Chương 20

" Chết tiệt! Nó có đồng bọn!"

Cả ba đều bị hai con cua treo lơ lửng trên không trung. Chiếc càng ngày càng thu hẹp lại làm họ không thể dùng linh lực của mình. Ba người tưởng chừng đã bị bọn chúng kẹp đến chết nhưng kì tích đã xảy ra. Đúng lúc, đám người Thượng Đằng đang đi ngang qua. Đình Ân là người phát hiện ra họ, cô ta liền gọi lớn tên Thượng Đằng.

" Thượng Đằng cứu ta!"

" Hửm!"

" Là tiếng của Đình Ân tỷ."

Tinh Tuyết nghe thấy tiếng của cô ta liền ngó xung quanh mới phát hiện cô cùng với hai người nữa đang bị con cua lớn giữ chặt. Cô vội vàng nắm lấy tay áo hắn

thúc giục.

" Thượng Đằng mau qua cứu họ đi."

" Ta biết rồi."

Hắn liền thi chuyển linh lực tấn công con cua. Lực tấn công của Thượng Đằng đã làm cho cho một chiếc càng của con bị méo đi. Nó đau đớn mà thả hai người họ ra. Còn về phần Trình Ngưu, Lý Minh dùng lá cây che mắt nó khiến nó bị phân tâm mà nớ lỏng càng của mình ra. Nhờ vậy, Trình Ngưu mới thoát thân được. Sau khi rời khỏi chiếc càng, họ chạy về phía Thượng Đằng. Bởi vì, chỉ có Thượng Đằng mới có phải năng hạ được con cua lớn đó.

" Thật may quá. Nếu không ó đệ xuất hiện không chừng bọn ta đã bị con cua đó kẹo cho đến chết. "

" Đó là việc nên làm."

Thượng Đằng lạnh nhạt nói. Hắn đi về phía trước không để ý đến họ. Việc quan trọng bây giờ là giải quyết hai con cua kích cỡ lớn này. Nếu không, khó có thể dễ dàng đi được với chúng. Hắn tích tụ linh lực vào lòng bàn tay mình, sau đó ấn xuống mặt đất. Một đường nứt chạy thẳng, sau đó tách ra làm hai hướng chạy thẳng tới chỗ con cua đứng. Từ bên dưới lớp đất bị nứt mọc ra một cây xương rồng với nhiều gai nhọn xung quanh mình. Những chiếc gai sắc nhọn trực tiếp đâm thẳng vào lòng ngực của nó. Nhờ có lớp vỏ cứng rắn, con cua không bị những cây gai nhọn ảnh hưởng bên trong. Nhưng lớp vỏ bên ngoài bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng. Bọn chúng bò qua lại như đang nhảy múa. Một con cua chừng mắt về phía Thượng Đằng. Với tấm cái ngoe cua linh hoạt, rất nhanh nó đã bò đến chỗ của Thượng Đằng. Trực tiếp dùng chiếc càng to của mình kẹp về phía hắn. Lý Minh sớm nhận ra hành động của con cua. Hắn ta liền sử dụng dây leo buộc chặt lấy chiếc càng ngăn không cho nó tấn công Thượng Đằng.

" Thượng Đằng, hãy hạ nó đi!"

Lý Minh hét lên ra hiệu cho Thượng Đằng.



" Hố sâu không đáy. Chuyển!"

Thượng Đằng dùng tay của mình viết chữ lên trên mặt đất. Hắn dùng linh lực ấn xuống dòng chữ vừa viết ra, một cái hố sau bao quanh lấy con cua. Nó trực tiếp bị hút xuống dưới, mặt đất liền trở lại bình thường. Thượng Đằng bình tĩnh đứng dậy nhìn con cua đang ngơ ngác nhìn họ.

" Thượng Đằng thật lợi hại."

Mọi người đều vui mừng khen ngợi hắn.

Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như mọi người đã nghĩ. Từ dưới mặt đất, đột ngột lớp đất bị nhô lên tạo thành một vòng tròn. Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Mọi người bị chao đảo, đứng không vững. Họ không biết đã có chuyện gì đã xảy ra với mặt đất bên dưới.

" Huynh mau làm gì đi Thượng Đằng!"

Tinh Tuyết đứng không vững mà nắm lấy vạt áo của Thượng Đằng.

Từ dưới lớp đất đang rung chuyển trồi lên một cái càng cua. Sau đó, là cả một con cua. Nó chính là con cua lúc nãy đã bị Thượng Đằng hút vào trong hố sâu. Có vẻ như hố sâu vừa rồi không thể nhốt được nó. Con cua hung hãn, nó dùng chiếc càng của mình kẹp lấy Thượng Đằng lên trên không trung.

Thượng Đằng bị chiếc càng siết chặt lại, hắn vùng vẫy. Trình Ngưu và Lý Minh liền sử dụng khả năng điều khiển dây leo để tách chiếc càng ra. Nhưng nó dễ dàng vùng ra khỏi những sợi dây leo khiến hai người họ ngã xuống đất. Con cua còn lại từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Tinh Tuyết và Đình Ân. Nó trực tiếp dùng chiếc càng của mình đem hai tiểu cô nương giơ lên không trung.

" A! Thả ta ra!"

Bị tấn công bất ngờ, Tinh Tuyết không kịp phản ứng. Cô vùng vẫy trong chiếc càng , cô không ngừng mắng rủa con cua.

" Đồ con cua lợi dụng! Nếu như ta mà thoát được thì việc đầu tiên mà ta làm chính là làm thịt ngươi. Ta sẽ đem cái càng cua của ngươi làm món càng cua rang me. Mình của ngươi ta sẽ bỏ vào một cái nồi thật to biến ngươi trở thành con cua màu đỏ. Sau đó, ta sẽ tách mai cua của ngươi ra ăn hết chất dinh dưỡng bên trong. Còn mấy cái ngoe của ngươi thì ta sẽ tách vỏ ra rồi đem chấm với muối ớt làm mồi nhấm. Con cua kia , ngươi có chịu thả ta ra không hả!"

Không biết cô lấy hơi từ đâu mà nói một tràng luyên thuyên. Đến nổi con cua cũng phải ngơ ngác, trơ đôi mắt hiếu kì ra nhìn cô. Đình Ân ở phía đối diện, tuy không phản đối việc cô mắng nó nhưng tiếng ồn của cô thật khủng khϊếp với cô ta. Đình Ân chỉ hận không thể bịt tai của mình lại nhưng cô ta không thể làm được điều đó. Bởi vì, hai tay của cô ta đã bị càng cua kẹp chặt.

" Cô ồn quá đấy!"