Chương 19
Cái mùa này khiến tinh thần của con người hơi hỗn loạn, phản ứng hơi thất thường.
Sáng sớm liền có người gửi tặng một bó hoa tươi lớn đến cho Tiêu Hòa Hòa, bách hợp và hoa oải hương, dùng dây lụa bó lại tinh xảo, thϊếp rất đẹp, không có in quảng cáo của cửa hàng hoa, càng giống như là đặc biệt đi mua về, bên trên có mấy chữ tuấn tú nhõ nhã: “Chúc em may mắn, nhất định phải hạnh phúc.” Sau đó là chữ ký của Thời Lâm.
Hòa Hòa cẩn thận cất tấm thiệp đó đi, cắm hoa vào chiếc bình gốm mà cô tự tay làm.
Nhân viên thiết kế mỗi người có một ngăn phòng vuông, về cơ bản không giấu nổi bí mật gì, lúc cửa hàng hoa đưa hoa đến, liền có đồng nghiệp nam huýt mấy tiếng sáo về phía cô. Thấy cô cẩn thận đối xử với bó hoa đó, lại thêm mấy tiếng huýt sáo nữa.
Hòa Hòa giả vờ không nghe thấy, chỉ ngại ngùng cười cười. Cô tìm ý nghĩa loài hoa. Hoa oải hương: đợi tình yêu, bách hợp: vạn sự như ý.
Hòa Hòa sững sờ một lát, hiểu được dụng tâm của anh, trong lòng hơi có cảm giác không thể nói rõ được.
Buổi chiều, sếp tự mình triệu tập các nhân viên thiết kế để họp. Quy mô công ty không lớn, sếp cũng xuất thân từ thiết kế, kiêm luôn người đứng đầu bộ phận thiết kế. Đang nói chuyện, cô gái thu phát văn kiện mở cửa thò đầu vào, nói một tiếng xin lỗi liền định rời đi.
Công ty xưa nay rất tùy hứng, không có kỷ luật nghiêm khắc. Sếp nói: “Có việc gì thì nói đi.”
Cô gái nói nhỏ: “Có người tặng hoa cho chị Hòa Hòa.”
Tất cả mọi người đều cười ồ lên, sếp nói: “Sắp hết mùa hè rồi, có người vận đào hoa vẫn còn nở rất rực rỡ?”
Hòa Hòa ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu lên, do đó sếp tự mình nhận lấy hoa, nhét vào tay Hòa Hòa. Lần này là một bó hoa hồng lớn chi chít, loại rất đắt, màu sắc hiếm gặp. Mọi người đều không nói nên lời.
Hòa Hòa ngay cả thiệp cũng không thèm nhìn, liền biết cái kiểu cách hung hang khoa trương này, nhất định là Sầm Thế. Cô nhẹ nhàng thở phào một tiếng, đứng dậy vứt hoa vào chỗ ngồi của mình.
Sếp cười vỗ vỗ tay cô: “Xem ra lần này không hợp ý bằng buổi sáng hả. Nếu Hòa Hòa thật sự không muốn, dứt khoát giới thiệu cho chị đi.”
Mọi người lại cười ầm lên một lần nữa, trong lòng Hòa Hòa oán thầm Sầm Thế cả trăm lần.
Lúc tan ca quả nhiên lại gặp Sầm Thế trước tòa nhà làm việc. Hòa Hòa kéo cánh cửa xe anh ngồi vào trong: “Đi ăn cơm. Anh chọn địa điểm, em trả tiền, có gì thì chúng ta nói một lần cho rõ ràng. Chứ như thế đi.”
Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ đang ăn cơm ở một nhà hàng rất có phong vị. Dương Úy Kỳ đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại nói với Trịnh Hài: “Em vừa thấy một người rất giống Hòa Hòa, chính là tại căn phòng ở dãy ngay bên cạnh chúng ta.”
“Đi với con trai?”
“Một người thanh niên trẻ tuổi. Em không dám nhận, nên không qua đó. Anh muốn qua đó nói với cô ấy mấy câu không?”
Cái phương hướng mà Dương Úy Kỳ nói chính là trước phía mặt nghiêng của Trịnh Hài, anh hơi nghiêng người nhìn một lát, không nhìn thấy gì, nói: “Thôi đi, con bé sẽ ngại.” Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lúc đầu Trịnh Hài đoán là có lẽ là Thời Lâm, lại nghĩ đến Thời Lâm bây giờ đã ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa sẽ quay về nơi làm việc ở nước ngoài.
Đàn ông tò mò thật ra rất vô vị, anh kìm nén lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn không kìm được thường thường liếc nhìn về bên đó, cho nên anh cuối cùng cũng có cơ hội biết dược người đàn ông trong căn phòng đó là ai, sau đó Trịnh Hài liền không nhìn về phía đó nữa, cũng càng nói ít hơn.
Lúc Trịnh Hài lại một lần nữa không theo kịp chủ đề của Dương Úy Kỳ, Dương Úy Kỳ nói: “Trịnh Hài, anh lại bắt đầu nghiên cứu ngón tay anh rồi.”
Trịnh Hài vì bị cô nhìn rõ liền cười cười, thu tay về trước mặt bàn, vẫn không nói gì.
Dương Úy Kỳ yên lặng một lát, phá vỡ sự yên lặng đó nói: “Người con trai đó, chính là người mà trước đây anh nhắc đến, người yêu đầu tiên của Hòa Hòa?”
Ánh mắt Trịnh Hài sáng lên một lát, không nói gì. Dương Úy Kỳ nói: “Dáng vẻ rất lịch sự tuấn tú, xem ra cũng không tồi. Anh rất không thích anh ta?”
Trịnh Hài nói: “Những thứ anh thích rất ít.”
Ánh mắt còn lại của anh liếc nhìn động tĩnh mới bên căn phong của Hòa Hòa, lần này anh nhìn thấy Sầm Thế và Hòa Hòa đã đứng dậy, Hòa Hòa quay lưng lại với anh, lúc hơi nghiêng mặt dường như đang cười, còn Sầm Thế lại giúp cô mặc vào chiếc áo khoác.
Vị trí của Trịnh Hài tương đối tựa vào phía sau, cho nên lúc đôi đó rời đi không hề đi qua bọn họ.
Lần này Dương Úy Kỳ thật sự cười lên. Cô không nói gì chỉ cười, sau khi dần dần thu lại nụ cười, dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, thế là lại cười, vừa cười vừa nâng chiếc cốc lên uống nước.
Trịnh Hài nói: “Đừng cười nữa, bị sặc vừa xấu vừa khó chịu.”
Dương Úy Kỳ nói: “Ôi chao, cái dáng vẻ lúc nãy của anh, thật sự giống như là phụ huynh bắt được con gái yêu sớm vậy, vừa rất tức giận, vừa rất muốn giả vở một bộ dạng tiến bộ thoải mái, vô cùng buồn cười.”
Trịnh Hài động động khóe môi, trông ra vẻ cố gắng mỉm cười: “Em lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.”
Dương Úy Kỳ không trêu anh nữa, dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ phần bít tết mà mình không ăn hết. Cô nói: “Em có một câu nói, anh phải đảm bảo trước là không được tức giận.”
“Nếu là những lời khó nghe thì em không cần nói.”
Dương Úy Kỳ nói: “Không hẳn là khó nghe, em chỉ là hiếu kỳ, anh quan tâm Hòa Hòa như vậy, ngay cả việc cô ấy kết bạn cũng chen vào, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đợi sau này cô ấy lớn lên rồi cưới cô ấy về nhà sao? Như vậy anh có thể danh chính ngôn thuận quản cô ấy đến cùng.”
Trịnh Hài hơi chau chau mày: “Nói linh tinh gì thế, anh chỉ là hy vọng con bé có thể tìm được một người yêu thường con bé thật sự, không ức hϊếp nó. Người vừa nãy, anh không tin được.”
Dương Úy Kỳ nói: “Trịnh Hài, em cảm thấy anh đảm nhận trách nhiệm quá. Thật đấy, anh làm quá tròn bổn phận rồi.” Cô lại cười.
Trịnh Hài lạnh mặt nói: “Em đã sớm ăn no rồi phải không? Vậy chúng ta đi thôi.”
“Đợi một lát, em phải uống nốt chút canh này.”
Trịnh Hài dùng tay chống cằm nhìn Dương Úy Kỳ ăn canh. Cô vừa không nói vừa không cười, ngược lại khiến anh không thích ứng lắm, cảm thấy quá yên tĩnh.
“Cha mẹ anh thật ra cũng cùng lớn lên với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ hai nhà rất tốt, lúc người lớn không ở nhà, mẹ anh làm cơm cho cha anh, cha anh phụ đạo bài tập cho mẹ anh. Sau này họ lớn lên ai cũng yêu mấy lần, đều không thành công, rồi người lớn nói, hay là hai đứa chúng nó đi, cho nên liền kết hôn.”
Trịnh Hài nhớ lại chuyện xưa, cũng không biết là nói cho bản thân mình nghe, hay là nói cho Dương Úy Kỳ nghe.
Anh rất ít khi nhắc đến gia đình và việc của bản thân mình, Dương Úy Kỳ cảm thấy hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Bác gái bác trai hòa thuận, từ nhỏ em đã nghe người khác nhắc đến như một kiểu mẫu. Bác trai bác gái em thường nói, đó chính là tấm gương cho hôn nhân của họ.”
Trịnh Hài nói: “Đối với vấn đề này chắc anh có quyền phát ngôn nhất. Họ có một nền tảng tốt, tình thân, tình bạn, chỉ là thiếu mỗi tình yêu mà thôi.”
Dương Ùy Kỳ trầm tĩnh nói: “Trong hôn nhân tình yêu vốn là thứ yếu, tín nhiệm, tôn trọng, nhường nhịn, những thứ đó được xếp ở phía trước.”
Trịnh Hài nói: “Em nói chuyện quả thật giống mẹ anh, nếu bà còn sống sẽ rất thích em. Mẹ anh cũng luôn nói như vậy, cho nên hôn nhân hơn 20 năm của họ, có hơn một nửa thời gian đều không ở bên cạnh đối phương. Mẹ anh thường thường kế hoạch, đợi mẹ và cha già rồi sau này sẽ thế nào thế nào, kết quả là bà không sống được đến 50 tuổi.”
Dương Úy Kỳ yên lặng một lát, nói nhẹ: “Xin lỗi.”
Trịnh Hài nói: “Sao phải nói xin lỗi. Anh vốn dĩ chỉ là muốn nói cho em, bởi vì cái nguyên do ấy, với cái giả thiết của em, anh chưa từng nghĩ qua.”
“Em hiểu. Cảm ơn anh.”
Thật ra cuộc đối thoại của Sầm Thế và Hòa Hòa là như thế này, khác xa cái sự tốt đẹp mà Trịnh Hài nhìn thấy.
Hòa Hòa nói: “Sầm Thế anh biết rồi đấy, em ghét nhất là chơi trò chơi vòng vo, bởi vì đầu óc em thẳng, không chơi nổi. Rốt cuộc là anh muốn làm gì, anh nói một lần cho rõ ràng đi. Đúng rồi, nếu anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục duyên cũ, xin lỗi, em không ăn lại cỏ. Nếu anh muốn lấy danh nghĩa người xa lạ tiếp tục tiếp cận em, vậy em nói thật nhé, trong tiêu chuẩn của em, loại người như anh, chỉ thích hợp để làm bạn, không thích hợp làm người yêu. Anh coi trọng em như thế, em rất cảm kích, nhưng thấy anh lãng phí thời gian đối với em, em cảm thấy vô cùng bất an. Được rồi, bây giờ anh có thể nói.”
Sầm Thế bị cô làm cho mắc nghẹn rất lâu, vô cùng thán phục thời gian đã tu luyện cho tính cách con người như vậy, ngay cả Hòa Hòa trước đây yên lặng ngoan ngoãn như một con mèo con, lúc mạnh mẽ lên cũng vô cùng có khí chất nữ vương.
Anh nói: “Em đâu cần phải phòng anh như phong trộm vậy? Cho dù là bạn học bình thường, gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, cũng nên nói đến mấy chuyện cũ chứ? Hòa Hòa, em thật sự không giống với trước đây, mặc dù nhìn qua thì dường như không thay đổi gì. Nhiều năm nay, em sống vui vẻ chứ.”
Hòa Hòa nói: “Trước khi anh xuất hiện, luôn rất vui vẻ. Sao hả, anh muốn cứu giúp trái tim không vui vẻ này của em sao?”
Sầm Thế nói: “Anh muốn cứu giúp trái tim của mình.”
Hòa Hòa làm ra vẻ ăn phải đồ chua nói: “Sầm Thế, đây là lời thoại năm đó của cô Quỳnh Dao, bây giờ sớm đã không còn thịnh hành rồi.”
Sầm Thế giả vở ngây thơ hỏi: “Vậy bây giờ thịnh hành cái gì?”
Hòa Hòa cũng cảm thấy lúc nãy mình hơi quá, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: “Bây giờ thịnh hành cool boy, không nói chuyện, cũng không tùy tiện xuất hiện, chính là cái dáng vẻ trước đây của anh, bây giờ lại thịnh hành trở lại rồi.”
Sầm Thế nói: “Em nhớ dáng vẻ trước đây của anh rõ như vậy sao?”
Hòa Hòa biết rằng đã lỡ miệng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Sao anh cứ ỳ ở đó không đi hả? Thời gian đẹp nhất của đàn ông nên dùng vào lập nghiệp, chứ không phải là tán gái.”
Sầm Thế nói: “Gần đây anh đều ở lại tỉnh này, đợi bạn em hưởng tuần trăng mật về, anh sẽ đi thành phố tỉnh lị, ở đó khoảng nửa năm.”
Hòa Hòa nói: “Ồ, chẳng trách, anh xưa nay không thể thiếu những tiết mục góp vui.”
Sầm Thế không biết phải làm sao nói: “Hòa Hòa, anh thừa nhận trước đây anh không tốt, hơn nữa gần đây anh bám em cũng khiến em phiền lòng, nhưng chúng ta có thể nói chuyển bình thường được không? Anh chỉ hy vọng nhìn thấy dáng vẻ cười nói vui vẻ của em giống như trước đây.”
Hòa Hòa nặn ra một nụ cười vô cùng rực rỡ cho anh xem: “Có phải là như thế này không? Anh nói sớm một chút, hà tất phải vòng vo như thế? Người thông minh đều không trực tiếp lắm thì phải?”
Sầm Thế bị cô làm cho đau cả đầu, ấn thái dương cười đau khổ: “Được được, sau này anh thật sự không làm phiền em nữa. Nhưng nếu có một ngày em cần anh giúp đỡ, nhất định nhớ đến tìm anh. Anh hy vọng có thể làm chút gì đó cho em, để bù đắp sự tổn thương mà anh gây cho em.”