Chiếc xe vang lên tiếng leng keng, dòng người xếp hàng từ bên này qua bên kia.
Một bức ảnh được treo bên ngoài xe màu xanh lục của quân đội, hai người phụ nữ mặc sườn xám cầm kem dưỡng da trong tay cười duyên dáng, bây giờ mới qua canh ba một chút, mèo hoang ở cửa hàng son phấn đã bắt đầu lười biếng, ngủ gật.
Cả gia tộc họ Thẩm Trạch e là chỉ có Chu Tử Khâm nhàn hạ thoải mái hơn nhiều nên đã tới phó công quán đợi.
Ánh nắng ban mai chiếu qua tấm kính pha lê, chiếu vào bức tranh màu đỏ gắn trên tường, từ xa nhìn lại giống như một mảnh xanh biếc, từ trước đến nay Phó Hàn Sanh không thích ồn ào, vì thế công quán cũng vô cùng yên tĩnh.
“Tam gia có thể đến đây đúng là khiến cho người ta phải mỏi mắt mong chờ.”
Chu Tự Khâm chậc lưỡi, nói với mẹ Triệu là mình muốn uống trà Tây Hồ Long Tĩnh, thêm bánh sữa bò thơm ngậy, sau đó dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ nam thản nhiên tự đắc.
Hàn Sanh mặc một bộ áo dài lan đi từ trên tầng xuống, phong nhã nhẹ nhàng, so với màu của Tây Hồ Long Tĩnh thì nhạt hơn.
Mẹ Triệu thấy tam gia đi xuống liền sai người bưng thức ăn lên, miếng sandwich kiểu Tây thêm thịt xông khói, sữa bò vẫn còn nóng, có thêm món nướng chấm với mù tạt và nước sốt, màu sắc đẹp mắt óng ánh mỡ làm cho Chu Tự Khâm không nhịn được cắn một miếng.
“Mẹ Triệu, từ khi nào công quán nuôi thêm một con khỉ vậy?” Phó Hàn Sanh cười dịu dàng, nhìn chằm chằm Chu Tự Khâm đang ăn như hổ đói, ăn mãi như vậy đã thành thói quen.
Người hầu bưng mâm lên đứng bên cạnh khẽ cười, lén nói với nhau cảm thấy Chu thiếu gia bây giờ đúng là giống khỉ mới xuống núi.
Chu Tự Khâm vuốt áo khoác, giọng điệu hời hợt: “Khụ, cậu chọc tôi như vậy đúng là không có lương tâm, hôm nay tôi mang đến một tin tức tốt cho Hàn Sanh cậu đó.”
Làn gió xuân đến muộn làm lòng người rung động.
Động tác uống trà của Hàn Sanh khựng lại, mùi thơm của trà Tây Hồ Long Tĩnh quẩn quanh mũi, hắn nhìn Chu Tự Khâm, đó là chuyện mà hắn đã nhờ anh ta làm.
Thời gian trôi qua, đã ba năm trôi qua.
Chu Tự Khâm uống sữa bò, cười khan, đã lâu không thấy bộ dạng thất thần của Phó Hàn Sanh, ông trời vẫn thương hắn, hôm qua thấy Vương Phùng Lăng hoang da^ʍ vô độ, thao Tiểu Nguyệt Tiên bao nhiêu cũng không đủ hắn cũng không thèm chớp mắt.
Sau đó muốn dẫn anh ta đi nhà thổ dạo, mặc dù Chu Tự Khâm là đứa con bướng bỉnh nhưng mấy nơi như nhà thổ dạo anh ta có chết cũng không đi, chỉ có khi thời thiếu niên có hơi tò mò ham mới mẻ nên mới vào với mấy tên bạn chó mà thôi.
Cảm thấy cực kỳ thấp kém, chỗ đó chỉ toàn là mấy kỹ nữ dơ bẩn, chỉ cần có người vung tiền là có thể thao.
Anh ta đã nhìn thấy bức tranh mà Phó Hàn Sanh cất giấu, không nhớ rõ khi đó anh ta cảm thấy kinh diễm khi thấy cô gái đó như thế nào, Chu Tự Khâm đã gặp nhiều phụ nữ mà hắn tìm cảm thấy có gì đó giống nhau sau đó phát hiện ra bí mật.
Nghĩ như thế, Chu Tự Khâm bất giác nhìn lên cầu thang.
Quả nhiên nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
“Tô tiểu thư, chào buổi sáng.” Chu Tự Khâm híp đôi mắt đào hoa lại chào.
Người phụ nữ đi giày bông tao nhã xuống lầu, mặc bộ sườn xám mỏng manh, thêu hoa cẩm sắt Tô Châu, áo khoác sơ chi dệt kim cổ hở, tóc được búi theo phong cách hiện hành châu Âu, làn da trắng nõn, mũi cao mắt hạnh.
Chu Tự Khâm thấy Tô Vân có năm phần giống với người con gái trong tranh kia, cũng không khác lắm, chỉ thiếu điệu bộ thanh thuần và khí chất từ xương cốt mà thôi.
“Chu thiếu gia hôm nay đúng là nhẫn tâm, vất vả lắm tam gia mới rảnh mà ngài lại muốn bắt cóc ngài ấy đi.” Tô Vân cong đôi mày lá liễu, vẻ mặt ngây thơ của thiếu nữ, lấy một miếng bánh bò sữa, dùng miệng nhỏ cắn một cái.
“Ế, Tô tiểu thư đừng vu oan cho tôi, Hàn Sanh sẽ càng yêu thương cô mất.” Chu Tự Khâm trêu chọc nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn học đi du học ở Anh về có mang theo ít bánh quy, lần trước tôi nhớ Tô tiểu thư rất thích nên đã đặc biệt để lại cho cô một phần.”
“Vậy sao? Nhưng lần trước tôi ăn quá nhiều nên đã nổi mụn nước trên miệng, Hàn Sanh đã ghét bỏ tôi rất lâu đấy.” Nói xong liền nhìn Phó Hàn Sanh, giọng nói du dương quyến rũ.
Nghe nói i Tô Vân đã từng hát ở một rạp hát nhỏ cho Phó Hàn Sanh nghe, thảo nào giọng nói lại câu người như thế.
Phó Hàn Sanh chỉ cười đáp lại, uống xong ly trà trên tay, nghe thấy tiếng đồng hồ vang lên ba lần ngước mắt lên ra hiệu cho Chu Tự Khâm đi ra ngoài với mình.
Tô Vân mím môi dưới, nhìn hai thân hình cao lớn kia rời đi, ném đôi đũa lên bàn gỗ, gương mặt phấn son xuất hiện vết nứt.
Lấy chiếc khăn tay màu vàng lau nhẹ môi: “Mẹ Triệu, dọn đồ ăn đi!”
Lục Võ lái xe ra khỏi đường Nam Kinh, những ngôi nhà san sát xa hoa dần biến mất, mùi thơm của hoa trên người cô gái bán son thoang thoảng, trái cây chiên trên nồi đen gập ghềnh, rao bán hoành thánh mới ra khỏi chảo còn nóng hổi, bỏng ngô mang theo mùi ngọt khó quên.
“Lần này không lầm chứ?” Phó Hàn Sanh dời tầm mắt, nhìn ngón tay sau đó chơi đùa với chiếc nhẫn ngọc trên đó, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
Chu Tự Khâm thở dài, anh ta sờ gáy, bản thân anh ta đã vài lần tìm sai người, lần này cũng không dám đảm bảo nhưng tối hôm qua khi thấy dung mạo của người kia giống bảy phần với cô bé trong tranh của Phó Hàn Sanh cất giữ, anh ta đã nghĩ xong lối sách rồi, nếu sai nữa thì anh ta sẽ tìm cách khác.
“Tôi đã cho người đi dò hỏi rồi, họ Mộ, tên chỉ có chữ Diên, chắc chắn tám chín phần.”
Mộ Diên?
Nhớ đến khi nghe thấy tên này là khi hắn đã hai mươi ba tuổi.
“Tam ca, mau đến xem này, Tuân ca thấy một cô nương xinh đẹp bị chảy máu mũi, đúng là mất mặt.”
Hắn đã không còn nhớ rõ lúc đó là ngày mấy, chỉ ngửi thấy mùi hoa tử đằng trên tường tỏa hương thơm ngát, dưới đóa hoa màu tím có một cô nương dịu dàng, như mưa bụi đến, bắn vào trong mắt hắn, làm cho lòng hắn xao động.
Chiếc xe ô tô đi trên đường sỏi đá, đi qua ngôi nhà lợp ngói đỏ có con chim hoàng oanh, Phó Hàn Sanh nghe tiếng chim hót, đôi mắt hiện lên ý cười.