Chương 15

" Khụ khụ..."

Tinh Tuyết ho khan một tiếng. Cô được thả ra, cảm thấy bản thân trở nên nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt cô vẫn khó coi. Dù con rắn không tấn công cô nữa nhưng Đình Ân tỷ tỷ thì khác. Tỷ ấy đang cố chạy trốn khỏi con rắn kia. Cô muốn đi đến ngăn cản con rắn lại mà đôi chân đã mềm nhũn ra từ lúc nào. Tinh Tuyết lúc này chỉ có thể đứng im ở đó.

" Tỷ tỷ hãy cẩn thận!"

Ở một nơi khác trong quả cầu phép thuật. Thượng Đằng và Lý Minh đi cùng nhau. Mặt người nào cũng âm u, sát khí đằng đằng. Vốn không có hảo cảm tốt, bây giờ càng tồi tệ hơn. Hai người cứ đi thẳng về phía trước không có phương hướng cụ thể. Đi được một đoạn thì Lý Minh lên tiếng.

" Thượng Đằng, ta và huynh đi như vậy đến bao giờ đây."

" Ta không biết."

Thượng Đằng lạnh lùng trả lời.

Đột nhiên Lý Minh dừng chân lại. Hắn ta không đi tiếp nữa vẻ mặt trở nên cáu gắt.

" Ta không làm gì đυ.ng chạm đến huynh cả, sao lúc nào huynh cũng làm ra bộ mặt căm hận ta như từ kiếp trước. Rốt cuộc là vì lí do gì?"

" Không có lí do."

Không cần ngoảnh mặt lại, Thượng Đằng vẫn đi tiếp về phía trước. Nhưng Lý Minh không nhận được câu trả lời thích đáng nên hắn ta không cam tâm. Cố tình mọi cách để Thượng Đằng nói ra sự thật.

" Nếu huynh không nói ta cũng không hỏi nữa nhưng mà, Tinh Tuyết muội chắc hiểu huynh lắm."



" Ngươi đang có ý gì?"

Vừa nhắc đến Tinh Tuyết thái độ của Thượng Đằng thay đổi lập tức. Hắn cau mày quay lại nhìn Lý Minh. Trong con ngươi chỉ còn màu đen u ám.

Sự tức giận của Thượng Đằng khi nhắc đến Tinh Tuyết, điều đó hắn ta có thể nhận ra rằng Thượng Đằng có ý với tiểu muội. Hắn ta nắm được thóp của Thượng Đằng liền lấy đó mà tiền tới. Lý Minh cười ranh nhìn Thượng Đằng.

" Ta nói thật cho huynh biết. Thật ra ta rất thích Tinh Tuyết muội, nếu như sau này có thể ta sẽ là người ở bên cạnh muội ấy..."

Lời còn chưa dứt, một cú đấm vào thẳng mặt Lý Minh. Người ra tay không ai khác chính là Thượng Đằng. Hắn lúc này, không kìm chế được cảm xúc của bản thân.

" Tinh Tuyết sẽ không bao giờ chấp nhận ngươi."

Thượng Đằng thẳng thắn nói.

" Ha, huynh ra tay cũng mạnh thật đấy nhưng mà ta và tiểu muội ở bên nhau..hình như huynh không thích điều đó. Hay là huynh đã có tình cảm với tiểu muội rồi ?"

" Ăn nói xàm bậy! Ngươi đừng ở đây sỉ nhục muội ấy."

Cơn thịnh nộ của Thượng Đằng đang dần dập tắt bởi câu nói của Lý Minh.

Nhìn thấy dáng vẻ không muốn thừa nhận của Thượng Đằng, Lý Minh lại càng thích thú. Hắn ta tiếp tục nói về Tinh Tuyết trước mặt hắn.

" Bây giờ ta rất thích muội ấy. Một thời gian nữa ta sẽ nói nỗi lòng của mình cho muội ấy biết. Đến lúc đó, chúng ta có ở bên nhau huynh cũng đừng buồn nhé."



" Ngươi câm miệng lại! Ngày nào ta còn ở bên cạnh muội ấy, ngươi đừng mong cướp muội ấy khỏi tay ta."

" Đương nhiên là ta sẽ không cướp mà ta sẽ đường đường chính chính mà đến bên tiểu muội. Thượng Đằng huynh, có dám đấu với ta không ?"

Lời nói khıêυ khí©h của Lý Minh khiến cho sự hơn thua trong lòng của Thượng Đằng trỗi dậy. Hắn không một chút do dự mà đồng ý với Lý Minh.

" Ngươi sẽ phải hối hận!"

Hai ánh mắt chạm vào nhau như có một luồng điện chạy qua người.

" Chuyển!"

Đình Ân dùng linh lực của mình để đánh con rắn nhưng vô tác dụng. Con rắn này chẳng biết đã mặt chiếc áo giáp gì mà cơ thể lại cứng như đá. Dù đánh bao nhiêu lần cũng không ảnh hưởng đến lớp vẩy của nó. Thời gian trôi qua, Đình Ân đã thấm mệt. Cô ta không thể nào giao chiến với con rắn này nữa nhưng nó vẫn cứ tấn công cô ta như một cổ máy không biết mệt. Còn Tinh Tuyết vẫn đứng im tại chỗ không nhíc nhích. Một lát sau, tiếng hét cầu cứu của Đình Ân vang lên. Âm thanh từ không trung truyền vào màng nhĩ đi thẳng vào bên trong. Loại âm thanh này đánh thức trái tim đang run sợ của bản thân. Trong giây phút đó, cô chợt nhớ đến Đình Ân. Tỷ tỷ ngày trước tuy không thích cô, luôn tìm cách để hại cô. Nhưng đến cuối cùng tỷ ấy không bỉ chạy mà quyết định đến cứu cô. Vậy mà cô ngay cả việc di chuyển cũng trở nên khó khăn. Thế thì cô sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Từ sâu trong tiềm thức, cô như được ban cho sức mạnh. Từ đôi chân mềm mũm, Tinh Tuyết đã kiên cường bước về phía trước. Sự sợ hãi trong ánh mắt đã tan biến mà thay vào đó là sự dũng cảm dám đối đầu với khó khăn.

" Tỷ tỷ, ta đến cứu tỷ đây !"

Tinh Tuyết vừa hét vừa chạy tới, cô tích tụ linh lực ở bàn tay . Sau đó, cô lấy đà nhảy một bước lên cao, trực tiếp ấn bàn tay của mình xuống đầu con rắn.

" Khè khè...".

Con rắn bị đánh lén trên đầu, nó đau đớn mà hét lên. Lắc mạnh cái đầu để cô bị mất thăng bằng mà ngã xuống. Nhưng bây giờ thì khác, cô không những giữ được thăng bằng trên đầu nó mà còn dùng linh lực khiến nó đau đớn không thôi.