- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mưa Dầm Thấm Lâu
- Chương 1: Trở Về
Mưa Dầm Thấm Lâu
Chương 1: Trở Về
Mưa Dầm Thấm Lâu.
"Toà tuyên xử bị cáo với tội danh cố ý gây thương tích và hành hung có kế hoạch phải chịu hình phạt trước pháp luật 5 năm tù giam và bồi thường người nhà nạn nhân số tiền 300 triệu đồng." Tiếng búa đanh thép đánh xuống mặt bàn gỗ, thẩm phán kết thúc bản tuyên án liền đẩy gọng kính lên liếc mắt nhìn kẻ tù tội đang cúi đầu dưới vòng lao lý.
Tiếng búa vừa dứt những người đến nghe xét xử nháo nhào ầm ĩ. Có người vồ đến chửi mắng thậm tệ, có người oà khóc đến thương tâm, có người đắc ý vui sướиɠ trong lòng liền cười thầm. Và cũng có người nghe xong vẻ mặt bình thản đứng dậy ra về nhưng trong lòng thầm mắng đáng lắm!
Cô cúi đầu nhìn còng tay lạnh lẽo gông xích mình, chỉ mỉm cười nhạt. Hai vị cán bộ theo như thường lệ tuyên án xong liền dẫn đường đưa cô đến chốn lao tù. Chỉ là trong lòng cô tĩnh lặng như nước, không hối hận cũng không sợ hãi, không để tâm đến những ánh mắt hận thù xung quanh mình, như thể cô đã nhìn thấu rồi.
....5 năm sau....
Cô bước chân không nhanh không chậm ra khỏi nơi tù giam, hít thở không khí trong lành vào rạng sáng khiến cô như tiếp thêm sức sống vào cơ thể mảnh mai cô độc.
"Trời thật đẹp." Cô khẽ cười, chậm dãi bước qua từng con phố quen thuộc sau từng ấy năm.
Vì biểu hiện tốt, cô được mãn hạn tù sớm hơn hai tháng. Cán bộ có hỏi cô muốn gọi điện cho người thân đến đón hay không, cô trầm ngâm một lát,cười lắc đầu. "Không cần, dù sao cũng muốn tự mình nhìn ngắm xung quanh một chút, cảm ơn cán bộ."
Đã bao lâu rồi cô mới được trông thấy hình ảnh phố xá tấp nập hối hả đón ngày mới như vậy. Tiếng người người lao động đẩy xe hàng giao bán khắp nơi, mấy đứa trẻ đùa nghịch cùng nhau chạy đến trường cho kịp giờ học, những người làm việc tất bật với bộ âu phục nghiêm chỉnh rảo bước đến công ty bắt đầu công việc bận rộn của bản thân khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng.
Vừa đi cô vừa tận hưởng nhìn ngắm xung quanh như đứa trẻ mới chào đời được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên làm tâm trạng cô càng thêm thích thú.
Cô vẫn còn nhớ đường về nhà và vẫn còn nhớ đường đến cơ quan của người con gái ấy, không đúng! Phải là nhớ hết thẩy mọi thứ của người con gái cô ngày nhớ đêm mong như đã khắc sâu vào lòng.
Cô khẽ thở dài vì nghĩ bản thân bất hiếu được tại ngoại lại không vội về nhìn hai lão nhân gia ở nhà mà lại muốn đi dạo đến cơ quan của chị.
Nghĩ là như vậy nhưng chân cô vẫn không nhanh không chậm hướng đến nơi chị làm việc, đứng trước toà cao ốc to lớn cô thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Lý trí cũng thật nhỏ bé, đã qua nhiều năm như vậy,vì cớ gì vẫn nhớ thương người ta đến như vậy. Vẫn là tự mình đa tình, cô quay lưng hướng về nhà bước đi.
Nhà cô khá xa, từ lúc ra khỏi nhà lao cũng đã đi bộ được hai tiếng, đôi chân cô mỏi nhừ đứng trước cửa nhà. Nhìn ngắm ngôi nhà không to không nhỏ đã cũ kỹ mà trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả khiến mũi cô cay cay. Nhìn ngắm ngôi nhà cô lớn lên từ nhỏ đã cùng cô trải qua nhiều chuyện, cũng đã có thời gian cô từng ghét bỏ nó, vậy mà nay đứng trước cửa nhà mà cô lại thấy thân thương kì lạ thế này. Vội lấy tay áo lau đi nước mắt đi mặt, cô điều chỉnh bộ dáng thoải mái nhất rồi mới bấm chuông cửa chờ đợi.
"Đến đây." Giọng người phụ nữ quen thuộc vọng từ trong ra.thật lâu rồi cô mới được nghe thấy.
Cánh cửa mở ra, người phụ nữ trung niên định hỏi ai vậy nhưng vừa nhìn thấy cô bà lại khựng lại. Đôi mắt dần đỏ hoe của bà khiến cô không kìm được lòng mà nức nở.
"Mẹ!" Cô nghẹn ngào ôm lấy mẹ, nước mắt cứ như vậy mà nối đuôi nhau rơi xuống. Trước khi ra tù cô đã căn dặn bản thân mình nhiều lần nhất quyết không được khóc trước mặt bố mẹ khiến cho bố mẹ đau lòng mà giờ đây cô lại không thể khống chế được cảm xúc của mình, chắc vì cô nhớ bố mẹ quá chăng?
"San San có phải không? Rốt cuộc con đã trở về với mẹ rồi!" Mẹ cô nức nở ôm cô vào lòng, bà cứ nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô mà cảm thấy thương xót.
"Là ai vậy?" Bố cô thấy mẹ cô ra mở cửa đã lâu mà chưa trở lại nên toan bước ra ngoài xem ai. Trông thấy vợ mình khóc lóc thương tâm ôm chặt lấy cô gái cao gầy trong lòng khiến ông nghẹn lại.
"Ông ra đây mà xem con gái chúng ta đã về nhà rồi!" Mẹ cô hướng mặt ra bố cô nói, buông nhẹ cô từ trong lòng ra.
"Bố, con đã về." Cô cố dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt,điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình.
"Trở về là tốt rồi, mau mau vào nhà!" Bố cô cũng xúc động như vậy bước nhanh đến đỡ cô, ánh mắt ông trìu mến nhìn cô. Tuy ông không khóc như mẹ nhưng cô biết có bao thương thương nhớ ông dành cho cô khi cô nhìn vào đôi mắt ấy.
Cô cứ như vậy theo bố dắt tay cô vào trong phòng khách. Tâm trạng đã bình tĩnh hơn một chút, cô mới nhìn đến đôi bàn tay rám nắng có chút nhăn nheo theo dấu vết của thời gian đang nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô trông thật khác biệt. Cô mỉm cười nhẹ, dùng tay kia xoa lên mu bàn tay thô ráp của bố.
Từ khi trưởng thành bây giờ mới là lần đầu bố cô nắm tay cô ấm áp thế này, ông là người ít thể hiện, tuy tình yêu với vợ con là bao la nhưng ông luôn thể hiện trước mặt điềm đạm lo toan chu toàn cho gia đình. Giờ đây nhìn bố mẹ yêu thương chào đón cô về nhà như vậy làm cô thấy yêu cuộc sống hiện tại biết bao.
"Không phải 2 tháng nữa mới đến ngày hay sao? Bố mẹ còn đang chuẩn bị để tháng 10 đến đón con về, mà con về cũng không gọi báo cho bố một câu để bố đến đón con về nữa.thế con đi cái gì về đây?" Bố cô sốt ruột gặng hỏi cô.
"Con cải tạo tốt nên họ thả con về sớm, con định gọi cho bố mẹ nhưng nghĩ đã lâu không ra ngoài đi dạo nên tự đi bộ về nhà tiện thể nhìn ngắm cảnh một chút." Cô từ tốn đáp lại bố cô, dừng một chút mới nở nụ cười dịu dàng.
"Con rất nhớ bố mẹ,bố mẹ vẫn mạnh khoẻ chứ." Đây là lần đầu tiên cô thể hiện yêu thương với bố mẹ, trước đây cô cũng giống y hệt con người bố cô, nói ít nhưng hành động thì nhiều. Trải qua nhiều chuyện, cô cảm thấy nói mấy lời yêu thương cũng không có gì khó lắm, tuy vẫn là ngại ngùng, nhưng may là vẫn còn kịp để nói.
Bố mẹ cô thấy cô nói ra ngọt ngào như vậy liền đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Lâu như vậy ai cũng sẽ trưởng thành thay đổi nhiều hơn, trông thấy con gái tình cảm hơn trước khiến mẹ ngồi bên cạnh khóc lớn hơn, bố thì rưng rưng nước mắt mỉm cười hiền từ với cô.
"Bố mẹ khoẻ, cả nhà ta đều rất khoẻ.con chưa ăn gì đúng không, để mẹ làm bữa sáng cả nhà mình cùng ăn nhé!" Bố cô khẩn trương lau đi nước mắt trên mi, hướng mẹ cô vào phòng bếp.
"Phải phải con cứ ngồi nghỉ chút, mẹ làm vài món rất nhanh thôi." Mẹ cô vội đứng dậy vào nhà bếp lo bữa sáng cho cả nhà.
"Bố ngồi đây con lên phòng xem một chút, cũng đã lâu không về nhà rồi." Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nóng lòng muốn lên căn phòng thân thuộc của mình nhiều năm.
"Được được, con lên rửa mặt rồi mau xuống ăn sáng nhé." Bố cô nói.
...
Cô lên tầng mở ra cánh cửa phòng quen thuộc, là mùi hương hoa nhài thoang thoảng phảng phất quanh mũi. Cô khẽ mỉm cười, vẫn là mẹ tốt nhất! Cô đi lâu như vậy mà mẹ vẫn có thói quen dọn dẹp phòng của cô thường xuyên, cũng vì mùi hương hoa nhài mà cô thích nhất mỗi ngày đều xịt khắp phòng.
Cố hít lấy hít để mùi hương khiến cô hoài niệm, cô chậm dãi bước vào căn phòng của mình đảo mắt một vòng xung quanh. Cảnh vật vẫn như 5 năm trước khi cô nhìn lại căn phòng lần cuối chuẩn bị rời đi vậy.
Tối hôm đó trời mưa lớn, cô đứng trước gương nhìn mình diện lên bộ váy đỏ quyến rũ bó sát cơ thể gợi cảm, phần cổ được khoé sâu lộ để lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng trẻo không tì vết mê người.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo đẹp đẽ hài hoà làm cô hài lòng đến cay đắng. Đẹp đến thế nào cũng không phải dành cho người cô yêu thương, có phải vậy không?
Cô bước chân xuống nhà, thấy mọi thứ im ắng có vẻ như mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn lại mọi thứ lần cuối, trong lòng cô giằng xé không biết có thể có cơ hội trở về đây nữa hay không. Cuối cùng cô vẫn dứt khoát ra khỏi nhà bắt taxi chạy đến quán bar hắn thường lui tới.
Đã theo dõi được hai ngày quán bar náo nhiệt này là nơi hắn thường xuyên đến uống rượu. Đêm nay cũng không ngoại lệ, ánh mắt cô tràn đầy thù hận như muốn băm chết gã đàn ông dơ bẩn trước mặt.
Cô hít thở một hơi thật sâu rồi tự thôi miên tâm tình mình dịu xuống, chỉ cần nghĩ có thể gϊếŧ chết tên cặn bã này sẽ giúp người con gái cô yêu thương được tự do mới có thể khiến cô yên lòng được.
Cô bắt đầu đeo chiếc mặt nạ câu người của mình lên, bước đến ngồi cạnh hắn mỉm cười thật ma mị.
"Tôi có thể ngồi đây được không?" Đôi môi anh đào căng mọng đẹp đẽ mấp máy, cơ thể không khách khí liền ngồi xuống vắt chéo chân làm ra một màn quyến rũ chết người làm hắn không thể rời mắt khỏi cô.
Cười lạnh, đúng là chết người thật.
Hắn bị cô mê hoặc khiến thần hồn điên đảo,cũng đúng như cô dự đoán, tên cặn bã!
Cô chuốc say hắn rồi đưa hắn đến khách sạn bên đường, hắn nghĩ đêm nay là đêm may mắn của hắn, ép được người vợ không biết điều ở nhà không thể ly hôn như ý, đến uống rượu lại được người đẹp kinh diễm thế này nguyện ý lên giường với hắn làm hắn đắc ý cười thầm trong bụng.
Cô lấy phòng xong thân mật dìu hắn lên phòng, đợi hắn cởi hết đồ ra cô mới rút dao ra hành động, hắn sợ hãi hét toáng lên hỏi cô muốn làm cái gì.
Cô quyết đoán nắm chặt dao một đường đâm hắn, coi như tên này cũng nhanh nhẹn né được một nhát của cô. Con dao đâm trượt không vào tim hắn nhưng lại đâm thủng cánh tay phải của hắn làm cho hắn điên cuồng ôm cánh tay ứa máu không ngừng, hắn gào hét chửi mắng cô.
Thấy cô không buông tha hắn liều mạng lao đến tát cô không thương tiếc, gương mặt xinh đẹp mê người giờ đây bị đánh đến sưng phồng in dấu vết bàn tay trông thật dữ tợn.
Cô sợ sẽ hỏng hết mọi thứ nên dùng tất cả sức lực đẩy thật mạnh hắn đang đứng trên giường liền ngã ngửa đập đầu vào cái ghế gỗ gần đó, rồi mới ngã đập gáy xuống đất.
Hắn đang dùng sức đánh người không nghĩ cô có thể phản công lại nên bất ngờ ngã về phía sau như vậy, cú ngã đó khiến đầu hắn bị thương nặng liền bất tỉnh.
Cô nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở dưới đường kêu inh ỏi, suy nghĩ chắc là người trong khách sạn nghe thấy có tiếng ẩu đả nên đã báo cảnh sát, cô tranh thủ thời cơ dùng lực cầm dao đâm vào ngực hắn một nhát.
Mọi thứ đã như thế này,cô còn có thể quay đầu được sao?
Cô thong thả bước qua người hắn tiến đến bên quầy bar mini, cô nhìn khuôn mặt lạnh tanh của mình phản chiếu trong gương,chỉ cảm thấy là tình yêu thật đáng sợ. Có thể biến một cô gái tính khí tốt giỏi nhẫn nhịn giỏi chịu đựng thành vẻ đẹp tàn khốc rùng mình.
Cô mở một chai rượu ra tu một hơi để mặc kệ thời gian trôi qua, rất nhanh cảnh sát tìm đến căn phòng đầy mùi máu tươi mà đạp cửa xông vào,cô thản nhiên giơ hai tay lên đầu thú.
Nhìn qua một lần cứ như một cơn ác mộng qua đi, cô thầm cười khẽ. "Những thứ em cho chị không nhiều, chỉ mong là tất cả mọi thứ em có..."
Xe cứu thương nhanh chóng được đưa tới, hắn quả nhiên là một tên cặn bã cao số. Cấp cứu kịp thời khiến hắn giữ được tính mạng, chỉ là cú ngã đập đầu tổn thương đến dây thần kinh của hắn, biến hắn thành người thực vật suốt quãng đời còn lại.
Cô ở trong tù nghe được liền nghiến răng, khi đó nếu tâm vững một chút có thể đâm một nhát xuyên tim, vậy mà còn có thể đâm trượt.
Gϊếŧ người bản thân thù hận không thành lại còn phải đi tù khiến cô nổi giận chửi mắng bản thân vô dụng. Cô chỉ có thể cầu mong mỗi ngày người con gái cô yêu thương ở bên ngoài an ổn không bị hắn làm khó dễ mà thôi.
Mọi thứ diễn ra trước mắt cô thu lại như một bộ phim bi kịch dài đằng đẵng cả đời này cô không thể quên được.thở dài một hơi, tâm tình cô lại chùng xuống rồi.
"San San à xuống ăn sáng con ơi." Mẹ cô từ dưới lầu vọng lên.
Cô vui mừng trong lòng,cũng may mọi đau khổ đều đã đi qua...
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mưa Dầm Thấm Lâu
- Chương 1: Trở Về