Chương 4: Gặp Lại

"Thế nào? Hôm nay đi xem cửa hàng có ưng ý cái nào không?" Bảo Hân mắt chuyên chú lái xe, miệng vẫn không quên quan tâm hỏi han Tú San.

Tú San đăm chiêu nhìn cảnh vật lướt qua dần qua tấm kính xe, thanh âm lười biếng trả lời. "Ưng, đã kí xong hợp đồng còn tiện thể trồng luôn 2 năm tiền nhà." Cô thổi nhẹ hơi ra cửa kính, nghịch ngợm vẽ luôn đấy mấy nét ngoằn ngoèo chơi đùa.

"Ủa?" Bảo Hân nghe được lời nói của Tú San liền ngạc nhiên đưa mắt sang cô. "Óc chó mày định mắc màn luôn ở đấy à mà cọc trước lâu vậy?" Tưởng Tú San đang nói đùa giỡn, Bảo Hân lập tức hỏi lại cô.

"Mẹ đây đang thừa tiền!" Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy quay mặt lại hướng đến Bảo Hân đang lái xe, miệng cười hì hì trêu đùa Bảo Hân.

"Đùa thôi, tao thấy khu đó nhiều trường học với cơ quan, chắc hẳn bán đồ ăn thì đắt khách lắm. Đang phân vân xem có nên bán gà rán không nè." Thu lại ý cười, Tú San bày ra vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm, đôi lông mày yểu điệu hơi nhíu lại, giấu đi chuyện hôm nay đã nhìn thấy Mỹ Duyên trên đường.

"Mày bán gà chó nó ăn ý! Bán cái gì thực tế hơn đi mẹ, ít nhất cũng phải đồ nhậu hay lẩu nướng để tao còn muốn đến ủng hộ chứ." Bảo Hân châm chọc dùng tay đẩn đầu cô, giọng chua ngoa lại cất lên như muốn gây sự với Tú San.

"Vâng! Lúc đấy lại không biết con "Chó" nào đến ám mỗi ngày đâu ạ!!" Cô bĩu môi, dùng ánh mắt khinh bỉ lườm Bảo Hân , thanh âm mỉa mai kéo dài ra.

Bảo Hân phụt cười khanh khách một tràng, trong lòng cao hứng khi tưởng tượng đến hình ảnh con bạn thân một thời oanh liệt đánh đông dẹp bắc không ngán một ai, giờ đây lại làm bà chủ tiệm gà rán ngày ngày đeo tạp dề cần kẹp chiên gà khiến cô nàng tâm tình thích thú không nhịn được cười một tràng sảng khoái.

....

Nói là làm, sau hôm đấy Tú san dốc sức chuyên tâm tu sửa lại cửa hàng gà rán của mình trông thuận mắt hơn.

Rất nhanh tiến độ sửa chữa chỉ mất ba ngày là đã hoàn thành, thêm một ngày cô đi mua sắm vật dụng để bày trí nữa, vậy là vẻn vẹn trong bốn ngày cô đã sắp sửa khai trương xong cửa tiệm xinh xắn của riêng mình. Tâm tình Tú San phấn khích từng hồi nhìn ngắm lại thành quả nỗ lực của bản thân.

Mấy ngày qua, lúc nào cô cũng thơ thẩn đợi đến 4 rưỡi chiều, để có thể lén lút nhìn Mỹ Duyên đến đón con gái bé bỏng đi học về qua tấm kính ngăn cách bên ngoài cửa tiệm.

Tú San lặng thầm quan sát không bỏ sót một giây phút nào từ lúc Mỹ Duyên xuất hiện cho đến khi rời đi, dù trong đầu cô biết bản thân mình rất giống biếи ŧɦái đi rình mò mẹ con người ta, nhưng có vẻ như Tú San không muốn kìm chế cái ý nghĩ tò mò muốn nhìn trộm Mỹ Duyên của cô thì phải.

Cô tự thừa nhận với bản thân mình, cô nổi hứng thuê cửa hàng này là vì mong muốn được nhìn thấy Mỹ duyên mỗi ngày. Nói cô biếи ŧɦái hay là cố chấp cũng được, miễn là được thấy bóng dáng yêu kiều của Mỹ duyên tâm tình cô lại bay bổng lên chín tầng mây, như vậy Tú San đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Châm điếu thuốc rít một hơi, cô thở dài thầm nghĩ tại sao bản thân lại u mê đến nỗi này.

Tú San nhớ lại khoảng thời gian hơn 10 năm trước, khi đó cô còn là một học sinh ngây ngô của tuổi 16.

Trong buổi đi dã ngoại leo núi của trường, cô vì nghịch ngợm nên đã vô tình đi lạc khỏi nhóm. Chỉ có trời mới biết cô đã cảm thấy may mắn cỡ nào khi thấy có người đi lạc giống mình. Có lẽ lúc đó tâm tính cô vẫn còn trẻ con, gặp người chung cảnh ngộ liền vui vẻ hơn là tìm được đoàn người cứu giúp.

Mỹ Duyên chậm dãi từng bước, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú ngắm nhìn hoa lá ven sườn núi. Hình dáng nàng thướt tha diễm lệ, tà áo mong manh đung đưa trong gió, vài sợi tóc tinh nghịch vương vấn trên đôi gò má nàng.

Từng tia nắng len lỏi qua các tầng mây đổ xuống mặt đất, phủ lên làn da nàng trắng mịn như ngọc, hẳn rằng ai cũng luyến tiếc rời mắt khỏi cảnh này.

Cô cũng vậy, ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng nàng phía trước. Mọi cảnh vật xung quanh đều trở nên lu mờ, trong đôi mắt của cô chỉ còn lại hình bóng của nàng.

"Nhìn chưa đủ à?" Đôi chân mảnh mai kiêu sa đang đều bước, bỗng Mỹ Duyên dừng lại, quay người hướng Tú San hỏi, âm thanh mềm mại tựa như mây trôi nước chảy.

Tú San đang say sưa hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt diệu, đột nhiên bị Mỹ Duyên bóc trần ra ánh mắt có phần quá phận của mình liền xấu hổ ấp úng. Gương mặt kiều diễm dần nóng ran, phủ lên một tầng hồng nhuận càng làm cho Tú San trông khả ái hơn.

Mỹ Duyên đưa mắt nhìn cô bé trước mặt bị mình nói chúng tim đen, dáng vẻ khẩn trương hai má còn đỏ lên thẹn thùng thật sự trông rất đáng yêu. Nàng bật cười thành tiếng, thanh âm như mật ngọt vang lên giữa khung cảnh rừng núi vắng vẻ tăng thêm vài phần kiều mị hơn.

Nàng nở nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng mùa xuân, mỹ miều lại mềm mại tựa như đoá hoa kiêu sa vươn mình đón những sợi nắng ấm áp. Nàng uyển chuyển đưa tay vén vài sợi tóc xoăn nhẹ qua tai, từng động tác yêu kiều khiến lòng Tú San vương vấn từng hồi.

Cứ như vậy nụ cười Mỹ Duyên khắc sâu trong tâm can Tú San, nhớ thương da diết sức tàn lực kiệt bởi một nụ cười mà lưu luyến hơn 10 năm.

....

Thấm thoát đã đến ngày cô khai trương cửa tiệm của mình, Tú San vui vẻ nói bố mẹ và chị gái mời bạn bè đến ủng hộ cho đông vui.

Bảo Hân cao hứng liền dắt theo cả đoàn khách ngồi chật kín cả cửa hàng trông rất khoa trương. Người đi đường nhìn vào còn tưởng đang có event gì mà rầm rộ cứ như là đi hội vậy.

Tiếp khách quý mấy hôm đầu mà Tú San trông mệt mỏi hẳn đi. Âu cũng là do bà chủ nhỏ chiều khách, ai đến mời bao nhiêu bia rượu cũng đều uống nhiệt tình khiến khách khứa ai nấy rất hài lòng, thành ra chưa buôn bán cái gì đã say sưa lên chín tầng mây mặc kệ cho nhân viên chạy đông chạy bắc tự bán hàng rồi tự dọn hàng.

Nhờ sự kiện này mà Bảo Hân được cười muốn banh họng, ban đầu Tú San còn vỗ ngực tự tin nói không cần ai phụ, một mình tự "solo" cân cả cửa hàng được. Vậy mà nay khách chưa vào mà bà chủ đã say vắt lưỡi thế này thì còn làm ăn gì nữa.

Bảo Hân còn trêu chọc cô nên đổi tên quán thành "Quán Bà Say" chắc chắn sẽ rất đông khách đến, nói xong liền ôm bụng cười như phá mả khiến cô tâm tình xấu hổ liếc xéo Bảo Hân.

Mấy hôm đầu người quen đến ủng hộ cũng đã dần kết thúc, cửa tiệm của Tú San chính thức vào guồng quay kinh doanh như những ngày bình thường. Cô chuyên tâm chạy quảng cáo lên các báo mạng, lại còn chăm chỉ đi phát tờ rơi khắp nơi để kéo khách đến ăn. Thấy cô nỗ lực như vậy mọi người cũng yên tâm về cô nhiều.

Yên ổn trôi qua một tháng, tiệm gà của cô được gọi ship khá đều khách, tình trạng khách gọi giao hàng còn nhiều hơn khách đến ăn ở tiệm. Vì vậy nên cô điều nhân viên trông quán còn bản thân tự mình đi giao hàng quanh thành phố tấp nập.

Cũng không cần phải tưởng tượng hoá Tú San là một người dốc sức vì công việc buôn bán đâu, đều đổ tại Bảo Hân chết bầm tìm được một em sinh viên năm nhất ngây ngô đến làm ở quán cô.

Em nhân viên còn trẻ người non dạ lại hơi lơ đãng chút, không phải Tú San sợ nhân viên đi giao hàng liền như bò lạc ở ngoài đường thì cô cũng lười hao tổn công lực đi dầm mưa dãi nắng ship hàng khắp nơi rồi.

....

Nhìn địa chỉ trên máy mà cả người cô cứng ngắt. Là từ cơ quan làm việc của Mỹ Duyên phát ra, đặt một phần gà khuyến mãi kèm nước giải khát.

Tâm tình Tú San hơi dao động chút, nhưng rồi cô cũng tự an ủn bản thân không trùng hợp đến nỗi có thể gặp được Mỹ Duyên.

Cả toà cao ốc lớn như vậy việc chạm mặt nhau so với thiên thạch va vào trái đất còn khó hơn đi. Ổn định lại tâm tình Tú San liền lên xe phóng đến cơ quan của Mỹ Duyên.

Và tất nhiên, người tính không bằng trời tính...

Tú San bấm thang máy lên tầng 6, miệng còn lầm bầm khách khứa cũng quá vô tư đi, đây không phải là ship tận nơi mà là ship tận giường luôn rồi. Một người đi giao hàng biết được phòng nghiệp vụ với phòng nhân sự ở đâu chứ mà đòi đem lên đến tận nơi.

Mang theo vẻ mặt không mấy vui vẻ Tú San xách túi gà đến trước cửa phòng nhân sự đợi khách ra nhận hàng.

Cũng may họ không để cô đợi lâu, rất nhanh liền lấy thẻ ra thanh toán. Tú San đang chăm chú quẹt thẻ cho khách, mùi hương nước hoa ngọt dịu lúc đậm lúc nhạt phảng phất quanh mũi cô, dù vậy Tú San không để ý lắm vẫn tập chung với cái máy quẹt thẻ đột nhiên lại dở chứng của cô.

"Ăn trưa sao?" Âm sắc trời sinh mềm mại, thanh âm lại có phần lạnh lẽo. Giọng nói từ đâu phát ra làm Tú San giật nẩy mình suýt nữa thì rơi cái máy quẹt thẻ xuống đất.

"Dạ, thưa giám đốc." Anh chàng nhân viên cũng ngạc nhiên không kém Tú San. Lâu nay tổng giám đốc của họ là băng sơn mỹ nhân mắt để trên đỉnh đầu, thường ngày ai sống ai chết nàng cũng không quan tâm mà giờ đây lại hỏi han đến chuyện ăn uống khiến đầu anh đổ ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

Tú San theo tiếng nói liền nhìn sang bộ dáng người con gái được gọi là giám đốc đang đứng cách cô 3 bước chân.

Mắt chạm mắt cả nửa ngày. Tú San vẻ mặt kinh ngạc tròn mắt nhìn Mỹ Duyên, ánh mắt Mỹ Duyên loé lên tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến thành tò mò đánh giá Tú San từ trên xuống dưới.

Tú San khẩn trương liền cúi đầu không dám nhìn diện mạo bức người của Mỹ Duyên thêm lần nữa. Tay luống cuống lại trả vờ tiếp tục bấm máy quẹt thẻ cả nửa ngày mà cái máy lại không chịu hợp tác một chút nào, cô liền mắng thầm "Chết tiệt!"

"Trở về khi nào vậy?" Thanh âm mềm mại lại vang lên, Mỹ Duyên thu lại ánh mắt tò mò của nàng, khoanh tay trước ngực điệu đà hướng đến Tú San hỏi.

Anh chàng nhân viên nghe xong bối rối không biết tổng giám đốc đang hỏi ai. Nhìn thì có vẻ giám đốc đang chờ đợi câu trả lời từ cô gái trước mặt, nhưng cô ta lại như giả điếc không nghe thấy vẫn lọ mọ với cái máy quẹt thẻ trên tay khiến anh nhân viên khó xử vô cùng.

"Của anh đây." Tú San thở phào loay hoay mãi mới thanh toán xong lập tức trả lại thẻ cho anh nhân viên.

"Mới vừa về cách đây không lâu." Tú San nhìn sang hướng khác trả lời Mỹ Duyên, giọng nói cô có vẻ qua loa, lòng bàn tay Tú San sớm đã thấm mồi hôi vì trong lòng cô đang kích động không ngừng.

"San... Bán gà rán sao?" Mỹ Duyên thấy Tú San không nhìn đến nàng, tâm tình nàng chùn xuống. Lại nhìn thấy Tú San đang mặc trên người cái áo thun có in hình con gà vắt chéo chân kiểu sεメy,còn có dòng chữ "Gà rán San San" thật ngộ nghĩnh. Mỹ Duyên ánh mắt lại tò mò, miệng còn mang ý cười nhìn bộ dạng đáng yêu của Tú San.

Tú San khẽ cắn môi, trong đầu mắng thầm "Chết tiệt!"

Nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh vốn có, Tú San cười gượng đảo mắt qua Mỹ Duyên. "Đúng vậy, tôi vừa nhớ ra có hàng phải mang đi, sorry nha." Tú San gãi đầu ngượng ngùng, miệng vừa nói chân vừa bước hướng đến cửa thang máy.

"Chuyện lúc đó..." Mỹ Duyên thấy Tú San có ý định rời khỏi, nàng bước theo cô hai bước, vẫn dáng người thướt tha thanh lịch, nhưng thanh âm có vẻ ngập ngừng.

"Giám Đốc! Phòng tài chính sảy ra chuyện, nhân viên họ đang đợi cô đến giải quyết." Tiếng nói của anh chàng mặc âu phục cắt ngang lời Mỹ Duyên, dáng vẻ hối hả có vẻ như đang có việc gấp.

Tú San quay đầu nhìn Mỹ Duyên, ánh mắt của nàng như có điều gì muốn nói với cô. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

"Có chuyện gì để khi khác, tôi đi trước." Tú San nói xong liền vội vã chạy đến thanh máy bấm xuống tầng. Bộ dáng cô trông như là đang chạy trốn thì đúng hơn.

Mỹ Duyên khẽ thở dài nhìn Tú San rời khỏi, tâm tình liền nhanh chóng bay biến chuyện trong lòng, nàng lại khoác lên vẻ mặt cao ngạo đi giải quyết công việc phải làm.

Tú San chạy xộc xuống hầm để xe, nắm chặt tay thành quả đấm. Trong đầu thề là không bao giờ mặc lại cái áo chết tiệt này nữa, cô đang nghĩ đến cảnh tượng về nhà sẽ đốt trụi cái áo chết tiệt này như thế nào. "Thật mất mặt quá!" Cô xấu hổ nhớ lại tình cảnh dở khóc dở cười khi nãy.

Điện thoại báo có đơn đặt hàng. Mặt cô méo xẹo nhìn đơn hàng gần 20 phần gà kèm theo phần ghi chú của khách hàng. "Vừa ăn thử cảm thấy gà rất vừa miệng nên giới thiệu cho các đồng nghiệp cùng ăn trưa, giao nhanh một chút không hết giờ nghỉ trưa nhé!"

Cô thở dài không biết nên khóc hay cười đây.