Chương 29
Cô Vương gọi điện cho Hòa Hòa, nói người chị em cũ muốn giữ cô ở lại một tối, do đó hết mực căn dặn Hòa Hòa, bảo cô chăm sóc Trịnh Hài cho tốt
Trong lòng Hòa Hòa nghĩ, bây giờ anh ấy nhìn thấy mình là tức giận, khó tính lại nhỏ nhen.
Lúc chiều, Trịnh Hài cũng gọi điện thoại đến, nói tối không về nhà ăn cơm.
Sau khi người quét dọn ra về, trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Hòa và con mèo Tiểu Bảo. Trời dần tối, căn phòng trống rỗng, Hòa Hòa hơi sợ hãi, hễ nghe thấy tiếng xe oto liền chạy ra ngoài xem, kết quả luôn phí công chạy, hết lần này đến lần khác. Cô dứt khoát ngồi ở dưới cầu thang, một tay ôm con mèo Tiểu Bảo, một tay cầm một cuốn sách, đây là đường Trịnh Hài nhất định phải đi qua để về nhà.
Lúc Trịnh Hài về nhà nhìn thấy một cảnh như thế này, Hòa Hòa ôm một con mèo nhỏ ngồi trên bậc cầu thang, đầu dựa vào tay vịn, một người một mèo đang ngủ rất ngon, ngay cả tiếng anh mở khóa cũng không nghe thấy.
Bây ngờ còn chưa đến 9h, thật là khó khi cô ngủ say như vậy.
Lúc Trịnh Hài đi qua người cô, khoác lên vai cô chiếc áo khoác. Hòa Hòa lẩm bẩm một câu, Trịnh Hài đứng tại chỗ, cho rằng cô đã tỉnh, kết quả là rất lâu không có tiếng động gì.
Anh đi lên bậc cuối cùng, sau đó lại quay lại, dùng chân đá cô nhè nhẹ, vẫn không tỉnh.
Trịnh Hài đưa tay ra sờ sờ trán cô, chạm phải cái nóng hầm hập. Trong lòng anh hốt hoảng, lại sờ trán mình, phát hiện nhiệt độ còn nóng hơn, hóa ra là tay mình quá lạnh.
Nhưng bàn tay lạnh ngắt của anh lại thành công khiến cô tỉnh dậy, cô mơ màng lúc lâu mất rất nhiều sức mới mở nổi mắt “Đã muộn như vậy, sao anh mới về? Anh vẫn chưa hồi phục hẳn mà.”
Trịnh Hài buông một câu “Về phòng ngủ” tiếp tục lên lầu, Hòa Hòa đứng tại chỗ chầm chậm lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, lập tức ôm mèo đuổi theo, trước khi Trịnh Hài định đóng cửa liền chặn chân vào khe hở: “Em có lời muốn nói với anh.”
Trịnh Hài sợ kẹp vào chân cô, đành dừng lại động tác đóng cửa, quay người bỏ đi.
“Anh chia tay với Dương Úy Kỳ, có liên quan đến em không?” Hòa Hòa ôm mèo xông vào.
“Đừng cho con mèo vào phòng anh.”
“Là vì em phải không?”
Ánh mắt anh phức tạp nhìn cô một cái, không nói gì.
“Nếu là cô ấy hiểu lầm cái gì, em có thể đi giải thích.”
“Nếu cô ấy không hiểu lầm thì sao? Em sẽ muốn làm thế nào?” Trịnh Hài nói lành lạnh.
“……”
Lúc này con mèo Tiểu Bảo tỉnh dậy từ giấc mơ nhận ra Trịnh Hài, mừng rỡ nhảy ra khỏi lòng Hòa Hòa, lao về phía anh. Trịnh Hài nhanh nhẹn trốn vào phòng thay đồ, bỏ Hòa Hòa và con mèo con ở bên ngoài.
Hòa Hòa đuổi mèo Tiểu Bảo ra ngoài, yên lặng đứng trong phòng anh một lát, bỗng nhiên phản ứng lại được câu nói vừa nãy của anh. Cô thình thịch đi đến, kéo cửa phòng thay đồ ra, nói lớn: “Vậy sao sau khi chia tay với cô ấy không đến tìm em?”
Trịnh Hài đang thay quần áo ở bên trong, ở trần nửa người trên, quần ngủ vừa mới kéo lên eo. Tuy mấy ngày nay anh ở trên giường không thấy ánh nắng ăn cũng ít, rõ ràng gầy và nhợt nhạt hơn chút, nhưng cơ bắp đều đặn, cơ thể khỏe khoắn. Anh mặc quần áo vào trông rất gầy, cởi hết ra lại cường tráng hơn trong tưởng tưởng rất nhiều. Hòa Hòa dùng khả năng quan sát khi học mỹ thuật của cô trong thời gian ngắn nhất nhìn Trịnh Hài từ đầu đến chân, dáng người này rất được đó, hiếm khi thấy anh lộ nhiều da thịt thế này.
“Đứng ở đó làm cái gì? Ra ngoài.”
“Á, xin lỗi.”
Mấy giây sau, Trịnh Hài mặc áo ngủ đi ra ngoài, khẩu khí bất lực: “Tiêu Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
“Anh thật sự đã từng nghĩ muốn lấy em sao?”
“Em ra ngoài.”
“Anh đã nói muốn chịu trách nhiệm với em.”
“Không phải là em không cần sao?”
“Em lại thay đổi ý rồi.”
“Hòa Hòa, em coi chúng ta đang chơi trò chơi gia đình sao? Sao em không hỏi anh có thay đổi ý định không?”
“……”
“Anh phải tắm. Em đừng làm loạn nữa, đi ra ngoài đi.”
Hòa Hòa nắm chặt lấy gấu áo ngủ của anh: “Anh vốn không phải thật lòng đúng không, anh vốn chỉ là vì muốn bù đắp mới nói như vậy! Em tác thành cho anh, để anh không cần có gánh nặng, yên tâm đi kết hôn, em làm sai sao?”
“Em tự mình đi ra, hay là cần anh động tay vứt em ra ngoài.”
“Anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, rõ ràng anh thật sự muốn lấy cô ấy, sao anh lại phá hỏng hôn sự chứ?”
Trịnh Hài kéo lại áo mình, không thèm để ý đến cô, quay người bỏ đi.
Căn phòng chỉ có như vậy, anh đi đến đâu Hòa Hòa đều đi theo sau anh. Hòa Hòa hét lớn: “Hoặc là anh kết hôn chuyện của anh, hoặc là sau khi anh được tự do thì đến tìm em. Bây giờ anh nói anh chia tay là vì em, lại không thèm để ý đến em, rốt cuộc anh muốn thế nào? Lại muốn em phải thế nào? Anh oán hận em nói những lời đó, hận em can thiệp vào chuyện của anh, cho nên cố ý muốn làm em cảm thấy áy náy, anh cho rằng như thế chúng ta sẽ hòa sao?”
“Em muốn làm gì thì làm.”
“Anh thích em không? Kiểu con trai thích con gái ấy?” Hòa Hòa lại quay lại trước mặt anh một lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh.
Trịnh Hài quay người đi, cô lại nắm lấy cánh tay anh kéo anh lại, “Anh thật sự thích em chứ?”
“Hòa Hòa.” Trịnh Hài ấn thái dương, giọng nói hơi mệt mỏi, Hòa Hòa cũng yên lặng.
“Trước đây em chuẩn bị tiếp tục đi học đúng không? Anh đưa em ra nước ngoài học có được không?”
“Thế này là muốn đuổi em đi sao?” Mắt Hòa Hòa ngấn lệ.
“Em đi xa một thời gian sẽ tốt hơn. Ở bên ngoài em có thể biết thêm được rất nhiều thứ mới mẻ.”
“Anh hà tất phải mất công vòng vò như vậy chứ? Anh không thích nhìn thấy em, em rời khỏi nơi đây là được. Em đâu phải là không có chỗ để đi. Tối nay em sẽ đem Tiểu Bảo về nhà em.”
Hòa Hòa giận dỗi quay đầu đi. Trịnh Hài giữ vai cô lại: “Em quay về cũng tốt. Hôm nay muộn quá rồi, mai hãy đi.”
Hòa Hòa cố gắng đẩy tay anh ra, chạy nhanh ra ngoài, lần này cô không khách khí, dập cửa thật mạnh. Cô mới không thèm quản Trịnh Hài có thật sự tức giận hay không, bởi vì bản thân cô đã sắp tức điên lên rồi.
Dựa theo cách nghĩ của Hòa Hòa, cô hận không thể lập tức đem Tiểu Bảo chạy về căn nhà nhỏ của mình. Cô về phòng nhìn nhìn, hình như không có gì đáng để đem đi, ngoài Tiểu Bảo. Cô lật tung trong căn phòng, làm rất lớn tiếng, ngay cả một chiếc vali to một chút cũng không tìm thấy, cuối cùng khoác áo khoác, cầm chìa khóa xe, ôm Tiểu Bảo lên, quyết định về nhà như thế.
Đến lúc xuống lầu, lại phát hiện Trịnh Hài ngồi trong phòng khách đợi cô, mặt anh hơi mệt mỏi, giọng nói ôn hòa: “Tiêu Hòa Hòa đừng có trẻ con nữa. Anh bảo em về nhà là có lý do của anh.”
Hòa Hòa ôm Tiểu Bảo vào lòng, nhìn anh, môi mím thành một đường, khuôn mặt cố chấp.
Nhưng Trịnh Hài không chịu giải thích thêm một câu, thậm chí không nhìn cô, chỉ chuyển ánh mắt đến con mèo Tiểu Bảo thò đầu thò cổ trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Em ăn tối chưa? Anh chưa ăn no. Đi nấu ít mỳ đi.”
Cô vừa đun nước vừa hối hận, sao lại như thế chứ? Bản thân mình thật sự là một nô ɭệ trời sinh.
Sợi mì trong nước nổi lên sùng sục sùng sục, tâm trạng Hòa Hòa cũng rối tung rối mù. Nghĩ lại những chuyện mấy tháng gần đâu, bí mật cô cất giấu 7 năm lại bị nói lỡ miệng, sau đó tất cả bắt đầu rối tung lên, cô không ngừng dùng lời nói dối mới đi hoàn thành lời nói dối cũ, kết quả lại càng làm sự việc tồi tệ hơn. Cô cảm thấy có lỗi với rất nhiều người, Dương Úy Kỳ, Sầm Thế, còn cả mẹ và bác Trịnh.
Đương nhiên người cô có lỗi nhất là Trịnh Hài. Cô phá hoại kế hoạch cuộc đời anh, anh vốn có thể dựa theo kế hoạch mà kết hôn sinh con, kết quả bị một câu sơ suất của cô mà hủy hoại đi; cô còn hủy hoại cả hình ảnh của bản thân mình trong trái tim anh, tuy anh luôn yêu cầu cô rất nhiều thứ, nhưng trước đây trong mắt anh, bản thân cô ít nhất là ngoan ngoãn đáng yêu, mà bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng là chỉ trích bản thân mình vong ân bội nghĩa, tùy hứng làm càn hơn nữa nói dối thành tinh. Mà xưa nay anh ghét nhất là nói dối.
Nhưng mỗi việc cô làm, rõ ràng hoàn toàn là ý tốt. Cô cảm thấy vừa tủi thân vừa tức giận.
Hòa Hòa nhìn ra bên ngoài một cái, Trịnh Hài đã không còn ở phòng khách. Cô múc một bát mì, nhớ ra bây giờ cổ họng anh hoàn toàn không thể ăn đồ nóng, lại tìm một chiếc bát lớn hơn, dùng đá lạnh nhét vào, muốn làm cho mì nguội nhanh hơn một chút. Cô không tập trung làm tất cả công việc, không chú ý liền rơi chiếc muôi to ở trong nồi xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn. Chiếc muôi đó rất nóng, chạm vào tay cô, Hòa Hòa kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu đó thành công thu hút Trịnh Hài xuống. Anh vội vàng xuất hiện ở cửa phòng bếp, chỉ mặc đồ tắm, tóc vẫn còn ướt, hóa ra anh đi tắm.
Anh nhìn xung quanh một lát, phát hiện chẳng có việc gì cả, lại quay người đi không có biểu hiện gì, cái dáng vẻ đó giống như là cô cố ý vậy.
Tiêu Hòa Hòa vừa mới bình tĩnh lại được chút ít, bị thái độ khinh thường đó của anh làm cho tức giận trở lại.
“Mình không tức giận, không tức giận.” Cô vừa lẩm bẩm một mình, vừa tự múc một bát mì. Chắc là vì tay cô đang run, mấy giọt canh nóng rớt vào tay, cô lại kêu nhẹ một tiếng, làm rơi cả chiếc bát vào bồn rửa.
Trịnh Hài vẫn chưa đi xa, nhưng lần này không thèm quay đầu lại.
Hòa Hòa không biết là có dũng khí và sự kích động từ đâu đến, cô cắn răng, nhắm mắt, trong chốc lát đổ cả bát mỳ nóng xuống đất, đổ đúng vào chân cô, chiếc bát đó rơi xuống đất, lại không có tiếng động.
Cảm giác bỏng trong chốc lát ập đến, cô ngược lại đau đến nỗi không hét lên nổi. Trịnh Hài không phát hiện được bên này có tình hình lạ, tiếp tục lên lầu.
Khổ nhục kế cũng không thực hiện được, Hòa Hòa vừa lúng túng vừa tức giận, khóc lớn như là trẻ con.
Cô càng khóc càng thương tâm, khóc đến quên cả đau, ngay cả Trịnh Hài quay lại lúc nào cũng không biết. Chỉ biết anh bế cô lên, hai ba bước xông vào phòng vệ sinh, ngay cả tất cũng không kịp cởi ra cho cô, liền đặt chân cô vào trong bồn rửa, mở nước ở mức to nhất, không nói gì giúp cô xả rửa đi.
Cảnh tượng đó rất khó coi, bồn rửa tay bị nước xối ra một đống mì. Đến lúc Trịnh Hài giúp cô cởi tất, chân cô vừa đỏ vừa sưng giống như là giò heo.
Nếu người trong cuộc không phải là bản thân cô, cảnh tượng này sẽ khiến Tiêu Hòa Hòa cười thầm. Nhưng lúc này cô khóc hu hu, lúc đầu là vì tủi thân, sau là vì đau, nơi bị bỏng lúc đầu là bỏng rát, lại bị nước lạnh xối vào, giống như là kim châm.
Sau đó Trịnh Hài bế cô lên lầu, vừa lật hộp thuốc, vừa gọi điện cho bác sỹ xin ý kiến. Khuôn mặt anh vẫn luôn không có biểu hiện gì, rất lãnh đạm, Hòa Hòa bị vẻ mặt anh làm cho sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, chỉ âm thầm lau nước mắt, trong lòng bất an, nghi ngờ bản thân mình chữa lợn lành thành lợn què.
Tay áo Trịnh Hài đã ướt hết. Hòa Hòa cẩn thận nuốt nước bọt: “Cái đó, anh nên đi thay một chiếc áo đi?” Tuy tình trạng của anh trông vẫn không tồi, nhưng dù gì cũng là giai đoạn hồi phục đầu tiên sau phẫu thuật, sức đề kháng không được như trước. Hòa Hòa sợ anh lại bị cảm cúm.
Trịnh Hài quay người bỏ đi. Mấy giây sau anh quay lại, vứt cho Hòa Hòa một chiếc ga trải giường:”Quấn vào.” Lại dùng hai chiếc khăn mặt nhét vào ống quần đã ướt hết của Hòa Hòa, nắm chân bị thương của cô bôi thuốc, kệ tay áo và khấu áo của mình tiếp tục bị ướt.
Sức Trịnh Hài dùng không nhỏ, Hòa Hòa đau đến nỗi kêu oa oa, liên tục cầu xin: “Anh nhẹ chút. Ôi chao, nhẹ một chút.”
“Bây giờ em biết đau rồi hả? Lần sau còn đổ mỳ vào chân mình nhớ để nguội trước…..” Trịnh Hài khẩu khí lãnh đạm nói.
“Sao anh biết……em đâu có……” Hòa Hòa sau khí nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hài chột dạ không nói nữa.
Thấy Trịnh Hài đứng dậy muốn rời đi, Hòa Hòa kéo áo anh lại. Trịnh Hài vùng ra một lúc không được, hơi than thở: “Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn thế nào.”
Hòa Hòa chỉ kéo gấu áo anh, cúi đầu không nói.
Trịnh Hài gỡ từng ngón tay cô ra, cứu chiếc áo tắm sắp bị kéo hết của mình.
“Anh thì muốn thế nào? Lúc đầu em giấu anh là vì không muốn quan hệ của chúng ta bị thay đổi, em lôi kéo Sầm Thế lừa anh là vì không muốn ảnh hưởng tới quan hệ của anh và Dương Úy Kỳ. Em chỉ là muốn anh không phải băn khoăn mà thôi, em sai sao?”
“Tiêu Hòa Hòa, em giấu trời giấu đất, tự cho là mình đúng, tự mình quyết định, nói dối liên tục, làm cho sự việc rối tung lên, em còn cảm thấy em có lý?” Trịnh Hài nói từng chữ rõ ràng.
“Sự việc rõ ràng là do tự anh phá hỏng! Cho dù em sai, em cũng không đến nỗi là tội ác tày trời đến mức anh không thèm để ý đến em!” Hòa Hòa lại khóc.
Trịnh Hài đứng dậy vứt thuốc mỡ bông băng dao kéo vào tủ thuốc, anh đi mấy bước trong phòng, lại vòng quay lại: “Không ngờ anh lại bị ngã vào trong tay cái con nhà đầu này!” Sắc mặt anh lúc tốt lúc xấu, hơi nghiến răng nghiến lợi, không đợi Hòa Hòa có cơ hội phản bác, liền quấn cả cô và ga trải giường bế vào phòng cô, cách một mét đưa tay ra vứt cô vào giường.
Lúc Trịnh Hài buông tay Hòa Hòa kêu lên một tiếng hốt hoảng “Á Ôi”, đợi lúc rơi xuống mới phát hiện ra, anh ném rất có kỹ thuật, vốn dĩ không động vào chân cô. Đợi cô thảm hại bò dậy, Trịnh Hài đã đi ra ngoài rồi.
Cô cắn răng rất lâu, Trịnh Hài lại quay lại, đặt một bát mỳ ở trên bàn đầu giường, lấy một chiếc áo ngủ dày ở trong tủ ra vứt xuống bên cạnh cô: “Thay vào, đừng để bị lạnh.” Anh tìm thấy điện thoại của cô, đặt xuống bên cạnh cô, “Đừng khóa cửa. Nửa đêm nếu đau, hay là sốt, thì gọi điện cho anh.”
Hòa Hòa đỏ cả mặt: “Đau chết cũng không cần anh quản.”
Trịnh Hài lạnh mặt nói: “Thật đáng tiếc, vết thương nhỏ này hình như không đau đến chết người.”
Tiêu Hòa Hòa vô cùng tức giận, cầm một con mèo vải trên bàn ném vào sau lưng anh, con mèo đó vừa nhỏ vừa nhẹ, cho dù trúng anh cũng sẽ không sao, nhưng hình như Trịnh Hài mọc mắt sau lưng, nghiêng người bắt lấy con mèo đó. Anh chỉ nhìn một cái, cầm con mèo vải đó đi ra khỏi phòng cô, trông có vẻ không có ý định trả cho cô.
Hòa Hòa nắm chặt con mèo còn lại trong tay, kìm nén sự kích động muốn ném ra ngoài một lần nữa, ngẩng mặt ngã xuống giường, đợt sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cô dùng sức đập gối để xả giận.
Đập gối lúc lâu, tay cũng đã tê đi, còn cái chân bị thương đau rát đến mức cô cứ xuýt xoa. Hòa Hòa ôm gối lăn đi lăn lại trên giường đề phân tán sự chú ý, suýt nữa lăn xuống đất. Cô trùm kín mặt khóc một lúc, bắt đầu hối hận hôm nay quá nông nổi, hoàn toàn phản lại, trộm gà không được còn mất thêm gạo, lãi không được còn bị lỗ. Cô nỗ lực nghĩ những từ có liên quan, trong lòng nghĩ như thế này Trịnh Hài sẽ cho rằng cô vừa giảo hoạt vừa gây chuyện, càng khinh thường cô hơn.
Thật ra Hòa Hòa sớm đã phát hiện, từ lúc Trịnh Hài biết cô vừa hút thuốc vừa uống rượu, hơn nữa giả vờ như không có gì giấu anh một bí mật lớn, ánh mắt anh nhìn cô đã không còn giống trước đây, cô coi đó là Thất vọng.
Đầu óc cô rối loạn, tim đập không bình thường, chân đau, không buồn ngủ, ngồi dậy hít thở sâu một lúc, bật tivi lên, chuyển đi chuyển lại các kênh, cuối cùng tìm thấy một kênh có một bộ phim khá ổn, dừng ở đó.
Kết quả bộ phim này là phim kinh dị, kinh hãi lại đẫm máu, hồi hộp liên tục, nối liền với nhau, cô không kìm được hiếu kỳ xem tiếp, bị làm cho sợ đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, cắn góc gối che mặt, cuối cùng cũng xem đến kết thúc, Hòa Hòa thở phào nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt, trong bóng tối dường như có vô số hình ảnh đáng sợ ập đến, trong tai cũng bắt đầu nghe thấy những thứ không có thật, giống như là yêu quái biển đang hát. Ngay cả tiếng tik tak của đồng hồ báo thức trên đầu giường, cũng dường như đang kéo dài mãi mãi, tràn ngập cả căn phòng, trở thành một thứ tần suất đáng sợ.
Hòa Hòa run lẩy bẩy bật đèn bàn, trước mắt sáng lên, rõ ràng không có chuyện gì. Cô dùng áo quấn đồng hồ báo thức lại, đi một chân nhét đồng hồ vào một góc trong phòng cách xa chiếc giường của cô nhất.
Trong phòng chỉ có một chiếc gương trang điểm, lúc cô quay người lại lại dường như có bóng người lướt qua trong gương, chân cô mềm đi suýt nữa ngồi xuống đất, sau đó phát hiện đó rõ ràng là bóng của mình.
Cô vỗ vỗ ngực, lại nhảy về giường, tắt đèn, nhưng lờ mờ vẫn nghe thấy tiếng tik tak đó, đồng thời ập đến còn là hình ảnh bộ phim lúc nãy, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi. Bỗng nhiên nghĩ đến rõ ràng có thể lấy pin ra, do đó cô lại nhảy đến đó lấy đồng hồ báo thức về.
Căn phòng không lớn, nhưng chạy đi chạy lại như vậy, cô đã toát mồ hôi, tự mình than một tiếng, nghĩ lại tối nay bản thân mình quá vô vị quá nông nổi, khiến bản thân mình trở nên lãng nhách thế này.
Hòa Hòa nhảy một chân đến rề căn phòng, áp tai vào tường nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Phòng ngủ của Trịnh Hài chính là ở ngay bên kia tường, thời gian nghỉ ngơi của anh xưa nay rất quy luật, lúc này nhất định đã ngủ rồi, Hòa Hòa hy vọng có thể nghe thấy tiếng thở của anh, như vậy cô sẽ không thần hồn nát thần tính như thế.
Nhưng cách âm của căn phòng này tốt đến thế, ngoài tiếng tim đập của mình, cô cũng không nghe thấy gì khác.
Hòa Hòa cẩn thận kề tai vào tường, người ngồi xuống đất, dường như như vậy sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Cô mơ mơ hồ hồ dương như muốn ngủ, cảm quan chậm chạp lạ thường, trong lòng nghĩ có nên kéo chăn đến, rồi ngủ ở đây một đêm hay không.
Đúng lúc ấy cô lại nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ, không phải là ở bên kia tường, mà chính là ở trong phòng cô. Trong phòng cô hình như có người!
Hòa Hòa kinh hãi dường như muốn hét lên. Lúc nãy chỉ bật đèn bàn, hơn một nửa căn phòng vẫn trong bóng tối, những đồ vật đó mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ cái gì. Còn điện thoại của cô lại để trên đầu giường, lúc này ánh sáng màu xanh thậm của đèn báo hiệu đang nhấp nháy, phủ lên không khí hồi hộp.
Sớm biết hôm nay có thể là ngày tận thế của cô, cô sẽ không cãi nhau với Trịnh Hài. Hòa Hòa nghĩ ngợi lung tung, tim càng đập mạnh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, mà chân cô mềm nhũn đi, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, tiếng thở yếu ớt đó ngày càng rõ ràng hơn.
Nhất định phải trốn ra ngoài. Trong lòng cô hiện lên cái ý nghĩ đó, ngồi trên mặt đất bám vào tường chầm chậm di chuyển đến hướng cửa, không còn để ý đến chân đau nữa.
May mà căn phòng không lớn, lúc này cách cửa cũng chỉ có mấy tấc. Lúc thành công động vào cửa, cô dùng sức vặn, mở mạnh ra, lại không biết là làm đổ cái gì, một tiếng rầm vang lên, sau đó có một thứ mềm mềm nhảy vào chân cô, Hòa Hòa và mèo Tiểu Bảo hét thất thanh. Sau khi cô hét lên liền hiểu ra, hóa ra tiếng thở yếu ớt lúc nãn phát ra từ mèo Tiểu Bảo trốn ở trong góc ngủ, mà cô không biết nó vào phòng mình từ lúc nào. Sau khi cô bị bỏng chân không còn lo nổi đến nó nữa, báo động được xua tan, Hòa Hòa im miệng, tim càng đập ghê hơn, chân đau lúc này dần dần ập đến, cô nắm cửa thử bò dậy từ mặt đất, lúc này đèn trên đầu sáng lên, Trịnh Hài đầu tóc rối tung quần áo lại không chỉnh tề đứng ở cửa, sắc mặt từ lo lắng nhanh chóng chuyển thành bực bội: “Hòa Hòa, em lại làm cái quái quỷ gì thế?”
Hòa Hòa không biết có sức lực từ đâu, bật dậy từ mặt đất, trong chốc lát nhảy vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. Nếu không phải là vì sợ anh tức giận, cô vốn định vòng cả chân lên người anh: “Em sợ.” Giọng nói của cô run rẩy, lại lặp lại một lần nữa, “Em sợ.”
Trịnh Hài đáng thương dùng đủ mọi cách cũng không vứt bỏ được đám thuốc mỡ đó, đàng đưa cô vào phòng mình, nghe cô kể đứt đoạn ngắt quãng việc thần hồn nát thần tính như thế nào khi nữa đem xem phim kinh dị.
Trịnh Hài nhìn nhìn thời gian, đã qua nửa đêm rất lâu. Anh luôn khó ngủ, tỉnh dậy sẽ khó mà ngủ tiếp, cả buổi tối Hòa Hòa gây chuyện từng lần rồi lại từng lần, tâm trạng anh rất xấu, vứt cô lên chiếc ghế dài bên cạnh giường trong phòng anh, lại nằm về giường mình. Trên cái ghế dài ấy tuy anh không có cách nào ngủ nổi, nhưng với Tiêu Hòa Hòa mà nói đã là tương đối rộng rãi rồi.
Hòa Hòa tự mình biết ý, ngoan ngoãn cuộn thành một đống, tránh khỏi Trịnh Hài tức giận lại đưa cô về phòng mình. Tuy biết căn phòng đó chẳng có gì, nhưng cô quả thật rất sợ hãi.
Cảm giác có người ở bên cạnh thật an toàn, Hòa Hòa đã không nhớ nổi nội dung bộ phim hại cô không ngủ được mà cô mới xem đó. Cô mơ mơ hồ hồ giữa nửa ngủ nửa thức, nghe thấy Trịnh Hài cứ lật đi lật lại, cảm thấy rất có lỗi.
Cô nín thở, đếm hơi thở của anh, đến tận lúc hơi thở của Trịnh Hài vừa đều vừa nhẹ giữ ở cùng một tần suất, mới hồi phục lại hơi thở bình thường của mình.
Cái ghế dài cũ đó tuy rất rộng, nhưng chân cô không thuận tiện, nằm xuống rất không thoải mái, động nhẹ một lát, sẽ phát ra âm thanh két két, do đó cô nằm yên không động, một lát sau cảm thấy sắp gẫy eo. Cô buồn ngủ lăn trên ghế lúc lâu cũng không ngủ được, dựa vào chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ, phát hiện Trịnh Hài ngủ rất nghiêng, một nửa giường còn trống, hơn nữa anh đã ngủ say.
Hòa Hòa dùng chăn cuốn mình thành ống, di chuyển đến trước giường, nghiêng người, ngã xuống một nửa giường trống của Trịnh Hài.
Động tác của cô rất nhẹ, lại cẩn thận vốn dĩ không động vào Trịnh Hài, nhưng anh dường như vẫn bật dậy giống như là giật điện, đồng thời đèn bàn cũng bật lên.
“Tiêu Hòa Hòa, em lại muốn làm cái gì?” Trịnh Hài hỏi với âm mũi rất nặng.
“Mộng du, em đang mộng du.” Không ngờ anh lại nhạy bén như thế, Hòa Hòa quá lúng túng, nằm thẳng trong cuộn chăn, nửa nhắm mắt nói, sau đó phát ra tiếng thở rất nặng, giả vờ ngủ. Nhưng cô cảm thấy được, Trịnh Hài vẫn dựa vào đầu giường, không nằm xuống nữa, đèn cũng không tắt.
“Hòa Hòa.” Giọng nói trong đêm nghe vô cùng khàn của Trịnh Hài vang lên về phía cô. Cô không dám mở mắt, không động đậy. Lúc lâu sau Trịnh Hài lại nói, “Anh biết em chưa ngủ. Cẩn thận cân nhắc lời đề nghị của anh, ra nước ngoài học hai năm, đợi lúc em quay lại, chúng ta sẽ kết hôn.”
Tiêu Hòa Hòa mở to mắt, nhìn về phía Trịnh Hài. Nhưng dù anh bật đèn bàn, nhưng lại ở trong bóng tối, chỉ thấy đường nét, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ biết anh đang nhìn bản thân mình.
Mà ánh đèn đó chiếu đúng vào mặt Hòa Hòa, biểu hiện của cô lúc này anh nhìn rõ hết, Hòa Hòa đoán vẻ mặt mình nhất định là rất sững sờ.
Cô chuyển chuyển chỗ, muốn cho mặt mình ra ngoài phạm vi ánh đèn, không thành công. Nhưng Trịnh Hài phát hiện động cơ của cô, liền hơi điều chỉnh hướng ánh đèn, sau khi ánh đèn trước mặt tối đi, cảm giác áp lực của Hòa Hòa không còn mạnh mẽ như thế nữa, cô bất ngờ hỏi: “Hai tiếng trước anh vẫn còn không thèm đếm xỉa đến em, bây giờ anh lại nói muốn lấy em, bây giờ anh có tỉnh táo không vậy?”
“Anh không muốn lôi em vào trong sóng gió lộn xộn này, liên lụy khiến em phải chịu thiệt thòi, làm cô Lâm mất mặt. Cho nên anh cần chút thời gian giải quyết, cũng cần thời gian để mọi người quên đi. Hòa Hòa, anh cho rằng em có thể hiểu.”
“Anh không hỏi em có đồng ý gả cho anh không hả?” Hòa Hòa lấy dũng khí hỏi. Cô cảm thấy bản thân mình nằm ở đó nói chuyện với Trịnh Hài quá yếu thế, cho nên cô quay đi quay lại quấn cả chăn ngồi dậy. Sau đó cô phát hiện cái dáng vẻ ngồi song song vai kề vai với anh càng mờ ám hơn, do đó cô quay lại cái dáng con tằm nằm xuống.
Lúc Hòa Hòa lăn đi lăn lại, Trịnh Hài không nói gì. Cho đến tận lúc cô lại nằm xuống, anh lại nói: “Em chủ động trèo lên giường anh, anh cho rằng em sẽ không phản đối.”
“Lúc nhỏ em cũng thường ngủ ở giường anh.” Sau khi Hòa Hòa phản bác, phá hiện câu nói ấy hình như có ý không rõ ràng, mặt lại bắt đầu nóng lên.
Lúc nhỏ cô quả thật thường trèo lên giường anh, thường thường nửa đêm chạy từ phòng mình, chen lên giường anh. Có lần anh khóa cửa, Hòa Hòa không vào được, liền khóc không thành tiếng ở bên ngoài phòng, cũng không biết làm sao anh nghe thấy, cuối cùng vẫn dậy mở cửa cho cô vào.
Hoà Hòa ngủ không ngoan, thường nằm ngang nằm dọc, đè chân lên bụng anh, rúc đầu vào nách anh. Cho nên anh thường nhân lúc Hòa Hòa ngủ, dùng chăn quấn vào giống như cuốn tã thật chặt, hại cô không động đậy được. Sau này bản thân cô cũng nuôi dưỡng thành cái thói quen ấy, lúc ngủ quấn chăn thành ống xung quanh người, giống như là một cái bánh rán lớn.
Nhưng đó đều là chuyện rất lâu trước đây. Bắt đầu khoảng từ lúc anh lên phổ thông, liền không cho phép Hòa Hòa ngủ giường anh nữa. Lúc đó nếu Hòa Hòa nhất định ở giường anh không đi, anh sẽ nằm trên sô pha, lâu dần Hòa Hòa cũng không bám lấy anh nữa.
Trịnh Hài chẳng lạ gì kiểu nói chuyện lạc đề đó của Tiêu Hòa Hòa, đặc biệt là canh ba nửa đêm lúc đầu óc cô chậm chạp. Anh trực tiếp bỏ qua, tiếp tục nói: “Em đã không có bạn trai, mà anh cũng không có vợ chưa cưới, vậy chúng ta đương nhiên nên kết hôn. Lúc đầu nếu không phải là em…….có lẽ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi.” Trịnh Hài bình tĩnh trình bày, giống như là nói: “Mặt trời mọc đằng đông, trái đất quay từ tây sang đông” vậy.
Tiêu Hòa Hòa lại bò dậy, vứt chăn ra, ngồi vào vị trí đối diện với Trịnh Hài, tư thế như vậy sẽ mạnh hơn chút: “Anh trai, nhưng người coi một lời nói đáng ngàn vàng như anh, trước khi nói nên cẩn trọng một chút.”
“Em cảm thấy là anh thuận miệng nói vậy sao?”
“Nếu không phải là anh biết chuyện đó, anh vốn dĩ không có ý nghĩ muốn lấy em. Anh không cần vì một việc mà liên lụy cả đời. Em nói nhiều lần như thế, em không cần bù đắp. Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, nếu không phải là Thời Lâm và Sầm Thế xuất hiện, em vốn đã thật sự quên đi. Sao anh luôn không tin lời em nói là thật lòng chứ?”
“Hòa Hòa, những ngày chúng ta xa nhau, anh sống không thoải mái, em cũng sống không được tốt. Anh cho rằng điều đó đủ chứng minh chúng ta nên ở bên nhau.”
“Đó là vì trong lòng anh thấy có lỗi với em, mà em lại sợ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh mà lo lắng không yên. Nếu không phải là em không cẩn thận nói lỡ miệng, anh không hề biết gì, vỗn dĩ tất cả vẫn sẽ như trước đây.”
“Không phải là em đã từng hỏi anh, tại sao lại chia tay không? Lúc Úy Kỳ hỏi anh có yêu cô ấy không, anh nhìn vào mắt cô ấy, anh lại không có cách nào thuận theo tâm nguyện của cô ấy mà nói ra chữ đó. Hơn nữa, lúc em và Sầm Thế ở bên nhau, anh thấy quá chướng mắt. Nếu em cũng nói mãi cái vấn đền này……..”
“Ồ, anh quả nhiên không yêu cô ấy bao nhiêu, bởi vì thật ra anh không yêu bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân anh. Nhưng anh không thể phủ nhận anh rất thích cô ấy. Nhưng con người anh quá thành thật, chưa từng chịu nói dối. Cô ấy rời xa anh đường nhiên không phải là anh không nói từ đó, mà là vì cô ấy yêu nhiều hơn anh, cho nên mới ra đi. Còn về Sầm Thế……bởi vì anh không thích Sầm Thế, cho nên mới nhìn tụi em ở bên nhau mà vô cùng chướng mắt. Gặp người anh không ghét, ví dụ như anh Thời Lâm, ví dụ như những người trước đây anh giới thiệu cho em, nếu em và họ ở bên nhau, anh vốn dĩ sẽ vô cùng vui mừng.”
Trịnh Hài đau đầu: “Hòa Hòa,em có thể đừng cứ nói mãi cái điểm đó không? Chúng ta nói là sau này.”
“Nhưng anh có thể phủ nhận, nếu chuyện đó không xảy ra, hoặc là anh chưa từng biết, vậy anh vốn dĩ không thể đưa ra quyết định như vậy?”
Kết quả của trận cãi vã này là, Trịnh Hài cuốn Tiêu Hòa Hòa từ đầu đến chân rồi vứt vào giữa giường, bản thân anh ngủ ở chiếc ghế dài đó.
Hòa Hòa vừa mệt vừa buồn ngủ, sau đó liền ngủ thϊếp đi. Lúc mở mắt trời vừa mới sáng. Cô đang nằm mơ ngồi xe cáp treo đi lên núi, lắc lư lắc lư, rất lâu sau mới tỉnh dậy, phát hiện bản thân mình cuộn thành hình con tằm nằm trong chăn, nhưng đã nằm trên giường của mình, chắc chính là lúc nãy nằm mơ bị Trịnh Hài vứt quay về.
Cô Vương từ sớm đã kịp quay lại từ quê, thấy hốc mắt Trịnh Hài lõm sâu vào trong vừa kinh ngạc vừa xót xa, kiên quyết khuyên anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi hãy đi làm. Đợi lúc bà nhìn thấy chân Hòa Hòa như là chân heo dường như muốn sụp đổ: “Ôi tiểu tổ tông của tôi, tôi mới đi có một buổi tối thôi mà!”