Bên này Tôn Thư Dữ vẫn không ngừng luyên thuyên: “Cậu nghĩ hai người họ sẽ làm gì?”
Cô ấy vừa dứt lời, đã thấy Yến Hiếu Tiệp dắt cô gái đó lên taxi, miệng Tôn Thư Dữ lập tức há thành hình chữ o.
“Mẹ nó, cậu nghĩ xem có khi nào cậu ấy dẫn cô gái đó đi thuê phòng không?”
Ôn Kiều hít sâu một hơi, thái độ bình tĩnh nói với Tôn Thư Dữ: “Một tên khốn nạn như Yến Hiếu Tiệp, một đêm quan hệ tìиɧ ɖu͙© với mười cô gái không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Cũng đúng.”, Tôn Thư Dữ không nói gì nữa.
Nhưng chưa đi được hai bước, điện thoại của Ôn Kiều đã vang lên, là Yến Hiếu Tiệp đã gửi tin nhắn trên Wechat cho cô.
[Tuần sau có muốn chơi cùng với tôi không?]
Có thể chơi cái gì cùng cậu chứ?
Tự dâng đến cửa mặc cậu ăn hϊếp sao?
Ôn Kiều chỉ hờ hững đáp lại hai chữ: [Không đi.]
Nhưng làm gì có chuyện Yến Hiếu Tiệp dễ dàng bỏ qua cho cô, lại bức hỏi: [Vậy cậu muốn đi đâu?]
Cô cũng chỉ đáp lại hai chữ: [Bí mật.]
Ngay lập tức Yến Hiếu Tiệp đã gọi điện thoại đến.
Ôn Kiều cúp máy không chút do dự, ấn nút tắt tiếng, sau đó trực tiếp cất điện thoại vào trong ba lô. Cô cũng không hiểu trong lòng mình đang bực bội cái gì, nhưng cô chỉ cảm thấy không vui, không muốn cùng anh nói thêm bất cứ một chữ nào.
….
Thời gian nghỉ hè.
Nếu như không kể đến đống bài tập hè thì cuộc sống thật sự rất nhàn nhã.
Ôn Kiều đã nhận được tiền thưởng trước khi nghỉ, cô chọn một hôm đến ngân hàng gửi hết tiền vào thẻ, tuy rằng chỉ có vài nghìn tệ, cũng không tính là quá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô “Kiếm được tiền”.
Ôn Kiều giữ lại mấy trăm trên người, muốn tự thưởng cho bản thân một ngày thoải mái tự do, vì vậy cô liền rủ Tôn Thư Dữ ra ngoài cùng đi dạo phố.
Cả hai đã có một khoảng thời gian mua sắm vô cùng vui vẻ tại trung tâm thương mại trong thành phố.
Bây giờ hai người đang thử giày trong một cửa hàng giày.
Tôn Thư Dữ cảm thấy đôi giày màu trắng mà Ôn Kiều đang thử rất đẹp: “Kiều Kiều, đẹp đó, mang vào trông cổ chân của cậu rất thon, không giống tớ, chân tớ rất thô, nên không thể mang những kiểu giày này.”
Quả thật Ôn Kiều mang loại giày thể thao này trông rất đẹp mắt, cổ chân mảnh khảnh, trắng nõn mịn màng.
Cô nghiêng người qua, nhỏ giọng nói: “Nhưng nó tới bảy trăm tệ lận.”
Cô thấy xót tiền, không đành lòng mua.
Tôn Thư Dữ nói: “Không phải cậu có tiền thưởng sao, hơn nữa nguyên năm nay cậu có mua đôi giày mới nào đâu, mua đi, nó thật sự rất đẹp, cũng vô cùng phù hợp với cậu.”
Ôn Kiều vẫn còn lưỡng lự.
Người bán hàng đi qua, cười nói: “Đôi giày này đang được bán rất chạy, size 37 là đôi còn lại duy nhất, nếu như sau này em muốn mua lại, sẽ phải đợi đặt trước, như vậy rất phiền phức.”
“Để em suy nghĩ một lát.”, Ôn Kiều lịch sự nói.
Tôn Thư Dữ thuyết phục nói Ôn Kiều đừng chần chừ nữa, nhưng trước giờ Ôn Kiều chưa từng tiêu bảy trăm tệ để mua một đôi giày, vì vậy khi nhìn đôi giày mới tinh trong hộp, cô cứ trái lo phải nghĩ.
Những bông hoa cúc nhỏ trên đôi giày trắng rất đẹp, cô rất thích chúng.
Lúc này có một giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh hai người: “Bạn học, câu muốn mua không? Nếu như không mua thì tôi muốn mua nó.”
Không cần ngẩng đầu cũng biết người nói là Yến Hiếu Tiệp.
Cũng thật sự không biết đây là cái duyên phận chết tiệt gì.
Khi đi chơi Yến Hiếu Tiệp ăn mặc rất giản dị, anh thích mang giày Nike, áo thun trắng chữ T, mặc quần thể thao và mang túi đeo chéo, trên đầu có đội thêm một chiếc mũ bóng chày màu đen, tuy có che đi vài phần trên lông mày của anh, nhưng nó lại khiến sống mũi cao thẳng có vẻ nổi trội hơn hẳn.
Lúc anh không cười, vẻ mặt khá lạnh lùng.
Hai tay đút vào túi quần, sống lưng thẳng tắp, anh đứng một bên, mỉm cười chờ câu trả lời.
Ôn Kiều đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không mua, dù sao cô vẫn thấy không nỡ.