Ôn Kiều nhìn chiếc qυầи ɭóŧ ren họa tiết da báo trong tay, thật sự không biết phải làm thế nào.
Yến Hiếu Tiệp dựa lưng vào cửa, lười biếng rướn cổ nói với vào trong: "Bà cô ơi, chỗ này sắp đến làng chài rồi, huống hồ đã đến giờ này, làm gì có cửa hàng quần áo đứng đắn nào mở cửa, tôi phải chạy mấy con phố mới gặp được chỗ bán đồ lót tình thú này còn mở đấy."
Tuy trong lòng chán ghét nhưng Ôn Kiều không còn sự lựa chọn nào khác, cô vẫn thay vào.
Cô cởϊ qυầи thể thao, rút ống quần ra khỏi hai chân, sau đó đưa tay chậm rãi cởϊ qυầи lót, cởi từ từ từng chút một, từ đùi tuột đến bắp chân, cho đến cuối cùng cởi hẳn ra...
Một loạt động tác hiện ra trên cửa, hình ảnh như ẩn như hiện.
Yến Hiếu Tiệp nhìn thấy, hơn nữa anh còn nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng, sau đó lập tức quay đầu đi.
Thiếu niên 16 tuổi, tuổi dậy thì đang vào lúc hừng hực nhất, ai ai cũng có ảo tưởng vô hạn về chuyện tìиɧ ɖu͙©, nhất là khi đứng trước cô bạn xinh đẹp mà mình thích.
Anh rất khó kiềm chế, thế mà phía dưới lại sinh ra chút phản ứng.
Có điều một lúc sau, Ôn Kiều mở cửa ra, nhìn thấy Yến Hiếu Tiệp cởi trần, nhìn nhiều thành quen nên cũng không buồn nói nữa. Cô giơ túi đồ lên, lạnh lùng nói: "Cái này là cậu mua cho cô gái khác hay mua cho tôi?"
Anh thật sự rất muốn đập chết chính mình, vừa nãy quên không lấy áσ ɭóŧ tình thú ra rồi.
Ôn Kiều nhét túi đồ vào tay anh: "Tôi không thích màu trắng, tôi thích màu đen."
Bỗng nhiên Yến Hiếu Tiệp bật cười, ngón tay quấn vào quai túi, vung qua vung lại, tiếp lời cô: "Thì ra cậu thích kiểu sεメy."
Ôn Kiều không tiếp lời, lấy 200 đồng trong cặp sách đưa cho anh: "Qυầи ɭóŧ với áσ ɭóŧ tình thú, chừng này đủ chưa? Nếu không đủ thì phải mấy ngày nữa tôi mới trả cho cậu được."
Yến Hiếu Tiệp nhận lấy mấy tờ tiền trong tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó nhét chúng vào cặp sách của cô: "Tặng cậu đấy, chút tiền đó của cậu, tự giữ lại mua ít đồ ăn ngon đi."
Lúc quay người còn cố tình rướn cổ vứt lại một câu: "Gầy như thế, mông ngực có mỗi mấy miếng thịt."
Ôn Kiều rất cố chấp: "Không được, tôi không muốn mắc nợ cậu."
Yến Hiếu Tiệp phát phiền vì cái tính của cô, chẳng mềm mại dịu dàng chút nào, lúc nào cũng cứng nhắc, lại còn lạnh như băng. Anh bực bội đặt túi đồ lót tình thú xuống, sau đó đi đến cửa nhà vệ sinh, chỉ vào bên trong và nói: "Được, cho cậu một cơ hội trả nợ."
Ôn Kiều khẩn trương: "Yến Hiếu Tiệp, tôi không làm mấy chuyện hèn hạ đâu."
Yến Hiếu Tiệp nhíu mày: "Tắm hộ tôi có tính không?"
Cô nổi giận: "Đừng có quá đáng."
Thấy vậy, anh càng cười bất cần đời hơn: "Nhưng mà, tôi vừa đi mua qυầи ɭóŧ cho cậu thân mang trọng thương còn phải dầm mưa, sao cậu ác thế hả bạn học Ôn Kiều?"