Ôn Kiều mất hết kiên nhẫn: “Cậu có thể mặc đồ nhanh chút không?”
“Ồ!”, anh đáp lại một cách vô cùng cố ý.
Sau đó Yến Hiếu Tiệp nhanh chóng mặc quần áo vào, bước ra ngoài, rồi nằm xuống giường, cả người đều đắm chìm trong đám chăn bông mềm mại, ống kính quay lia lịa, sau đó chuyển đến khuôn mặt của anh.
Màn hình dán sát lên cổ anh, khiến các đường nét nổi bật và thanh tú hiện lên.
Ôn Kiều thờ ơ nói: “Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu, xem ra cậu đã bình ổn lại rồi, vậy tôi cúp đây.”
“Tôi đã nói có thể cúp chưa?”, Yến Hiếu Tiệp cố ý làm dữ lên một chút.
Bị lời nói của anh dọa sợ, vậy mà cô thật sự không cúp máy.
Anh hơi nâng cằm lên, ra lệnh cho cô: “Đặt điện thoại lên tai của cậu đi.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Kêu cậu đưa lên thì cứ đưa lên đi.”
Cô lười làm trái lại, nên Ôn Kiều đã đặt điện thoại lên tai mình.
Sau đó cô nghe thấy anh nói với một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tràn ngập khıêυ khí©h: “Ôn Kiều, tôi rất vui vì cậu quan tâm đến tôi, tôi không có cảm thấy đau buồn chút nào.”
Trước đây khi nghe thấy những lời tán tỉnh khiếm nhã như vậy, trong lòng cô chẳng hề có chút dao động gì.
Nhưng vào lúc này, vậy mà trái tim cô lại run lên hai hồi.
Ống kính khôi phục lại như bình thường.
Yến Hiếu Tiệp giơ điện thoại lên, ậm ừ nói: “Thật ra lần trước khi nghe cậu nói sẽ không bao giờ yêu đương với người như tôi, tôi thật sự đã rất tức giận, nhưng…”
Ôn Kiều: “Nhưng cái gì?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Nhưng điều đó đã kí©h thí©ɧ tôi muốn chơi với cậu một trò chơi.”
“Chơi, là trò gì?”, Ôn Kiều có hơi căng thẳng.
Yến Hiếu Tiệp nghiêm túc hỏi: “Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ muốn yêu đương với tôi đúng không?”
“Phải.”, vẻ mặt Ôn Kiều còn nghiêm túc hơn anh.
“Được.”, một tay anh đặt xuống dưới cái gối đầu, ngón tay mảnh khảnh khẽ cử động, trong lòng dạt dào hứng thú nói về trò chơi này: “Vậy nếu như trước khi tốt nghiệp phổ thông, tôi có thể làm cho cậu nói với tôi là cậu thích tôi, thì cậu phải mặc một bộ đồ lót tình thú màu trắng khêu gợi, cùng tôi…”
“Cùng cậu làm gì?”, mọi tế bào của cô dường như đều co thắt lại.
Anh nói rõ từng chữ từng chữ một: “Cùng, tôi, làm, tình.”
Anh đúng là kiểu người không biết xấu hổ đến mức hết thuốc chữa.
Lời vừa được thốt ra, Ôn Kiều đã lớn tiếng mắng anh: “Yến Hiếu Tiệp, cậu đúng là đồ thần kinh vô lại!”
Yến Hiếu Tiệp chẳng thèm để ý, tiếp tục khıêυ khí©h: “Cậu sợ cái gì chứ? Không phải cậu đã chắc chắn cậu sẽ không bao giờ thích tôi à? Vậy tại sao cậu lại không dám chơi trò này với tôi?”
Cô đột nhiên cúi đầu, tay nắm lấy lớp ren bên váy, không nói lời nào.
Anh nặng nề hừ một tiếng, lại lên tiếng khıêυ khí©h cô lần nữa: “Ôn Kiều, cậu thật nhát gan.”
“Được, tôi dám chơi.”, Ôn Kiều bất ngờ lên tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: “Bởi vì tuyệt đối sẽ không bao giờ có ngày đó.”