Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mưa Cuối Mùa

Chương 13: Đâu là gì của nhau, hà cớ gì phải gọi nhau thân thiết?

« Chương TrướcChương Tiếp »
--------Chương 13: Đâu là gì của nhau hà cớ gì phải gọi nhau thân thiết?--------

Cô không biết tại sao một cơn bão bất an bất chợt nổi lên trong lòng mình. Câu nói anh cợt nhả nhưng lại mang tính chất khẳng định, nhưng vì sao cô lại thấy thiếu một cảm nhận nào đó từ câu nói này? Phải chăng tri giác cô đã lỡ đánh mất đi cả phần đe doạ lấp loá trong câu nói độc mùi thuốc súng của anh?

Đường Tử Hân nhướn mày nhìn Vương Kiến Hạo, dường như từ đôi mắt anh toả ra một luồng ám khí mạnh mẽ đang dần bủa vây cô. Ngược lại với người phụ nữ trước mặt, anh lại vô cùng nhàn nhã, như thể trời có sập xuống thì anh vẫn có thể giữ được cái thần sắc quen thuộc của mình.

“Anh là có ý gì?”

“Tôi mong em hiểu rõ. Một người con gái có lòng tự trọng cao như em sẽ không muốn gọi là yêu tinh quấn lấy hai người đàn ông?” Vương Kiến Hạo cười rất nhẹ, nụ cười hiện rõ sự khinh thường cùng mỉa mai.

Trong lòng Đường Tử Hân dồn dập lên lửa giận. Ánh mắt cô toé lên tia hung dữ. Anh nghĩ rằng có quyền thế trong tay là có thể nói người khác bằng từ ngữ như vậy? Và nếu không phải vì tương lai sau này cùng sự chịu đựng của cô ở hiện tại thì dù thế nào cô cũng phải bạt tai anh một cái.

“Vương thiếu xin giữ tự trọng. Vậy cho tôi hỏi anh, cưỡng ép tước đoạt đi thân thể của một người phụ nữ cũng là việc làm cao thượng của anh?”

“Không phải em tự thân vận động đến tìm tôi sao?'

“Nếu không phải do anh ép ba tôi thì tôi cũng đã nhổ vào bản mặt anh rồi!”

Bỗng Vương Kiến Hạo bật cười một cái, anh cũng không thể ngờ được cô lại độc mồm độc miệng như vậy:“Vậy sao? Có vẻ lòng tự trọng của em cao nhỉ? Ban ngày ra ngoài ôm người đàn ông khác, đêm về ngủ cũng người đàn ông kia. Tôi hỏi em, tôi là người thứ mấy cùng em lên giường? Hở?”

Câu nói đó của anh cứ như búa tạ đập vào tâm trí cũng trái tim cô, làm chúng vỡ vụn đến đau thương. Chẳng phải anh là người bắt đầu mọi chuyện sao? Cuộc sống của cô đang trôi bình thường bỗng một ngày anh xuất hiện làm chúng xáo trộn, vậy bây giờ anh còn nói gì cô?!

Và cả những lần cảm thấy bị sỉ nhục như vậy cũng là anh ban phát cho cô.

“Lần đầu tiên của tôi là do anh cưỡng đoạt cướp lấy!” Đôi mắt của Đường Tử Hân vốn đã to bây giờ cô lại trợn lên lại càng trông hung dữ, đáng sợ.

“Phải, vậy sau tôi còn có bao nhiêu người đây?” Anh nhếch miệng cười, bàn tay anh đưa nhẹ lên vuốt lấy lọn tóc của cô.

“Anh im miệng!” Đường Tử Hân đẩy mạnh tay anh ra, bỗng khoé mắt cô có chút cay cay, rồi cô còn thấy một chút ẩm ướt vương trên mi. Cô cắn chặt răng, hai bàn tay nhỏ nắm gắt lại đến nỗi trên mu bàn tay còn nổi gân xanh đỏ trông ghê người. Cô biết nếu cô động thủ là cô tự chuốc lấy phiền phức vào người.

“Sao? Mới hỏi vài câu liền không chịu được?”

Đường Tử Hân quay người đi, chạy thẳng một mạch lên đường lớn. Cô vừa đi vừa quệt má, phải, nước mắt chảy là phải lau đi.

Vương Kiến Hạo từ sau đuổi theo cô, cầm tay cô mạnh bạo kéo lại. Đối diện với anh cô càng vùng vẫy, còn ánh mắt thì nhìn anh như ăn tươi nuốt sống.

“Tôi nói thế thì có gì phải chạy? Cảnh báo người phụ nữ của mình một chút thì làm sao?!”

Cô đem sức lực vốn nhỏ nhoi của mình đối chọi lại với anh nhưng bất lực, cô làm sao mà có thể làm đối thủ của anh?

“Bác sĩ nói có bệnh phải nên chữa. Anh đã không phòng ngừa lại còn không thèm khám bệnh?”

“Phải, tôi không muốn khám cũng chả có tên bác sĩ nào dám khám tôi”

Đường Tử Hân bùng phát cơn giận, cô tự hỏi có cần phải đi mua nhang mà thắp cho anh vài nén hay không?

Vương Kiến Hạo nở nụ cười, anh dắt tay cô đi về hướng ngược lại, vừa cầm tay cô thật chặt vừa cất giọng nói:“Tôi cho người đưa em về”

Trong lòng cô như muốn cuộn trào lên nhưng vẫn là lẽo đẽo theo sau anh. Sau đó anh nhét cô vào trong xe, rồi cầm điện thoại gọi điện.

Rất nhanh sau đó trên con đường vắng vẻ, một chiếc BMW chạy đến. Tài xế riêng của anh bước xuống cung kính chào hỏi. Đường Tử Hân trước khi rời khỏi xe của anh thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang bên tai:“Em trở về trước, hoặc đi ngủ hoặc đợi tôi trở về”

Cô không đáp lại chỉ leo lên xe tài xế riêng rồi biến mất khỏi con đường lớn tối tăm.

Khi đã trở về Trấn Thuỷ, an nhiên đặt lưng xuống giường, Đường Tử Hân vẫn nhớ về câu nói đó của anh 'hoặc đi ngủ hoặc đợi tôi quay trở về'. Cô bất giác chìm sâu trong miên man suy nghĩ. Ý của anh là muốn cô đợi anh, vậy đợi anh để làm gì?

Ngoài cửa sổ sát sàn, ánh trăng vàng mông lung lạnh lẽo ghé bóng qua, rồi hắt lên cái dáng người gầy của cô, thân hình bé nhỏ đến nỗi chỉ thấy yếu đuối bao bọc. Đường Tử Hân lặng thinh, cô rít nhẹ từng ngụm không khí sau đó thì thở ra đều đều.

Cô vừa thoáng chợp mắt được đôi chút thì nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài hành lang. Cô chợt mở mắt, anh về rồi.

“Cạch” cánh cửa phòng từ từ mở ra, sau đó thì nhanh chóng được đóng vào.

Từng tiếng bước chân chạm vào sàn gỗ vang lên theo từng nhịp. Đường Tử Hân chợt thấy sống lưng mình lạnh ngắt. Vương Kiến Hạo ngày một đến gần, hơi thở loạng choạng của anh đánh vào không khí tĩnh lặng.

Anh bỗng nằm ập xuống giường, khiến cô chợt giật mình. Một chân anh vẫn còn đung đưa ngoài không trung, còn cánh tay to lớn đã nhanh chóng ôm gọn cái eo nhỏ của cô.

Đường Tử Hân bỗng thấy tim mình đập càng lúc càng mạnh. Cô và anh đang ở rất gần nhau, gần đến nỗi cô còn biết được trong hơi thở của anh đang chất chứa loại hương gì. Mùi rượu quý cứ thế mà đâm sầm vào mũi cô, ngay sau đó là vương vấn lại hương thuốc lá thanh tao, nhè nhẹ. Đường Tử Hân có đôi phần ngạc nhiên, trong mắt cô anh chưa bao giờ uống nhiều như vậy, nhiều đến mức dường như mùi rượu đang cố làm cô say ngất đi.

Vương Kiến Hạo thở từng đợt hơi nóng vào tai cô, anh cứ bình yên nhắm mắt như thế, không nói gì cả. Cô có đôi chút ngoảnh đầu lại, bất chợt vô số mùi hương lạ cô chưa từng ngửi qua chui ngay vào mũi cô, nhưng ngửi kĩ một chút cô vẫn có thể nhận ra mùi hương riêng biệt trên người anh, là một hương thoang thoảng, thanh tao không gây gò bó. Cô bắt đầu ham muốn hít cái hương ấy nhiều hơn, và rồi trong một giây lấp loá cùng mơ hồ, cô bỗng cảm nhận được hương nước hoa phụ nữ vương vấn trên cổ áo anh.

Đường Tử Hân bỗng ngoảnh mặt đi, thôi không muốn tìm tòi về mùi hương lạ lẫm mà đêm nay anh mang về. Cô cảm giác như anh là một người hoàn toàn khác.

Vương Kiến Hạo bất giác mở mắt, đôi mắt anh lờ đờ chưa thể nhận định rõ, nhưng chỉ thoáng lọt vào mắt anh là cái đầu nhỏ của cô đang trải dài mái tóc mềm. Anh đưa tay kéo cô lại gần sau đó một phát đem cô ôm chọn vào lòng.

“Tử Hân, về sau hãy vì tôi mà để lại một ánh đèn” Bất chợt giọng nói trầm khàn của anh vang lên, hơi thở ấm nóng ấy làm cho tai cô một trận nhột kinh.

Đường Tử Hân thoáng giật mình, tim cô đập lệch đi một nhịp, mãi về sau mới khe khẽ cất tiếng:“Vì sao?”

“Vì em để lại đèn cho tôi, tôi sẽ có cảm giác được rằng em đang đợi tôi trở về” Giọng anh rất trầm, rất nhẹ, lại có chút ôn nhu, anh chưa bao giờ giờ dùng giọng nói mê lực ấy nói với cô, phải chăng vì anh đang say?

Đường Tử Hân ngẫm nghĩ, trước khi đi ngủ cô đã tắt hết đèn ở Trấn Thuỷ di, kể cả đèn ngủ cũng không bật. Có thể do anh trở về không nhìn rõ đường nên mới nhắc cô như vậy.

Cô gỡ nhẹ cánh tay nặng nề của anh ra khỏi người, rồi đẩy anh ra xa:“Đừng nói nhăng cuội, anh mau đi tắm đi”

Anh nằm lì lại một lúc rồi mới mệt nhọc bật người dạy. lảo đảo đi đến phòng tắm. Cô thấy bóng dáng anh đã khuất nơi ánh sáng lờ mờ, cô khẽ nhắm mắt.

Anh muốn cô để đèn lại cho anh, được thôi! Dù gì sinh hoạt ở đây cô không phải bỏ ra một đồng.

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Dương gia

“Tiên sinh, có Đường tiên sinh đến tìm gặp ạ” Người làm cung kính báo cáo với Dương Chuẩn đang xem thời sự trong phòng khách.

Dương Chuẩn đưa tay tắt ti vi, sau đó quay ra nói:“Cho vào”

Người làm ra mở cửa rồi đưa Đường Sâm vào biệt thự. Ông ta mới vào phòng khách thì thấy bóng dáng của Dương Chuẩn ngồi sẵn ở đấy.

“Chào ngài, Dương tiên sinh”

“Vâng, chào ngài. Nào mời ngồi” Dương Chuẩn sai người đi chuẩn bị trà sau đó mời Đường Sâm ngồi xuống ghế sofa.

“Dạo này ngài vẫn khoẻ chứ?” Đường Sâm cười, ông đặt hai tay đan lại trên đầu gối.

“Vâng, rất tốt, còn ngài?”

“Vẫn tốt”

“Không biết ngài đến đây có chuyện gì ạ?” Dương Chuẩn nâng tay rót ấm trà nóng người làm mới mang ra hai tách, sau đó đưa cho Đường Sâm một tách.”Vâng, là thế này, tôi muốn xin lỗi về chuyện đính hôn của hai bên gia đình, ngày đó con gái của tôi không thể có mặt thật thất lễ quá” Đường Sâm cúi đầu, đôi mắt nhăn nheo của ông hơi chút nhăn lại vì cười.

“Chuyện đó thì cũng chả thể bắt lỗi ngài được, ngày đó con trai tôi cũng không thể có mặt” Dương Chuẩn đưa tách trà nóng lên nhấp một ngụm nhẹ.

Cả hai bỗng im lặng một hồi thì Dương tiên sinh đứng dậy sau đó nói:“Ngài cùng tôi đi dạo trong khuôn viên vườn một chút, tôi cũng có chuyện cần nói với ngài”

“Được, được”

Hai người vừa nói vừa cười, vẻ mặt ai cũng thân thiết nhưng chỉ trong lòng họ mới biết được dã tâm lớn nhất của mình, cái giới thượng lưu này liệu có gì là thật hay mọi thứ đều bị cái giả dối che mắt?

“Ngài thực sự có phúc lớn, có được hai cô con gái xinh đẹp, tôi đây cũng rất ngưỡng mộ” Dương Chuẩn một tay chắp sau lưng, một tay đưa lên vờn nhẹ những bông ngọc lan đang đua nở đẫy đà.

Đường Sâm nghe vậy thì ngẫm nghĩ đôi chút, nếu ông ta có lời khen như vậy tại sao lại không có chút thành ý nào trong việc đính hôn của Đường Tâm và Dương Trạch.

“Ngài nói xem, vì sao ngài lại muốn con trai tôi làm rể của ngài?”

“Chẳng phải con trai ngài rất muốn làm rể của tôi sao? Tôi chỉ muốn tác thành cho cậu ấy” Đường Sâm bị hỏi một câu khá vặn vẹo nhưng ông vẫn giữ bình tĩnh nhất để trả lời.

“Tôi thực sự không muốn con trai mình phải đính hôn với bất cứ một trong hai con gái của ngài, nhưng nó lại không chịu nghe lời, một mực muốn đính hôn với con gái nuôi của ngài, ngài nói thử xem, tôi nên làm gì?” Dương Chuẩn thư thái ngồi xuống ghế gỗ trong vườn. Trong lòng ông rõ nhất, Đường Sâm thực ra chỉ là muốn hưởng lợi từ Dương gia thông qua một trong hai người con gái của mình, còn ông thì cũng có mục đích riêng của mình.

“Tại sao ngài không nghĩ đến chuyện tác thành cho hai đứa?” Đường Sâm mỉm cười nhẹ, ông cũng ngồi xuống ghế đối diện.

“Không thể, gia đình tôi không thể chấp nhận được một cô con dâu là con nuôi” Dương Chuẩn nói ra câu đó như khẳng định rằng ở hiện tại và cả tương lai Đường Tử Hân không thể trở thành con dâu của Dương gia.

Nghe thấy thì Đường Sâm như bị đánh một nhát vào tâm trí, ông biết ý của câu nói này, cũng biết thâm ý sâu xa của Dương Chuẩn. Nếu con gái nuôi không được chấp nhận thì đồng nghĩa với việc con gái ruột cũng vậy.

“Nhưng chẳng phải Đường Tâm và Dương Trạch cũng rất hợp đôi?” Nhưng dù vậy, ông vẫn muốn hỏi để thăm dò ý kiến của đối phương như thế nào.

“Tôi nghĩ việc hai chúng ta làm thông gia trong tương lai là điều sẽ không bao giờ xảy ra, tôi cũng đang tìm một người thích hợp làm Dương phu nhân cho con trai tôi, còn hai cô con gái của ngài, tất cả đều không thích hợp với chức danh Dương phu nhân”

Dương Chuẩn cũng suy nghĩ suốt những đêm qua, ông cũng không muốn tình cha con giữa ông và Dương Trạch phải thêm sứt mẻ, nó đã quá vỡ nát rồi, huống hồ gì Dương Trạch là đứa con duy nhất của ông, cũng là người sau này thay ông điều hành Cửu Thương, nếu ông và anh cứ thế chống đối nhau thì chỉ khiến tình hình tối đi. Vậy thay vì vậy ông chỉ có thể ngăn cản anh cưới Đường Tử Hân chứ không thể tiếp tục bắt ép anh cưới Đường Tâm. ”Ngài xem xét lại một chút, chẳng phải ban đầu ngài rất hợp ý Đường Tâm nhà tôi sao?” Đường Sâm như thấy một tảng đá đè nặng vào tâm trí, không tài nào đẩy hòn đá đó đi ra xa. Vậy rốt cuộc bao công sức của ông làm gắn kết Đường Tâm và Dương Trạch cũng đổ sông đổ biển.

“Nhưng cả hai đứa đều không thích nhau thì tôi phải làm sao? Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện không hay với con trai tôi nữa” Dương Chuẩn đứng dậy, ông tiến đi từng bước chậm chạp.

“Về sau ngài cũng không cần phải đến đây, tôi cũng không muốn có chuyện gì để nói với ngài” Bóng dáng cao cao của Dương Chuẩn dần biến mất tại cửa chính của biệt thự.

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Thời gian trôi qua thật nhanh, giống như đứng bắt một bến xe buýt vậy, chỉ loáng cái đã đến đầu tháng mười hai. Không khí lạnh cũng dần dày đặc, nhiều lúc ở Bắc Kinh cũng có những trận tuyết đẹp rực rỡ, trắng xoá cả một thành phố.

Vì thời gian bây giờ thời tiết luôn hay không tốt, tuyết rơi rất nhiều, Bạch Tích bắt buộc phải cho sinh viên nghỉ hai tuần. Sinh viên nghe được thông báo nghỉ thì vui như vừa trúng sổ xố, vui đến không thể vui.

Giản An Nhiễm ngoài giờ học thì cũng phải làm thêm đến bốn nơi. Nhưng bây giờ đã được nghỉ học thì thời gian biểu cũng thoáng đi rất nhiều.

Đường Tử Hân thấy cô rảnh rỗi liền mời cô đến Trấn Thuỷ chơi, cô cũng liền đồng ý.

Đường Tử Hân có mở lời xin Vương Kiến Hạo, cô bất ngờ là anh chỉ nói hai chữ 'Tuỳ em' sau đó thì chẳng nói gì, cô cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý.

Từ tám giờ sáng, Giản An Nhiễm đã đứng trước Trấn Thuỷ, cô đưa tay lên bấm chuông theo từng nhịp dè dặt. Khi vừa mới thấy căn biệt thự này cô đã ngạc nhiên một trận, cô cũng không thể ngờ ngôi biệt thự này lại rộng lớn và tuyệt mỹ đến vậy.

Đường Tử Hân đang lục đυ.c trong bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Vương Kiến Hạo thì nghe từ ngoài vọng vào tiếng bấm chuông, cô hớn hở chạy ra ngoài, đến cả áo khoác cũng quên mặc. Ở ngoài cánh cổng to lớn của Trấn Thuỷ, cô lấp ló thấy bóng dáng nhỏ của Giản An Nhiễm liền mau chóng mở cửa.

“An Nhiễm, sao lại mặc ít như vậy? Trời lạnh lắm đó!” Đường Tử Hân nhăn lông mày khi bắt gặp cái váy lông màu đen của Giản An Nhiễm.

“Không sao, không sao” Giản An Nhiễm xua tay, khoác lấy tay của cô bạn thân đi vào.

Vừa mới bước chân vào phòng khách của Trấn Thuỷ, Giản An Nhiễm đã xuýt xoa không thôi, mọi thứ cô nhìn thấy ở đây đều tráng lệ, không khác cung điện cho vua ở một chút nào.

Cho đến khi Đường Tử Hân mang nước cùng bánh ngọt ra, cô mới từ từ quay về thực tại.

“Cậu ở nơi này suốt thời gian qua sao?” Giản An Nhiễm nhìn Đường Tử Hân bằng ánh mắt tò mò, vừa đưa tách trà lên uống vừa hỏi.

“Phải, cậu ở kí túc xá với ai vậy?” Đường Tử Hân gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Mà biệt thự này thực đẹp nha, trông như cung điện vậy”Đường Tử Hân bĩu môi, sau đó chạy nhanh vào bếp, thực ra cô đang hầm cháo cho xương ống cho Vương Kiến Hạo. Cô lấy muỗng lớn đảo qua vài lần trông rất thuần thục rồi nói to vọng ra ngoài:“Nhìn thì đẹp thật đấy, nhưng chỉ làm đã con mắt chứ không vui cái thân”

“Sao kia chứ? Dù gì cũng đã mắt rồi mà” Giản An Nhiễm nghe thấy câu nói đùa của bạn liền nở nụ cười.

Đường Tử Hân từ phòng bếp đi ra, vừa đặt mông xuống ghế sofa liền tỏ thái độ:“Cậu có thể sẽ bị ngu đi nếu ở đây quá lâu, ở đây cứ như tù ngục ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy”

“Nhưng điểm thi của cậu vừa rồi đứng đầu trường, ngu ở đâu cơ?” Giản An Nhiễm bông đùa, trêu chọc Đường Tử Hân.

“Tớ thông minh sẵn kia mà”

Hai người trêu chọc qua lại sau đó thì cùng xem ti vi, nhưng ti vi thì cứ để đấy, hai cô chỉ biết ôm nhau nói chuyện, hết chuyện trên trời rồi chuyện dưới đất, hết chuyện hướng bắc rồi lại hướng nam. Phải, phụ nữ mà, cái miệng của họ có thể nói ra bao chuyện nhưng không bao giờ chán, còn tâm trí họ thì luôn hiểu phụ nư thì phải như thế nào.

“Cạch” cả hai cô đang chuyện trò vui vẻ thì bỗng ngước mắt về phía cửa chính của đang từ từ mở ra.

Ngay giây phút đầu tiên xuất hiện là một bóng dáng cao lớn của Vương Kiến Hạo, anh theo từng bước tiến vào, thần sắc thì vô cùng ung dung tiêu sái. Thân ảnh anh đứng ngược sáng nên mái tóc xám tro cứ như được gắn đèn, toả sáng hoàn hảo. Trên người ah bận một bộ đồ thể thao màu xám được cắt may tinh tế, còn hai bên thái dương của anh thì vẫn còn đọng lại vài giọt mồ hôi chưa kịp khô đi. Nhìn anh như vậy thực sự là một sắc đẹp khó cưỡng.

Vương Kiến Hạo bước vào, ánh mắt anh đặt lên người Đường Tử Hân nhưng sau đó lại chuyển qua Giản An Nhiễm, loáng cái đôi mắt của anh đã không còn đặt lên hai cô nàng nữa. Anh chầm chậm bước lên cầu thang, rồi sau đó thân ảnh tráng kiện dần dần mờ đi, biến mất.

Giản An Nhiễm dường như bị đôi mắt phượng hoàng của người đàn ông doạ sợ, cô dường như bị ám khí đó nuốt chửng. Cô nhẹ nuốt nước bọt.

Đường Tử Hân tuy vậy lại không có gì khác biệt, cô cầm bánh lên ăn rồi nhẹ xua tay một cái:“Không cần để ý đâu, anh ta chỉ đi tập thể dục về”

“Anh ta hình như thấy khó chịu khi tớ ở đây”

“Lúc nào anh ta chả vậy, mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Không sao đâu, có tớ ở đây”

Giản An Nhiễm nhẹ gật đầu, trên môi nở nụ cười. Cả hai đưa mắt hướng về màn hình ti vi đang chiếu trực tiếp một chương trình ca nhạc.

Đột nhiên Đường Tử Hân đúng bật dậy, vẻ mặt mang theo chút hốt hoảng:“Ah, tớ quên mất, tớ đang nấu vài món mà quên đi, cậu ngồi đợi một chút, tớ vào xem thế nào đã” lời vừa dứt liền thấy bóng dáng cô khuất ngay cửa phòng bếp.

Giản An Nhiễm lại im lặng dõi mắt vào màn hình, chỉ là trầm lặng thôi nhưng cũng đủ để phát ra vẻ xinh đẹp tươi mát. Cô cơ hồ chú ý đến ti vi nhưng lại không nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của Vương Kiến Hạo đứng trên cầu thang lầu hai, anh nhìn cô chằm chằm. Mãi cho đến khi anh chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa đối diện cô mới giật mình nhận ra.

Vương Kiến Hạo thư thái ngồi xuống, anh lấy một tờ báo tài chính dưới gầm bàn lên xem. Không giống như vừa nãy, anh đã chuốc bỏ đi bộ thể dục thay vào đó là một cái áo len mỏng màu xám, cùng quần âu đen trông tuấn dật cùng phong lưu.

Giản An Nhiễm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, cả bàn tay cũng tuôn ra mồ hôi không ngừng, ánh mắt cô cũng bất giác không biết để đi đâu cho đúng, anh là đại diện của cái đẹp nhưng anh lại là ác ma khiến cô phải tự giác sợ hãi.

“Cô Giản đây là bạn thân của Đường Tử Hân?” Bỗng giọng người đàn ông trầm trầm vang lên, nhưng anh chỉ cất lời chứ không hề có ý định nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên Giản An Nhiễm nghe được giọng của anh, chất giọng rất trầm nhưng nghe lại rõ ràng, khi vào tai thì trở nên ma mị khuynh thành:“Phải, chúng tôi đã là bạn của nhau sáu năm rồi”

Vương Kiến Hạo liếc mắt nhưng thoáng lại rời đi, bắt gặp được ánh mắt rối bời của Giản An Nhiễm anh bỗng nhếch miệng cười, tay bỏ tờ báo xuống bên cạnh, hai chân vắt chéo, bàn tay anh thư thái đan lại đặt lên đầu gối:“Cô Giản biết tôi đúng không?”

Cô gật đầu, miệng mấp máy thêm câu noi:“Vâng, tôi biết. Vương thiếu đây tài trí hơn người, quả đúng câu *hậu sinh khả uý”

*Hậu sinh khả uý: lớp trẻ, thanh niên tài năng, trí khôn đầy người, quả đáng nể.

Anh nghe cô nói xong thì cười, anh rót cho mình một tách trà ấm sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm:“Cô Giản đây quá khen, dù vậy tôi cũng không thể coi trời bằng vung được”

“Vương thiếu có thể đổi cách xưng hô được không?”

Vương Kiến Hạo nhìn cô, ánh mắt anh xẹt qua tia nguy hiểm.

Giản An Nhiễm bỗng không thấy hối hận về câu hỏi vừa rồi, cô lại càng tự tin, bình tĩnh để đối đáp với người đàn ông này:“Vì tôi là bạn thân của Tử Han, xin đừng gọi tôi là Cô Giản, thay vì thế hãy gọi tôi là Giản An Nhiễm”

Anh bỗng bật cười thành tiếng:“Đường Tử Hân là người phụ nữ của tôi, tôi mới gọi thành tên, còn Cô Giản đây là gì của tôi, tư cách thế nào mà lại muốn tôi gọi cô thân thiết? Hửm?”

Giản An Nhiễm thấy bản thân như bị hạ thấp đi rất nhiều, nỗi hụt hẫng dâng lên trong lòng cô. Cô hướng mắt nhìn thẳng anh thì thấy anh đứng dậy, bóng dáng cường tráng gần như bao phủ cả thân thể cô, khiến cho cô thấy mình trở nên vô cùng nhỏ bé.

Vương Kiến Hạo cười khẩy với cô một tiếng rồi quay người hướng về phòng bếp.

Sau đó, Giản An Nhiễm thấy thân ảnh của anh khuất dần, và từ trong phòng bếp vọng ra một câu nói bông đùa, ý vị cợt nhả.

“Tử Hân à Tử Hân, tôi đói rồi!”

---------------------------- HẾT CHƯƠNG 13 ---------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »