Chương 2-1: cứu mạng, cậu không còn sạch sẽ rồi

Yêu tộc tàn bạo, Yêu Thần không phải Thần bảo hộ, mà là Sát Thần. Cho ông một trăm lá gan cũng không dám có quan hệ gì với bọn họ.

Mà mèo con có chín đuôi ở trước mắt này, thật sự có khả năng có quan hệ dây mơ rễ má với các vị thần minh ở trên Cửu trùng thiên, Lão Ô làm sao có thể không lo lắng.

Ngay cả Chúc Âm đều không quá yên tĩnh, từ trên bàn cầm cốc sứ lên mạnh mẽ uống một ngụm: "A cái này… tôi nói qua rồi, sách vỡ lòng của tôi là "Đường thi tam bách thủ", không phải "Yêu tộc thông giám" bản đã được biên tập lại."

"Tu thành cửu vĩ thì cũng thôi đi, nhóc này ngay cả mắt cũng chưa mở mà đã là cửu vĩ rồi, đây, đây thực ra là… bố mẹ nó là thần thánh phương nào?" Lão Ô Quy đi đi lại lại, "Lão phu luôn cảm thấy sẽ gặp phải rắc rối lớn, hay là nhân lúc còn sớm đem nó vứt đi."

Bản thân Lão Ô cũng biết đây là biện pháp tồi, nói xong liền cẩn thận nhìn Thẩm Thiên Phàm, muốn nghe ý kiến của cậu.

Thẩm Thiên Phàm nhẹ nhàng bỏ nhóc con vào trong giỏ, cúi đầu suy nghĩ, không nói gì.

Lão Ô lùi một bước nói: " Hoặc là cắt đuôi đi."

Chúc Âm nhìn mèo con đang mơ mơ hồ hồ, phản bác nói: "Cắt cái đầu ông."

Lão Ô Quy này ăn gan hùm mật gấu rồi, dám ở trên đầu Thái tuế động thổ, dám cắt đuôi của mèo chín đuôi?

Chúc Âm thuở bình sinh thích nhất những chú mèo xinh đẹp, tuyệt đối không phải coi thường mạng mèo như cỏ rác.

Nhưng bố mẹ của nhóc mèo con này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nếu như giữ nó lại, liệu Thẩm Thiên Phàm có chọc vào phiền phức?

Chúc Âm suy nghĩ, lặng lẽ nói thầm với Lão Ô: "Ông nói xem đó là yêu thần gì, nếu như thấy sắc nổi lòng tham, vừa mắt Thiên Phàm, muốn để nó làm bố dượng của đứa trẻ này… Ông thấy có khả năng không?"

"Không quá khả thi." Lão Ô nghĩ một lúc, nói, "Lão phu cảm thấy, căn bản không phải vấn đề có đẹp trai hay không, liền tính lớn lên vẫn đẹp trai thì cũng chẳng có tác dụng gì. Đại yêu thượng cổ phần nhiều đã thành thần, sống trên Cửu trùng thiên, cùng với loài giun dế không giá trị như chúng ta căn bản không cùng một thế giới."

"Chính xác." Chúc Âm gật đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, dùng đuôi cuốn lấy chiếc bút để ký.

Lão Ô dùng tay cây gậy gõ lên bàn, cao giọng nói: "Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hay là đưa nó đến khu thu dung đi."

Thẩm Thiên Phàm và Chúc Âm trăm miệng một lời: "Không được! Tuyệt đối không được!"

Nhắc đến ba chữ khu thu dung, một tia mù mịt lóe lên trong mắt Thẩm Thiên Phàm, giống như đã chạm đến hồi ức không mấy tốt đẹp.

Khu thu dung...

Nơi đó thật sự không phải nơi tốt đẹp gì.

Thẩm Thiên Phàm và Chúc Âm quen biết nhau ở đó. Khu thu dung tiếp nhận số lượng lớn yêu tộc ở tầng lớp thấp nhất, là địa bàn của cá lớn nuốt cá bé, những yêu quái yếu ớt rất khó sống qua ngày.

Năm đó, Thẩm Thiên Phàm bọn họ một mèo một rắn một mãnh thú, nương tựa lẫn nhau, miễn cưỡng coi như sống đến lúc thành niên, không chịu bất cứ thương tổn nào mà rời khỏi nơi đó.

Nếu như không phải đi đến bước đường cùng thì không có ai nguyện ý đi đến đó cả. Nếu như bọn họ đem nhóc mèo này đưa đến khu thu dung, cơ bản chẳng khác nào để nó tự sinh tự diệt.

Thẩm Thiên Phàm nhìn đến nhóc mèo lông còn chưa mọc dài mà cau mày.

Lão Ô không cho là đúng: "Không cần áy náy, khi đó các cậu cũng không phải là người bị bỏ lại."

Thẩm Thiên Phàm nhìn mèo con, trong lòng lặng lẽ nghĩ: "Không phải."

Lúc này, mèo con ngủ đến mơ hồ hình như biết bọn họ muốn vứt bỏ nó, tủi thân mà kêu la, đột nhiên mở mắt.

Đồng tử màu vàng nâu, giống nhau hoàng kim dung hòa lấp lánh dưới ánh mặt trời, rực rỡ toát lên sự xinh đẹp.

Xinh đẹp làm sao, vô tội biết bao.

Tưởng chừng như giống hệt với diện mạo vốn có của Thẩm Thiên Phàm.

"Meow" Mèo con cẩn thận kêu một tiếng.

Một tiếng kêu mỏng manh này, giống như mèo nhỏ đáng thương bị ướt mưa, cực kỳ tủi thân, cực kỳ đáng thương, bất kỳ mãnh nam sắt thép nào đều không thể chống cự lại.

Ngay cả Lão Ô cũng không thích hợp rồi, lộ ra ánh mắt tình cha như núi, nhìn nhóc con rồi lại nhìn Thẩm Thiên Phàm.

… Này cũng giống quá rồi?

Mèo nhỏ ngọ nguậy bò ra ngoài giỏ, Chúc Âm sợ nó ngã, ý thức muốn dùng đuôi đỡ nó, nhưng lại sợ đuôi rắn quá lạnh, liền bận rộn cẩn thận đưa tay ra đỡ.

Chú mèo nhỏ cũng rất biết điều, ngoan ngoãn đưa bụng đến ngón tay của anh, dường như rất vui vẻ để người khác sờ.

Con mèo đầu tiên trong đời nguyện ý để anh sờ!

Chúc Âm mặt không biểu tình, trong lòng thì âm thầm sung sướиɠ.

Sướиɠ điên rồi.

Sung sướиɠ mất nửa ngày, Chúc Âm vẫn còn chưa thấy đã, lời lẽ nghiêm túc nói: "Cậu xem mắt của nó giống hệt mắt cậu, nó tuyệt đối là con ruột của cậu."

Lão Ô từ trong mai rùa mò ra một quyển "Yêu pháp điển", thành thạo mở ra một trang, lớn giọng đọc lên:

"Dựa theo "Yêu pháp điển" trang 180 bản sửa đổi mới của Nhật nguyệt cung, đối với những yêu quái tuổi nhỏ chưa có năng lực tự sinh sống, nên nuôi dưỡng nhưng từ chối nuôi, tình tiết là kẻ tồi tệ thì bị phán quyết tù có thời hạn trên 30 năm và dưới 100 năm."

Thẩm Thiên Phàm: "... Tôi lại không có nói tôi không nuôi."

Hai người đồng thanh: "Vậy thì tốt."

"Tôi cảm thấy trên người nhóc con này không có linh lực, hay thật chưa chắc là yêu thần gì, cũng có thể là đột biến do ô nhiễm di truyền." Chúc Âm nói, "Hồi trước bệnh viện chúng ta còn đỡ đẻ cho một con lợn hoa nhỏ có hai đầu."

"Đúng đúng." Lão Ô gật đầu tán thành, "Hiện nay ô nhiễm môi trường cực kỳ nghiêm trọng, lợn hai đầu, ếch bốn mắt đều có, mèo chín đuôi thì có gì mà hiếm lạ, có lẽ là bị đột biến rồi."

"Nhưng nhóc này xem ra vẫn còn rất khỏe mạnh, đợi nó lớn thêm tí nữa, thì đem nó qua đây làm cái kiểm tra sức khỏe toàn diện." Hai tay Chúc Âm ôm lấy mèo nhỏ, dùng đuôi rắn cuốn lấy chiếc bút để viết chữ.

"Với cả—" Anh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng Thẩm Thiên Phàm, "Bảo bối, nói thật với anh trai, thật sự không có một chân với vị Yêu Thần nào đó chứ?"

Thẩm Thiên Phàm: "..."

Yêu Thần tự nhiên là không có, một chân cũng không có.

Như Thẩm Thiên Phàm một chú mèo làm công tầng lớp thấp nhất của xã hội

Cậu vì cuộc sống mà mỗi ngày đều bôn ba vất vả, gánh trên vai trách nhiệm trả nợ 35 năm nhà ở, một phần tiền chia thành hai phần tiêu dùng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ bản thân có thể cùng với những Đại Yêu Thượng cổ có quăng tám sào cũng không tới có bất cứ liên quan gì.

Trong hàng ngàn hàng vạn năm ánh sáng, những Đại yêu đó sớm đã cởi bỏ hồng trần, không có lí do gì để mà có hứng thú với một người làm công tầm thường không có gì lạ như cậu.

Quả thực, Thẩm Thiên Phàm lớn lên cũng tính là đẹp trai, nhưng rõ ràng là đẹp trai cũng chả có tác dụng gì. Cái ưu thế nhỏ bé này lại không thể giúp cậu cải thiện được tinh thần chán nản vì nghèo khó một tẹo nào.

Bởi vì trong mắt người bình thường, hầu hết yêu tộc đều dễ nhìn.

Bọn họ tu luyện năm mươi năm thì có thể biến hóa thành người, tu luyện một trăm năm có thể tùy ý biến đổi vẻ bên ngoài, muốn ở hình dạng nào thì biến thành hình dạng đó.

Do tuổi thọ của yêu quái rất dài, việc tu luyện một trăm năm và hoàn thành nghĩa vụ giáo dục chín năm là giống như nhau, một viên gạch trên nóc nhà rơi xuống cũng có thể đập đến ba năm cái.

Nào sợ diện mạo thật của yêu quái xấu xí, sau khi hoàn thành một trăm tu luyện, đều có thể thay da đổi thịt, lắc mình một cái liền biến thành soái ca mỹ nữ, điều này cũng khiến cho giá trị nhan sắc bình quân của yêu tộc rõ ràng tăng cao.

Nhưng mà loại thuật che mắt này chỉ có thể lừa người bình thường và những yêu quái cấp thấp mà thôi.

Lại nói, yêu quái có tu vi càng cao hơn một tầng có thể tùy ý xem diện mạo vốn có của người khác, giống như tia X quang, có thể nhìn rõ ràng gốc gác của người khác.

Thẩm Thiên Phàm tu luyện lười biếng, tu vi cũng rất bình thường. Điều duy nhất khiến cậu và các loài yêu quái khác khác nhau chính là diện mạo hàng ngày của cậu rất bình thường, nhưng diện mạo thật thì lại rất đẹp trai.

Lão Ô lần đầu gặp mặt cậu lúc đó đã 1200 tuổi, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thán: Thẩm Thiên Phàm là chú mèo đẹp nhất mà ông gặp qua trong 1200 năm qua.

Nhưng trong cuộc sống hàng ngày, Thẩm Thiên Phàm đều biến thành dáng vẻ rất bình thường, không muốn hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Bởi vì đáng yêu cũng có chỗ xấu của đáng yêu.

Chúc Âm lần đầu tiên gặp được Thẩm Thiên Phàm ở khu thu dung, chú mèo nhỏ đáng thương này rất dễ bị người khác bắt nạt.

Chúc Âm ra tay cứu giúp, nhe răng có độc ra, lấy đuôi đánh đuổi những kẻ xấu ỷ mạnh ăn hϊếp mèo, vài lần như thế, Thẩm Thiên Phàm liền nhận anh làm đại ca.

Rắn là loài động vật máu lạnh, Chúc Âm không quá thích việc phơi nắng, nhiệt độ cơ thể thấp đến dọa người, những con mèo bình thường đều không nguyện ý để anh sờ. Nhưng anh là kiểu không chơi được lại còn thích chơi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể được thân cận với mèo con.

Nhìn từ những dấu vết trong quá khứ, Lão Ô cực kỳ hoài nghi, Chúc Âm cái tên gian thương học thức dốt nát này lần đầu anh hùng cứu mĩ nhân cũng chỉ là vì được vuốt mèo mà thôi.



Các độc giả thân yêu, cảm ơn các bạn đã đón đọc, nếu các bạn thích thì đánh giá và comment cho mình nhé, cảm ơn các bạn nhiều😘