngăn chặn chúng lại. Lần này, cô dùng linh lực để tạo ra tuyết rơi.

" Thời tiết lạnh giá!"

Sự thay đổi đột ngột này, không chỉ có con người mà hai con cua cũng run rẩy. Cái lạnh buốt giá, thấm vào cả xương tỷ làm người khác run lên cầm cập. Chúng nó liền lại chỗ nhau, mấy cái chân

hoạt động hết công sức đòa bới đất bên dưới lên mình của nó mà sưởi ấm. Sau một phút thì không thấy lạnh nữa. Hai chúng nó bò ra. Lần này, chúng không tấn công Lý Minh và Đình Ân mà chuyển hướng sang Tinh Tuyết. Cô đã làm cho chúng cảm thấy phát điên lên. Mấy cái chân cứ như cổ máy mà bò nhanh đến chỗ Tinh Tuyết, khiến cô đứng ngơ ra đó. Đôi chân cứ như có keo dính chặt vào bên dưới làm cô không thể di chuyển. Hai cái càng to lớn đầy gai nhọn cứ thế mà giáng xuống người cô. Tinh Tuyết tưởng mình đã đi chầu trời, cô không muốn nhìn thấy cảnh này mà nhấm chặt mắt lại. Mọi thứ sẽ kết thúc trong vài giây nữa nhưng cô lại không cảm nhận được gì. Tất cả đều im lặng đến lạ thường. Khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy tám lưng rắn chắc của Lý Minh đang che chắn trước mặt mình.

" Sư huynh!"

Cô đứng chết lặng khi nhìn thấy máu đang nhỏ giọt xuống đất. Chuyện gì vừa mới xảy ra? Lý Minh, huynh ấy đã bảo vệ cô. Huynh ấy đã dùng cả cơ thể của mình để đỡ lấy đòn tấn công của con cua. Nhưng không phải một mà là hai.

Không, không! Sao lại như thế được?

Tinh Tuyết đỡ lấy Lý Minh, một tay liền hất hai chiếc càng đang gâm vào người Lý Minh. Cô đỡ huynh ấy dụa vào gốc cây ở bên. Những giọt nước mắt lăn

trên gò má cô. Tinh Tuyết không kìm lòng được hỏi Lý Minh.

Tại sao? Tạo sao lại đỡ chắn giúp cô? Huynh ấy biết rõ trong gai nhọn có độc mà?

Lý Minh chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay của mình lên để lau đi những giọt nước mắt đọng trên má cô. Hắn ta không muốn nhìn thấy cô khóc. Điều đó làm hắn ta cảm thấy đau lòng lắm.

" Ta không sao."

" Bị như vậy mà bảo không sao. Huynh gạt ai hả!"



Cô không thể ngưng khóc được. Nếu lỡ như hôm nay Lý Minh có xảy ra chuyện gì thì cả đời này của cô không thể sống vui vẻ. Tinh Tuyết giương đôi mắt đỏ hoe của mình về phía Đình Ân.

" Tỷ tỷ, cầu xin tỷ hãy cứu huynh ấy!"

" Ta..."

Đình Ân có chút đắng đo. Vì cô đang chữa trị cho Khương Bân đã tốn quá nhiều linh lực. Nếu còn tiếp tục dùng linh lực để cứu người e là không thể. Trong khi đó, Lý Minh lại bị thương quá nặng. Cần có người khác đến giúp bọn họ.

Từ trong ánh mắt của Đình Ân, Khương Bân nhìn thấy rõ nỗi âu lo của cô ta. Hắn nhìn sang Lý Minh đang thở những hơi thở yếu ớt. Chẳng lẽ để hắn ta cứ thế mà chết ư! Khương Bân cảm thấy coe thể của mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Chí ít, Đình Ân có thể cầm máu lại giúp hắn ta. Khương Bân giơ tay mình lên nắm lấy tay Đình Ân.

" Hãy giúp đệ ấy cần máu đi."

"..."

" Ngươi..."

Đình Ân hơi bỡ ngỡ nhưng cô ta rất nhanh ý thức được. Rút tay của mình về, Đình Ân đi qua chỗ Lý Minh. Cô ta dùng linh lực của mình để cầm máu Lý Minh. Có lẽ, việc này sẽ kéo dài thời gian sống của Lý Minh một chút.

Hai con cua kia thấy bản thân vẫn chưa hạ được ai. Nó bắt đầu thấy hăng máu. Lập tức tấn công họ tiếp tục.

Bây giờ trong đám chỉ còn lại một mình Tinh Tuyết là có khả năng chiến đấu. Có một mình cô mới có thể năng chúng lại. Tinh Tuyết lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô đứng dậy, mạnh dạn đứng trước mặt hai chúng nó.

Bọn chúng thấy cô liền tức giận đến nổi xì khói trên đầu. Chính cô là người đã phá hoại việc của chúng. Nếu không hạ được cô chúng sẽ không nuốt trôi cục tức này.

" Giỏi thì đến đây."



Tinh Tuyết khıêυ khí©h bọn nó, cô chạy ra chỗ khác để không ảnh hưởng đến việc chữa trị của Đình Ân. Cô một mình đối đầu với hai con cua. Trong miệng cô lẩm bẩm.

Phải hạ được chúng! Phải cứu mọi người!

Cô tích tụ linh lực vào hai bàn tay. Một bên là khí lạnh đến nỗi có thể đóng băng được một người. Một bên là khí nóng, cái nóng có thể làm ngọn lửa bùng cháy. Vì linh lực chia làm hai bên nên giới hạn của nó chỉ tối đa trong ba mươi giây. Trong mươi giây này cô buộc phải tìm cách hạ gục được nó. Nếu không, khó mà hạ được.

" Qua đây đi!"

Mấy cái chân chạy dồn dập theo Tinh Tuyết để bắt cô lại. Nó sắp bắt kịp lấy cô.

Chạy được một đoạn khá xa. Tinh Tuyết dừng lại không chạy tiếp nữa. Trực tiếp đặt hai bàn tay của mình xuống đất, giương đôi mắt lên nhìn hai con cua đang bò tới. Ngay lúc này, cô liền thi chuyển linh lực của mình. Nhiệt độ trong môi trường đột ngột thay đổi. Một bên lạnh thấu xương, bên còn lại nóng như lửa đốt. Hai con cua nhận ra được sự thay đổi của nhiệt độ. Nó muốn quay đầu lại nhưng không kịp nữa. Con thì nhảy nhót như mở hội, con thì lo đào bới đất lên. Chúng đã biết rõ giới hạn của cô là bao nhiêu. Chỉ cần qua một phút thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Với tình hình hiện tại, Tinh Tuyết nghĩ bản thân sắp phải giao đấu trực tiếp với chúng nó. Cô thu lại bàn tay của mình. Nắm chặt thành nấm đấm.

" Hãy xem đây!"

Tinh Tuyết không chần chừ mà đấm vào chiếc càng cua. Kết quả là bị phản ngược lại. Cô nằm lăn ra đất.

" Tại sao vỏ cua lại cứng như thế?"

Lồm cồm bò dậy, cô thổi gió vào bàn tay của mình. Cô không tin không thể đập nát được vỏ của nó. Lần này, cô dùng thêm một chút linh lực bao phủ ở lòng bàn tay. Khi con cua đang tiến tới, một cú đấm dứt khoát, búa xuống đầu nó. Một tiếng kêu " Rắc!", làm cái mai cua bị nứt một đường. Nó đau đớn mà xì khói trong miệng. Tinh Tuyết rút tay về, cô không quan tâm nó mà cái chu mỏ chúm chím của mình ra thổi vào tay.

" Phù phù, đau quá!"