Quyển 1 - Chương 6

Đường Tình cảm giác mình giống như là một phạm nhân sắp bị tử hình, đang chuẩn bị ngồi lên ghế điện, mà chiếc ghế điện này lại là do cậu tự chui đầu vào, cậu quả thật là kẻ ngu si nhất thế gian này.

Một khi đã quyết định, cậu cũng chỉ có thể thực hiện lời hứa. Cậu dùng bàn tay run rẩy vuốt vuốt mặt mình, sau đó từ từ nằm lên trên giường, tự động mở hai chân ra, dâng nơi tư mật của mình lên trước mặt anh.

Cậu áp chế thanh âm nức nở nói, “Xin anh nhanh một chút. A… A… Ngô…” Cậu kinh hô một tiếng, rồi lập tức cắn chặt môi dưới, không muốn để cho mình phát ra những tiếng rêи ɾỉ kỳ quái.

Nguyên nhân cậu kinh hô là khi cậu vừa mới nằm xuống, mở hai chân ra, thì Anthony liền bay nhanh quỳ gối giữa hai chân cậu, giống như vừa rồi mà mυ"ŧ lấy hạ thân cậu, âu yếm cậu, khiến cho cậu phát ra tiếng kêu sợ hãi. Mặt khác, ngón tay của Anthony từ từ xâm nhập vào trong cơ thể cậu, cậu trải qua kinh nghiệm lần trước, cho nên càng thêm dễ dàng thỏa hiệp, thậm chí còn phát ra thanh âm nỉ non.

Tìиɧ ɖu͙© tăng cao làm cho hai gò má cậu hiện lên ửng hồng, nơi mẫn cảm của cậu không ngừng co rút lại. Mỗi lần Anthony xâm phạm vào trong, liền có một trận tê dại ập lên các tết bào thần kinh trên người cậu. Cậu dùng hai tay nắm chặt gối đầu, thanh âm nỉ non vô cùng mị hoặc, ngay cả chính cậu nghe xong cũng cảm thấy mắc cỡ.

“Xin, xin anh… xin anh nhanh lên một chút được không?”

Cậu gần như không thể chấp nhận chính mình cư nhiên lại rất hưởng thụ loại cảm giác này, cho nên cậu hy vọng Anthony có thể tốc chiến tốc thắng, thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh là tốt rồi, không cần làm cho cậu trở nên mê loạn giống như lần trước vậy, khiến cho cậu cảm thấy mình vô cùng thấp hèn.

“Sao thế? Trông em rất hưởng thụ a.”

Cậu không thể ngăn cản Anthony hôn lên hạ thân của cậu, nhất là Anthony giống như đang trêu đùa cậu, mỗi khi cậu bị anh mυ"ŧ đến sắp đạt cao trào, thì anh liền lập tức thối lui, làm cho cậu cứ lưng lửng ở giữa. Cứ tới tới lui lui vài lần như thế, khiến cho cậu không chịu nổi nữa, mà phải vươn tay tự an ủi lấy chính mình.

Anthony cũng không ngăn cậu lại, cậu cầm du͙© vọиɠ của mình, cậu biết rất rõ loại động tác an ủi của mình này không nên làm ở trước mặt người khác, thế nhưng cậu thật sự rất khó chịu, không thể nhẫn nhịn được nữa mà phải tự vỗ về lấy nam tính của mình. Cậu biết Anthony đang nhìn cậu, cậu ngượng ngùng quay đầu đi, du͙© vọиɠ muốn giải phóng so với bị Anthony nhìn thấy cảnh tự mình an ủi còn mãnh liệt hơn, khiến cho cậu cảm thấy thẹn thùng. Nhưng mà nếu không giải phóng, cậu sẽ khó chịu đến chết mất.

Tay cậu không ngừng di động từ cao xuống thấp, trong miệng bật ra những tiếng rêи ɾỉ. “Ngô… A… An, Anthony…”

Anthony dùng bàn tay to bao lấy bàn tay cậu đang nắm lấy nam tinh của mình, cùng cậu gia tốc luật động. Cậu thở hổn hển, vô lực cự tuyệt Anthony, cái mông nhịn không được mà không ngừng nâng lên, nhất là khi ngón tay Anthony đâm sâu vào nơi mẫn cảm trong cơ thể cậu, tạo ra một loại kɧoáı ©ảʍ làm cậu đầu váng mắt hoa.

“Biểu tình của em thật mê người.” Anthony thỏ thẻ một câu.

Sắc đỏ bao trùm lấy toàn thân cậu, cậu tựa như đang bị quay trên lò than vậy. Anthony lại hôn lên nam tính của cậu, theo động tác bộ lộng của cậu, mà nhấm nháp mật nước đang từ từ rỉ ra trên lửa nóng của cậu.

“Ân…” Cậu cắn môi dưới, hít sâu, nước mắt vì kɧoáı ©ảʍ mà chảy xuống.

“Ngô… Ân… Ân… A…” Cậu cố áp chế chính mình, nhưng vẫn không thể áp chế được dục vong đang càng ngày càng dâng trào.

Mà Anthony cũng không ngừng âu yếm cậu, hơn nữa thỉnh thoảng còn khẽ liếʍ môi cậu, kỹ xảo là tốt như vậy, làm cho cậu càng thêm khó áp chế chính mình.

“Anh… anh lại dùng thuốc sao?”

Cậu biết mình hỏi như vậy quả thực rất thừa thải, thế nhưng nếu không hỏi như vậy, thì sao cậu có không thể chấp nhận được là mình sẽ có phản ứng nhiệt liệt như vậy.

“Em thấy sao?”

Cậu trôi nổi theo từng luật động của bàn tay Anthony, theo từng nụ hôn Anthony hôn lên môi cậu, theo từng kɧoáı ©ảʍ khi ngón tay Anthony tiến công không ngừng vào khu cấm địa của cậu. Ánh mắt cậu mê ly, cảnh tượng trước mắt trở thành một mảnh mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ len lỏi vào từng mạch máu tế bào trên thân thể cậu.

“Tôi, tôi… Ân… Tôi không biết.” Cậu nói rất nhỏ tiếng, không quá xác định, mà cũng không dám xác định.

Vẻ mặt Anthony đầy thỏa mãn, anh nâng chân cậu lên, rồi công chiếm vào nơi mẫn cảm của cậu. Cậu chống đỡ hết nổi mà ưỡn người ra sau, cong lưng lên, mồ hôi nóng trên mặt không ngừng rơi xuống gối đầu.

“Vậy cứ coi như tôi có bỏ thuốc đi!”

Ngay tại nháy mắt Anthony tiến vào trong cơ thể cậu như là có thú tính, tiến vào vừa cực sâu vừa mạnh bạo, làm cho Đường Tình không sao nhẫn nhịn được nữa, mà thét lên chói tai ra tiếng.

“A… A… lại, lại mạnh một chút…”

Anthony nâng gương mặt vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên ửng đỏ của cậu lên, liên tiếp hôn lên môi cậu, làm cho tất cả những tiếng rêи ɾỉ nỉ non của cậu đều hóa thành tiếng thở dốc dày đặc.

“Kêu tên tôi, tôi mới cho em.”

Đường Tình túm chặt cánh tay anh, ngay khi Anthony không ngừng đẩy mạnh về phía trước mà bật người lên, mái tóc vừa dài vừa thẳng lay động trong không trung tạo thành một bức màn đen động lòng người. Cậu rốt cuộc bất chấp mình đang phơi bày bộ dáng gì, biểu tình phóng đãng gì ngay trước mặt kẻ mà cậu căm thù nhất. Thân thể cậu đang bị thiêu cháy đến mãnh liệt, cậu tựa như đang ngã vào hố lửa, đang bị nhan thạch bao quanh lấy. Cậu biết mình quả thực đang bị thiêu cháy, nhưng cậu không thể khống chế chính mình.

“An, Anthony.” Cậu than nhẹ.

“Lại kêu một lần nữa.”

Anthony ra sức đâm vào rút ra trong cơ thể cậu. Cậu bị vây quanh kɧoáı ©ảʍ mà dương cương của Anthony gây ra, từng trận kɧoáı ©ảʍ không ngừng càng quét thể xác và tinh thần cậu, cậu kêu lên tên người đàn ông cho cậu sung sướиɠ.

“Anthony.”

“Lại kêu.” Anthony hôn lên môi cậu.

“Anthony.”

Cậu không ngừng thét lên chói tai, một số tiếng kêu gần như không ra tiếng. Hạ thân cậu xuất hiện không ngừng co rút bao chặt lấy Anthony. Đường Tình chảy xuống nước mắt sung sướиɠ, cơn lốc tình triều như nhấn chìm cậu, khiến cho cậu không ngừng kêu to lên. Cậu áp sát vào vòng tay ôm ấp của Anthony, bất tỉnh nhân sự.

◇◇◇

Sau khi nhiệt tình qua đi, Đường Tình nằm trong vòng tay Anthony. Anthony vuốt ve mái tóc đen ướt đẫm của cậu, dương cương vừa rút ra khỏi u huyệt của cậu. Đường Tình nhớ tới biểu hiện cuồng loạn và phóng đãng vừa rồi của mình, mà không khỏi sinh ra cảm giác hổ thẹn.

Cậu nhịn xuống xúc động muốn khóc, dùng sức đẩy Anthony ra, “Xin anh tránh ra.”

Sắc mặt Anthony đại biến, ôm cậu càng chặt hơn, làm cho cậu không thể đẩy anh ra, ngữ khí trầm thấp bao hàm tức giận.”Tôi không muốn tránh ra.”

Đường Tình khóc lên, “Tôi lại bị anh ngủ, đủ rồi chứ? Tôi muốn được im lặng trong chốc lát.”

Ngữ khí Anthony tràn đầy đùa cợt và khinh thường. “Em bị tôi ngủ, nhưng mà tôi cũng bị em ngủ, em vừa nãy rất là hưởng thụ a!”

“Câm miệng, tôi không muốn nghe.”

Đường Tình bịt hai tai lại, cậu biết mình vừa rồi biểu hiện rất mê ly, nhưng cậu thật sự chịu đủ rồi, mỗi một cảnh vừa rồi đều làm cho lòng cậu đau như đao cắt, nếu cậu đã không thể vì Eddie thủ thân, thì cũng không nên ở trong lòng người đàn ông khác mà hưởng thụ vui thích ân ái.

Anthony kéo hai tay che hai tai của cậu xuống. “Em toàn thích trốn tránh sự thật, vừa rồi em bị tôi ngủ, nhưng biểu tình lại rất cao hứng, mặc kệ em cỡ nào muốn ngủ cùng Eddie, thì trên thực tế, em đã theo tôi ngủ.”

Đường Tình không phải cố ý muốn tát Anthony, nhưng cậu không nhịn được mà cho anh một cái tát, bởi vì anh đã nói ra điều mà trong lòng cậu để ý nhất.

“Không cho phép anh nói về chuyện tôi theo anh ngủ, tôi không thích nghe.”

“Xem ra em rất muốn ngủ cùng Eddie.” Anthony vuốt má trái bị tát của mình, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.

Trong lòng Đường Tình vừa hỗn loạn vừa khó chịu, cậu gầm rú nói: “Anh không được ở trước mặt tôi nhắc về Eddie, anh không xứng đáng nhắc tên anh ấy!”

Sắc mặt Anthony cực kỳ khó coi, ngay tại lúc Đường Tình nghĩ rằng anh sẽ đánh cậu, thì anh bước xuống giường, bắt đầu mặc quần áo vào. Đường Tình xoay người, không muốn nhìn thấy Anthony nữa, ngay cả chuyện cùng anh làʍ t̠ìиɦ, cũng hy vọng vĩnh viễn không cần nhớ tới nữa là tốt nhất.

Trước khi Anthony đóng cửa phòng lại, đã nói với cậu: “Em mau mặc quần áo vào, rồi cút đi cho tôi, sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, người muốn ngủ cùng tôi rất nhiều, cả trai lẫn gái, thiếu một người như em cũng chả sao.”

Lời Anthony nói tựa như cậu là một nam kỹ vậy. Cậu vừa khóc vừa hướng Anthony mắng chửi, chẳng qua Anthony đã dập mạnh cửa phòng lại. Cậu nghe được tiếng Anthony đi ra ngoài, cậu ngã xuống giường, lại cất tiếng khóc rống.

◇◇◇

Anthony không còn gặp Đường Tình nữa, thậm chí ăn cơm vào mỗi buổi tối cũng không gọi cậu. Lúc đầu cậu rất vui sướиɠ, bởi vì cậu rất không thích gặp Anthony, lại càng không muốn ủy khuất mình ăn cơm cùng anh, nhưng mà sau một thời gian, mỗi ngày cậu đều nhốt mình ở trong khách sạn, không biết phải làm cái gì, buồn đến hốt hoảng.

Cậu không biết mình có thể trở về Âu Châu để đi catwalk hay không, bởi vì Anthony chưa nói với cậu là anh có đồng ý hủy bỏ vụ kiện hay không? Từ sau ngày anh giận dữ đó cũng chưa từng gặp lại cậu.

Dưới tình huống buồn đến hốt hoảng, cậu gọi điện thoại cho Anthony, nhưng Anthony lại không bắt máy. Thư ký khách khí nói cậu để lại lời nhắn, cậu nói ra tên của mình, nhưng Anthony cũng không gọi lại cho cậu.

Đến vài ngày sau, cậu nhìn thấy trên báo viết về một vụ scandal của Anthony, điều này khiến cho cậu giật mình đến cực điểm. Cậu nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp trên mặt báo, người phụ nữ chụp ở trên đó cực kỳ xinh đẹp, mà Anthony vẫn là bộ dạng ‘bất cẩu ngôn tiếu’ như trước đây.

Cậu cũng không biết cảm giác thật sự trong lòng cậu là gì nữa, cậu nằm ở trên giường, giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt báo. Bài báo viết về chuyện tình giữa Anthony và cô người mẫu, nhưng lại chẳng nói về trọng điểm nào cả.

Cậu nhớ tới ngày đó, trước khi Anthony đóng cửa lại đã nói với cậu rằng – còn rất nhiều người muống cùng anh lên giường, cả trai lẫn gái. Nhớ tới hơi thở âm trầm và nụ cười tràn ngập tà khí của Anthony, cậu liền cảm thấy Anthony tựa như một ác ma. Có lẽ đối với người khác mà nói, Anthony thật sự có lực hấp dẫn trí mạng; tuy Eddie là anh trai của Anthony, nhưng Eddie không chút nào giống anh, anh vừa dã man lại vừa thô tục.

“Anh thật sự lên giường cùng người khác sao?”

Cậu hẳn là nên cảm thấy thật cao hứng vì đã có người có thể thỏa mãn Anthony, như vậy Anthony sẽ rất nhanh chán ghét cậu, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu lại có một chút phiền não. Cậu đặt tờ báo xuống giường. Xem ra Anthony sẽ rất nhanh chán ghét cậu, thậm chí thời gian còn chưa đến một tháng a!

Cậu có thể chạy nhanh quay về Âu Châu để gặp Eddie, sau đó đến công ty người mẫu trả phép. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn trừng mắt nhìn Anthony trong bức ảnh, bộ dáng lãnh khốc của anh kia nhìn thế nào cũng không đoán ra anh đang vui vẻ. Lúc Anthony ôm cậu, ánh mắt luôn cực kỳ nóng rực, tuyệt đối sẽ không có bộ dáng âm trầm cùng không kiên nhẫn như vậy.

“Anh … Anh thật sự sẽ lên giường cùng người phụ nữ này sao?”

Thanh âm cậu lầm bầm lầu bầu nghe rất quái lạ, cậu không thể tưởng tượng Anthony sẽ ôm người khác giống như ôm cậu, bởi vì loại cảm giác đó rất là độc đáo, hơn nữa giữa hai người bọn họ không hề giữ lại. Cậu trở nên càng phiền não. Ngay khi trời tối, Anthony gọi điện thoại cho cậu, muốn hẹn cậu cùng ăn cơm.

◇◇◇

Đường Tình cố ý ăn mặc thật phong cách. Tuy cậu nói với mình là không muốn để tóc tai bù xù mà đi ra đường, nhưng cậu đã tốn hơn 3 tiếng đồng hồ để chọn đồ, cơ hồ mỗi một bộ quần áo đều thử qua, thử đến khi cảm thấy bộ nào thích hợp nhất mới ngừng lại.

Cậu đã sớm đến nơi hẹn, nhưng Anthony vẫn chưa tới, cậu không biết Anthony có còn tức giận vì lần trước cậu tát anh hay không, cho nên cậu có chút nôn nóng và bất an. Ngay khi nhìn thấy Anthony đi tới, tuy bề ngoài của cậu vẫn nghiêm mặt như trước đây, nhưng trái tim lại đập nhanh đến lợi hại.

Anthony thản nhiên nhìn cậu nói: “Đường Tình, đây là ngài Lâm, nếu em không ngại thì cứ gọi chú ấy là thầy Lâm đi!”

Đường Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông có chút lớn tuổi đứng ở bên cạnh Anthony, tuy đầu của chú ấy có một ít tóc bạc, nhưng là cách ăn mặc lại vô cùng phong cách, Đường Tình hơi hơi gật đầu, rồi cất tiềng chào chú ấy.

Anthony cũng không định ở lại, “Tôi có việc phải đi trước, các người từ từ nói chuyện.”

Đường Tình kinh ngạc nhìn anh xoay người bước đi. Không phải Anthony muốn tìm cậu ăn cơm sao? Cậu nghĩ là, nghĩ là … bọn họ sẽ giống như nửa tháng trước vậy, cùng nhau ăn cơm, sau đó Anthony sẽ tự lái xe đưa cậu về khách sạn.

Cậu tiến lên trước vài bước, kéo lấy ống tay áo của Anthony. Cậu biết vẻ mặt của mình nhất định rất khó xem, nhưng cậu vẫn muốn kéo Anthony dừng lại, đối mặt với cậu.

“Anh … Anh không ăn cơm cùng tôi sao?”

Cậu cảm thấy mình rất ngu ngốc, bởi vì vừa rồi Anthony đã nói qua, muốn cậu và thầy Lâm ăn cơm với nhau vui vẻ.

Anthony nhìn cậu, “Tôi có hẹn.”

“Tôi nghĩ là, nghĩ là …”

Cậu không biết mình muốn nói cái gì, hơn nữa cũng nói không nên lời, bởi vì cậu nhìn thấy chiếc xe của Anthony đang dừng ở phía trước cửa nhà hàng, bên chỗ phó lái có một người đàn ông đang ngồi, người đó vừa quay kính xe xuống, diện mạo rất khá, đang giương mắt nhìn về phía bọn họ.

Đột nhiên, cậu hiểu ra Anthony đang hẹn với ai. Cậu mơ hồ nhớ lại thanh danh của Anthony ở thời đại học vốn đã rất xấu, khắp nơi đều phê bình chuyện tình yêu của anh, hơn nữa còn đồn đãi là anh ăn cả trai lẫn gái.

Cậu lui ra phía sau một bước dài, bỗng nhiên có điểm không biết làm sao, cười đến thực xấu hổ, nói: “Tôi hiểu lầm, tôi nghĩ là anh sẽ ăn cơm cùng tôi, cho nên… Thực xin lỗi.”

Anthony nâng cằm cậu lên, dùng ngón tay cái tô theo viền môi đỏ mọng của cậu, “Hôm nay em mặc bộ quần áo này rất đẹp.”

Viền môi đỏ mọng của cậu dâng lên một trận tê dại, hơi thở cũng trở nên dồn dập. “Cám ơn.”

“Ân, hẹn gặp lại.”

Cậu trơ mắt nhìn Anthony lên xe, người đàn ông ngồi ở chỗ phó lái quay kính xe lên. Cậu rốt cuộc không còn nhìn thấy bọn họ ở trong xe đang làm cái gì, sau đó bọn họ liền rời đi. Cậu kìm lòng không đậu mà lấy đầu ngón tay tô lên viền môi đỏ mọng của mình, vẫn cảm giác được dư âm của Anthony lưu lại ở trên đó.

Cậu ngồi trở lại vị trí, cùng ăn cơm với thầy Lâm mà Anthony đã giới thiệu. Cậu không biết vì sao Anthony lại muốn cậu và thầy Lâm ăn cơm với nhau. Thầy Lâm rất hay nói, may mắn cậu cũng rất chuyên nghiệp, cũng đã tham gia mấy tràng catwalk có tiếng tăm, nên mới có thể cùng thầy Lâm trò chuyện với nhau. Cậu và thầy Lâm nói đến cực kỳ vui vẻ, mãi cho đến khi thầy Lâm nói có việc phải rời đi trước.

Cậu ngồi lại một mình, uống hồng trà, không có việc gì khác để phân tán đầu óc, cho nên cậu bắt đầu lại miên man suy nghĩ.

Anthony sẽ ôm người đàn ông kia cũng giống như ôm cậu sao?

Cậu thừa nhận bộ dạng của người đàn ông kia rất khá, có lẽ Anthony sẽ dẫn người đó về nhà, rồi ở trên chiếc giường mà bọn họ đã từng triền miên trôi qua cùng người đó hôn môi âu yếm, sau đó làʍ t̠ìиɦ. Cậu bỗng nhiên ngay cả trà cũng uống không trôi, một loại cảm giác vô lực kỳ quái khiến cho cậu không biết phải làm sao.