Chương 4.1: Tắm hộ tôi

Mưa, cuối cùng cùng ngừng rơi.

Đường phố ven biển lúc mười giờ đêm, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.

Yến Hiếu Tiệp chạy về phía con phố náo nhiệt, xung quanh đây toàn cửa hàng tạp hóa, không tìm được chỗ bán qυầи ɭóŧ, anh chỉ có thể chạy thêm mấy con phố nữa nhưng vẫn không thấy đâu, giờ này, trung tâm thương mại trong thành phố cũng đóng cửa hết rồi.

Đôi chân dài giẫm vào vũng nước, chẳng thèm để tâm đến nước mưa đọng dưới đường bắn tung tóe, dính hết vào ống quần.

Yến Hiếu Tiệp có hơi sốt sắng, anh chạy rất nhanh, vết thương trên lưng đau rát, anh ấn nhẹ một cái, sau đó lại tiếp tục rẽ sang một con phố khác.

Ở góc rẽ, anh nhìn thấy cửa hàng duy nhất có khả năng sẽ bán qυầи ɭóŧ.

Sắc Mộng Tình Thú...

Yến Hiếu Tiệp không còn sự lựa chọn, anh đẩy cửa trượt của cửa hàng đồ lót, một chuỗi ánh đèn đón khách màu tím chợt lóe lên.

Bên trong tối mù, đồ lót cỡ lớn treo từng hàng.

Lúc trước anh từng nhìn thấy những thứ này trong truyện và phim 18+, đến lúc được sờ hàng thật, mấy đầu ngón tay đều nóng rực lên.

"Em trai, mấy mẫu này thì trưởng thành quá, không hợp với em đâu." Bà chủ mông to ngực lớn đi tới, một tay hút thuốc, tay kia lấy cho anh một chiếc vải ren màu trắng: "Mẫu này vừa ngây thơ vừa dâʍ đãиɠ, chơi với em gái, vậy mới hợp."

Đúng là mẫu này rất đẹp, trên lớp vải ren màu trắng còn có một dải ruy băng bằng lụa, bên dưới may mở miệng, đặc mùi du͙© vọиɠ.

Đầu óc Yến Hiếu Tiệp chẳng bao giờ nghĩ được cái gì đứng đắn, suy nghĩ dâʍ ɖu͙© hiện lên dáng vẻ của Ôn Kiều khi mặc chiếc qυầи ɭóŧ này, anh lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Chỉ là, cuối cùng anh vẫn chọn một mẫu nhìn có vẻ đứng đắn nhất trong cửa hàng, sau đó thanh toán.

Bà chủ vừa bỏ đồ vào trong túi vừa cười nói: "Này em trai, nhìn em đàn ông thế cơ mà, sao lại bảo thủ như vậy, mua cái này thật à?"

Sau đó lại cố hỏi thêm một câu: "Không cần cái ren trắng kia thật sao?

Yến Hiếu Tiệp cúi đầu, vừa quét mã xong, có điều lúc nhập số tiền, đầu ngón tay vô thức muốn ấn vào nút xóa.

*****

Lúc quay về trời lại đổ mưa, nhưng may là mưa không to lắm.

Yến Hiếu Tiệp lại vòng qua con phố bên cạnh, mua thêm một đống đồ ăn.

Anh vứt túi đồ lên bàn, sau đó xách túi đi vào nhà vệ sinh, bấy giờ anh mới nhận ra Ôn Kiều cứ đứng ở đây từ nãy đến giờ.

"Sao cậu không ra ngoài ngồi?"

Ôn Kiều đứng cạnh cửa, nói lí nhí: "Qυầи ɭóŧ dính máu, sợ làm bẩn sofa nhà cậu."

"Có mấy cái ghế đểu với sofa cũ thôi, bẩn thì cứ kệ nó bẩn." Yến Hiếu Tiệp cũng đến phục cái nết cố chấp của cô gái này, anh rống lên: "Cậu vì chuyện đó mà đứng trong này tận nửa tiếng đồng hồ."

Nhà vệ sinh chỉ có mỗi một cái cửa sổ nhỏ, bên trong hơi ngột ngạt.

Ôn Kiều nóng đến mức toát cả mồ hôi, cả người dinh dính, khó chịu vô cùng, cô kéo cửa mở ra một khe hở nhỏ, sau đó đưa tay ra: "Đưa tôi đi."

Yến Hiếu Tiệp nhét túi đồ vào tay cô.

Nhà vệ sinh lắp cửa kính cường lực đã cũ, mặt kính có mấy đường hoa văn chạm nổi, dù là kính chống nhìn trộm nhưng vẫn có thể trông thấy bóng người lắc lư bên trong.

Ôn Kiều đang gỡ túi.

Yến Hiếu Tiệp đứng bên ngoài cởϊ áσ, bởi vì vừa đi mưa nên áo ướt, không mặc được nữa, anh vừa vắt khô áo phông, bên trong đã truyền đến giọng nói đầy nóng nảy của Ôn Kiều.

"Yến Hiếu Tiệp, tôi bảo cậu mua loại bình thường nhất cơ mà?"